Edit + Beta: VịtĐối với thái độ của Tống Tân Kế Tần Thụy rất căm tức.
Không phải nói không sao cả mà Tống Tân Kế đột nhiên biểu hiển a làm cho hắn buồn bực, mà là ánh mắt Tống Tân Kế vừa nãy nhìn hắn làm cho hắn rất khó chịu.
Có một loại cảm giác không nói rõ ràng ở trong đầu nổ tung.
Còn có, cái gì gọi là coi trọng y muốn cùng một chỗ với y cả đời dây dưa không ngừng? Tần Thụy hắn là ai? Hắn tuổi còn trẻ đã được cơ quan chứng thực quyền uy nhất nước M đội danh pháp y kim bài, các loại giải thưởng chuyên nghiệp cầm tới mỏi tay, pháp y kim bài trẻ tuổi nhất toàn cầu, ngay cả mấy tổng giám đốc cao tầng cũng phải nể hắn 3 phần mặt mũi.
Hắn sẽ đối với một Tống Tân Kế nho nhỏ không xuống tay được? Truyện cười quốc tế gì thế!
Càng nghĩ trong lòng càng không thoải mái, hắn không thoải mái người khác cũng đừng nghĩ thoải mái.
Bước đi tới trước cửa phòng tắm, nhấc chân liền đạp.
Bang một tiếng, cửa phòng tắm bị hắn đá văng, Tống Tân Kế bên trong bị dọa nhảy một cái, xoay mặt nhìn hắn.
Trong mắt còn có chút dấu vết nước mắt, kinh ngạc trừng về phía nam nhân vốn nổi giận đùng đùng lại đột nhiên trở nên nghi ngờ, Tống Tân Kế nhanh chóng xoay mặt, cúi đầu, vốc nước, rửa mặt......
Một loạt động tác làm không chê vào đâu không để cho Tần Thụy nhìn ra chỗ nào không đúng.
"Anh có phải muốn biết tôi vì cái gì ngày nào cũng tới tìm anh lên giường hay không?" Tần Thụy nghiêng tựa vào cửa, nhìn về phía vóc người đơn bạc của Tống Tân Kế.
Hắn rất thích thân thể Tống Tân Kế, hoặc là nói, dùng ánh mắt nhân sĩ chuyên nghiệp của hắn mà nhìn, Tống Tân Kế là kiểu nam nhân mặc dù gầy gò, nhưng có thịt, thịt còn hữu lực hiếm thấy.
"Xùy, Yêu Quái có phải từng nói với anh tôi học ngoại khoa hay không? Tôi nói với anh, tôi là pháp y, chỉ bất quá tôi là pháp y dựa theo giờ thu phí, mỗi lần giải phẫu thi thể phân tích vụ án tôi liền sẽ cảm thấy khó chịu, muốn tìm người tới thư giãn thần kinh, anh rất hợp khẩu vị của tôi, cách chỗ làm việc của tôi lại không xa, cho nên," Hắn nhún vai, hai tay mở ra, "Tới tìm anh làm tình cũng không phải bởi vì tôi coi trọng anh muốn cùng anh cả đời truyện cười gì đó, anh đừng quá tự mình đa tình."
Tiếng nước chảy ào ào vẫn không ngừng, Tống Tân Kế hai tay chống bàn, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Tần Thụy sau khi nói xong những lời đó liền xoay người rời đi, y cũng một mực duy trì loại tư thế này.
Điện thoại di động đặt ở trong túi quần, đèn tín hiệu lóe lên mãi, vừa nãy có một cú điện thoại gọi đến, y không nhận.
Giơ tay lên tắt vòi nước, cầm khăn lông bên cạnh lau lau má nhỏ giọt nước, y từ túi quần lấy điện thoại ra nhìn, lật điện thoại ấn gọi lại.
Hàn Mạc đang ăn cháo thịt gà Thiệu Văn Phong mang đến, hai hôm nay cậu chỉ có thể ăn mấy thứ như cháo, bất quá vẫn tốt, cậu thích húp cháo, mặc dù có chút ăn không đủ no, nhưng phân lượng nam nhân mang đến rất đủ.
