Thắng Giả Vi Vương

Chương 17

Nửa đêm không có kẹt xe, Tả Dật chỉ mất hơn mười phút liền tới bệnh viện. Bệnh nhân hôn mê đã được đưa vào phòng giải phẫu chỉ chờ giải phẫu. Khu vực giải phẫu cấm dùng điện thoại, hắn vừa đi về phòng tiêu độc vừa đem bao công văn đưa cho hộ sĩ tiến lên đón, "Giúp tôi tắt di động."

May mà sau khi mở hộp sọ ra phát hiện tình trạng sưng tấy cũng không nghiêm trọng như trong dự đoán. Giải phẫu tiến hành vô cùng thuận lợi. Hơn một giờ sau bệnh nhân đã được đẩy ra, Tả Dật vừa tiếp nhận khăn mặt hộ sĩ đưa tới lau mồ hôi, vừa ngăn lại nữ bác sĩ đi ngang qua, "Bác sĩ Khúc còn có bệnh nhân nào nữa không?"

"Không có việc gì, không có việc gì, có tôi ở đây rồi! Anh mau trở về nghỉ ngơi đi!" Nữ bác sĩ hào sảng vung tay lên, bước nhanh rời đi.

"Bác sĩ Tả, cặp công văn của anh." Hộ sĩ ở phía sau gọi.

Tả Dật phải tập trung tinh thần nhìn kính hiển vi suốt mấy chục phút hiện tại lơi lỏng xuống liền lập tức bắt đầu cảm thấy choáng váng đầu. Dựa vào bức tường trắng của bệnh viện, hắn một tay cầm bao công văn, cúi đầu xem di động. "Đing đông" một tiếng thông báo có tin nhắn, cư nhiên là dãy số của micro trong nhà.

Huyệt thái dương bật lên hơi hơi đau đớn, hắn có chút kích động mở hộp thoại ra, suy đoán Trần Thịnh hẳn là uống hết rượu, ra lệnh cho hắn mang về một ít.

Đầu bên kia lúc ban đầu truyền ra tiếng thở dốc trầm thấp, "Ê, biến thái...." "Rầm!"

Tiếng Trần Thịnh kêu rên, tiếp sau đó lại là một tiếng "Rầm choang" chói tai.

"Tít tít tít...." Micro hình như bị phá nát, đầu bên kia truyền tới một trận loạn âm, mơ hồ có một thanh âm xa lạ, "Trai bao.....làm chết mày....."

Sau đó là hoàn toàn im lặng!

Sắc mặt Tả Dật trắng bệch nắm di động, bao công văn cũng "bạch" một tiếng rơi xuống đất, trên hành lang ít người giữa nửa đêm của bệnh viện có vẻ hết sức chói tai.

"Sao vậy?" Một hộ sĩ thăm dò hỏi, sau đó la hoảng lên, "Bác sĩ Tả? Này! Này, bao của anh!"

Cô trơ mắt nhìn Tả Dật bỏ lại bao công văn không quản, như cuồng phong mưa rào mà biến mất ở khúc quẹo hành lang!

Hắn không chờ nổi thang máy, một đường chạy thẳng xuống 4 tầng! Ở cửa bệnh viện nắm một vị trung niên nam tử vừa mới ngăn được taxi, ném qua một bên, bản thân chen vào trong xe đóng cửa lại!

Suýt nữa bị ném ngã xuống đất, nam nhân vỗ cửa kính xe chửi ầm lên, lái xe cũng khó chịu, nhìn áo blouse trắng của hắn, "Này, bác sĩ, người ta đến trước...."

"XX tiểu khu, có khám gấp! Lái xe!" Tả Dật kéo lấy áo của hắn, thanh âm run rẩy, ánh mắt lại như liệt hỏa địa ngục nóng bỏng người, mang theo khả năng hủ thực huyết nhục, điên cuồng âm trầm tới dọa người.

Lái xe bị hắn làm sợ tới mức nhịn không được run rẩy, lại thấy hắn tựa như thật sự có việc gấp liền vội vàng lái xe nhanh như điện chớp, một đường vừa ấn loa vừa lao về phía trước. Lúc chờ đèn đỏ, hắn vụng trộm liếc mắt nhìn về phía sau liền phát hiện nam nhân vẻ mặt xanh mét không ngừng một lần lại một lần gọi điện thoại, một tay khác thì hung hăng nắm đệm ghế, gần như muốn đem cái đệm ghế kia của gã móc ra vài cái động!

