Thắng Giả Vi Vương

Chương 7

Lão đại, thằng Mắt Kính kia lại nhìn lén chúng ta! Muốn em qua đánh cho nó một trận không?

Đừng để ý đến nó.

Tao nói này, chim của nó thật TM to, Dương Chân bị nó thao xong lỏng vài ngày! Mẹ nó!

To có cái rắm gì hay.

Lão đại nói đúng. Bọn mày nhìn cái bộ ghê tởm của nó kìa, MD suốt ngày lén lút theo chúng ta. Có lá gan nhìn lén lại không có can đảm qua đây, thật TM biến thái mà!

Nhưng tên biến thái này rốt cuộc là nhìn ai a? Trước tao còn tưởng nó nhìn Dương Chân nhưng hôm nay Dương Chân không ở đây a!

Đừng để ý tới nó. Phế vật.

7h sáng, Tả Dật bị đồng hồ sinh học luôn đúng giờ của mình đánh thức. Hắn mở to mắt, nhìn một cái gối đầu khác cách đó không xa. Trần Thịnh ngủ rất trầm, mày khó chịu hơi nhíu lại, như là đang làm một giấc mộng khiến y thập phần chán ghét.

Cứ nhíu mày như vậy thì hơn ba tuổi cũng sẽ có nếp nhăn rõ ràng. Hắn theo bản năng liền vươn tay sờ soạng nếp uốn kia, dùng bụng ngón trỏ đè lại, nhẹ nhàng nhu nhu muốn đem nó nhu bình lại.

Trần Thịnh mở choàng mắt ra!

"........" Tả Dật tuy bị kinh ngạc nhưng vẫn là nghiêm mặc, biểu tình nhìn không ra chút cảm xúc dao động nào.

Trần Thịnh lạnh lùng nhìn hắn mãi đến khi Tả Dật ngây ngốc rồi lại thản nhiên đem tay thu hồi lại.

Hắn xoay người theo thói quen sờ tìm kính mắt trên tủ đầu giường nhưng lại chỉ đụng đến một gọng kính trống rỗng, lúc này mới nhớ ra kính mắt tối hôm qua lại bị đập hỏng rồi.

Hắn đỡ giường, đưa lưng về phía Trần Thịnh ngồi dậy. Hai chân ở trên mặt đất dẫm một hồi lâu mới dẫm lên dép lê mờ mờ trong tầm nhìn. Mới đứng lên đi được hai bước Trần Thịnh lại ở sau lưng hắn lạnh lùng nói "Trứng ốp lết cho muối vào."

Tả Dật dừng lại một lát sau đó mặt than đi ra ngoài.

Ngày đó trứng có hai lòng đỏ, Tả Dật chuyên chú híp mắt nhìn chảo, bỏ rất ít muối. Sandwich tự chế gồm hai lát bánh mì kẹp trứng ốp lết, Trần Thịnh ăn xong một cái hắn lại đi làm một cái khác bởi vì y nói ăn chưa đủ no.

"Mẹ nó mày làm đồ ăn cho chuột ăn sao?" Trần Thịnh mắng hắn.

Buổi sáng xin nghỉ một giờ đi mua kính mắt, Tả Dật ngây ngốc mặt đối với khuôn mặt tươi cười tha thiết của người bán hàng, trầm mặc trong chốc lát liền chọn mua hai hộp kính sát tròng.

Cảm giác trống rỗng trên mũi khiến hắn không quá quen, tựa như ánh nắng cũng cường liệt chói mắt hơn bình thường khiến cả người hắn đều bại lộ ở dưới loại nhiệt lượng nóng bỏng này. Hắn không quen loại bại lộ này, nhưng sâu bên trong lại ẩn ẩn có chút hưng phấn cùng vội vàng xao động, cũng kèm theo chút mờ mịt khi đối mặt với những thứ xa lạ.

Giữa trưa mang cơm dinh dưỡng của bệnh viện về nhà cũng bị mắng. Tù binh của hắn cự tuyệt ăn cơm – không phải bời vì phản án mà là bởi vì ghét bỏ.

