Edit + Beta: VịtHàn Mạc vỗ vỗ bụi bánh quy trên tay, cầm khăn ướt lau lau miệng, nhấp một ngụm sữa tươi trước mặt, thỏa mãn vỗ vỗ bụng phồng lên, còn rất không lịch sự nấc một cái......
Chớp chớp mắt, cậu không có chỗ nào xấu hổ, còn ngoắc ngoắc tay với Tô Tô sửng sốt vào cửa, ra hiệu cô nàng đi tới.
Hàn Mạc đưa tay cầm hợp đồng mới lật lật, khơi mi quay đầu nhìn về phía nam nhân ôm cánh tay đứng sau mình, cau mày.
Thiệu Văn Phong quét cậu một cái, không nói chuyện. Anh biết rõ ràng ý tứ của Hàn Mạc, anh dựa theo hợp đồng sớm định ra nâng cao 5%, bất quá chuyện này không thể nói trước mặt những người này.
"Không ai thừa nhận?" Thiệu Văn Phong đưa tay vắt ngang qua vai Hàn Mạc cầm bản hợp đồng, từ trong túi áo lấy bút ra xoẹt xoẹt hai cái ký tên, sau đó đưa cho Trương Mạo, mặt treo nụ cười, "Trương tổng, lần này là sơ sót của công ty tôi, để cho anh chê cười rồi."
Trương Mạo quét tỷ lệ phần trăm phía trên, tim run cầm cập. Vội vàng đưa tay cầm bút kia lên ở phía trên ký tên, sau đó bắt tay với Thiệu Văn Phong, "Thiệu tổng khách khí rồi, mong đợi lần sau hợp tác cùng ngài."
Hắn không biết Thiệu Văn Phong và Hàn Mạc rốt cuộc là quan hệ gì, có thể bởi vì một cú điện thoại của Hàn Mạc tới đàm phán trực tiếp, lại càng bởi vì Hàn Mạc mà nâng cao phần trăm. Cho dù là bản hợp đồng sai bị đổi kia, đối với công ty bọn họ mà nói cũng đã rất cao, huống chi phần hiện tại......
Trương Mạo dùng khóe mắt mịt mờ liếc Hàn Mạc không có phản ứng gì đặc biệt, trong lòng bồn chồn, hắn lát nữa vẫn là hảo hảo hỏi chút đi, chuyện không minh bạch cầm tiền của người ta như vậy hắn luôn cảm thấy không yên. Mặc dù hắn là thương nhân, nhưng không thể phủ nhận, hắn là thương nhân có lương tâm.
Hàn Mạc quét nhìn nam nhân ngồi đối diện thân thể đã bắt đầu lắc lư, câu khóe môi khẽ cười một tiếng, dùng ngón tay cộc cộc cộc ở trên mặt bàn phát ra tiếng thanh thúy hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Cậu thanh cổ họng, nhìn về phía Thiệu Văn Phong, "Thiệu tổng, chuyện đã giải quyết rồi, vậy anh có phải cũng nên dẫn người đi hay không?"
Thiệu Văn Phong đối với dáng vẻ hí hửng qua cầu rút ván rõ ràng này của cậu rất hiếm lạ, nếu không phải địa điểm không đúng, chỉ sợ anh đều sẽ nhịn không được hóa sói nhào qua, cho dù lại bị Hàn Mạc cắn hai cái cũng đáng.
Hàn Mạc híp mắt cảnh cáo nhìn về phía Thiệu Văn Phong, trước mặt mọi người nam nhân này cư nhiên dám lộ ra loại ánh mắt sắc này với cậu, không muốn sống rồi!
Thiệu Văn Phong cười khẽ, giơ tay lên ở trên đầu cậu xoa xoa lung tung, vò rối tóc cậu, thân thiết đưa tay kéo cậu ôm ở bên người, cười híp mắt với Trương Mạo nói câu: "Trương tổng còn không biết đi, đây là em trai tôi."
