Thắng Giả Vi Vương

Chương 13

Hắn thong thả lại hung hăng dùng sức đâm sâu dương v*t của mình, phá vỡ mọi trở ngại ương ngạnh, vẫn đâm đến chỗ sâu nhất. Hắn nghe tiếng nội bích bị xé rách, tràng đạo khô ráp dần dần chảy ra chất lỏng làm trơn. Hắn cảm giác Trần Thịnh hẳn là rất đau, rất rất đau, bởi vì ngay cả hắn cũng đều cảm thấy vô cùng đau đớn.

Hắn hẳn là so Trần Thịnh còn đau hơn bởi vì y dùng chỗ đó nuốt ăn hắn, hủy diệt hắn. Hắn đau đến cả người đều run rẩy, đau đến tê tâm liệt phế, tựa như bị một con dao giải phẫu từng chút từng chút cắt đứt xương sườn.

Người này lừa hắn. Người này hận hắn.

Người này hận hắn. Người này vốn là không có khả năng sẽ thích hắn.

Người này muốn rời đi.

.......Không thể để người này rời đi, nơi nào cũng không thể đi, chỉ có thể ở lại trong này, chỉ có thể ở lại bên người hắn!

Hắn vẫn giữ nguyên tư thế chôn sâu trong người Trần Thịnh mà thô lỗ điều chỉnh lại còng tay còng chân, sau đó cứ thế đem cả người y lật lại. Đây là lần đầu tiên bọn họ giao hợp mà sử dụng tư thế sau lưng. Hắn thật sự không muốn sử dụng tư thế này một chút nào. Hắn không muốn nhìn thấy bóng lưng của Trần Thịnh, hắn đã trốn ở trong bóng tối cô độc, hắc lạnh nhìn bóng lưng của y, vẫn luôn nhìn, vẫn luốn nhớ, vẫn luôn nhớ nhung tròn cả 10 năm!

Mà hiện tại hắn thân mật nắm lấy eo của y, thâm thâm tiến vào và rời khỏi, đem một bộ phận của mình hung hăng xâm nhập vào thân thể của y – nhưng lại vẫn chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của y!

Phương thức giao cấu này như tự ngược, tự ngược nhắc nhở bản thân cùng kích thích bén nhọn khiến tinh thần của hắn thống khổ đến cực hạn. Hắn từ trong cổ họng phát ra một tiếng gào thấp cuồng nộ, hai tay bấu sâu vào trong da thịt của Trần Thịnh, hắn thẳng lưng đem dương v*t của mình đâm sâu vào thật mạnh! Trần Thịnh ở trong hôn mê thống khổ ngửa đầu lên, tựa như ngay cả thở cũng không thở nổi. Y phát ra một tiếng rên rỉ áp lực mà xé rách, sau đó đột nhiên cả người kịch liệt run rẩy tỉnh dậy!

"A -!" Y phát ra một tiếng tê rống khàn khàn. Tay chân bị trói buộc kịch liệt giãy dụa, xiềng xích va chạm phát ra từng tiếng "leng keng" hỗn tạp.

Tả Dật đè lại gáy của y, từ trên hạ xuống hung hăng trùng kích y, không cho y một tia thở dốc nào cả. Trần Thịnh nằm nghiêng một bên đầu liên tiếp thở dồn dập cùng thống khổ kêu thảm thiết, cơ đùi không ngừng run rẩy kịch liệt, thân thể theo sự tiến công của hắn mà không ngừng rụt người lui về phía trước, liều mạng muốn tránh khỏi màn cực hình này nhưng đều không có chút hiệu quả nào cả.

Máu từ nơi giao hợp của bọn họ chảy xuôi xuống, nhiễm đỏ lớp ga giường và chăn đã nhăn nheo lộn xộn. Mị nhục nhanh chóng sưng lên, cùng với từng tiếng kêu thảm thiết khàn khàn của Trần Thịnh, lần lượt bị tha kéo ra ngoài rồi lại bị đẩy vào trong.

Trận cường bạo tàn nhẫn huyết tinh này cũng không kéo dài lâu lắm, Tả Dật đột nhiên phát ra một tiếng gầm rống cao vút, chôn ở chỗ sâu nhất trong Trần Thịnh bắn ra! Nội bích bị thương nặng chặt chẽ bao hàm hắn, bị tinh dịch nóng bỏng của hắn kích thích đến run rẩy liên tục.