"Bố mày chán ghét uống cháo, thịt gà cũng ăn ngấy rồi" Trần Thịnh cau mày.

"Ăn thanh đạm một chút, thương ở phía dưới của cậu mới vừa khỏi" Tả Dật nói.

"Cũng không biết là con của con chó nào dùng lang nha bổng thống thương chỗ đấy!" Trần Thịnh chửi ầm lên.

Tả Dật trầm mặc suy tư một chút về cụm từ so sánh cực kỳ lớn "Lang nha bổng" này "Cậu là đang khen tôi sao?"

"Đầu óc mày có bệnh?" Trần Thịnh cười lạnh hỏi lại hắn.

Tả Dật bưng lấy hộp cơm dinh dưỡng bị ghét bỏ kia, ý đồ cùng y thương lượng "Cậu ăn đi, buổi tối tôi nấu khoai tây hầm sườn cho."

Tù binh của hắn không tiếp thu một chút thương lượng nào "Đi xuống dưới lầu mua McDonald. Cút."

"Đó là loại đồ ăn rác rưởi." Bác sĩ Tả nói.

Trần Thịnh bị còng hai tay liền hướng hộp cơm trong tay hắn ngoắc ngoắc ngón tay. Tả Dật theo bản năng đưa hộp cơm qua. Khuỷu tay của Trần Thịnh đột nhiên đụng mạnh vào hộp cơm liền rơi xuống đất, đồ ăn chớp mắt biến thành rác rưởi.

"Hiện tại cút đi mua loại đồ ăn rác rưởi kia đi." Trần Thịnh nhướn mày cười lạnh.

Tả Dật trầm mặc nhìn đồ ăn vấy ở trên quần của mình rồi lại nhìn biểu tình kiêu ngạo lúc này của Trần Thịnh – Trần Thịnh khẳng định hắn không dám để y chịu đói.

Hắn theo bản năng vươn tay lên định đẩy gọng kính trên mũi nhưng giờ hắn đã không có bất cứ lớp che đậy nào.

Tối hôm qua là người này nói "Mày từ lúc đó liền thích tao rồi đi".

Hắn không đáp lại câu nói kia, trầm mặc kéo chăn cho đối phương, tắt đèn đi ngủ. Nhưng điều này kỳ thật cũng không cần trả lời vì đã không thể vãn hồi được rồi.

Một chút ái luyến cùng dã tâm bị yếu đuối che lấp mười năm trước của hắn đã sớm bị nhìn thấu. Hắn tưởng rằng đối phương không biết, nguyên lai chỉ là đối phương khinh thường mà thôi.

Con dã thú kiêu căng này là kẻ lão luyện chơi đùa khắp nhân gian – y khiến cho những kẻ ái mộ mê muội đến thần hồn điên đảo nhưng lại không chịu dừng lại trả giá chân tâm. Y tùy thời đều có thể rời đi không chút do dự, hơn nữa đối với những kẻ tử triền lạn đánh (~ bám riết ko tha) cũng không có chút mềm lòng nào. Tả Dật đã tận mắt nhìn thấy ví dụ là Dương Chân và nam học viên thất hồn lạc phách kia.

Mà Tả Dật, hắn cũng không am hiểu loại trò chơi tình cảm cùng nhục thể giao triền này. Không chỉ không am hiểu thậm chí còn chưa cả nhập môn. Vũ khí duy nhất của hắn chính là cứ giam cầm y như thế này. Hắn tù cấm y, điều giáo y tựa như bẻ gãy lông cánh của hùng ưng, nghiền nát xương đùi của dã lang. Hắn cho rằng chỉ cần làm như vậy thì thân thể cứng cỏi mà xinh đẹp, đôi mắt kiêu ngạo lại cường thế này sẽ biến thành của hắn vĩnh viễn.

