Edit + Beta: VịtLúc Tống Tân Nghiệp nhận được điện thoại của Hàn Mạc giật mình, thiếu chút nữa ném chìa khóa mở cửa xuống dưới đất.
"Mày nói ai về?" Hắn ổn định tâm thần, mở cửa vào nhà, liền thấy Thiệu Tử An đang thu dọn bàn cơm, Trương Mạo không biết tung tích.
Thiệu Tử An gật đầu với hắn một cái coi như là chào hỏi, sau đó tiếp tục thu dọn.
"Anh cả mày về rồi đấy, mấy năm không gặp anh ấy hình như càng mùi vị nam tính mười phần, tao không nhìn rõ." Hàn Mạc liếc Tần Thụy vẫn đứng đó chờ nhìn Tống Tân Kế từ phòng vệ sinh đi ra, cười lạnh một tiếng, hiện tại biết có ý thức nguy cơ rồi? Đã quá trễ.
"Đổng Dịch về hả? Không thể nào!" Tống Tân Nghiệp rống lên một tiếng, nhìn thấy Trương Mạo từ thư phòng thò đầu ra nhìn hắn vội vàng cúp điện thoại.
Trương Mạo khơi mi, không hiểu nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của hắn, "Cậu vừa nãy rống cái gì thế? Đổng Dịch về rồi?"
"...... Hàn Mạc chưa nói rõ ràng, ngày mai đi làm lại hỏi, anh ấy hình như cùng đi ăn cơm với anh tôi." Tống Tân Nghiệp cười khan hai tiếng phất phất tay với Trương Mạo, xoay con ngươi.
Trương Mạo gật gật đầu, bán tín bán nghi xoay người lại về thư phòng, hắn còn có công việc phải làm.
Thiệu Tử An rửa bát xong đi ra ngoài, liền thấy Tống Tân Nghiệp giạng chân ngồi ở trên ghế salon xem TV, nó rót ly cà phê đặt ở trước bàn, đây là cho Tống Tân Nghiệp.
"Cám ơn." Tống Tân Nghiệp cười với nó, cảm thấy đứa nhỏ này rất có ánh mắt.
"Không khách khí......" Thiệu Tử An ngồi ở ghế salon đơn bên cạnh, Đại Kim Mao sáp tới gục ở trên đùi nó làm nũng.
"Anh có phải không thích tôi ở đây hay không?" Rũ mắt, Thiệu Tử An nhỏ giọng mở miệng.
Tống Tân Nghiệp sửng sốt, hắn đang nghĩ lung tung phải ở chung với Đổng Dịch thế nào.
"Không có, tôi chỉ là coi cậu là bóng đèn mà thôi." Nhún nhún vai, Tống Tân Nghiệp quay đầu nhìn nó, lại nhìn nhìn Đại Kim Mao làm nũng với nó, "Tiểu Kim rất thích cậu."
"Ừm." Gật gật đầu, Thiệu Tử An không lên tiếng nữa.
Dù sao mình cũng không còn mấy ngày có thể làm bóng đèn, vậy nó liền an tâm làm bóng đèn là được rồi.
Trong khách sạn, Hàn Mạc lười biếng nhìn ba đại nam nhân ngồi trước mặt mình, trong đó, Tống Tân Kế sắc mặt trắng bệch tinh thần uể oải, vừa nhìn liền biết là phản ứng nôn nghén lúc nãy hành hạ y tới chết, ngồi bên cạnh y chính là Đổng Dịch, đang rất có hứng thú nhìn Hàn Mạc, còn chớp chớp đôi mắt chim ưng sắc bén kia, sau đó là......
Nhìn Tần Thụy đầy mặt vẻ người chết không biểu tình, cậu ngáp, chỉ chỉ Đổng Dịch: "Vị này tao nếu như không nhớ lầm, hẳn tên là Đổng Dịch, cùng Tống Tân Kế là...... Chậc chậc, quan hệ rất thân mật là đúng, cậu ta là Tần Thụy, bạn học của em."
Đổng Dịch thoải mái vươn tay, Tần Thụy cũng rất nể tình, bàn tay to của hai đại nam nhân ở không trung nắm lấy nhau.
Hàn Mạc hít hít mũi, cậu dường như nghe thấy tiếng bùm bùm.
