Edit + Beta: Vịt***** Ôi chetme hnay tui mới phát hiện ra là bộ "Hữu chủng nhĩ tái bào" và bộ "Ân tứ" nhà tui bị bay rồi các thím ạ:((((((( huhuuu tui ăn ở vẫn bình thường mà có làm gì có lỗi với ai đâu cơ chứ TT_TT Chả lẽ trận lụt vừa rồi đã càn quét nhà tui ư T_T May mà chỉ là hai bộ tui làm tiếp thôi chứ không phải bộ tui làm trọn vẹn TT_TTTống Tân Kế hai hôm nay ở chung một chỗ với Tần Thụy, mỗi ngày trải qua cuộc sống bị giám sát.
Hai người đang đơn phương chiến tranh lạnh, nhưng không thể phủ nhận, mặc dù y không thích nói chuyện với Tần Thụy, nhưng nam nhân sẽ nói chuyện với y, sau đó cho y xem mấy bộ phim giáo dục mẹ và bé, nói một cách mỹ miều — dưỡng thai.
Khó chịu trải qua một tuần, Tống Tân Kế thật sự chịu không được cuộc sống thế này, đành phải chủ động tới thư phòng tìm Tần Thụy.
Hiện tại Tần Thụy cùng y ở trong căn nhà kia của Thiệu Văn Phong, bình thường ở trên mạng dạy video, giảng một chút giải phẫu học cho mấy học sinh vì ngưỡng mộ mà đến kia.
Bình thường lúc này Tống Tân Kế sẽ không vào thư phòng, y mỗi lần nghe thấy dùng dao giải phẫu thế nào cắt ra vết mổ gì lấy ra thứ gì liền sẽ nôn khan không ngừng.
"Tần Thụy, tôi muốn ra ngoài." Mở cửa thư phòng ra, y xụ mặt nói một câu, sau đó ngẩng đầu nhìn màn hình lớn phía sau Tần Thụy, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, bụm miệng liền quay đầu chạy tới phòng vệ sinh.
Trên màn hình lớn là một đoạn video, máu tươi đầm đìa.
Tần Thụy sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng nửa mở, sau khi dùng tiếng Anh nói câu chờ chút, đứng dậy đi xem Tống Tân Kế.
Lúc làm việc hắn rất không thích bị người quấy rầy, nhưng hiện tại phải dừng lại công việc.
"Vẫn khó chịu?" Cầm nước muối ấm cho y súc miệng, đỡ cánh tay y tới ghế salon phòng khách nghỉ ngơi.
Tống Tân Kế đột nhiên ủy khuất vểnh vểnh miệng, nước mắt trong nháy mắt rơi xuống.
Y một đại nam nhân, mang thai, còn bị hạn chế tự do, y muốn đi ra ngoài hóng mát chút cũng không được.
Y làm sao sẽ trải qua buồn bực như vậy, trong lòng y không thoải mái.
Tần Thụy ngốc ở đó, Tống Tân Kế ở trước mặt hắn tổng cộng đã khóc 2 lần, lần trước hắn không thấy rõ, lần này lại nhìn nhất thanh nhị sở, trái tim đột nhiên co rút nhanh chút, rất không thoải mái.
Đây là tình huống chưa từng có, nhưng nhìn dáng vẻ Tống Tân Kế ở chỗ đó lau mặt, hắn luôn cảm thấy dáng vẻ này của Tống Tân Kế rất xấu.
"Được rồi, khóc cái gì mà khóc, tôi dẫn anh đi ra ngoài đi dạo không phải được rồi chứ." Cầm khăn giấy thô lỗ lau nước mắt cho y, Tần Thụy khó chịu nhíu nhíu mày.
"Không đi nữa, cậu bận việc của cậu đi, tôi tự mình ngốc." Hất tay hắn ra, Tống Tân Kế cầm qua gối ôm bên cạnh kê ở eo, nghiêng đầu đi không nhìn Tần Thụy.
Tần Thụy bị bộ dáng của y chọc cười, xoay người tới thư phòng.
Tống Tân Kế mím môi, lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, lúc này bọn Hàn Mạc hẳn là buổi trưa tan việc nghỉ ngơi.