Cho nên vì kết quả cuối cùng, hiện tại hắn có thể làm ra một ít thỏa hiệp nho nhỏ – đúng vậy, hắn thừa nhận hắn bị Trần Thịnh hiểu thấu. Hắn không muốn khiến y bị đói, cũng không muốn y bởi vậy mà sinh bệnh. Hơn nữa, hắn thực thích xem Trần Thịnh kiêu ngạo mà nhướn mi cười lạnh sau khi đánh đổ đồ ăn.

Tả Dật mặt than ngoan ngoãn ra ngoài, xuống lầu đi hướng McDonald – sau đó ở tiệm cơm nhỏ bên cạnh cửa hàng McDonald mua một phần thịt băm rang mộc nhĩ, một phần rau xào mang về.

So với dinh dưỡng cơm không dầu không muối thì có tư vị hơn một chút, dù sao đồ ăn rác rưởi tuyệt đối không thể cho y ăn.

Trần Thịnh cau mày nhìn mấy món ăn mua trở về. Mà hắn không để ý tầm mắt của Trần Thịnh đem y nâng dậy, điều chỉnh xiềng xích kéo dài hơn một ít để y dễ dàng ăn uống. Sau đó cúi đầu quét tước đống hỗn độn đổ đầy mặt đất.

Khi dùng cái chổi dính đầy cơm canh quét đi miếng thịt cuối cùng trên mặt đất, hắn nghe được tiếng Trần Thịnh động đũa.

Buổi tối liền làm khoai tây hầm sườn, còn mua thêm xương ống về ninh canh.

Những món Tả Dật có thể nấu không ít. Bởi vì hắn không quen quần cư nên từ khi lên đại học liền thuê một phòng riêng sống một mình cũng ăn cơm tự mình nấu rất nhiều năm. Nhưng không chỉ tính cách của hắn đơn điệu buồn tẻ mà ngay cả trù nghệ cũng đơn điệu nhạt nhẽo – hắn rất ít khi bỏ gia vị bởi vì đa phần chúng đều không tốt cho sức khỏe.

Trần Thịnh đối mặt với món khoai tây hầm sườn nhạt nhẽo trước mặt giật giật khóe mắt, vừa muốn ghét bỏ mắng to đã nghe thấy Tả Dật nghiêm mặt giải thích "Bỏ tương du vào rồi."

Trần Thịnh vẫn là không nhịn được liếc trắng mắt. TMD bỏ thêm hai thìa muối vào cũng được a, ngu ngốc!

Món này thật sự là quá khó gợi lên thèm ăn nhưng Trần Thịnh vẫn bắt buộc chính mình ăn một nửa. Thân thể suy yếu không chịu khống chế mấy ngày liền cùng với lần rút gân tối hôm qua khiến y giật nảy cả mình, y thật không muốn chết ở trên giường của biến thái a.

Ăn cơm chiều xong, Tả Dật ngồi ở phòng khách lật xem tài liệu tựa hồ đang tiếp tục làm việc – Trần Thịnh suy đoán loại biến thái ngây ngốc vô vị như hắn thì sinh hoạt cũng chỉ có hai việc là làm việc và cưỡng gian nam nhân. =)))

Hiển nhiên y đã chính xác khái quát sinh hoạt của Tả Dật, nhưng vẫn là đoán nhầm phương hướng – bác sĩ Tả không phải đang làm việc mà chính là đang chuyên chú tìm đọc tư liệu hướng dẫn cưỡng gian nam nhân. Hắn có cả một một thùng tư liệu gắn mác điều giáo nam nhân down từ trên mạng xuống, mà hiện tại hắn đang vô cùng chuyên chú nghiên cứu một tập tư liệu có đầu đề "Phải làm sao khi nam nhân bị bạn cưỡng gian nhận ra bạn thích y".

Thật lâu sau hắn đi vào phòng ngủ, trên khuôn mặt ngây ngốc lại mang theo ánh mắt kiên định. Hiển nhiên trừ "Tiếp tục cưỡng gian" thì hắn không còn tìm được bất cứ đáp án nào khác.