Hắn buộc chặt mông liên tiếp bắn hai ba lần mới rốt cuộc ngừng lại. Cánh tay chống giường, dùng bóng ma bao phủ lấy thân thể của Trần Thịnh tựa như chỉ có như vậy mới có thể đem y chặt chẽ nắm ở trong tay.

Hắn từng cam tâm để đối phương chưởng khống mình chỉ vì lưu lại y. Thế nhưng đến tận bây giờ mới ý thức được người này căn bản khinh thường phục tùng hắn.

Hắn thở hổn hển cúi đầu nhìn khuôn mặt của Trần Thịnh. Y nghiêng đầu xụi lơ ở trên giường, đã sớm không biết từ lúc nào bị hắn làm đến ngất xỉu. Hàng mày nhăn lại, biểu tình rất thống khổ.

Tả Dật không biết cái cảm xúc khó chịu ở trong thân thể mình là gì. Hắn vươn tay lên vội vàng lại xao động xoa nắn hàng mày của Trần Thịnh, muốn đem nếp uốn xoa mất. Vì sao phải thống khổ như vậy, vì sao ở cùng một chỗ với tôi lại là một việc thống khổ như vậy?

Nhưng lửa giận lại lập tức lần nữa thiêu đốt trong mắt hắn. Thống khổ như vậy là đúng rồi, người này lừa hắn, người này muốn rời khỏi hắn, đúng ra nên chịu thống khổ như vậy. Không cho người này một ít giáo huấn người này sẽ không an tâm lưu lại ở bên người hắn.

Hắn đứng dậy điều chỉnh còng tay xiềng chân, đem thân thể của Trần Thịnh một lần nữa lật lại. Mặt đối mặt ôm y ngồi dựa vào đầu giường, hai tay gắt gao trói ở trên đỉnh đầu.

Trần Thịnh hôn mê không thể dựa vào sức mình ngồi dựa ở đầu giường, thân thể mềm mềm ngã trượt xuống dưới. Hắn liền đem y kéo vào trong lòng, vùi đầu ở trên vai của Trần Thịnh, cắn một phát ở hầu kết run rẩy của y, rồi lại nặng nề tiến vào y.

"Ách...." Trần Thịnh từ trong cổ họng phát ra một tiếng rên, thở sâu một cái, lại bị đau tỉnh lại. Mê mang theo động tác trùng kích của Tả Dật lay động một lát, máu cùng với thần trí mới rốt cuộc cùng hồi lại trong mắt y.

"............Fuck..........mẹ mày..........." Y khàn khàn phát ra một tiếng nguyền rủa mà Tả Dật vô cùng quen thuộc.

Tả Dật lại hướng lên trên đâm mạnh một phát! Tiếng mắng của y liền kẹt lại trong cổ họng, từ lỗ mũi phát ra một tiếng hít hơi bén nhọn, sau đó tại lúc Tả Dật lui ra liền nhịn không được tràn ra một tiếng rên rỉ "Ô...."

Máu trong đầu của Tả Dật bị một tiếng khinh suyễn này đốt lên, hắn đem răng nanh cắn sâu vào trong da thịt của Trần Thịnh, cũng bắt đầu càng thêm hung mãnh mà cuồng liệt trùng kích!

"Ô...... A...... Đệch...... ĐM...... Ách a...... A...... A......"

Trần Thịnh bị hắn đâm cho run lên từng trận, xụi lơ ở dưới thân hắn. Theo từng đợt trùng kích của hắn mà thỉnh thoảng kêu rên. Rất đau, phía dưới tựa như bị xé rách thành hai nửa, toàn bộ bên trong đều cảm thấy đau rát nóng bỏng. Rất nhanh ngay cả ý thức của y cũng đều trầm mê, hoàn toàn không có tâm trí tiếp tục tức giận chửi mắng.