Vừa gẩy số điện thoại của Hàn Mạc ra, liền thấy Tần Thụy từ thư phòng trở lại, y sửng sốt, bên kia điện thoại đã kết nối.
"Hello ~ Tống dựng phu, sao lại có tâm tư gọi điện thoại cho em hả?" Hàn Mạc đang ăn bữa trưa Thiệu Văn Phong đưa tới, nam nhân khuya hôm nay bay về tổng công ty nước M, hai người lại phải nửa tháng không được gặp mặt.
"Không có gì." Hít hít mũi, thanh âm Tống Tân Kế có chút lầu bà lầu bầu.
Hàn Mạc cau mày, đưa tay nhận lấy nước trái cây Thiệu Văn Phong đưa tới, không hiểu nghiêng đầu, "Anh khóc? Tần Thụy bắt nạt anh?"
"...... Không có, anh không sao, mày làm việc đi." Cúp điện thoại, thân thể Tống Tân Kế nghiêng một cái nằm vật xuống trên ghế salon, bụng đã mang thai 3 tháng hơi nhô ra, nhìn giống như là ăn no.
Hàn Mạc không hiểu ra sao đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn về phía Thiệu Văn Phong, vểnh miệng, "Anh có thể thay đổi chút không? Để cho Ngải Văn về nước M bên kia quản lý, theo anh nhiều năm như vậy chả lẽ chuyện gì cũng không làm chủ được sao!"
Cậu rất không thích cuộc sống thỉnh thoảng phải ở riêng hai nơi thế này, hai người bọn họ hiện tại chính là thời điểm dính lấy nhau ngọt ngọt ngào ngào, nam nhân mỗi lần rời đi cậu đều rất buồn bực.
Mặc dù biết sự nghiệp của anh chính là như vậy, nhưng Hàn Mạc luôn cảm thấy hiện tại bọn họ đã coi như là sự nghiệp thành công, vậy gia đình? Chả lẽ chỉ vì tiền nhất định phải ở riêng hai nơi? Cậu không thích, cậu không vui.
Hàn Mạc không vui, vậy người khác cũng đừng thoải mái.
"Mạc Mạc, em gần đây tính khí khô quá." Thiệu Văn Phong mặt mang theo ý cười ngồi vào bên cạnh cậu, nghiêng đầu hôn hôn mặt cậu, giơ tay lên ôm cậu trong ngực, "Anh lần này đi chính là đặt Ngải Văn ở đó, sau này hắn ở bên kia, anh ở bên này."
Hàn Mạc chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn anh, đột nhiên nhếch miệng cười một cái, sáp tới ôm lấy cổ Thiệu Văn Phong, chớp chớp mắt, má phiếm hồng, nửa nằm nhoài trong ngực anh nhỏ tiếng nói với anh, "Em hình như...... mang thai rồi."
Thiệu Văn Phong sửng sốt, ngốc nghếch nhìn Hàn Mạc, một chốc không kịp phản ứng lời cậu nói là có ý gì.
"Em nói cái gì?"
Hàn Mạc hừ hừ hai tiếng, sáp tới ở bên tai nam nhân, nhỏ giọng nói thầm, "Em hình như mang thai rồi."
Bĩu môi, bởi vì từng có một lần kinh nghiệm mang thai, cho nên Hàn Mạc đối với thay đổi của mình một tháng nay vẫn là có hiểu rõ, cậu đang tính chờ thêm hai ngày nữa lúc Tống Tân Kế đi kiểm tra sinh mình cũng đi làm kiểm tra xem xem, vạn nhất thật sự mang thai......"
Được rồi, cậu kỳ thực rất vui vẻ.
Đối với sinh lần hai mặc dù cậu không muốn quá sớm như vậy đã có, nhưng đã mang thai đương nhiên phải sinh. May mà hiện tại tiểu bảo bối đã sắp đầy tuổi, hơn nữa gần đây nhóc con thỉnh thoảng sẽ bật ra hai tiếng vụn vặt.