Lái xe cảm thấy vô cùng đau lòng rồi lại không dám lên tiếng làm phiền hắn – vị bác sĩ này nhìn qua thật giống như muốn ăn thịt người a!

Tả Dật gọi mấy chục cú điện thoại đều không thông, tay chân đều bắt đầu run rẩy, nhanh chóng toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Sao lại thế này... Ai ở trong nhà của hắn... Ai đạp phá mọi thứ... Thanh âm xa lạ kia là của ai... Trần Thịnh xảy ra chuyện gì??

Hắn đột nhiên nhớ tới thời gian gửi thư thoại, cú điện thoại này đã gọi từ hơn 20 phút trước... Đã trải qua 20 phút!!

Hắn run rẩy muốn gọi điện thoại báo nguy, ngón tay lại cương ngạnh run run đến không chịu không chế, căn bản không ấn nổi bàn phím. Hắn không sợ cảnh sát đến cũng mang hắn cùng nhốt vào tù, hắn chỉ sợ cảnh sát đến so với hắn còn muộn hơn!

Chuyến xe 10 phút lại dài lâu như một hồi lăng trì, muốn từng chút từng chút cắt đủ 999 dao mới bằng lòng cho người tắt thở.

Hắn vươn tay gắt gao nắm cửa xe, cố nén không để bản thân bẻ gãy nó. Xe vừa chạy tới trước cổng tiểu khu, vừa dừng lại hắn đã liền như đạn pháo bắn ra ngoài!

"Này! Này tiền còn chưa trả a! Này!" Lái xe trơ mắt nhìn hắn chỉ trong 2-3s đã biến mất khỏi tầm mắt, triệt để choáng váng.

Phía này Tả Dật đang vì nghĩ cách cứu viện tù binh mà giữa đêm chạy như điên. Phía kia Trần Thịnh lại đang vì bảo vệ mông mà đẫm máu chiến đấu hăng hái.

Phép tu từ dùng cũng không quá khoa trương, y thật sự là đang chảy máu – mặt sẹo thừa dịp y mê man, đem xích sắt còng tay chân của y rút ngắn lại khiến y không thể động đậy, sau đó đem phần lọ nửa chai bia bị đập vỡ nhét vào hậu huyệt của y.

Mảnh nhỏ thủy tinh bén nhọn làm bị thương tràng bích, trực tiếp làm y đau tới tỉnh.

Y rống giận giãy dụa, cuồng phẫn như một con sư tử hoang bị bắt trói, tùy thời có khả năng tránh thoát trói buộc, cắn đứt yết hầu kẻ tập kích! Mặt sẹo nhịn không được bị y dọa lui vài bước, chai bia nhiễm huyết nắm trong tay cũng rơi xuống đất.

Sau đó hắn cố tự trấn định bắt lấy tiểu hói đầu bị sợ tới mức muốn chạy trốn ra ngoài tóm trở về, lệnh hắn giữ chặt phần eo không ngừng giãy dụa của Trần Thịnh.

Trong tiếng hô khiến lòng người run sợ của Trần Thịnh, một chai bia còn chưa bị động qua đặt trên tủ đầu giường cứ thế bị hung hăng nhét vào huyệt khẩu máu tươi tràn trề!

Trần Thịnh ngửa đầu phẫn nộ thở hổn hển, hai mắt đỏ thẫm như nhiễm máu, đó là do tơ máu nhanh chóng bành trướng dầy đặc. Phần lọ cứng rắn thô dài đã hoàn toàn bị đâm vào trong cơ thể y, hai chân không ngừng giãy dụa của y bị nhấc lên kéo qua hai bên trái phải, hết sức đem mông của y nâng lên trên để bia trong chai rót hết vào tràng bích.

Bia róc rách chảy ngược vào trong tràng đạo, xúc cảm băng lãnh làm bỏng rát miệng vết thương bị xé rách lúc trước. Trần Thịnh bị đau, trên trán bạo khởi gân xanh, vẻ mặt đỏ lên, khớp hàm không ngừng cọ xát phát ra từng tiếng "dát dát" run rẩy.

Y ưỡn ngực dồn dập hít thở sâu, phẫn nộ đến mức tận cùng dẫn tới cảm giác choáng huyễn cùng hôn trầm, lại nghe được tiếng thở dốc"ồ ồ" của mặt sẹo và tiểu hói đầu.