Nhưng cảm giác đau đớn lần này lại hoàn toàn khác với lần đầu tiên bị cường bạo. Khi đó động tác của Tả Dật vụng về lại lỗ mãng. Y vừa chặt vừa cố kháng cự, cả hai người đều là xử nam hàng thật giá thật làm tình, hắn làm y đến chết đi sống lại. Nhưng lần này đây, vừa là kinh nghiệm của Tả Dật tăng lên, mà về phương diện khác thì cũng do Trần Thịnh đã bị cố sức khai phá qua, tuy tính tình còn cứng rắn nhưng mông lại nhuyễn không ít. Cũng bởi vậy sau đoạn thời gian chịu chà đạp thì y cũng dần dần thích ứng. Thậm chí bởi vì ý thức hôn trầm nên không cách nào phản kháng được, chỉ có thể bất đắc dĩ dịu ngoan thừa nhận. Thế nhưng trái lại dần dần cảm nhận được khoái cảm.

Huyệt đạo của y càng ngày càng trơn ướt, cơ nhục cũng càng ngày càng nhuyễn lỏng, mềm mềm nhiệt nhiệt bao khỏa lấy Tả Dật, không được tự nhiên dục cự còn nghênh. Mà tiếng kêu rên khi hắn hôn trầm thì càng ngày càng yếu, như than nhẹ, dần dần có chút xụi lơ vô lực như kêu giường "Ưm.....ưm...a...."

Khi Tả Dật bắn ra lần thứ hai mới phát hiện ra Trần Thịnh cũng cứng rắn – y thần chí không rõ lắc đầu thở dốc, hậu huyệt được huấn luyện đầy đủ lại không ngừng run rẩy hấp hút hắn, vật giữa hai chân cũng đứng thẳng cọ xát bụng của Tả Dật.

Nếu là bình thường thấy cảnh này thì Tả Dật nhất định sẽ viết mấy câu kiểu "anh bị tôi làm như vậy đều có thể cứng rắn" đóng khung treo ở trên TV.

Nhưng hôm nay bác sĩ Tả khó được một lần chui sừng trâu (bi quan) – thực rõ ràng Trần Thịnh đã bị hắn làm quen, thế nhưng vẫn lừa hắn, vẫn muốn rời khỏi hắn.

Chỉ càng thêm buồn bực mà thôi.

Tả Dật buồn bực muốn điên, ánh mắt âm trầm cúi đầu nhìn tiểu Trần sinh cơ bừng bừng trong chốc lát. Lùi lại đem dương v*t rút ra khỏi Trần Thịnh. Hậu huyệt bị đâm thành một cái động tròn nhỏ, mất khả năng đóng lại, từng chút từng chút phun ra bạch dịch cùng máu. Huyệt khẩu sưng đỏ hơi hơi co rụt khép mở, dâm mỹ mười phần.

Hắn xuống giường lục tung lên, chỉ chốc lát sau liền cầm căn niệu đạo bổng đã dùng lần trước đi ra.

Tù binh có ý đồ chạy trốn hẳn là phải cảm thấy đau chứ không phải sướng.

Quỳ gối trên giường, cúi đầu, hắn thuần thục ngậm lấy dương v*t của đối phương vào miệng an ủi, một tay thì tham tiến tới huyệt khẩu không thể khép kín phía dưới, chạm đến vị trí tuyến tiền liệt, mang theo ý muốn chà đạp mà mạnh mẽ nhu ấn xoa.

"A....Ư a...." Trần Thịnh vô ý thức cuộn lại thân thể, nắm lấy còng tay lui lên trên rồi lại bị Tả Dật cầm eo ấn trở về. Hắn vừa tiếp tục động tác trên tay, vừa hung hăng ở trên linh khẩu hấp duyệt vài lần, sau đó dọc theo gân xanh lộ ra từ từ liếm xuống, dương v*t của y liền đứng trẳng dán ở má của hắn.

Hắn cẩn thận niết căn dương v*t tráng kiện tràn đầy sức sống kia, sau đó đem đỉnh inox tròn của niệu đạo bổng từng chút từng chút nhéo vào linh khẩu. Cảm giác nóng rát đau đớn khiến cho Trần Thịnh thanh tỉnh vài phần. Y cúi đầu nhìn xuống, sát khí hung ác lại tràn đầy trong mắt, nhưng y không cách nào nhúc nhích dù chỉ một chút – vận mệnh của y còn bị người ta nắm ở trong tay, mà thân thể bị làm đến gần như tan rã, chỉ một lát cũng không thể hồi phục được khí lực, ngay cả duỗi chân cũng đều cảm thấy khó khăn.