"......" Không chỉ Trương Mạo và mọi người, ngay cả bản thân Hàn Mạc cũng sửng sốt.
Cái đệt! Tên đàn ông này rốt cuộc sóng não gì, hắn muốn làm gì? Trực tiếp như vậy liền bại lộ quan hệ của bọn họ trước mặt mọi người được sao! Được sao!
Hít sâu một cái chế trụ kích động muốn chửi lớn, Hàn Mạc ngoài cười nhưng trong không cười gật đầu, giơ tay lên khoác lên vai Thiệu Văn Phong, cắn răng nghiến lợi mở miệng thừa nhận với Trương Mạo, "Đúng, đây là đại ca của em, con trai của mẹ kế của em."
Nói xong quay đầu, nhìn về phía nam nhân chớp mắt cười xán lạn với cậu, khơi mi một cái, "Đại ca, chỉ một buổi chiều không gặp, sao đã bị cắn rồi chứ? Chậc chậc, nhìn cắn này, thiếu chút nữa rách ra rồi."
Thiệu Văn Phong thân mật vỗ vỗ vai cậu, sau đó buông tay đứng thẳng người giơ tay lên vuốt đôi môi vẫn có chút sưng đỏ đau nhói, ái muội cậu khóe miệng cười khẽ, "Chỉ là mèo hoang nhỏ trong nhà nuôi bị anh chọc giận cắn một ngụm, không quan trọng."
"Trương tổng, tôi cáo từ trước." Nói xong, Thiệu Văn Phong liền gật đầu một cái với Trương Mạo, sau đó xoay người rời đi.
Hàn Mạc nhìn bóng lưng anh rời đi tức run mãi, cái con mẹ nó mèo hoang nhỏ, chọc giận cái con mẹ nó, ông đây vừa nãy làm sao không cắn thịt anh xuống chứ!
Người đi theo Thiệu Văn Phong rời đi trong lòng đều có chút không chắc chắn, bọn họ mặc dù không rõ ràng boss tại sao sẽ đột nhiên nhiều hơn đứa em trai, nhưng bọn họ rõ ràng, hợp đồng mà boss tự mình vạch ra sẽ không xảy ra lỗi, vậy thì đại biểu trung gian bọn họ có người tự lén đổi hợp đồng. Ngại phiền lớn nhất chính là phó tổng Ngải Văn, tiếp theo là quản lý Lý Lượng......
Ngải Văn nếu còn không nhìn ra môn đạo thì không xứng với đi theo Thiệu Văn Phong nhiều năm như vậy cùng nhau dốc sức làm, hắn nghiêng đầu nhìn Lý Lượng đi theo phía sau mình nửa bước giơ tay lên lau mồ hôi, nặng nề hừ một tiếng.
Bản hợp đồng hắn giao cho Lý Lượng giữ, kết quả liền xảy ra lỗi, chuyện này còn có gì khó? Không phải tên đàn ông này ăn cây táo rào cây sung sao!
Hàn Mạc mặt lạnh đứng ở trong phòng họp, nhìn mấy người không dám thở mạnh, liên tục hừ lạnh, cầm lấy bản hợp đồng đã ký xong hung hăng quơ quơ với bọn họ.
"Nếu bản thảo thiết kế lần này không có biện pháp thông qua xét duyệt của tôi, mọi người liền cùng nhau về nhà trải ổ rơm đi!"
Bộp một cái nện bản hợp đồng ở trên bàn hội nghị, cậu nhấc chân rời đi.
Mình không thể đem tất cả thiết kế đều ôm trên người, cho dù cậu có lòng cũng không có tinh lực như vậy, cho nên một vài sáng tác nhỏ kiểu thiết kế quảng cáo đều giao cho nhân viên bên dưới, bản vẽ kết cấu bất động sản cậu định tự mình vẽ, dù sao hồi đó cũng học qua, hơn nữa cậu có lòng tin, thứ mình vẽ nhất định để cho đối phương vừa lòng.