Điện thoại đặt ở chỗ cách có chút xa, Thiệu Văn Phong thay cậu lấy tới, nhìn một cái, nhíu nhíu mày đưa cho cậu.
Hàn Mạc nghiêng nghiêng đầu, ngậm thìa nhận điện thoại, "Tống Tân Kế cả nhà anh, chỉ lăn giường với Tần Thụy ngay cả điện thoại của em anh cũng không nhận!?"
"Hàn Mạc......" Tống Tân Kế che miệng, phát ra giọng buồn buồn.
Nước mắt theo hốc mắt nhỏ xuống, y không biết mình tại sao phải như vậy, y biết mình là bị coi thường.
Hàn Mạc sửng sốt, từ trong miệng lấy thìa ra, hơi thẳng sống lưng, Thiệu Văn Phong đối diện không hiểu nhìn cậu khơi mi, sao thế?
Lắc lắc đầu, cậu chỉ chỉ điện thoại ra hiệu mình trước gọi điện thoại lát nữa lại nói.
"Anh sao thế? Tống Tân Kế anh khóc? Ê ê, đại nam nhân anh khóc cái gì?" Cậu có chút sợ, Tống Tân Kế đối với cậu mà nói mới là anh trai, nam nhân ấm áp kia luôn chăm sóc mình chịu mệt mỏi, cho dù hồi đó y lừa mình chuyện mang thai cậu cũng đã sớm bởi vì bỏ ra của nam nhân mà không còn tức giận, cho nên nghe nghẹn ngào trong giọng y, Hàn Mạc có chút hốt hoảng.
Tống Tân Kế hít sâu một cái, cầm lấy khăn lông lung tung lau lau mặt, ho khan một tiếng, "Tiểu Hàn, anh muốn về nhà."
Thân thể Hàn Mạc run lên, nghiêm túc, "Vậy thì về đi."
Cậu có thể cảm giác được, Tống Tân Kế nhất định là ở bên ngoài gặp phải uất ức và khó chịu rất lớn, bằng không y không thể nào sẽ khóc.
Thử hỏi một người đàn ông, phải dưới tình huống gì mới sẽ khóc?
Dù sao cậu chỉ biết, có đôi khi không phải không rơi lệ, là chưa tới lúc như vậy. Nước mắt của đàn ông...... So với của phụ nữ còn quý giá hơn rất nhiều. Không phải không biết rơi lệ, là không muốn rơi lệ.
Yến ớt và vô trợ của mình tự mình biết là được rồi, bọn họ sẽ kìm nén, sẽ dùng giận dữ để phát tiết, sẽ không dễ dàng khóc lóc với người khác.
Không phải là không biết khóc, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm.
"Tống Tân Kế, về đi, anh cũng đi hơn nửa năm rồi, lấy năng lực và học thức chương trình học một năm của anh thế nào cũng đều phải vượt qua, muốn về thì về đi. Tiểu bảo bối sắp bắt đầu học đi rồi, cha nuôi anh không ở nhà nó té dập đầu làm sao đây, mau về đi."
Hàn Mạc giơ tay lên vỗ xuống gò má nam nhân sáp tới, trợn mắt trắng với anh bĩu bĩu môi ra hiệu đừng quấy rầy.
Thiệu Văn Phong hừ nhẹ một tiếng, bẹp một cái hôn ngoài miệng cậu.
Tống Tân Kế thở dài, ừ một tiếng.
"Biết rồi, mày nghỉ ngơi sớm chút." Nói chuyện xong liền cúp điện thoại, y có thể cảm giác được bên cạnh Hàn Mạc còn có người khác ở đó, mình khóc một trận với Hàn Mạc, ẻo lả thật mất mặt.
Thấy Hàn Mạc từ từ lấy điện thoại từ bên tai xuống, Thiệu Văn Phong lập tức nhe răng, tàn bạo lườm cậu.