Tiếp tục quán tràng như lần trước sau đó hắn đi lấy một chậu nước đi chà lau mông cho Trần Thịnh. Đôi chân dài của Trần Thịnh gác ở trên vai hắn, cười lạnh hỏi hắn "Ê, biến thái, mày rốt cuộc muốn làm gì?"

Tả Dật đáp thật sự thành thực "Thao cậu."

Trần Thịnh nhấc chân lấy đầu gối đỉnh hai bên mặt của hắn – may mà lần này trên mũi của hắn không đeo kính "Tao là hỏi mày, nhốt tao như vậy là muốn làm gì!"

Một kích này cũng không nặng, có lẽ là Trần Thịnh không có khí lực mà cũng có lẽ là y lười dùng lực. Tả Dật ngây ngốc nhu nhu hai má ửng đỏ, nói đáp án tiêu chuẩn mà hắn đọc được ở trong tư liệu "Thao cậu, khiến cho mặt sau của cậu thích ứng bị tôi thao đến thích bị tôi thao. Cuối cùng không bị tôi thao thì không chịu được."

Như vậy y liền không ly khai hắn. Dù sao hắn cũng không còn cách nào khác khiến y không ly khai hắn.

Kết quả Trần Thịnh cười lạnh nói "Nhiều nhất là không chịu nổi rời khỏi gậy mát xa, còn bị mày thao, mày tính cái gì? Mẹ nó mày tưởng rằng căn kia của mình thực đặc biệt? Mẹ nó mày thô được hơn voi sao? Bố mày thà bị voi làm chết."

Tả Dật không bị kích thích bởi loại khiêu khích cấp bậc này. Hắn chỉ là yên lặng đem quả cầu cao su to cỡ bóng bàn đẩy mạnh vào.

Quả cầu sắc màu ái muội kia còn có bốn đồng bạn, tất cả bị xuyên bằng một cái tuyến, vốn được đặt trong túi plastic đánh số 3.

Cầu so với trứng rung tối hôm qua lớn hơn nên gặp trở ngại cũng lớn hơn. Trần Thịnh đột nhiên im lặng, cau mày bắt đầu áp lực thở – y vẫn là không quen bị người thượng. Ít nhất là tâm lí không quen.

Ngón tay trắng bệch với khớp xương lộ ra rõ ràng của Tả Dật nhẹ nhàng ấn tiểu cầu kia về phía nội bích mềm mại. Cầu và ngón tay mang theo đại lượng trơn dịch niêm nị. Huyệt khẩu vừa mới quán tràng nhẹ nhàng run rẩy, một trận một trận phí công co rút tựa hồ kiệt lực muốn đem kẻ xâm nhập đẩy ra ngoài nhưng kết quả lại chỉ càng nuốt sâu vào thêm vào trong.

Khi tiểu huyệt khẩu đem cả quả cầu cao su nuốt vào trong liền nổi lên màu đỏ tím xinh đẹp. Tả Dật vừa dùng ngón tay chặn phòng ngừa cầu bị bài trừ ra, vừa nhịn không được cúi đầu kề môi sát gần chỗ đó. Sau đó dừng lại trong giây lát không hiểu hành động theo bản năng này của mình là muốn làm cái gì.

Hắn rõ ràng không biết là tiềm thức mình muốn hôn lên. Bác sĩ Tả khuyết thiếu kỹ xảo tán tỉnh, hơn nữa ở phương diện bản năng thực tiễn cũng có một chút chút thiếu hụt.

Trần Thịnh tránh một chút, tựa hồ là đã hoãn quá khí (hồi phục nhịp thở) lại muốn mắng hắn. Tả Dật liền đem khỏa cầu tiếp theo để ở trước huyệt khẩu trước khi y kịp mở miệng. Khẩu khí tiếp theo của Trần Thịnh nhất ế liền ho khụ vài cái, huyệt khẩu vì thế buông lỏng so với quả cầu trước còn dễ dàng bị nuốt vào hơn.