Bên này Hàn Mạc ra khỏi phòng làm việc, bên kia Tống Tân Nghiệp liền kéo cánh tay Trương Mạo ra hiệu hắn chờ chút hẵng đi, sau khi thấy những người khác đều rời đi, hắn tặc lưỡi chớp chớp mắt với Trương Mạo, lại dùng miệng bĩu bĩu môi với cửa phòng họp đóng lại.
Trương Mạo bị hai động tác của hắn nháo tới có chút không hiểu ra sao, người này rốt cuộc có chuyện gì, không có chuyện gì hắn phải đi làm việc, vừa nãy lời kia của Hàn Mạc cũng không chỉ là nói với mấy chủ quản, cũng là nói cho hắn nghe, nếu tiếp tục không lấy ra tư thế của ông chủ, đoán chừng công ty thật sự sẽ bởi vì hợp đồng lần này thất bại thảm hại, đừng xem hắn lấy được nhiều lợi nhuận, bồi thường vi phạm hợp đồng cũng rất nhiều......
"Cậu có việc nhanh nói, mặt rút gân?" Ghét bỏ nhìn hắn một cái, Trương Mạo cau mày.
Tống Tân Nghiệp nghiêng nghiêng đầu, suy nghĩ tổ chức ngôn ngữ một chút, sáp tới nhỏ giọng nói thầm, "Anh nhìn chút, Hàn Mạc hiện tại kiêu ngạo, cư nhiên có quan hệ họ hàng với Thiệu Văn Phong."
Lời này của hắn nói khó chịu ghen tỵ, chính là cảm thấy Hàn Mạc chuyện gì cũng giấu diếm hắn có chút quá không cần anh em, có chút ủy khuất.
Trương Mạo trợn to mắt trắng với hắn, cầm lấy hợp đồng liền đi.
Có bệnh, lười phản ứng đến hắn, bệnh thần kinh!
Tống Tân Nghiệp cảm giác mình bị vứt bỏ, Hàn Mạc coi thường hắn, Trương Mạo ghét bỏ hắn, xoay xoay con ngươi, cầm điện thoại di động liền gọi điện thoại cho anh trai ruột ở phía khác địa cầu.
Tống Tân Kế vừa nằm ngủ, tối qua uống có chút nhiều, cổ họng phát khô, thanh âm khàn lợi hại.
"Alo, có chuyện gì tiểu đệ?"
"Anh, anh quá không có ý tứ, chuyện Hàn Mạc mang thai sinh con lớn như vậy anh đều giấu diếm em, nếu không phải em nghe được anh có phải tiếp tục giấu diếm em hay không? Em là em trai ruột của anh, ruột đấy! Không phải là nhặt được!" Gào gào thét thét kêu lên, kết quả hồi lâu không nghe thấy đáp lại của đối phương, hắn cau mày, truy hỏi, "Anh? Alo! Anh! Tống Tân Kế anh đủ rồi, em không phải muốn tìm an ủi sao, Hàn Mạc và Thiệu Văn Phong cư nhiên là anh em, chuyện này cậu ta cũng giấu, hai bọn em làm anh em nhiều năm như vậy cậu ta cũng không nói với em, em thương tâm, anh an ủi em chút."
Tống Tân Kế không phải là không muốn an ủi hắn, thật sự là tình huống bây giờ không cho phép hắn an ủi.
Trợn to mắt nhìn bóng đen áp trên người mình, y cảm thấy máu toàn thân đều tăng tốc lưu thông, trong hoàn cảnh yên lặng, chỉ có tiếng thở của mình và bóng đen trước mặt, cộng thêm tiếng hô của Tống Tân Nghiệp thỉnh thoảng từ trong ống nghe điện thoại phát ra.
Y hít sâu một ái, để cho mình giữ vững hô hấp, sau đó nhanh chóng nói với điện thoại, "Anh có việc, mày trước chờ chút."
Bộp một cái đóng điện thoại, sau đó cố gắng mở to hai mắt nhìn bóng đen trước mắt.