"Đổng đại soái, sao anh về rồi?" Mấy năm không gặp, Hàn Mạc đối với nam nhân đột nhiên xuất hiện rất bất ngờ.
"Nhớ Tần Kế, lần này về không có ý định đi." Vừa nói chuyện, giơ tay lên khoát lên bả vai Tống Tân Kế, ôm y vào trong ngực mình, còn sáp tới bẹp một cái hôn lên trán Tống Tân Kế, "Hàn Mạc hiếm thấy mày còn có thể nhớ được tên anh."
Hàn Mạc nhún nhún vai, mình đây gọi là gặp qua không quên.
Tuy nói là anh họ mình, nhưng đối với loại thân mật này Tống Tân Kế vẫn là rất không thích ứng.
Tần Thụy lạnh mắt nhìn Tống Tân Kế, đột nhiên xùy cười một tiếng, "Anh mang thai?"
Tống Tân Kế sửng sốt, nhìn Hàn Mạc.
Hàn Mạc lại lần nữa nhún nhún vai, bĩu môi.
Không phải là mang thai sao, giấu diếm làm gì, đại nam nhân còn không cởi mở như vậy. Cậu đã quên mất, hồi đó cậu là giấu diếm Thiệu Văn Phong thế nào, quay mặt liền bán Tống Tân Kế đi.
Đổng Dịch xoay mặt nhìn về phía Tống Tân Kế mím môi, vén mí mắt nhìn về phía Tần Thụy, hơi híp mắt, giơ tay lên liền kéo Tống Tân Kế vào trong ngực, hôn hôn má, buồn nôn kéo một câu, "Bảo bối, em mang thai? Thật hả? Có phải lần trước hay không...... Huh? Làm sao không nói với anh, em biết đấy, cha mẹ anh đã sớm muốn cháu trai lớn."
Hàn Mạc âm thầm giơ ngón cái, Đổng đại soái thật là trâu bò, không hổ là anh họ của hai anh em Tống gia, da mặt dày có thể so với tường thành, hướng bên ngoài nói phét không cần tiền, thả nào hồi đó Trương Mạo chướng mắt anh, trong mười câu không một lời thật.
Tống Tân Kế rũ mắt không nói chuyện, y đã bị thằng anh họ mặt dày này làm cho không biết nên nói gì cho phải.
Tần Thụy xùy cười một tiếng, vểnh chân lắc lắc, "Của anh? Anh ấy hơn nửa năm nay nhưng toàn ở trên giường của tôi."
"Luôn có lúc mày không có ở đây." Nhẹ nhàng mấy chữ, làm cho mấy tên đàn ông ở đó toàn bộ sửng sốt.
Lời này không phải là Đổng Dịch nói, cũng không phải là Tống Tân Kế nói, mà là Hàn Mạc ở một bên xem kịch vui.
Hàn Mạc đặc biệt không thích kiểu đại nam nhân như Tần Thụy, giống như ngươi ưu việt hơn người khác, nhìn ai cũng đều bán ngẩng đầu miệt thị.
Đặc biệt phiền, nói chuyện không thể nói hẳn hoi? Cầm súng đeo côn, nếu không phải hôm nay gặp được Đổng Dịch, cậu thật sự có thể vừa nãy liền cho Tần Thụy một quyền.
Mày thừa nhận mày thích Tống Tân Kế sau đó hai chúng mày vui vui vẻ vẻ ở chung một chỗ không được sao? Cần gì phải già mồm cãi lão, già mồm cãi láo cái rắm!
Tống Tân Kế cười thầm một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thụy, hơi cau mày.
Nam nhân này không phải chú trọng vẻ ngoài của mình nhất hay sao, làm sao để râu ria đầy mặt cũng không cạo sạch thế này, thoạt nhìn có chút giống nghệ thuật gia suy sụp tinh thần ở trên đường phố châu Âu vẽ.
Tần Thụy mặt âm trầm nhìn Tống Tân Kế, hơi híp mắt cùng y nhìn nhau, cười lạnh liên tục, "Được, Tống Tân Kế, anh liền sinh đứa nhỏ này ra, tới lúc đó làm giám định cha con, tôi có kiên nhẫn chờ anh 10 tháng."
Hàn Mạc ở một bên cau mày, cậu ngược lại không nghĩ tới Tần Thụy sẽ nói lời này.