Thân thể của y cường tráng kiện mỹ là thế, đường cong cơ nhục lưu sướng cứng cỏi, khí chất lạnh lẽo lại cao ngạo, không thể xâm phạm, rồi lại bị xích sắt băng lãnh trói buộc mà không thể tránh thoát, toàn thân đều tràn đầy dấu hôn như tính nô, mở rộng hai chân bị hai tên tiểu tặc tùy tiện đùa bỡn – tất cả những điều này đều hợp thành nguyên tố kích thích khiến người ta huyết mạch sục sôi. Tiếng thở dốc của mặt sẹo và tiểu hói đầu càng lúc càng nặng, ánh mắt nhìn y cũng càng thêm si mê và điên cuồng.

Tiểu hói đầu trước tiên nhịn không được, nhào lên nắm lấy nửa chai bia định lôi ra bên ngoài, lại bị mặt sẹo thở hổn hển ngăn lại, "Khoan đã!"

"Mao ca!" Tiểu hói đầu thô thô thở gấp nói, nghẹn tới mặt cũng biến thành màu gan heo.

"Chờ bia đổ đầy." Mặt sẹo cũng suyễn nói, "Đổ đầy y liền say, say liền dễ làm!"

Tiểu hói đầu lưu luyến không rời, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm chai bia đang đổ ra kia, vươn tay đem nó hướng chỗ sâu nhất đâm xuống, muốn cho nó đổ càng nhanh một chút. Mà Trần Thịnh theo đợt trùng kích này kịch liệt run rẩy, thần trí hôn trầm nhất thời tỉnh táo lại!

Say dễ làm! Y nghe được câu nói kia của mặt sẹo.

Say dễ làm.......

Kẻ qua đường tùy tiện nào cũng có thể làm y..... Con mẹ nó đồ phế vật tùy tiện nào cũng đều có thể chơi y! Y đã muốn nghèo túng tới mức này rồi sao! Y đã trở nên tiện tới như vậy rồi sao!

Sắc mặt ngây ngốc nhìn chiếc đèn treo trên đỉnh đầu, y đột nhiên há miệng điên cuồng mà phá lên cười, cười thẳng đến hoàn toàn không thở nổi, cười đến ho khan không ngừng! Động tác này cũng liên lụy tới chai bia giữa hai chân, bia ở trong chai kịch liệt chấn động, y thậm chí có thể nghe thấy được bia ở trong bụng mình phát ra từng tiếng òng ọc!

Hai tay theo ho khan kịch liệt của y mà mạnh nắm gối đầu, lại hung hăng vặn xoắn....... Sau đó đầu ngón tay chạm được một mảnh thủy tinh nhỏ nhưng thật bén nhọn.

Tiếng cười theo đó mà ngừng.

Hai tên tiểu tặc bị y đột nhiên cuồng tiếu khiến cho lưng phát lạnh, kiên trì quan sát y trong chốc lát, thấy y ngửa đầu mặt không biểu tình vẫn không nhúc nhích – liền khẳng định đây là y bị ép buộc tới điên rồi, vì thế liền yên lòng.

Mắt thấy bia trong chai đã đến đáy, y cũng ngừng lại giãy dụa, như kiểu mặc người xâm lược. Mặt sẹo so với tiểu hói đầu càng thêm vội vàng nhào lên, vươn tay liền định lôi chai bia kia ra.

"Liếm tao." Hắn đột nhiên nghe được thanh âm khàn khàn lại lạnh lùng.

Sợ hãi ngẩng đầu, hắn thấy nam nhân bị xích sắt trói chặt vẫn là mặt không biểu tình nhìn trần nhà, đôi môi bị cắn nát chảy máu lại hơi hơi khép mở, "Liếm tao, nếu không đợi lát nữa mày làm tao, tao hưng phấn không nổi."

Trong đầu "ầm" một tiếng, mặt sẹo như chó điên nhào tới, cúi đầu liền muốn cắn một bên đầu v* sưng lớn của y! Trần Thịnh hơi tránh eo sang bên cạnh, lớn tiếng quát, "Cổ! Liếm cổ của ông mày!"

Sau đó y dịu giọng lại, nhướng một bên lông mày, lộ ra nụ cười lạnh trêu người chỉ độc thuộc về y, như là khinh miệt lại như là khiêu khích, "Mày có thể liếm, cũng có thể cắn....."

