*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: VịtThiệu Văn Phong khom lưng một tay nhấc con trai bảo bối nhào tới lên, một hơi nâng nhóc giạng chân trên vai mình, hai chân tiểu bảo bối trái phải, khoát lên vai anh lắc lư, tay nhỏ nắm bàn tay to giơ lên của nam nhân, ha ha ha cười không ngừng.
Đây chính là nguyên nhân vì sao tiểu bảo bối thích Thiệu Văn Phong như vậy, bởi vì ba ba lớn có thể nâng nhóc cao cao, ba ba lại không được.
Ba ba hiện tại cũng không ôm bảo bối nữa, bảo bối không vui.
Thiệu Văn Phong nâng tiểu bảo bối đi về phía Hàn Mạc, nhìn thấy Hàn Mạc vừa đặt điện thoại xuống khơi mi, "Bảo em ít dùng điện thoại, có việc dùng điện thoại trong nhà gọi cũng không nghe."
Hàn Mạc nhún nhún vai, nhìn con trai bảo bối cưỡi trên cổ anh thở dài, lườm hai cha con một cái, "Lần nào cũng hỏi ba ba lớn sao vẫn chưa về, đây là dưỡng thành thói quen sau này hai bảo bối anh vác thế nào? Mỗi bên vai một đứa?"
Thiệu Văn Phong bất đắc dĩ cười lắc đầu, giơ tay lên niết niết khuôn mặt Hàn Mạc đã tròn không ít, "Con trai anh đương nhiên vác, mỗi bên một đứa cũng có thể." Ôm tiểu bảo bối từ trên vai anh xuống đặt trên đùi Hàn Mạc ngồi.
Tiểu bảo bối ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết lúc ở trên người ba ba không thể tùy tiện đung đưa, hai tay thịt nhỏ sờ sờ bụng Hàn Mạc, cảm giác được em trai trong bụng ba ba đá mình một cái, kinh ngạc mở to mắt, liếm liếm môi, ghé tới bẹp một cái cách quần áo hôn bụng Hàn Mạc.
Hàn Mạc kinh ngạc mở to hai mắt nhìn con trai dán má lên bụng mình, cười khẽ một tiếng: "Tiểu tử thối, có phải bị em trai đá hay không?"
Tiểu bảo bối u u hai tiếng, đem mặt ở trên bụng cậu cọ cọ.
Nhóc con không hiểu được lực khống chế, đầu nhỏ cứ như vậy gối lên bụng Hàn Mạc cọ tới cọ lui, giống như cùng em trai trong bụng cách bụng ba ba chào hỏi vậy.
Thiệu Văn Phong từ phòng ngủ đi ra ngoài, anh vừa thay bộ đồ ở nhà liền thấy con trai động tác nguy hiểm gục trên bụng Hàn Mạc, sợ tới hai bước vọt tới nhấc tiểu bảo bối lên.
"Mạc Mạc!" Lườm Hàn Mạc cái, nam nhân đặt tiểu bảo bối trên mặt đất.
Hàn Mạc bĩu bĩu môi, vôi tội ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, "Cũng không phải em để nó nằm nhoài, hơn nữa như vậy một lát cũng không sao."
Tiểu bảo bối u u hai tiếng tỏ vẻ bất mãn, nhóc còn chưa liên lạc tình cảm xong với em trai đâu.
Vểnh mông lảo đảo lại bò lên ghế salon, tiếp tục tư thế vừa nãy, hai má gối lên bụng Hàn Mạc, dẩu dẩu miệng nhỏ.
"Được rồi, nằm nhoài thì nằm nhoài đi, lát nữa sẽ khóc." Nhìn thấy nam nhân duỗi tay tới lại muốn nhấc nhóc con lên, Hàn Mạc vội vàng đưa tay ngăn cản, sau đó sờ sờ khuôn mặt nhóc con, "Không được lộn xộn, cứ để nó sờ em trai."
"Em trai, em trai." Nhóc con cười ha ha nhìn bụng Hàn Mạc, giọng sữa kêu to.