Thiệu Văn Phong lần này nghe rõ ràng, biểu tình trên mặt từ ngu ngơ từ từ biến thành kinh ngạc, từ kinh ngạc biến thành kinh hỉ, từ kinh hỉ biến thành mừng như điên.
Một tay ôm Hàn Mạc vào trong ngực, lực độ lớn giống như muốn nhào cậu vào trong ngực vậy, nghiêng đầu hôn thái dương cậu, nam nhân kích động đều có chút phát run.
"Cục Cưng, Mạc Mạc của anh......"
Anh đã không biết dùng ngôn ngữ gì để diễn tả vui mừng trong lòng lúc này, anh chỉ biết, đối với anh mà nói, Hàn Mạc là triệt để tiếp nhận mình.
Hàn Mạc giơ tay lên vỗ vỗ vai nam nhân, hừ hừ hai tiếng tỏ vẻ bất mãn, thằng cha này sắp ngạt chết mình rồi.
"Anh đừng kích động thế, không chừng chỉ là ảo giác của em." Chuyện này cậu cũng không dám kết luận, bằng không cũng không dám nói như vậy.
Thiệu Văn Phong đối với cậu có phải thật sự mang thai hay không kỳ thực không có cảm giác quá lớn, Hàn Mạc có thể nói với mình hoài nghi này cũng là bởi vì em ấy đón nhận mình, chỉ cần anh biết, Hàn Mạc tiếp nhận mình, vậy là được rồi, mọi chuyện đều không sao cả.
Anh yêu Hàn Mạc, anh muốn ở chung một chỗ với cậu, đời này.
"Tới bệnh viện, hiện tại đi." Thiệu Văn Phong kéo Hàn Mạc đứng lên, dù sao anh buổi chiều cũng không có việc buổi tối bay, vừa vặn có thời gian bồi cậu tới bệnh viện làm kiểm tra.
Hàn Mạc thở dài, chỉ có thể bị nam nhân lôi kéo đi.
Ở bệnh viện kiểm tra một vòng, lấy được kết quả lại là cần nghỉ ngơi không mang thai, Hàn Mạc bĩu môi, còn có chút thất vọng nhỏ.
Thiệu Văn Phong không có phản ứng gì, chuyện này không cưỡng cầu được, hơn nữa hai người bọn họ hình như cũng không phải là thường xuyên lăn giường, đâu thể nào một lần đã trúng thưởng.
Lái xe đưa Hàn Mạc về nhà, dọc đường đi cậu đều không nói chuyện, Thiệu Văn Phong bật cười giơ tay lên dụi dụi tóc cậu, thấy cậu ngậm miệng mất hứng, bất đắc dĩ thở dài, "Chờ bảo bối lớn chút nữa, em sinh thêm em trai em gái cho nó, thật tốt."
Hàn Mạc ừ một tiếng, cậu biết mình có điểm không đúng, nhưng luôn cảm thấy mất mặt.
Nghiêng đầu qua nhìn về phía nam nhân lái xe, cậu chớp mắt, nói: "Anh có phải rất thất vọng hay không?"
Vừa nãy nam nhân hưng phấn cũng không phải giả bộ, cho nên cậu cảm giác mình không mang thai nam nhân sẽ rất thất vọng.
Thiệu Văn Phong lắc lắc đầu, cười một tiếng, "Không thất vọng gì cả, anh cao hứng là bởi vì em tiếp nhận tình cảm của anh, không có liên quan tới mang thai, Mạc Mạc em hiểu chưa?"
Hàn Mạc hít hít mũi, má phiếm hồng, cậu đương nhiên hiểu, mình nếu như không chấp nhận anh ấy, làm sao sẽ thất vọng không có mang thai lần 2.
"Ừa." Cậu khẽ cười một tiếng, đột nhiên liền không có phiền muộn lúc nãy.
Giống như nam nhân nói, bọn họ có thể quan đoạn thời gian nữa lại mang thai lần 2, đợi tới sau khi nam nhân triệt để ở bên cạnh mình.
Hai người lái xe về đến nhà, tiểu bảo bối đang được cha Hàn ôm trong ngực dạy nhóc nói chuyện, nghe thấy âm thanh nhóc con lập tức xoay đầu qua, hướng Hàn Mạc vươn ra hai tay thịt nhỏ, nghẹn đỏ mặt, "A, bo bo, a."