Niệu đạo đau đớn như sắp bị chọc thủng khiến y khó chịu thô suyễn, ngửa đầu lên nhìn về phía còng tay cao cao buộc ở trên đỉnh đầu. Y kịch liệt muốn lờ đi loại cảm giác kỳ dị này – trong đau đớn kỳ thật còn mang theo chút khoái cảm khó nhịn, y cũng sắp điên rồi.

Không bao lâu sau, y cảm thấy Tả Dật buông dương v*t đã chịu đủ chà đạp của y ra, sau đó thân hình ấm áp mà trầm trọng một lần nữa bao trùm y. Trần Thịnh nhắm mắt lại phát ra một tiếng thở dốc nặng nề – dương v*t nóng bỏng của tên kia lại đâm vào.

Lần này Tả Dật nâng lên một chân của y đặt ở trên vai của hắn. Một tay khác thì ấn đùi của y, cứng rắn khiến cho hai chân của y tách ra 120 độ, cơ thể tạo thành một chữ "mã" (马)

Hai cánh mông bị mở lớn ra thuận tiện cho Tả lang nha bổng ra vào, nó hô phong hoán vũ xông vào, dứt khoát hẳn hoi đông đâm tây tạc, mở mang bờ cõi. Hai túi túi nặng nề đánh loạn vào cánh mông của Trần Thịnh, đánh đến hai cánh hoa rắn chắc cũng thành một mảnh đỏ bừng.

Trần Thịnh lắc lắc đầu kiệt lực thở dốc, bị làm đến không thở nổi. Y thật sự là bị làm mở, cảm giác đau đớn từng chút từng chút chết lặng, ngay cả y cũng có thể cảm giác được mặt sau của mình cắn chặt Tả Dật không buông, khoái cảm từng sóng từng sóng trùng kích lại, kinh đào hải lãng như muốn đem y cuốn vào trong. Sát ý trong mắt y càng tăng lên – không chỉ đối với Tả Dật mà còn đối với việc bản thân ở dưới loại tình huống này mà cũng có thể cảm nhận được khoái cảm.

Y đột nhiên ngửa mạnh đầu ra sau, phát ra một tiếng thở dốc đầy dồn dập, bụng kịch liệt co rút lại "A......" Y ý thức mơ hồ thấp kêu, sau đó lại là một tiếng "A.........A!"

Tả Dật càng thêm điên cuồng mà va chạm mài chỗ mẫn cảm của y – hắn biết y sắp bắn nên càng thêm ác ý va chạm.

Trần Thịnh sắp bị buộc điên rồi, hai chân giãy dụa xoay đá lại như thế nào cũng không thể tránh thoát được căn niệu đạo trong dương v*t. Tả Dật ấn bụng dưới của y, một đợt đụng chạm hung hăng – không sâu nhưng chết ở chỗ vẫn luôn nghiền ở tuyến tiền liệt của y. dương v*t của Trần Thịnh trướng như sắp vỡ ra, vẻ mặt đỏ bừng, miệng há to dồn dập thở dốc, trong đầu hỗn độn, dùng hết toàn lực cũng chỉ ngưng tụ được một ý niệm duy nhất trong đầu "Bố mày muốn bắn, muốn bắn!"

"Đệch....buông....Ách a....buông......." Y khàn khàn thở dốc, cả người đều bắt đầu không ngừng run rẩy.

Tả Dật chẳng những không nghe, ngược lại giữ nguyên tư thế thân thể tương liên, lại đem y ôm đứng lên đặt ở trên đùi của mình, tiếp sau lại bắt đầu dùng sức hướng chỗ sâu bên trong đâm vào. Tiếng kêu rên của Trần Thịnh cũng bởi vậy đổi thành một tiếng kêu thảm thiết, ngửa đầu ra sau chỉ còn có thể thở dốc.

Thứ kia đâm vào quá sâu, lại nóng lại lớn, nghiêm kín lấp đầy tràng đạo, tựa như đã đâm vào trong dạ dày của y, muốn từ yết hầu của y đâm ra ngoài.

