Trong đại dương mênh mông bát ngát, có một chủng tộc xinh đẹp đang sinh sống, họ có dung nhan mị hoặc chúng sinh, tiếng hát mê hoặc lòng người, họ có thể tự do xuyên qua đại dương, diễn tấu ca dao của biển ca, họ là người cá, vì biển mà phù hộ.
Mà ở sâu bên trong đại dương, có một tòa cung điện hoa mỹ, nơi đó có bảy công chúa người cá xinh đẹp, mà người nhỏ nhất trong số đó là nhân ngư xinh đẹp nhất dưới đáy biển…
“Bốp!” Khép lại quyển sách trong tay, Quản Lăng mặt không chút thay đổi nhìn nó dần dần biến mất, thong thả trở mình, muốn bò lên giường, “Rầm!” Đầu Quản Lăng nằm trên mặt đất.
Ngẩng đầu, nhìn đuôi cá đỏ rực trên giường, Quản Lăng mặt không chút thay đổi, rốt cục chậm rãi rơi xuống hai giọt nước mắt nam nhi, mợ nó, ông đây không nên tiện tay đụng vào cái món game đó…
Quản Lăng, nam, 21 tuổi, học sinh học viện nghệ thuật lớn thứ tư, bề ngoài lạnh lùng khôn khéo, thật ra là một tên trạch nam mặt than, đam mê nghiên cứu các loại game, sáng nay bị bạn cùng phòng kéo đi dạo cửa hàng, bất hạnh xuyên qua… chấm hết.
Mợ nó cái chấm hết đó là có ý gì chứ, căm giận bò lên, Quản Lăng khống chế đuôi cá, thong thả bơi qua cái bàn đối diện.
Hôm nay chỉ là cùng bạn cùng phòng xuống phố dạo chơi, nhìn trúng một món game, ai biết vừa cầm lên, trong đầu lại đột nhiên nghe thấy một tiếng: “Đinh, chúc mừng ngài trở thành người chơi may mắn thứ 265894 của game đây, game đây sẽ mang đến cho ngài một nhân sinh khác, xin hãy tận tình thể nghiệm.”
Vừa dứt lời, hai mắt Quản Lăng liền tối om, hôn mê bất tỉnh, chờ khi tỉnh lại, Quản Lăng hoảng sợ phát hiện hai chân thẳng tắp của mình biến mất, biến thành một đuôi cá màu đỏ rực, mà tóc mình cũng đột nhiên biến thành tóc dài màu đỏ uốn khúc.
Còn chưa hết hoảng sợ, chỉ thấy một đám trai tráng có đuôi cá dài vây quanh mình, không ngừng hỏi cái này hỏi cái kia, tên cầm đầu còn muốn động tay động chân với mình, chim cút Quản Lăng lui thành một đoàn, kích động một cái thì lại hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại lần nữa, cũng chỉ thấy mình mình ở trong phòng này, mà trong đầu mình cũng có quá trời tin tức.
Dựa theo tin tức trong đầu mà gọi quyển sách này ra, xem xong mới hiểu được, mợ nó thì ra cậu xuyên vô chuyện cổ tích, là nàng tiên cá bi kịch đó, mà bi kịch hơn chính là cậu là nhân vật chính, bi kịch nhất là cậu là nam nhân, cậu không có sáu người chị, chỉ có sáu anh trai đẹp trai!!
“Đinh, người chơi tôn kính, game với cốt truyện không thể tránh được có chút lệch lạc, game đây vì thí nghiệm game bằng thật thể, người chơi phải xem sổ tay công lược rồi hoàn thành nhiệm vụ, cũng đạt được phần thưởng tương ứng, đồng thời, nhiệm vụ thất bại thì sẽ có phần thưởng, cũng bắt đầu dùng cơ chế trừng phạt.”
“Người chơi tôn kính, manh mối chính của nhiệm vụ một đã tuyên bố, xin hãy chú ý kiểm tra và nhận, nhiệm vụ phụ tùy cơ tuyên bố, hi vọng ngài có một nhân sinh hạnh ( tính) phúc trong game, hết.”
Cái tuyên bố nhiệm vụ này, cậu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng được không, cái hạnh phúc đó nghe sao có chút vặn vẹo thế hả, mặc kệ nội tâm kịch liệt bùng nổ, Quản Lăng mặt không chút thay đổi gọi ra quyển sách nghe đồn là sổ tay công lược, tinh tế xem.