Trần Thịnh liền không nói gì, cơ bụng run rẩy, quay đầu sang một bên kiệt lực áp lực phẫn nộ cùng ghê tởm. Mồ hôi mỏng mạnh mẽ chảy ra từ bộ ngực rắn chắc của hắn, tựa như bị vẩy một lớp nước tinh mịn.

Khi Tả Dật đem quả cầu thứ ba ấn vào vẫn luôn nhìn vú của y. Nó thật đẹp mắt, so với mười năm trước càng dễ nhìn. Trên làn da mạch sắc khảm đầu v* nho nhỏ tựa như ruộng lúa mạch mùa thu hoạch vào mùa thu, lúa mạch chín mọng dưới ánh dương quang ấm áp khoe ra mầm non no đủ.

Hắn nhịn không được nâng một bàn tay đè lên, nặng nề mà nhu niết khối cơ nhục thành thục kia. Dưới làn da hơi lạnh là ấm áp tiềm tàng cùng với sinh mệnh lực dẻo dai kiên cường. Trần Thịnh rụt về phía sau, mắng to "Buông ra!"

Tả Dật không buông. Không chỉ không buông còn đại lực xoa nắn nó, kẹp lấy tiểu tiểu đầu v* kéo lên phía trên. Đạo chữ thập hắn cắt dưới đầu v* tù binh của hắn ngày hôm qua đã kết thành một vết sẹo nhỏ. Giờ phút này lại bị hắn thô lỗ xé rách ra nhưng vì miệng vết thương cũng cạn nên không có chảy máu chỉ là hiện lên màu đỏ diêm dúa mà thôi.

Trần Thịnh tựa hồ không quá quen thanh tỉnh bị hắn đùa bỡn như vậy – ngược lại y càng thà rằng bị hắn đơn giản thô bạo sáp nhập. Y bắt đầu giãy dụa, hai chân kẹp ở hai bên eo của Tả Dật bắt đầu đá động, thử tiếp tục dùng đầu gối đỉnh hắn.

Phản ứng này có chút kịch liệt, Tả Dật gần như không chặn được viên cầu ở huyệt khẩu ướt át của y. Hắn cũng chỉ có thể bỏ ra bàn tay xoa nắn bộ ngực để đè lại vòng eo không ngừng vặn vẹo của y. Sau đó tính đem quả cầu thứ tư ấn vào trong.

Nhưng Trần Thịnh tựa hồ đã đến cực hạn, ba quả cầu song song nằm ở trong tràng đạo của y, ép sát tựa như muốn đem y phân ra thành hai nửa. Y chửi ầm lên chống đẩy mà Tả Dật vì không muốn đem y đánh choáng váng liền đơn giản cầm lấy mệnh căn (dương v*t) của y, cúi đầu hôn lên nó rồi đem nó ngậm vào miệng.

Trần Thịnh chợt bị cầm lấy yếu hại, càng không cần nói đến Tả Dật vài ngày trước đều chưa từng dùng phương thức này an ủi y, hiện giờ cũng chỉ có thể mạnh cắn môi phát ra một tiếng hô phẫn nộ. Nhưng nam nhân chính là nô lệ được tạo ra bởi nhục thể, càng đừng nói Trần Thịnh là kẻ đã tận hưởng hết phong cảnh tình sắc, tiểu huynh đệ vẫn luôn uể oải không phấn chấn cư nhiên ở trong khoang miệng ấm áp của biến thái có một chút phản ứng run run rẩy rẩy.

Kỹ xảo của tên biến thái này rất trúc trắc, chỉ đơn giản hàm trụ y, tựa hồ cũng không biết phải liếm láp như thế nào. Yên lặng ngậm y trong chốc lát sau đó hình như là nhớ lại tình tiết trong phim hướng dẫn, bắt đầu đơn điệu phun ra nuốt vào.