Thiệu Văn Phong thở dài, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Đừng để nó đè quá lâu."
Hàn Mạc gật đầu lia lịa tỏ vẻ mình biết.
"Đúng rồi, vừa nãy là Tần Thụy gọi điện thoại tới, Tống Tân Kế sinh rồi, hai tiểu tử mập mạp, hơn 7 cân, chậc chậc, em nói cái bụng kia làm sao lớn tới mức khủng bố như vậy, quá dọa người."
Thiệu Văn Phong hiển nhiên đối với chuyện Tống Tân Kế sinh con hay không không phải rất cảm thấy hứng thú, đưa tay cầm lấy ba cái hộp đưa cho Hàn Mạc, bĩu bĩu môi, cười nói: "Mua cho 3 bọn em, xem xem thích không."
Hàn Mạc chớp chớp mắt, mở cái hộp ra kinh hỉ từ bên trong lấy ra một đôi vòng ngọc hình phúc đậu màu trắng sữa kích cỡ giống nhau, còn có cái lớn hơn hai cái này chút, cũng là hình phúc đậu.
Phúc đậu"Ế? Anh sao lại muốn mua cho bọn em cái này." Lấy cái lớn ra đưa cho nam nhân, ngẩng ngẩng cằm ra hiệu nam nhân giúp mình đeo, lại đeo một cái khác cho con trai bảo bối, cái còn lại thu lại, chờ sau khi sinh con trai bé lại cho nhóc.
"Thích không?" Nam nhân không nói cái khác, chỉ là sờ sờ mặt cậu ghé tới hôn hôn.
"Ừ, thích." Ngọc dương chi, rất quý, làm sao sẽ không thích.
Tiểu bảo bối hiển nhiên cũng rất thích, tò mò cầm vòng ngọc nhét vào trong miệng, dùng răng sữa nhỏ gặm gặm gặm, gặm không được, gục xuống, tiếp tục tán gẫu với em trai.
Hàn Mạc chỉ nghe thấy nhóc con bô bô nói tiếng ngoài hành tinh, một câu không nghe hiểu, bất quá thỉnh thoảng có thể phun ra hai câu em trai em trai vẫn là rất rõ ràng.
Cảm giác máy thai trong bụng, Hàn Mạc thở dài, giương mắt nhìn về phía nam nhân mím môi nói: "Mấy hôm nay động rất nhiều lần, lần sau lúc đi kiểm tra hỏi chút là xảy ra chuyện gì, luôn cảm thấy vật nhỏ nảy gấp rút muốn ra vậy."
Thiệu Văn Phong vừa nghe cậu nói như vậy cũng có chút khẩn trương, nhưng anh nhớ rõ ngày đó bác sĩ đã nói, Hàn Mạc lần này mang thai thai nhi không ổn, dễ dàng sinh non hoặc sinh thiếu tháng.
Hiện tại hơn bảy tháng rồi, sinh non là không thể nào, nhưng sinh thiếu tháng khả năng rất lớn.
"Ngày mai liền đi bệnh viện kiểm tra, không được, hiện tại liền đi." Nam nhân nói lời này liền đi tới kéo cậu, nhưng tay còn chưa đụng phải Hàn Mạc, liền thấy sắc mặt cậu thay đổi, sau đó má vốn hồng nhuận xoạt một cái phát trắng.
"Mạc Mạc?" Anh ngồi xổm xuống, giơ tay lên sờ sờ trán Hàn Mạc, một tầng mồ hôi.
"Ưm......" Hàn Mạc lắc lắc đầu, giơ tay lên nắm bàn tay to của nam nhân hít sâu một cái, dáng vẻ có chút kinh sợ quá độ, "Đi, đi bệnh viện."
Bụng từng cơn đau, không phải hiện tượng tốt.
Thiệu Văn Phong một tay ôm lấy tiểu bảo bối, gọi dì Lưu để bà từ phòng bếp đi ra, dặn dò tiểu bảo bối, "Ngoan ngoan, chờ ba ba về."
Tiểu bảo bối không hiểu ra sao, chớp mắt to ngập nước vẫn là gật gật đầu.