Nước miếng dính nị của nam nhân liếm trên cổ của y, trên lớp lớp dấu hôn mà Tả Dật lưu lại. Trần Thịnh hơi hơi ngửa đầu lên, ghê tởm đến nhíu mày. Lòng bàn tay run rẩy gắt gao cầm mảnh thủy tinh vỡ nhỏ kia, một dòng máu tươi từ trong nắm tay của y xuôi qua khe hở chảy tới gối đầu.

Liếm cắn ghê tởm của nam nhân theo cái cổ ngửa lên của y hướng lên trên, dần dần tiếp cận lỗ tai của y – đó cũng là vị trí mà còng tay của y đủ với tới được.

Y cong ngón tay máu chảy đầm đìa lại đem mảnh vỡ thủy tinh kia đẩy lên đầu ngón tay, hai tay từng chút từng chút thong thả nâng lên – mắt thấy lập tức liền có thể vòng trụ đầu của tên phế vật này, sau đó hung hăng cắt đứt cổ của hắn....

– thì cái tên càng đại phế vật, đồ con hoang biến thái kia lại đúng lúc tông cửa xông vào!

Cửa phòng ngủ bị "bang" một tiếng vỡ vụn ở trên tường! Mặt sẹo bị dọa, đầu nhấc lên trên vừa vặn đụng vào tay của Trần Thịnh.

Trần Thịnh đang dồn sức đâm mảnh thủy tinh xuống, bị thình lình va chạm như vậy mảnh thủy tinh liền cắt vào cổ tay trái của y – còn cắt ra một đạo vết thương thật dài!

"A!" Y theo bản năng rên lên một tiếng, máu tươi liền theo miệng vết thương vừa dài vừa nông kia khoa trương tràn ra!

Tả Dật như viên đạn lao lên tầng, xông vào cửa lớn, tông vỡ cửa phòng ngủ, vừa tiến vào liền thấy rõ trạng huống trước mặt – Mông của Trần Thịnh mang theo chai bia trống rỗng, trong đùi ướt sũng đều là vết máu! Hai nam nhân đáng ghê tởm đáng khinh đang ở trong phòng, một thằng đầu trọc ôm đùi của Trần Thịnh, một thằng mặt sẹo thì đang cắn cổ của y!

Mà Trần Thịnh phát ra một tiếng kêu rên, trên khuôn mặt đỏ ửng đều là vẻ thống khổ, một bàn tay còn cầm một mảnh vụn thủy tinh – đang cắt động mạch!

— Bác sĩ Tả nháy mắt Phong Ma (điên cuồng).

Trần Thịnh trừng mắt nhìn hắn như gió cuốn mây tan đem hai tên tiểu tặc đánh đến lăn lộn đầy đất. Cái dao của mặt sẹo bị hắn tay không bẻ gãy, tiểu hói đầu bị hắn một quyền đấm cho rụng nửa hàm răng. Hắn mỗi tay nắm tóc một người, mặt không biểu tình đem đầu của hai kẻ đã bị đánh thành đầu heo đập mạnh vào chân giường!

"Đông!" "Đông!" "Đông!" "Đông!"

Mắt thấy máu phun ra sắp có tai nạn chết người, Trần Thịnh không thể nhịn được nữa rít gào, "Đệch con mẹ mày! Còn đánh cái c**! Trước đem bố mày cởi trói ra!"

Trong mông của y còn cắm một chai bia, bia ở trong ruột không ngừng dao động kích thích! Đau đến muốn chết muốn sống! Tên ngu ngốc này còn TMD vội vàng đánh người!

Động tác của Tả Dật liền bị kiềm hãm, ánh mắt rốt cuộc từ trạng thái thị huyết điên cuồng từng chút từng chút khôi phục bình thường. Nghiêm mặt đem hai tên tiểu tặc đã sớm hôn mê ném xuống đất, hắn xoay người nhìn Trần Thịnh "máu chảy đầm đìa", ngốc trong chốc lát, sau đó mạnh nhào lên!

Trần Thịnh bị hắn đột nhiên ôm chặt phát ra một tiếng kêu rên đau đớn. Tả Dật bối rối buông y ra, ngược lại đi kéo cái chai bia trong hậu huyệt của y. Biểu tình lạnh lẽo nháy mắt suy sụp, thanh âm của hắn run rẩy, đã sớm không có sự lãnh đạm ngây ngốc bình thường, "Thả lỏng... em thả lỏng..."