Trần Thịnh nhíu chặt mi, quay đầu qua chỗ khác không nhìn hắn. Tận lực áp chế cảm giác ấm áp nguy hiểm trên dương v*t. Y muốn kiên trì không chịu khiêu khích nhưng Tả Dật lại trước sau giáp công, ấn quả cầu thứ tư vào trong, công kích ý chí của y. Cảm giác đau đớn xé rách từ mặt sau truyền tới khiến y kẹp chặt ngón chân, kịch liệt thở hổn hển.

Rốt cuộc y nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ khàn khàn. Tiếng "a" vừa mới vang lên nửa giây liền bị y vô tình bóp chết, đôi môi bị cắn chặt giữa hàm răng rốt cuộc tràn ra một tia máu.

Biến thái vừa nghe thấy tiếng thở dốc kia liền ngẩng đầu chuyên chú nhìn hắn. Sau đó ở dưới tầm mắt hung ác nhìn chằm chằm, vươn tay nhẹ nhàng sát qua khóe môi bị cắn nát của y.

Y nghiêng đầu đi cắn ngón tay của hắn nhưng không cắn được. Tả Dật tiếp tục dùng loại ánh mắt chuyên chú cùng thâm tình vô cùng biến thái tiếp tục nhìn y, sau đó cúi mắt nhẹ nhàng liếm liếm máu dính trên đầu ngón tay của mình.

Trần Thịnh run lên một chút, khỏa cầu thứ tư rốt cuộc hoàn mỹ chui vào trong cơ thể y.

Hiện tại y mở rộng hai chân dưới ánh nhìn chăm chú của Tả Dật cố đè xuống tiếng thở dốc. Khí tức nóng bỏng từ trong hàm răng cắn chặt của y tràn ra, mồ hôi theo đường cong kiên nghị trên trán rơi xuống hai bên gò má. Y nghiêng mặt, nửa bên mặt ẩn ở chỗ tối âm trầm mà thâm thúy tựa như một thiên sứ đọa lạc bị hắc ám dâm mỹ thôn phệ. Lọn tóc mềm mềm bên tai đều bị thấm ướt mang theo mỹ cảm yếu ớt. Tả Dật mê mẩn nhìn từng giọt từng giọt mồ hôi chậm rãi chảy ra, sau đó thử vươn tay đi sờ những sợi tóc tán loạn bên vành tai y – lại thiếu chút nữa bị cắn.

Trần Thịnh nghiến răng trừng hắn, sau đó mạnh nhắm mắt lại – tên biến thái kia lại cúi đầu hàm trụ y.

Tiểu huynh đệ của y từ lúc nãy được khoang miệng ấm áp của Tả Dật hầu hạ đã cương hơn phân nửa. Cây thương từng ở trong bụi hoa oai phong một cõi thật sự là không để chủ nhân của nó phải chịu thua kém. Dù ở trong cảm giác hậu huyệt hỏa lạt lạt sắp chống đỡ liệt cũng có thể từng chút từng chút cứng rắn lên.

Mà Tả Dật vừa hàm nuốt y, vừa bắt đầu thử đem một quả cầu cuối cùng ấn vào bên trong.

Hậu huyệt nóng bỏng chết lặng mang đến cảm giác hỗn loạn, Trần Thịnh thở hổn hển vụng trộm thả lỏng thân thể thử ngừng chống cự viên cầu tiến vào – dù sao chống cự thì nó vẫn đều sẽ đi vào. Sau đó dưới tình trạng bị tên biến thái kia hàm trụ, khoái cảm dần dần nồng đậm lên, y có chút nản lòng buông ra bàn tay siết lại thành quyền.

Đến giờ phút này, dưới cơn phẫn nộ cùng phát cuồng không ngừng lặp đi lặp lại khiến y vô cùng mệt mỏi, y rốt cuộc bắt đầu nhận rõ sự thật mình bị một tên biến thái thượng, hơn nữa còn có thể tiếp tục bị tên biến thái này thượng trong một đoạn thời gian nữa.