– kỳ thật cũng nhờ y cường tráng cao to, rắn chắc chịu được bị làm. Nếu đổi thành gầy yếu kiều tiểu như Dương Chân thì chẳng sợ có dâm đãng thiếu làm, thiên phú dị bẩm hơn nữa thì cũng rất có thể bị làm xuyên.

Chỉ có y còn có thể ở dưới loại ngoan trọng xâm nhập va chạm này, cảm giác được khoái cảm đến không thể thở nổi.

"Ách.....A........Uh.............A a.......A...." Y bị đâm đến nảy lên trên, đôi chân dài đã vô ý thức quấn ở trên lưng của Tả Dật, dương v*t thô cứng thì cọ xát ở trên bụng Tả Dật.

dương v*t nóng bỏng cùng với ống dẫn lạnh lẽo của niệu đạo bổng cách một lớp áo sơ mi mỏng manh kích thích xúc cảm của Tả Dật. Một tay của hắn ôm lấy eo của Trần Thịnh, đem y gắt gao ôm ở trong lòng, một tay khác thì đưa qua giữa hai người, nắm lấy căn vận mệnh của Trần Thịnh.

Trần Thịnh từ lúc đổi tư thế ngồi thì trong nháy mắt đã bị làm cho thất thần. Y vô ý thức vặn vẹo eo, thần sắc mê ly mà hỗn độn, không rõ bản thân đang đón ý nói hùa động tác trừu sáp của đối phương, hay là đang đón ý nói hùa hắn cho y ma sát dương v*t.

Tả Dật tăng tốc độ mạnh mẽ làm gần nửa giờ mới gầm lên bắn ra. Hắn ở dưới cơn phẫn nộ run rẩy cao trào lại cảm nhận được bụng bị thứ gì đụng vào hơi đau, sau đó là cảm giác nóng rực kích thích.

dương v*t đâm vào chỗ sâu nhất trong huyệt đạo của Trần Thịnh, run lên bắn hết tất cả vào, hắn mới cúi đầu nhìn.

Niệu đạo bổng thế nhưng rơi ra! Trần Thịnh gần như cùng hắn đồng thời cao trào. Lực đạo ngoan trọng – có lẽ còn do lúc trước đã dần dần kịch liệt trùng kích và lay động – nên cả tinh dịch và căn tiểu bổng kia cùng nhau phun bắn ra ngoài!

Hắn ngẩng đầu nhìn Trần Thịnh. Vẻ mặt y bị nghẹn tới đỏ rực, xụi lơ nằm trên ga giường hỗn độn, nhăn nheo, từng ngụm từng ngụm thở dốc. Ánh mắt nhắm chặt, không biết là thanh tỉnh hay đã ngất đi.

Tả Dật từ trong huyệt động ấm áp nhuyễn nát rút ra, cầm lấy căn niệu đạo bổng vô dụng kia đi xuống giường.

So với Trần Thịnh bị làm mồ hôi đầm đìa, xụi lơ trên giường, quần áo trên người Tả Dật lại gần như sạch sẽ, chỉ có khóa quần mở ra. Cởi bỏ cái quần lỏng lệch treo ở bên bờ mông, dương v*t sau khi cao trào nhuyễn mềm liền ở giữa không trung vung tới vung lui, bên trên còn dính nị dâm dịch từ trong hậu huyệt của Trần Thịnh.

Hắn một bên thả rông "chym" đi đường, một bên khóe miệng run rẩy hơi hơi nhếch lên, chính hắn cũng không biết bản thân đã lộ ra một nụ cười âm lãnh – tựa như đến tận lúc này cuối cùng cũng thoát khỏi danh hiệu mặt than, bước lên hàng ngũ phúc hắc. [=)))))]

Hắn lần thứ hai lục tung cái hòm bảo bối của hắn, xé một cái túi plastic mới, lấy ra một dương v*t hoàn. (khuyên đeo dương v*t)

Đó là một dương v*t hoàn nhỏ màu bạc, bên trong lót một lớp chất dẻo khá mềm, trên hoàn còn lộ ra ổ khóa, cái chốt thực đơn giản hơi gảy liền có thể mở ra.