Xoay xoay con ngươi, nhìn về phía Đổng Dịch, lại nhìn nhìn Tống Tân Kế ngây người, đáy lòng cuồng tiếu, Tống Tân Kế a Tống Tân Kế, anh nhận tội đi, Tần Thụy này đoán chừng là định dính anh cả đời.
Đứa nhỏ sinh ra trước đừng nói có phải của Tần Thụy hay không, chỉ nhìn hiện tại, nam nhân này cũng không định bỏ qua cho Tống Tân Kế.
"Tần Thụy, tao nhớ mày trước kia đã nói, làm tình phải mang bao, mày đây là quên?" Cầm lấy nước trái cây uống một hớp, Hàn Mạc cúi đầu mắt nhìn điện thoại di động, đã 8h tối.
"Yêu Quái, mày đều có thể tìm đàn ông sinh con rồi, tao làm sao lại không thể tìm đàn ông sinh con cho tao chứ." Tần Thụy lúc này cũng nhịn xuống tức giận, dù sao hiện tại gặp được Tống Tân Kế đối với hắn mà nói cũng đã rất hài lòng.
Trước mặc kệ Đổng Dịch kia có quan hệ gì với y, ít nhất hắn biết người này vẫn ở trước mặt mình là được.
"Tôi sinh con là tôi thích cha của đứa nhỏ, còn cậu? Con mẹ nó cậu dùng để phát tiết!"
Tống Tân Kế mở miệng, từ lúc nhìn thấy Tần Thụy tới hiện tại vừa mới nói một câu.
"Con là của cậu, tôi không đói khát tới mức cùng đàn ông khác lên giường."
Hàn Mạc chẹp chẹp miệng, cảm thấy không có ý nghĩa.
Vốn còn định sỉ nhục Tần Thụy chút, ai bảo hắn cứ chọc tức mình. Không biết làm sao Tống Tân Kế người ta không có cái lợi hại kia, cậu vỗ tay, nhìn về phía Đổng Dịch, "Anh không phải nó có việc? Bái bai không tiễn."
Đổng Dịch cười nhẹ một tiếng, lắc lắc đầu, "Mày ngược lại nhìn ai cũng không thuận mắt."
Hàn Mạc hừ một tiếng, trợn mắt trắng với hắn phất phất tay ý tứ là, đi nhanh đi nhanh, đừng chướng mắt.
Đổng Dịch ngược lại thật sự có chuyện phải làm, kề tai nó nhỏ với Tống Tân Kế một tiếng, sau đó vỗ vỗ vai y đứng lên nhếch miệng cười một cái với Tần Thụy, tám cái răng trắng nhọn nhọn, "Gặp lại."
Tần Thụy gật đầu một cái, "Gặp lại."
Sau khi Đổng Dịch đi, ánh mắt Tần Thụy nhìn về phía Tống Tân Kế đều thay đổi.
Vừa nãy lạnh buốt, hiện tại hình như càng lạnh......
"Anh chơi đây gọi là dục cự còn nghênh?" Châm điếu thuốc kẹp ở giữa ngón tay, còn chưa hút, đã bị Hàn Mạc đưa tay lấy xuống đặt ở trong gạt tàn thuốc.
Trợn mắt, Hàn Mạc hừ lạnh, "Cầm thú huynh, ở đây có có dựng phu ngồi đấy, mày nếu muốn hút thuốc, phiền ra cửa quẹo trái."
Tống Tân Kế thở dài, ngồi thẳng người nhìn về phía Tần Thụy, suy nghĩ một chút mở miệng nói: "Hôm nay thừa dịp Hàn Mạc cũng ở đây, chúng ta nói rõ ràng."
"Anh muốn nói gì?" Tần Thụy xùy một tiếng, khiêu mi, "Anh muốn giữ lại đứa bé này?"
"Cái này không cần cậu quan tâm." Tống Tân Kế mặt không biểu tình nhìn Tần Thụy, nhún vai một cái, "Tôi về nước là bởi vì việc học của tôi đã kết thúc, không có gì hay ở lại bên ngoài, về phần cậu nghĩ thế nào là chuyện của cậu, sau này cậu vẫn đi làm pháp y kim bài của cậu, tôi cũng ở trong nước làm bác sĩ nhỏ của tôi, chúng ta tốt nhất đừng gieo họa lẫn nhau, mệt."