Nhóc là bảo bảo ngoan.
"Dì Lưu, chờ lúc cha mẹ cháu về nói với bọn họ một tiếng, cháu đưa Mạc Mạc đi bệnh viện." Về phòng ngủ cầm thảm lông bọc lấy Hàn Mạc, ôm ngang cậu lên liền đi ra cửa.
Không thay quần áo, nam nhân vội vàng ôm cậu vào thang máy, Hàn Mạc cắn răng, gắt gao nắm chặt cổ áo nam nhân, "Vừa nãy không nên nói, nhóc con này khả năng...... Hô, khả năng thật sự khẩn cấp."
Một câu đều không nói hoàn chỉnh, cậu hít sâu để cho mình bình tĩnh, máy thai trong bụng làm cho cậu kinh hãi.
Thiệu Văn Phong không dám ôm cậu chạy, mặc dù đối với lực tay của mình có lòng tin, nhưng anh không dám mạo hiểm.
Một đường vượt đèn đỏ đến bệnh viện, nam nhân ôm Hàn Mạc liền đi tới khoa sản.
Vừa đi vừa gọi bác sĩ, hộ sĩ......
Dáng vẻ anh có chút dọa người, nếu không phải thấy anh một thân quần áo ở nhà còn ôm dựng phu, đoán chừng hộ sĩ cũng không dám tiến lên.
Bác sĩ Tiểu Vương mới từ phòng bệnh Tống Tân Kế đi ra ngoài, nghe thấy âm thanh vội vàng chạy tới, vừa nhìn thấy là Hàn Mạc sửng sốt, sắc mặt liền biến.
Hàn Mạc vẫn luôn là bệnh nhân của hắn, lần nào cũng là tự mình kiểm tra cho cậu, chỉ sợ cậu xảy ra vấn đề gì.
"Thả lỏng, Hàn Mạc, đừng căng thẳng, tôi phải xem vị trí." Bác sĩ Tiểu Vương dùng tay ở trên bụng cậu sờ sờ, cau mày.
"Chuẩn bị giải phẫu."
Hộ sĩ nhỏ bên cạnh sửng sốt, gật gật đầu chạy ra ngoài.
Thiệu Văn Phong ở một bên kéo tay Hàn Mạc, biểu tình lạnh lẽo.
"Cậu không cần hỏi, nếu như có nguy hiểm, bảo vệ người lớn." Trước phòng giải phẫu, Thiệu Văn Phong bị chặn bên ngoài, anh nhìn về phía bác sĩ Tiểu Vương ngăn mình, mặt không biểu tình nói.
Bác sĩ Tiểu Vương sửng sốt, gật gật đầu, "Được."
"Chờ chút." Thiệu Văn Phong ngăn lại bác sĩ Tiểu Vương xoay người muốn vào phòng giải phẫu, nói: "Mặc kệ Mạc Mạc nói thế nào, bảo vệ người lớn."
"Tôi biết." Gật gật đầu, hắn vào phòng giải phẫu.
Ở bên ngoài phòng giải phẫu chờ dài dằng dặc, trong lúc đó Thiệu Văn Phong nhận được điện thoại cha Hàn gọi tới, ông cụ nghe dì Lưu nói Hàn Mạc có thể là sắp sinh thiếu chút nữa bị dọa xảy ra bệnh tim.
Lúc ấy huyết áp liền tăng vọt, nếu không phải dì Khương ở bên cạnh đỡ ông, đoán chừng có thể ngất đi.
Trấn an cảm xúc lão nhân, nam nhân nhìn đồng hồ đeo tay, lại nhìn đèn hiển thị phòng giải phẫu, tâm treo lên.
Đã hai tiếng trôi qua, Mạc Mạc ngàn vạn đừng xảy ra chuyện.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thần kinh nam nhân cũng căng thẳng, bên tai mơ hồ nghe thấy có tiếng gì đó, anh ngẩng xương sống có chút cứng ngắc lên, nhìn bác sĩ Tiểu Vương đứng trước mặt mình.