"Con trai học bước đi, cha ruột nó còn ở đây đấy! Cần cha nuôi làm gì! Tiểu Mạc Mạc, em là ba ngày không bị thu thập liền phòng chính lật ngói phải không?"
"...... Thiệu Văn Phong anh đủ rồi! Em chỉ là quan tâm Tống Tân Kế, anh ăn giấm lung tung cái gì, anh có thể bình thường chút không!" Hàn Mạc trợn mắt duỗi cổ rống, cái mẹ gì nói cậu giống trẻ con còn phải bị thu thập, cậu là đàn ông trưởng thành, TRƯỞNG THÀNH!!
Thiệu Văn Phong bị cậu rống sửng sốt, mình vốn cũng bất quá chính là muốn trêu đùa làm nũng đòi cái hôn với Hàn Mạc, kết quả chọc Hàn Mạc kích động rống to như vậy, không tốt cho thân thể.
Anh khom lưng ôm lấy nửa người trên Hàn Mạc, mặt đối mặt cọ cọ, lẩm bẩm mở miệng, "Anh rất bình thường, anh biết em ở cùng với y lâu như vậy, ngay cả con ra đời cũng là y bồi em, anh biết đều là bởi vì anh không tốt mới sẽ tạo thành loại cục diện này, nhưng mà Mạc Mạc, em không thể phủ nhận tình cảm mà anh đối với em, anh biết nhất kiến chung tình không đáng tin, nhưng xin em tin tưởng anh, anh thưởng thức em, để ý em, thích em."
Hàn Mạc có chút ngẩn người, cậu không nghĩ tới nam nhân phúc hắc bá đạo quỷ kế đa đoan Thiệu Văn Phong này sẽ ở loại thời điểm này nói tỏ tình thâm tình như vậy với cậu, cậu có chút phản ứng không kịp.
Giống như anh nói, cậu cũng thích người đàn ông này. Mặc dù gặp gỡ ban đầu của bọn họ không phải tốt, quá bình bắt đầu cũng có chút đồi trụy, nhưng không thể phủ nhận, khoảng thời gian này ở chung rất hài hòa.
Ỷ lại mà Thiệu Văn Phong biểu hiện đối với cậu là vô hình, thoạt nhìn người đàn ông này một bộ dạng cái gì cũng không để ý, nhưng anh biết chăm sóc mình, biết chăm sóc bảo bối, thậm chí, người đàn ông này còn biết được đón ý hùa theo cha cậu thế nào.
Hàn Mạc đối với phối hợp và bỏ ra của Thiệu Văn Phong nhìn ở trong mắt ghi ở trong lòng, chỉ là cậu vẫn còn có chút hoài nghi, không phải là hoài nghi đối với nam nhân có phải chân tâm muốn ở cùng anh bình bình đạm đạm trải qua cả đời hay không, mà là hoài nghi nam nhân từng hoa tâm này có thể giống như mình hay không, cam nguyện hồi tâm.
Hàn Mạc biết mình là người tính cách gì, thà thiếu không ẩu là tôn chỉ của cậu.
Hồi đó thay phụ nữ nhanh hơn thay quần áo cũng bất quá chính là không có thích hợp, hiện tại ngay cả con cũng có rồi còn là mình sinh, cậu cũng liền chặt đứt tâm tư tiếp tục dằn vặt.
Nhưng mà Thiệu Văn Phong không giống, bề ngoài của anh hấp dẫn nhiều hơn, nếu như một ngày kia, Thiệu Văn Phong gặp được người trẻ tuổi hơn mình, tính tình tốt hơn mình, khiến người thương hơn mình, không chừng sẽ sinh ra tâm tư khác.
Nói trắng ra là, cậu đối với chính mình không có lòng tin, đối với nam nhân cũng không có lòng tin.
Thiệu Văn Phong dường như có thể cảm giác được sóng động trong lòng cậu, nhưng anh cũng không rõ ràng phải làm sao mới có thể để cho Hàn Mạc triệt để tiếp nhận mình, anh chưa từng nghiêm túc thích ai, hoặc là nói, Hàn Mạc là nam nhân duy nhất có thể làm cho anh động tâm.
Lúc không gặp được nhớ cào tim gãi phổi, gặp được rồi thì muốn bắt nạt Hàn Mạc nhìn cậu xù lông, xù lông rồi mình còn phải đi cười dỗ, muốn cưng chiều cậu trêu chọc cậu thân cận cậu, nếu nói anh không thích Hàn Mạc, ai tin?
"Mạc Mạc?" Nghiêng đầu hôn hôn bên tai cậu, Thiệu Văn Phong thở dài, "Chúng ta thử một chút, có được hay không? Không vì cái gì khác, chỉ vì hai người chúng ta, được không?"
Hàn Mạc ngậm miệng, nghĩ một lát, mới nhẹ nhàng gật đầu.
"Được."
Không vì cái gì khác, chỉ vì bản thân bọn họ.
Yên lặng một lát, Thiệu Văn Phong trước tiên buông cậu ra, nhìn thời gian, bất đắc dĩ cười khổ, "Mạc Mạc, anh phải về nhà bồi bảo bối, em một mình được không?"
Hàn Mạc bũi môi, cậu nhớ con trai, cậu nhớ con trai bảo bối nhà cậu.
Thấy cậu như vậy, Thiệu Văn Phong cũng rất không có biện pháp, chỉ có thể xoay xoay con ngươi, hôn xuống trán cậu, sau đó một câu cũng không nói xoay người ra cửa.
Hàn Mạc không hiểu nhìn nam nhân rời đi, lại nhìn nhìn túi xách bị nam nhân ném ở trên giường bệnh đối diện, nghi ngờ.
Tình huống gì? Làm gì?
Không đợi bao lâu, mấy hộ sĩ nhỏ đi theo phía sau Thiệu Văn Phong đi vào phòng bệnh, cười giải thích với Hàn Mạc: "Vị tiên sinh này đã đổi cho ngài phòng đơn rồi, ngài làm ơn chuyển phòng bệnh."
"...... Á?" Hàn Mạc há hốc mồm, lúc còn chưa kịp phản ứng giường bệnh đã bị mấy hộ sĩ đẩy đi ra ngoài, cậu muốn nhảy xuống cũng không thể, không có giày a!
Thiệu Văn Phong cầm túi đi theo phía sau cậu, thấy vẻ ngu đầy mặt cậu không khỏi vui vẻ, "Em không phải muốn gặp bảo bối sao, vừa vặn hôm nay phòng VIP đơn có người xuất hiện, anh liền để cho bọn họ giúp em đổi phòng, đợi lát nữa anh về nhà đón con trai, em ngoan ngoãn."
Hàn Mạc chớp chớp mắt, gật gật đầu.
Được rồi, mặc dù được mấy hộ sĩ nhỏ đẩy giường đi có chút mất mặc, bất quá có thể ở cùng với con trai bảo bối một đêm cậu vẫn là rất vui vẻ rất thỏa mãn.
Bên này Hàn Mạc ở phòng bệnh đơn chờ nhàm chán, bên kia Thiệu Văn Phong đã ôm con vào bệnh viện.
Tiểu bảo bối có chút khẩn trương, được ôm vào trong ngực tay nhỏ chặt chẽ túm cổ áo Thiệu Văn Phong, mắt to chớp chớp nhìn hộ sĩ xung quanh tới tới lui lui, muốn khóc.
"Bảo bối ngoan a, mang con đi tìm ba ba." Vào thang máy, Thiệu Văn Phong hôn hôn hai má ú thịt của nhóc con.
Nhóc con vừa nghe phát âm ba ba, lập tức nén nước mắt đã chuyển động trong hốc mắt trở lại, phun bong bóng nhìn khuôn mặt đẹp trai của Thiệu Văn Phong, càng nhìn càng thân thiết, sáp tới bẹp bẹp, vết nước miếng xuất hiện......