Manh mối chính nhiệm vụ một: sống cho thật tốt tới khi trưởng thành, cố gắng hết sức bảo vệ trinh tiết ( không bảo đảm cũng không sao) cứu hoàng tử bị rơi xuống nước.
Cứu hoàng tử kia còn có thể lý giải, đó vốn là cốt truyện của nàng tiên cá, nhưng cái bảo vệ trinh tiết là có ý gì, cậu là nam, nhưng lại là người cá, sao lại có người muốn trinh tiết của cậu ( Oắt đờ, cậu thuần khiết lắm sao)?
Khóe miệng run rẩy, Quản Lăng thu quyển sách kia về, nhịn không được hỏi: “À, cơ chế trừng phạt là cái gì?”
“Đinh, người chơi tôn kính, bởi vì cơ chế trừng phạt quá mức máu me đen tối phá hủy tam quan, game đây cũng không cung cấp tin tức trừng phạt cho người chơi, người chơi xin hãy cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, tránh khỏi cái chết.”
Máu me đen tối phá hủy tam quan, sao lại tự nhiên cảm thấy ngạc nhiên ngoài dự đoán!
Thân là một gamer đã trải qua biết mấy ngàn cuộc hành trình, Quản Lăng cố gắng kiềm chế dục vọng muốn tạo thêm nhiều kết cục của mình, yên lặng đem mấy thứ bổ não đi đánh Mosaic.
Động não quá lớn là bệnh, phải trị! Quản Lăng mặt không chút thay đổi ghé lên bàn, vừa muốn cảm thán nhân ( ngư) sinh của mình, đã bị một tiếng rống to làm chấn động.
“Vương nhi!!” “Em trai!!”
Nhìn đám người cá trai tráng qua bên chỗ cậu, Quản Lăng nhịn không được run run, mợ nó, cái thứ anh trai đúng là đáng sợ.
“Vương nhi, em trai, con không sao chứ, sao lại đột nhiên ngất hả!”
Nhìn gương mặt lo lắng trước mặt mình, Quản Lăng cố gắng co rúm khóe miệng, muốn nở một nụ cười trấn an, nhưng mà, thất bại.
“Vương nhi, mặt con sao vậy, vì sao lại không ngừng run rẩy thế?” Thấy thế, ba ba người cá nghi hoặc hỏi.
“Không sao, phụ vương, con chỉ là không khống chế nó được mà thôi!”
“Vương nhi con làm sao vậy!” Nghe cậu nói, ba ba người cá quá sợ hãi, mấy anh trai cũng bối rối.
Tui làm sao, tui có làm gì đâu, tui chỉ là muốn cười mà cười không ra thôi mà, không cần như vậy chứ, Quản Lăng nhìn họ, trong đầu vô cùng hỗn loạn.
“Con cho tới giờ đều không gọi ba là phụ vương, con luôn gọi ba là ba ba mà!” Ba ba người cá đau thương nói.
Tao chém!!! Một vạn con ngựa gào thét chạy qua lòng Quản Lăng, Quản Lăng nhìn ba ba và mấy anh trai đang đau thương, nghiêm mặt lại, chậm rãi nói ra một câu: “Ba ba, con không sao.”
“Ôi, không sao là tốt, Vương nhi, Quốc vương Lân Hải muốn tới tham quan, con chuẩn bị mau chút, tối hôm nay sẽ có một yến hội long trọng đó nha.” Nghe Quản Lăng nói như vậy, ba ba người cá an tâm gật đầu.
“Đúng vậy, em trai, em phải diện cho đẹp một chút, em là hoàng tử xinh đẹp nhất của vùng biển chúng ta đó.” Mấy anh trai cười hì hì nói.
Theo so sánh của mấy người, tui cảm thấy tui đúng là rất xinh đẹp, “Con đã biết, ba ba, anh trai.”
“Tốt, ngoan a.” Xoa xoa đầu Quản Lăng, ba ba người cá mang anh trai người cá cùng nhau loạt xoạt rời đi.
Đè lại đỉnh đầu của mình, Quản Lăng có chút suy sụp, nhìn đám người cá vội vã rời đi kia, Quản Lăng bĩu môi, yên lặng xoay người bơi lên giường, quên đi, mình vẫn nên ngủ một giấc, buổi tối còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây.