- Đúng rồi đó. Mày cứ làm từng phép tính như thế này thì sẽ tìm ra kết quả thôi - Tôi nhìn từng bước hắn giải trên vở bài tập rồi gật đầu hài lòng.
- Ừ, mình biết rồi. Tìm ẩn số này trước sau đó thay vào bất phương trình là ra đúng không?
- Hơ! Xem ra mày cũng tiếp thu nhanh ấy nhỉ?
- Hì hì! Mình đã nói mình sẽ cố gắng vì Thiên mà lại. Hắt xì! Hắt xì!
- Mày sao thế? Không khỏe à?
- À, cũng không sao. Chắc chiều mắc mưa ngoài đồng nên mình hơi khó chịu thôi. Hắt xì!
- Để tao xem nào! - Tôi đưa tay lên trán hắn rồi giật nảy mình - Trời ơi, trán mày nóng quá đó!
- Mình không sao đâu mà.
- Mày uống panadol chưa?
- Chưa.
- Ngu! Ốm mà không uống thuốc định để chết hả? Thôi ốm thì vứt bài vở đó mai học, để tao ra quán mua cho vỉ thuốc mà dùng.
Nói là làm, tôi đứng dậy chạy ngay ra ngoài mua cho hắn vỉ thuốc panadol. Thiệt tình tôi cũng chẳng hiểu sao tự dưng mình lại chủ động đi mua thuốc cho hắn nữa.
Lúc mang thuốc về thì tôi thấy hắn vẫn đang cắm cúi vào cuốn bài tập, tuy vẻ mặt hắn hơi nhăn nhó do đau đầu nhưng chẳng biết tại sao hắn cứ cười cười vẻ như vô cùng hạnh phúc.
- Đây, thuốc đây! Uống đi rồi đi ngủ. Hơn 10 giờ rồi đó.
- Ừ! - Hắn đứng lên bóc lấy hai viên thuốc rồi vả vào mồm rót nước đánh cái ực. Xong xuôi, hắn đóng cửa rồi lại gần giường vớ lấy cái gối, cái chăn trải xuống đất.
- Ê, mày tính làm gì thế hả? - Tôi hất hàm hỏi hắn.
- Thì ngủ - Hắn nhìn tôi vẻ hơi ngơ ngác.
- Thôi, người thì ốm rề rề thì lên giường mà ngủ chung với tao đi. Nằm dưới đất mai chết lăn ra đó tao lại mang tiếng là trai sát chồng.
- Ừ! Cảm ơn Thiên nhá! - Hắn cười toe toét y như là trẻ con được người lớn cho kẹo, ngay lập tức vơ gối vơ chăn rồi leo lên giường.
Nằm sát vào tường, tôi nhìn hắn và cảnh cáo:
- Nằm xa tao ra một chút. Đêm hôm mà dám sờ mó, động chạm gì vào tao là tao đá lăn mày xuống đất đó, nghe chưa?
- Dạ nghe! - hắn cười khì khì rồi ôm gối nằm nghiêng say mê nhìn ngắm tôi. Biết hắn có thể sẽ chằm chặp mà nhìn ngắm tôi đến suốt cả đêm nên tôi cũng mặc kệ chẳng thèm nói gì với thằng hâm đó nữa, nhắm mắt ngủ luôn một mạch.
*****************************
- Oái! - Tôi giật mình rút tay khỏi quần khi cánh cửa chính đột ngột bị mở ra và thằng chồng bước vào.
- Ủa, Thiên... Thiên đang làm gì vậy?
- Tao... - Mặt tôi đỏ ửng như quả cà chua - Tao... tao có làm gì đâu.
- À - Hắn phì cười khi nhận ra vẻ bối rối ngượng ngùng của tôi - Ừm... Không sao đâu, nam giới cả mà, sinh lí ai cũng vậy. Chỉ có điều Thiên đừng lạm dụng nó quá, sau này có thể bị lãnh cảm tình dục đó.
- Mày... Mày nói cái con khỉ khô gì thế hả? Đồ... đồ điên! - Bị hắn nói trúng hành động đen tối mà tôi vừa làm tôi lại càng đỏ mặt tía tai.
- Thôi không có gì. Này, lúc trưa mình mới ghé qua tiệm quần áo mua cho Thiên chiếc áo jean này, Thiên mặc xem có vừa vặn không? - Hắn nói rồi lại gần tủ quần áo lấy ra một chiếc áo đưa cho tôi.
- Oa! - Mắt tôi sáng lên xuýt xoa - Đẹp vậy mày! Sao mày biết tao tao thích cái áo này hay vậy? - Tôi vừa hỏi vừa ướm chiếc áo lên người.
- Vợ mình mà, mình không hiểu thì còn ai hiểu nữa?
- Ê, để tao mặc thử xem có đẹp không nhé. Thế nào? Đẹp không?
- Đẹp lắm! - Hắn nhìn tôi rồi cười trong hạnh phúc.
- Mà này, tiền đâu ra mà mày mua áo cho tao vậy?
- Tiền mình trồng rau đó. Bán hai luống rau là đủ thôi.
- Thì ra mỗi buổi chiều mày thường hay ra đồng trồng rau ấy hả?
- Ừ! - Hắn gật đầu.
- Sao mày không mua cho mày mà lại mua cho tao?
- Vì mình biết Thiên thích cái áo này từ lâu rồi.
- Hứ! Cái đồ dại trai!
- Không phải dại trai mà là dại vợ.
- Thế mày không sợ tao diện cái áo này ra đường những thằng khác nó thấy tao baby dễ thương, nó say mê tao rồi nó cướp mất tao à?
- Sợ gì? Thiên là của mình, mình thách đứa nào dám bén mảng đến.
- Nói thấy ghê. À mà tao để ý mày rồi nha: Từ dạo cưới tao mày rất là hay dùng sữa rửa mặt rồi kem trắng da, đầu tóc cũng thường xuyên cắt tỉa gọn gàng không còn bù xù như trước nữa, quần áo, giày dép cũng không còn vẻ quê mùa như xưa. Mày tính âm mưu gì vậy Khoa?
- Thì như đã nói với Thiên, mình không thể để Thiên xấu mặt vì mình được.
- Hèn gì mấy hôm gần đây tao thấy tụi con gái trong trường đứa nào cũng bàn tán nói là dạo này mày trắng ra, đẹp ra. Mới đầu tao còn nghĩ chúng nó bị hâm, nhưng giờ để ý kĩ thì tao thấy mày đúng là có sự thay đổi thật.
- Vậy Thiên có yêu mình không?
- Yêu mày á? Có mà còn khuya. Ở đó mà mơ đi cưng.
- Hì hì! - Hắn gãi đầu ngượng ngịu.
- Ê! Chụp với tạo kiểu hình post lên facebook không? Diện chiếc áo này mà post lên facebook phải được nghìn like chứ không ít.
- Được! Được! - Hắn hồ hởi sấn tới bên tôi.
" Tạch!" - Tấm hình đầu tiên tôi tự sướng chung với hắn.
***************************************
- Này Khoa này.
- Hả?
- Trồng rau có khó không, có mệt không?
- Thì cũng mệt chút chút nhưng không khó lắm đâu. Sao vậy Thiên?
- Tao định chiều nay ra đồng trồng rau với mày.
- Để làm gì? Thôi Thiên không quen lao động thì cứ ở nhà làm bài tập đi ra đồng đày nắng mệt lắm.
- Ý mày là sao hả? Mày coi thường tao đến thế cơ à?
- Ấy không mình không có ý đó chỉ là... Ủa mà tại sao hôm nay Thiên lại tự dưng đòi ra đồng trồng rau vậy?
- Thì... thì tao tự nhiên thích được chưa?
Nói tự nhiên thích kể ra cũng không đúng lắm. Thực ra tôi muốn ra đồng để xem việc công việc trồng rau như thế nào, có vất vả lắm hay không. Nếu dễ làm dễ xơi tôi sẽ trồng hẳn một vườn rau để lấy tiền mua quần áo và đồ dùng đỡ phải mất công về nhà ngửa tay xin tiền bố mẹ mà toàn bị ăn chửi.
- Ừ vậy nếu Thiên thích thì chiều nay ra đồng với mình nhưng mình cảnh cáo nắng lắm đó coi chừng cháy đen thui cái làn da trắng mịn công tử bột.
- Kệ. Nắng thì tao bít khẩu trang, lo gì? Vớ lại tao cũng không muốn mang tiếng đi ở rể mà chỉ là một thằng ngồi không ăn bám.
Nói là làm, chiều hôm ấy sau 2 tháng trời làm rể lần đầu tiên tôi xách đít ra đồng trồng rau với chồng tôi. Công việc lao động tay chân đúng là vất vả thật. Từ cuốc đất băm đất rồi tra hạt tưới nước.. việc nào cũng thấm đẫm biết bao mồ hôi và công sức. Bây giờ tôi mới biết có được một đĩa rau trong bữa cơm hàng ngày là điều vô cùng khó nhọc. Trước giờ tôi chỉ nghĩ chỉ cần dăm ba nghìn là có được một mớ rau ai ngờ đâu làm được ra dăn ba nghìn quả là điều không hề đơn giản. Tự tay cuốc đất, tự tay trồng rau, tự cảm nhận những giọt mồ hôi mặn chát chảy xuống mắt xuống miệng tôi mới thấm thía được những nỗi nhọc nhằn mà bố mẹ tôi, chồng tôi, bố mẹ chồng tôi phải đánh đổi mỗi ngày. Tôi thấy thương họ nhiều hơn.
Kể từ hôm ấy tôi không nằm dài một chỗ lên Facebook ngắm zai nữa. Chiều nào cũng như chiều nào tôi đều theo thằng Khoa ra ruộng. Tuy tôi chẳng làm được gì nhiều nhưng có tôi nó cũng bớt vất vả hơn và mỗi tối tôi đều phụ nó nấu cơm, rửa bát, giặt quần áo. Cuộc sống với tôi tuy vất vả nhưng chẳng hiểu sao tôi vui lắm. Có lẽ do tôi đã không còn là một thằng rể ăn hại như trong 2 tháng trước đây. Tôi thường xuyên nhận được những lời khen ngợi của hàng xóm láng giềng:
- Nhà anh Điền thật là có phúc khi cưới được cho thằng con trai một chàng rể vừa học giỏi vừa siêng năng.
Tiếng lành đồn xa, bố mẹ tôi cũng vui và tự hào vì tôi lắm. Còn tôi mặc kệ sự quan tâm chiều chuộng của thằng Khoa: khi thì hắn mua cho tôi thứ này, khi thì hắn nấu những món thật ngon nhất cho tôi, cũng có khi hắn thức trắng đêm chăm sóc tôi khi tôi chẳng may đau ốm.. thì tôi vẫn đêm đêm... bắt hắn ngủ dưới nền nhà.