"Thế nào!?" Đột nhiên đứng lên, Thiệu Văn Phong vội hỏi.
Bác sĩ Tiểu Vương gật gật đầu, thở ra, "Cha con bình an, bất quá tiểu bảo bảo dù sao cũng không đủ tháng, hiện tại ở phòng giữ ấm quan sát một tuần."
"Mạc Mạc thế nào?" Nam nhân lúc này lo lắng nhất chính là bảo bối Mạc Mạc của anh mà không phải con trai, nếu Mạc Mạc có việc bất trắc, còn cần con trai làm gì.
"Anh trước lãnh tĩnh chút, Hàn Mạc không có chuyện gì, dù sao cũng là hai lần sinh mổ nên thời gian hồi phục lâu chút, tôi phải nhắc nhở anh, cậu ấy không có cách nào mang thai lần nữa, hi vọng anh có thể chuẩn bị tốt." Bác sĩ Tiểu Vương thở dài, mở miệng trấn an, "Hàn Mạc đã từ lối đi đưa tới phòng VIP, đang ở bên cạnh phòng bệnh bác sĩ Tống, thuốc tê hẳn là trưa mai mới có hiệu quả, anh trước tiên có thể xem con trai anh."
Thiệu Văn Phong gật gật đầu, nói tiếng cảm ơn với hắn lấy điện thoại ra báo bình an với gia đình.
Ông bà cụ nhận được điện thoại, yên tâm.
"Không được, tôi phải đi xem xem." Cha Hàn vẫn là không yên lòng, giao tiểu bảo bối đang ôm cho dì Khương, mặc quần áo vào liền đi ra ngoài.
"Hàn lão, ngài nếu đi bệnh viện thì mang theo bữa tối tới, Thiệu tiên sinh buổi tối cũng chưa ăn cơm." Dì Lưu cầm bình giữ ấm từ phòng bếp đi ra ngoài, đưa cho ông cụ.
Cha Hàn đưa tay nhận lấy gật gật đầu, mở cửa đi ra ngoài.
Thiệu Văn Phong cách cửa sổ thủy tinh phòng giữ ấm nhìn bé con được đẩy ở bên cửa sổ, đỏ au nho nhỏ, nhiều nếp nhăn giống như khỉ con.
"Có phải rất đẹp không?" Bác sĩ Tiểu Vương đứng ở bên cạnh anh, cách cửa sổ đưa tay điểm điểm tay nhỏ chân nhỏ của nhóc con, khẽ cười hỏi Thiệu Văn Phong.
Nam nhân gật gật đầu, không biết phải dùng ngôn ngữ gì để diễn tả tâm tình giờ phút này, tiểu bất điểm này chính là con thứ hai của anh và Hàn Mạc, mặc dù gầy gầy nhỏ nhỏ, nhưng nhóc con cũng không giống mấy bé con bên cạnh cần cắm các loại ống trên người.
"Mặc dù là sinh non bất qua thân thể không có bệnh gì, để nhóc tới phòng giữ ấm là vì quan sát thêm một bước các hạng cơ năng, nếu không có vấn đề một tuần có thể sống bình thường bên cạnh các anh." Bác sĩ Tiểu Vương ở một bên giải thích, quay đầu nhìn về phía nam nhân.
Thiệu Văn Phong lại nói một câu cám ơn, sau đó lấy điện thoại từ trong túi quần ra nhìn, cười cười xin lỗi với bác sĩ Tiểu Vương, nhận điện, "Cha?"
"Con ở đâu đấy? Cha lập tức tới bệnh viện rồi." Cha Hàn ngồi ở trong xe taxi, ra hiệu tài xế dừng xe.
"Con lập tức xuống đón cha." Lại gật gật đầu với bác sĩ Tiểu Vương, nam nhân bước nhanh rời đi.
Trong phòng bệnh, Hàn Mạc ngủ mê man, nam nhân ngồi ở một bên mắt cũng không chớp một cái nhìn chằm chằm cậu, chỉ sợ mình bỏ qua bất kỳ động tác biểu tình nào của Hàn Mạc......