Tần Thụy nhíu nhíu mày, đứng lên trên cao nhìn xuống y một cái, sau đó khom lưng đưa tay nắm cằm y, ép y ngửa đầu cùng mình nhìn nhau, gằn từng chữ nói: "TÔI, TỪ, CHỨC, RỒI."
"...... Mày từ chức rồi?" Hàn Mạc trợn to hai mắt, giống như là nhìn thấy thằng ngu.
Trong óc Tần Thụy này nghĩ cái gì? Cậu nhớ là trước kia nghe bạn học đề cập tới, tiền lương nửa năm của Tần Thụy có thể ở nước ngoài nuôi mấy sinh viên đại học học phí phí sinh hoạt cả năm còn thừa, nói từ chức liền từ chức?
"Đúng, tao định về nước phát triển, thuận tiện......" Hắn cười khẽ, biểu tình trong nháy mắt ôn nhu như nước, "Thuận tiện, chúng ta tiếp tục gieo họa lẫn nhau."
"......" Tống Tân Kế há hốc mồm, cái này căn bản không giống với y nghĩ a!!
Lúc y tới trong đầu tưởng tưởng, sau khi Tần Thụy nghe thấy tin tức y mang thai sẽ coi thường cưỡng ép để cho y sinh non, sau đó cau mặt trực tiếp rời đi cả đời không qua lại với nhau.
Nhưng mà hiện tại......
Y đột nhiên run lên một cái, giơ tay lên bộp một tiếng đánh tay Tần Thụy kìm hãm cằn y ra, đứng lên quay đầu rời đi.
Hàn Mạc cau mày, nhìn về phía Tần Thụy đứng ở nơi đó, có chút không xác định hỏi: "Mày nghiêm túc?"
"Đương nhiên, mang thai con tao còn muốn chạy, đánh gãy chân y." Tần Thụy hừ một tiếng, hai bước lớn đi tới kéo cánh tay Tống Tân Kế lại, sau đó hơi cong thắt lưng nhấc tay lên, trực tiếp bế ngang y lên, tặng kèm một câu, "Dám đi giãy lung tung, tôi liền ném anh lên mặt đất."
Tống Tân Kế hai tay che bụng bị hắn ôm ngang lên, quay đầu nhìn về phía Hàn Mạc, "Cứu mạng......"
Hai tay Hàn Mạc xòe ra, tỏ vẻ bó tay, "Em không đánh lại nó, hơn nữa nhìn tình huống hai người hẳn là cần một mình nói chuyện, à, em đi trước, Tần Thụy mày đừng quên anh ấy là dựng phu, mày nếu dám đánh anh ấy, có tin tao cầm dao chém mày hay không."
Tần Thụy sáp tới bẹp một cái hôn lên mặt Tống Tân Kế, nhếch miệng cười một tiếng, nhưng cười làm cho cả người Tống Tân Kế nổi hết da gà, y có dự cảm, mình và Tần Thụy còn có một đoạn đường gieo họa lẫn nhau rất dài sẽ đi.
"Yêu Quái, mày lo lắng nhiều rồi, tao thích anh ấy như vậy, làm sao sẽ đánh anh ấy? Mày yên tâm, tuyệt đối sẽ không."
Mặc dù hắn nói lời lẽ chính đáng, nhưng Hàn Mạc luôn cảm thấy thằng cha này không thể tin.
"Mày tốt nhất nhớ kỹ mày nói, nếu Tống Tân Kế thiếu mất sợi lông, tao liền băm mày!"
"Biết biết, mày tự lái xe về đi, bọn tao còn phải bàn bạc chút về vấn đề sinh dưỡng con cái." Tần Thụy híp mắt cười, xoay người ôm Tống Tân Kế liền đi.
Hàn Mạc cau mày, khoát khoát tay với Tống Tân Kế, còn chắp tay trước ngực khẽ khom lưng, "A mi đậu phụ, em sẽ cầu nguyện anh không bị nó gỡ ra ăn."
Tống Tân Kế trợn mắt trắng, nhe răng nhếch miệng nhìn cậu, nhưng không có cách nào rống ra một câu, y cũng không muốn ở trước mặt nhiều người như vậy mất mặt.
Mặc dù......
Y đã mất mặt.
____________
Tui tính rồi, còn 36 chương nữa, chắc cỡ tháng rưỡi nữa là sẽ hoàn thôi các thím ạ:(