Hàn Mạc ngây người, sau đó bước nhanh đi tới ôm lấy nhóc con, lắc lắc, "Bảo bối, lại gọi tiếng ba ba."
"Bo bo. Bo bo." Tiểu bảo bối rất phối hợp, còn gọi hai tiếng.
Hàn Mạc cao hứng ôm nhóc xoay vòng vòng, Thiệu Văn Phong ở phía sau che chở, sợ cậu mất thăng bằng sẽ ném con ra.
Tiểu bảo bối cười khanh khách hai tiếng, hướng Thiệu Văn Phong lại hô một tiếng bo bo.
Cha Hàn thở dài, dùng nhãn sắc với Thiệu Văn Phong bảo anh ôm tiểu bảo bối đi, nhíu nhíu mày với Hàn Mạc, "Con tới đây, cha hỏi con chút chuyện."
Hàn Mạc cau mày, giao bảo bối cho Thiệu Văn Phong ôm, nhìn nhìn phòng bếp, không nhìn thấy dì Khương.
Xoay xoay con ngươi, ngồi ở bên cạnh cha Hàn, cậu đại khái đoán được ông cụ muốn nói gì.
"Cha, cha muốn hỏi cái gì." Đưa tay cầm quả táo gặm một miếng, răng rắc một tiếng giòn tan.
Cha Hàn nhìn nhìn cậu, lại nhìn nhìn Thiệu Văn Phong ôm con ngồi ở một bên, thở dài, "Dì Khương của con gần đây có chút không đúng lắm, chả lẽ các con không phát hiện?"
Hàn Mạc bĩu môi, không nói chuyện.
Làm sao có thể không phát hiện, kể từ sau lần đó cậu và Thiệu Văn Phong ở phòng khách điên cuồng một lần, hôm sau biểu tình dì Khương nhìn cậu đều thay đổi. Mặc dù vẫn giống như trước quan tâm cậu, nhưng cụ bà luôn sẽ tránh cậu không cùng cậu nhìn nhau, trước kia cậu còn có thể làm nũng giở chơi xấu với dì Khương, hiện tại hay rồi, coi mình giống như người xa lạ, một chút cũng không thân thiết.
Thiệu Văn Phong biết rõ ràng, nhất định là mẹ anh phát hiện quan hệ của anh và Hàn Mạc, bằng không bà cụ sao có thể kỳ cục như vậy.
Suy nghĩ một chút, anh mở miệng nói: "Cha Hàn, chuyện này trách con, con sẽ nói rõ ràng với mẹ con."
Cha Hàn lắc lắc đầu, ông cụ cảm thấy anh đi nói căn bản sẽ không có kết quả gì tốt. Người phụ nữ này nếu như chui vào ngõ cụt, nhất thời sẽ nghĩ không thông.
Ông đi nói, vậy không phải đổ thêm dầu vào lửa sao.
Hàn Mạc bĩu môi, lầm bầm một câu, "Con đi nói, lát nữa dì về con liền nói."
Đang nói chuyện, liền nghe thấy tiếng mở cửa, Hàn Mạc đứng dậy đi qua giúp dì Khương cầm làn thức ăn tới, sau đó nhìn bà một cái.
Dì Khương cười cười với Hàn Mạc, "Buổi tối chúng ta làm sủi cảo ăn."
Thiệu Văn Phong vừa nghe, liền cảm thấy nhức đầu. Anh không thích ăn sủi cảo, mẹ anh gần đây thường xuyên làm sủi cảo, đây khong phải rõ ràng đang hại anh sao.
"Dì, con có việc nói với dì." Hàn Mạc kéo tay bà cụ, suy nghĩ một chút vẫn là kéo bà vào phòng ngủ.
Chọn ngày không bằng gặp ngày, dù sao lời này sớm muộn gì cũng phải nói, còn không bằng hiện tại khai báo, cậu cũng liền giải tỏa một chồng tâm sự.
Dì Khương gật gật đầu, bà cũng nghĩ mấy ngày rồi định nói chuyện với Hàn Mạc chút.