Bố mày đã sớm bị làm lỏng! Trần Thịnh tức giận đến phát điên, ngay cả sức nhấc chân đá hắn cũng không có – chỗ đó đã sớm bị xé rách đến rất nghiêm trọng, y đau tới phát không ra tiếng.

Tả Dật thật cẩn thận từng chút từng chút kéo chai bia nhiễm máu kia ra. Hương vị thuần hương lại khổ sáp tràn ngập chóp mũi, bia màu vàng hỗn tạp tơ máu từ trong nhục huyệt sưng đỏ mở rộng không ngừng run rẩy kia "ồ ồ" tràn ra.

Trần Thịnh nghiêng đầu đem mặt vùi vào trong gối, đau tới hút mấy ngụm lãnh khí. Thật mẹ nó đau, so với lần đầu tiên bị tên biến thái này làm còn đau hơn.

Tả Dật chạy tới phòng khách lục tìm chìa khóa dự bị, luống cuống tay chân cởi xích tay xích chân của Trần Thịnh – hắn vội vàng xem xét vết thương của Trần Thịnh, mà Trần Thịnh vội vàng nhịn đau, thế nhưng cả hai đều chưa ý thức được xích sắt kia thì ra dễ dàng như vậy đã bị cởi ra.

Trần Thịnh đau tới mức đùi liên tục rút gân, nằm cũng nằm không được. Hắn đem Trần Thịnh ôm ghé vào trong lòng của mình, đeo bao tay cúi đầu cẩn thận kiểm tra vết thương – bia đã chảy ra sạch sẽ, bên trong máu chảy đầm đìa, trên nội bích có vài đạo vết thương mảnh dài.

Trần Thịnh bị ép buộc một hồi, lại hấp thu một bụng cồn, hiện tại thần kinh buộc chặt vừa thả lỏng, trong lúc nhất thời đầu óc liền hỗn loạn. Đầu nghiêng dán ở bên gối đầu, y cứ như vậy mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

.......

Không biết ngủ bao lâu, y chau mày, đột nhiên toàn thân run rẩy! Từ mông truyền tới một trận đau đớn quái dị, y thét lớn một tiếng tỉnh lại.

Trong phòng bật ngọn đèn giường hôn ám, hai tên tiểu tặc vẫn còn đầu rơi máu chảy hấp hối nằm trên mặt đất. Thân thể y di động từ trên xuống dưới, khó có thể thừa nhận tần suất phập phồng kịch liệt, từ trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ áp lực khàn khàn, "Fuck.... đi.... đi xuống...."

Tả Dật xoay y lại mặt đối mặt ở trên giường, hai tay tràn đầy mồ hôi ấn hai cái đầu gối của y – hắn ở giữa hai đùi mẫn cảm lại yếu ớt của y, điên cuồng mà ma sát đại dương v*t của mình.

Thế so với bị người trực tiếp cắm vào tốt hơn rất nhiều, nhưng trong mông Trần Thịnh hiện đều là thương, đau đến đùi cũng không thể khép lại được, còn muốn bị hắn "làm" như vậy quả thật là tức giận tới muốn phát điên! Hữu khí vô lực mà nâng tay vỗ đầu của Tả Dật, y khàn khàn gầm nhẹ nói, "Cút ngay!"

Tả Dật lại bắt lấy bàn tay vỗ tới của y, thuận thế khẽ hôn băng gạc quấn lấy cổ tay của y – đó là chỗ y bị chính mình dùng mảnh vụn thủy tinh cắt nát.

Ở nơi đó lướt qua nụ hôn nhẹ liền ngừng, Tả Dật buông đùi của y ra, cúi người xuống, bắt đầu hôn khóe môi của y.

"Trần Thịnh...." Hắn dọc theo đôi môi lãnh ngạo kia nhẹ nhàng mà liếm y, hô hấp run rẩy, gọi tên của y.

Khóe mắt của Trần Thịnh chịu kích thích mà run lên – có cái gì nóng bỏng từ trong nụ hôn tinh mịn này rơi xuống trên gương mặt của y.

Y cau mày ở dưới ánh đèn hôn ám đoán một hồi lâu mới phát hiện ra đây là Tả Dật đang khóc.

Hắn khóc thật không giống như đang khóc, biểu tình cương ngạnh mà trắng bệch, thanh âm tuy run rẩy, lại không mang theo tiếng nức nở. Nhưng là từng giọt từng giọt nước mắt lại như bị mất khống chế liên tiếp rơi xuống, không lâu sau liền ướt nhèm khuôn mặt của Trần Thịnh.