Mà y đã điều giáo qua quá nhiều người, thậm chí cũng thượng qua thuần 1 (chỉ làm công chưa từng làm thụ) nên thập phần rõ ràng bản thân sau khi bị từ từ cải tạo sẽ thành cái dạng gì.

Dựa theo trình độ lần đầu tiên xuất huyết đến bây giờ có thể thập phần thuận lợi khuếch trương thì có thể thấy tiềm chất làm thụ của y không tồi.

Y mở mắt ra nhìn trần nhà bị ánh đèn huỳnh quang chiếu đến trắng bệch, khẽ nhếch miệng thở hổn hển, ánh mắt hờ hững, có chút cố sức làm ra một nụ cười lạnh vặn vẹo. Sau đó ở dưới một trận càng ngày càng kịch liệt phun ra nuốt vào, ngẩng đầu lên, rên rỉ bắn ra.

Tả Dật lui rất nhanh nhưng vẫn bị bạch trọc bắn đầy cằm. Hắn dùng ngón tay xoa xoa chất lỏng niêm trù, miết ở trong tay nhìn nhìn, lại nhìn Trần Thịnh nói "Cậu xem, cậu có thể vừa bị thao vừa bắn."

Trần Thịnh vẫn còn ở trong dư vị cao trào, thở hổn hển cười nhạo "Mày....để tao thống thí nhãn, ni mã bố mày còn có thể bắn đến chết...."

Đầu óc Tả Dật rõ ràng không có công năng tiếp nhận từ ngữ mắng chửi của y, chỉ đắm chìm ở trong thế giới của mình. Nhìn bạch trọc trên đầu ngón tay, không biết cúi đầu nghĩ đến cái gì. Khi ngẩng đầu lên, liền mạc danh kỳ diệu nói với y "Tôi sẽ đối với cậu ôn nhu một chút."

Có lẽ là ý thức được câu "ôn nhu một chút" có thể khiến cho người bị cưỡng gian cũng cảm nhận được khoái cảm.

Trần Thịnh đối với lời này cười nhạt, động động còng tay, mắng "Lấy mấy thứ ở mặt sau ra cho tao."

Tả Dật cúi mắt nhìn vòng eo bởi vì kích động và khẩn trương mà run nhè nhẹ của y, thật đúng là nghe lời lấy ra. Nhưng cảnh sắc đóa hoa huy*t kia nở rộ phun ra nuốt vào quả thực khiến cho hắn say mê không thôi bởi vậy suốt 20′ sau đó Trần Thịnh không thể không chịu đựng tầm mắt ngây ngốc lại chuyên chú của hắn. Mỗi khi Trần Thịnh muốn nhanh hơn một chút đem đám phá cầu kia bài ra ngoài liền sẽ bị Tả Dật ngăn chặn huyệt khẩu nói "Chậm một chút."

Chậm cái đầu mày! Trần Thịnh đạp hắn, sau đó tác động đến huyệt khẩu khiến cho cảm giác đau đớn cùng quái dị kích thích đến y nằm ngã lại xuống giường.

Xét thấy hôm nay y còn sót lại tương đối nhiều sức chiến đấu, Tả Dật không có ôm y rời giường tắm rửa mà lấy một cái chậu nước ấm dùng khăn mặt lau qua cho y.

Trần Thịnh phát tiết xong cũng không thể không thừa nhận là thích thích một chút, cũng lười mắng Tả Dật, bị hắn dùng thảm lông màu bạc bao trụ liền nhắm mắt chuẩn bị ngủ. Lỗ tai nghe thấy tiếng Tả Dật đi về phía phòng khách, sau đó là tiếng phần phật lật tư tiệu.

Trần Thịnh cũng không biết là hắn đang lật tư liệu "Phải ôn nhu đối đãi đối tượng bị cưỡng gian như thế nào", chỉ là không kiên nhẫn nghiêng đầu, có chút khó chịu bắt buộc bản thân chìm vào giấc ngủ
Bình Luận (0)
Comment