Vừa nãy nương ánh sáng mỏng manh của màn hình điện thoại, y có thể nhìn thấy là một người đàn ông, nhưng y không xác định người này là ai......
Nhíu nhíu mày, cố gắng hồi tưởng hết thảy mình buổi tối lúc ở quán bar —
Luận văn nhận được khích lệ của giáo sư, bạn học đồng nghiệp đề xuất đi uống rượu ăn mừng một chút hóa giải khẩn trương dạo này, kết quả cao hứng, uống nhiều mấy chén......
Trong đầu hiện lên mấy đoạn ngắn rải rác, y giơ tay lên dùng sức gõ trán mình, sau đó cứng đờ......
"Làm sao, thượng tôi xong không muốn nhận?" Bóng đen đè trên người Tống Tân Kế mở miệng nói chuyện, không chỉ như vậy hắn còn thừa dịp Tống Tân Kế ngây người đem chân y trái phải tách ra, sau đó chen vào giữa hai chân y, lạnh giọng trào phúng.
"......" Tống Tân Kế chớp chớp mắt, lúng túng há hốc mồm, mặt đều tái rồi.
Y mặc dù không quá quan tâm trên dưới, nhưng tư thế hiện tại nhìn thế nào cũng không quá hài hòa...... Hơn nữa vừa nãy người này nói gì? Mình thượng hắn?
Được rồi, tiểu huynh đệ trần trụi kề nhau của hai người đã rất rõ ràng nói với mình, hai người bọn họ đã 419.
"Cậu đừng kích động...... Ách...... Cậu có thể trước từ trên người tôi dậy hay không?" Nuốt xuống nước miếng, y khô khốc mở miệng.
"Không thể, tôi phải làm lại, nếu không trong lòng không công bằng." Vừa nói chuyện, liền đã đem bộ vị đứng thẳng nhét về phía hoa cúc cấm bế của Tống Tân Kế.
"A!" Tống Tân Kế sắc mặt dữ tợn kêu thảm thiết ra.
"Chậc, thật chặt!" Nam nhân thoải mái thở dài, cúi người dùng miệng chặn lại tiếng kêu đau của Tống Tân Kế, sau đó chậm rãi trước sau động eo, đem bộ vị của mình ở trong hoa cúc bị xé rách từ từ trừu động.
Loại cảm giác đau nóng rát này làm cho trán Tống Tân Kế đều bốc ra mồ hôi lạnh, y muốn giãy dụa, nhưng hai chân bị nam nhân tách ra đè, căn bản không có cách nào lộn xộn.
Cái đcm nó, Tống Tân Kế chỉ cảm thấy hoa cúc của mình đau rát, mặc dù trước kia từng có kinh nghiệm làm mặt dưới, nhưng đây cũng chỉ là chuyện rất nhiều năm trước, hơn nữa đó là vì mối tình đầu hiến thân, hồi đó hình như cũng không đau như vậy a, đệt, đau quá!
"Ngoan, bảo bối, em cắn thật chặt, thích tôi đâm em như vậy?" Nam nhân xoay mông ở trong hoa cúc của y đổi hướng tìm điểm mẫn cảm đụng vào, gặm lấy cổ Tống Tân Kế lẩm bẩm hạ lưu.
"Con mẹ nó chặt quá, đau chết ông mày rồi!" Tống Tân Kế thở hổn hển, giơ cái tay được nam nhân buông ra lên liền vung nắm đấm tới.
Nam nhân hừ lạnh một tiếng, một cái cầm lấy tay y áp ở bên cạnh, eo thân lực mạnh đỉnh lộng, cúi người lại hôn môi y, "Ừm, bại hoại khẩu thị tâm phi, thật con mẹ nó chặt."
Tống Tân Kế nếu còn không rõ ràng lời vừa nãy của nam nhân này là lừa mình vậy y chính là ngu! Cái gì mà thượng hắn, nam nhân này khí lực lớn như vậy, mình đâu có thể thượng hắn!