Trần Thịnh trợn trắng mắt, mắng cũng không có khí lực mắng hắn.

Tả Dật vừa rơi nước mắt vừa tiếp tục hôn y, run rẩy thấp giọng nói, "Anh đã đến chậm...."

Trần Thịnh từ trong lỗ mũi phun ra một tiếng hừ lạnh, tiện nhân quả thật chính là khác người – dù cho đến sớm thì lại thế nào? Y không phải vẫn như thường bị Tả Dật làm bị Tả Dật chơi? Là ai làm y chơi y chẳng lẽ còn khác nhau? Huống hồ nếu không phải Tả Dật trói y, y đã sớm đánh hai con chó đực kia đến không thành hình người rồi.

"Anh đã đến chậm, anh đã đến chậm." Tả Dật như điên không ngừng thì thào, tay nắm chặt cổ tay của y, hắn đem nó chuyển qua bên môi lại khẽ hôn, "Em quả nhiên muốn tự sát.... Không được chết, anh không cho em chết...."

Tao quả nhiên....WTF?

Trần Thịnh mở lớn miệng nghe hắn lẩm bà lẩm bẩm mà nói lung tung một trận, trầm mặc một hồi lâu mới nói, ".....Lại đây."

Tả Dật khóe mắt ướt át, dại ra mà nghe lời cúi đầu để gần sát một ít.

Sau đó liền bị Trần Thịnh đột nhiên nâng đầu ngoan trọng va cho một phát, "Rầm!"

Tả Dật kêu rên choáng váng che đầu, trên trán nhanh chóng sưng lên một cục to, trong lỗ tai mơ mơ hồ hồ nghe được tiếng Trần Thịnh chửi ầm lên, "Tự sát con mẹ mày! Bố mày đây là..... Fuck!"

Bố mày đây là bị mày TMD tông cửa vào làm dọa! Fuck! ~ y thế nhưng không nói nổi lời này.

Tả Dật che đầu trầm mặc một hồi lâu mới nhẫn nại được đau đớn và hoa mắt, hít sâu một hơi, hắn cúi đầu nặng nề cắn miệng của Trần Thịnh!

"Ô! Ô!"

Nụ hôn sâu này cũng không thuận lợi như lúc trước, Trần Thịnh vừa tức vừa giận, lại khôi phục bản sắc liều chết phản kháng, thuần thục mà đem Tả Dật cắn ra một ngụm máu tươi!

Trong miệng Tả Dật đầy vị tanh, ngẩng đầu ánh mắt dại ra nhìn Trần Thịnh. Dưới ngọn đèn hôn ám, Trần Thịnh thế nhưng từ cặp mắt như mất đi tình cảm bình thường của con người kia nhìn thấy được ủy khuất và bi thương.

Trần Thịnh nhìn mà khóe mắt co giật! Há miệng thở dốc lại không biết bản thân nên mắng hắn cái gì! Không đợi y nghĩ ra đáp lại thỏa đáng thì Tả Dật đã ôm chặt đùi của y, dương v*t đưa đẩy, đúng là lại tiếp tục trước sau vận động!

"Fuck.....A......A........Đệch.........." Trần Thịnh vừa bị đỉnh đến không ngừng run rẩy, vừa vung hai tay được tự do muốn đánh hắn, nhưng sau khi bị Tả Dật nắm lấy dương v*t nửa cứng rắn, hai tay lại theo thói quen nắm lấy bả vai của hắn.

Sau đó lại là một trận lại một trận trùng kích kịch liệt, giao hợp khó có thể thừa nhận, hai tay vòng ôm lấy cổ của hắn.

"A...... A...... Ha a...... A...... A......Ha...... A a! A! A! Ách —!"

Hai người cùng nhau gầm nhẹ bắn ra, sau đó ôm sát lẫn nhau, thở dốc thật sâu. Thể lực của Trần Thịnh tiêu hao quá lớn, hậu huyệt còn đau bỏng rát, sau khi phát tiết xong đầu lại bắt đầu mơ mơ hồ hồ, choáng váng liền chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

"Thực xin lỗi." Y nghe Tả Dật kề bên tai, thở hổn hển nói.

Trên gương mặt hơi hơi ngứa, là chất lỏng chua xót nhiễm qua từ da thịt lạnh lẽo cận kề sát bên.
Bình Luận (0)
Comment