Đẩy cửa phòng bệnh ra, Hàn Mạc vừa thấy con trai bảo bối được ôm, vội vàng hô một tiếng, "Con trai!"
Tiểu bảo bối nghe thấy thanh âm Hàn Mạc, thân thể vốn nhoài trên bả vai Thiệu Văn Phong xoay tới, hướng Hàn Mạc liền vươn tay thịt nhỏ ra, "A a a a, bo bo, bo bo bo bo ~"
(Chỗ này tiểu bảo bối phát âm ngọng "ba ba" thành "bo bo")Hàn Mạc sửng sốt, kinh hỉ ôm nhóc tới trong ngực, "Bảo bối, con gọi ba ba? Tuyệt đối là ba ba!"
Thiệu Văn Phong nhìn dáng vẻ kinh hỉ của Hàn Mạc bật cười lắc đầu, một bên lấy đồ dùng hàng ngày cảu tiểu bảo bối từ trong túi ra một bên nói: "Nó chỉ là biến âm tiết, còn kém xa với biết nói chuyện, xem em hưng phấn kìa."
"Đương nhiên, con em khẳng định sớm có thể nói chuyện, bất quá nghe nói nếu nói chuyện quá sớm sẽ ảnh hưởng tới phát triển dây thanh, có phải thật không?" Lời này là tự mình lầm bầm, Thiệu Văn Phong biết cũng không phản bác lại.
Thôi vậy, con trai đều mang đến rồi em ấy muốn làm sao thì làm thế đó đi.
"Chỉ một đêm hôm nay, dù sao cũng là trẻ con không thể để nó ở bệnh viện quá lâu." Cầm khăn lông ấm lau mặt cho tiểu bảo bối, lau xong cũng thay khăn lông lau lau mặt cho Hàn Mạc, Thiệu Văn Phong khơi mi, "Được rồi được rồi, không phải chỉ hai ngày không gặp, xem dáng vẻ em."
Hàn Mạc giờ phút này đang ôm tiểu bảo bối không buông, tiểu bảo bối cũng nhớ cậu, hai tay thịt nhỏ cầm tay Hàn Mạc, mông thịt ở trên đùi cậu, vốn muốn gục trong ngực cậu, nhưng trên bụng Hàn Mạc có vế mổ không thể đè vào, chỉ có thể để Thiệu Văn Phong nâng thân thể nhóc, để nhóc chơi hôn hôn mặt với Hàn Mạc.
"Đương nhiên không phải anh sinh anh không nhớ rồi! Hmm." Lườm nam nhân, Hàn Mạc vui thích nghênh đón nước miếng của con trai, sau đó nhìn anh, "Anh không về?"
"...... Anh về đâu? Con đều mang đến rồi anh về thế nào, mẹ anh vừa nãy đều mắng anh một trận." Cầm bình sữa bên cạnh đã pha xong sữa bột đưa cho tiểu bảo bối, để cho tự nó ôm uống, Thiệu Văn Phong thở dài với Hàn Mạc, "Anh lát nữa về công ty, vừa nãy Ngải Văn gọi điện thoại có một số việc cần anh xử lý, tối nay anh lại trở lại."
Hàn Mạc gật gật đầu, mím môi, nhỏ giọng dặn dò, "Trên đường lái xe chậm một chút...... Ơ......"
Lời còn chưa nói, đã bị nam nhân giơ cằm đoạt đi thanh âm.
Cậu âm thầm trợn mắt trắng, mở miệng nghênh đón môi lưỡi nam nhân.
Được rồi được rồi, cậu kỳ thực rất thích người này hôn cậu.
Tiểu bảo bối ngồi ở trên đùi Hàn Mạc ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn hai người lớn hôn nhau, ngậm núm vú cao su ừa ừa một tiếng, sau đó òm ọp òm ọp dùng sức hút sữa.
Ba ba và ba ba lớn, hôn hôn......