Sau đó hắn quay lại trên giường, xoa bóp tiểu Trần bán nhuyễn sau đó cầm lấy dương v*t hoàn nóng lòng đeo lên, "răng rắc" một tiếng khóa lại.

Sau đó hắn lật qua thân thể còn xụi lơ của Trần Thịnh, đem lưng của y quay về phía mình, bỏ hai cái gối đầu dưới eo y, khiến cho cái mông của y cao cao nâng lên, lần thứ tư đâm vào.

Lần này và lần tiếp theo càng thêm lâu dài vô tận. Đổi mấy lần tư thế cơ thể, liên tục không ngừng trừu sáp, cao trào từng đợt từng đợt nổi lên lại vĩnh viễn không thể bắn ra, thống khổ khiến Trần Thịnh triệt để mê loạn thất thần.

Y chưa bao giờ bị làm tới thất thần, hoa mắt ù tai như lần này. Lần đầu tiên bị làm tuy mãnh liệt nhưng Tả Dật chỉ làm đúng một hiệp, hơn nữa y cũng đã sớm hôn mê. Mà lần này y bị hắn làm cho nửa mộng nửa tỉnh, nửa đau nửa thích, thật sự là như lọt vào sương mù, không biết chết sống – y theo động tác của Tả Dật mà lay động chìm bổng, mãi sau khi xiềng xích được thả dài ra thì đã hoàn toàn không thể tự hỏi, hỗn loạn ôm lấy bả vai của Tả Dật.

Tả Dật cắn bờ môi của Trần Thịnh, y kêu rên chịu. Tả Dật hấp hút đầu lưỡi của Trần Thịnh, y vô ý thức đón ý nói hùa. Bị lặp lại cắn trong chốc lát, Trần Thịnh ở trong cơn khoái cảm đến không thở nổi kia dường như đột nhiên thanh tỉnh, nghiêng mạnh đầu qua một bên. Sau đó ở dưới một lần va chạm mang tính trả thù của Tả Dật, khàn cổ phát ra một tiếng kêu rên dồn dập, rồi lại bị Tả Dật niết cằm kéo mặt lại, đôi môi một lần nữa bị cắn.

Tả Dật vung "lang nha bổng" gây chiến, đại phát uy lực, một cổ sức lực làm từ lúc mặt trời lặn đến mặt trời mọc. Rạng sáng hơn 4h, hắn mới từ trên người Trần Thịnh leo xuống. Trong bụng Trần Thịnh đều bị hắn bắn đầy, bụng hơi hơi hở ra một ít, đụng vào chỗ đó nhấn một cái thì cái động lớn phía dưới sẽ ồ ồ phun ra tinh dịch, từng sóng từng sóng tựa như vĩnh viễn không chảy hết.

Trần Thịnh sớm bị hắn làm ngất đi, sắc mặt đỏ ửng, nằm mềm trên giường, hoàn toàn mê man, bị hắn ấn bụng xoa nhẹ cũng không có chút phản ứng nào. dương v*t không được giải phóng vẫn cứng rắn đứng thẳng, dính nhớp nằm ở trên bụng y.

Tả Dật làm tới nỗi ngay cả hắn cũng choáng đầu, chân mềm, môi phát xám. Miệng vết thương trên cổ tay đã rách ra, máu thấm ướt băng gạc, ngưng tụ thành một khối đen nhỏ. Hắn cũng không thèm để ý, lắc lắc lư lư đi đến sô pha trong phòng khách, ngồi xuống ôm đầu, bắt đầu ngẩn người.

Đúng 7h, vẫn ngồi im như bức tượng điêu khắc lại bị đồng hồ sinh học phát tác, lập tức đứng lên. Đứng ngơ ngẩn trong chốc lát, hắn lau khuôn mặt than của mình, động tác cương ngạnh mà nhanh chóng bỏ đi quần áo nhăn nheo dính ướt mồ hôi trên người, dùng lớp màng giữ tươi (đồ ăn) bao lấy vết thương, tắm rửa qua loa, đổi một thân quần áo, mang theo cái bao công văn từng đập vô đầu của hắn, tựa như du hồn phiêu ra khỏi nhà.
Bình Luận (0)
Comment