Thẳng Nam Biến Dựng Phu (Hi! Đừng Chạy)

Chương 87

Edit + Beta: Vịt

Thiệu Tử An gật gật đầu, xuống giường xỏ giày, sau đó ôm Duệ Duệ tới trên mặt đất, khom lưng ôm Húc Húc vào trong ngực xoay người.

"Sao anh không xuống lầu?" Đổng Dịch vẫn đứng trước cửa phòng cậu, Thiệu Tử An có chút ngoài ý muốn.

Đổng Dịch ôm lấy Hàn Duệ Diệp nhào tới, sau đó xoay người, "Đi thôi, buổi tối uống hai chén."

Thiệu Tử An khơi mi, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Mình không phải rất biết uống rượu, nhưng uống chút cũng không thành vấn đề.

Dù sao cũng là lần đầu tiên ngồi cùng một chỗ ăn cơm với cha Hàn và dì Khương, Thiệu Tử An tỏ vẻ có chút câu nệ, cho dù đại bảo bối ngồi bên cạnh thỉnh thoảng nói mấy câu chọc mọi người cười, cậu vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Hai cụ cũng nhìn ra kỳ cục của cậu, ăn cơm xong liền ôm hai cháu trai tới phòng khách xem TV, Húc Húc thích Thiệu Tử An, dẩu miệng đưa tay nắm tay áo cậu, nghiêng đầu nhìn cha Hàn, âm thanh mùi sữa nói: "Muốn chú nhỏ ôm."

Thiệu Tử An vội vàng ôm nhóc tới trong ngực ngồi, cầm thanh long đút cho nhóc.

Đại bảo bối Duệ Duệ ngược lại ăn no liền muốn đi xem TV, đã chạy không thấy bóng dáng đâu.

Kể từ sau khi dọn nhà, đại bảo bối lộ ra tế bào vận động của nhóc, tất cả mọi chỗ trong nhà đều được nhóc leo lên leo xuống thám hiểm qua, Hàn Mạc thân mật gọi nhóc là — khỉ con.

"Công ty các anh có phải định ký thêm một nhóm an ninh phải không?" Đổng Dịch nhìn Thiệu Tử An cúi đầu đang đút cho Húc Húc, sau đó lại nói chuyện cùng Thiệu Văn Phong.

Thiệu Văn Phong lắc lắc chén rượu đỏ, nhìn hắn một cái, sau đó khiêu mi, "Đổng Dịch, anh đây là đang người ở doanh Tào tâm ở Hán?" Đừng tưởng anh không để ý tới, bữa cơm tối nay mới ăn hai tiếng, mắt Đổng Dịch đã liếc Tử An nói ít hai mươi lần, còn đều là lén lút liếc.

Chậc, thằng già này coi trọng em trai anh.

"Không không không, anh sao có thể nói vậy, tôi nhưng là người rất có thành ý." Đổng Dịch khoát khoát tay, chạm cốc với anh.

"Thôi đê, em trai tôi không giỏi mồm miệng." Thiệu Văn Phong nhìn Thiệu Tử An ngẩng đầu, bĩu bĩu môi với Đổng Dịch, "Tử An, lão nam nhân muốn đuổi theo mày, đồng ý không."

Thiệu Tử An sửng sốt, sau đó trợn to hai mắt, giống như mèo ngây ngốc ở đó.

"Anh...... Anh, anh đang nói đùa sao?"

Đổng Dịch khơi mi, cảm thấy biểu tình này của cậu thật sự quá đáng yêu, thật muốn duỗi tay qua sờ sờ tóc mềm của cậu.

"Anh cậu không phải nói giỡn, có muốn thử chút với tôi không? Tôi là đàn ông thành thục, có thể cho cậu cảm giác an toàn, thật đấy."

"...... Anh là lão nam nhân thành thục......" Đưa tới lé mắt nhìn hắn, sau đó biểu tình rõ ràng mang theo khinh bỉ, bĩu môi, đưa tay nhận lấy bình sữa bảo mẫu đưa tới, đút sữa cho Húc Húc trong ngực.

"Hey! Cậu xác định cậu họ Thiệu không phải họ Hàn? Sao cậu giống y Hàn Mạc cứ nói móc tôi vậy chứ." 35 tuổi là tuổi đẹp nhất của đàn ông chính thức, đàn ông 31 cành hoa, hắn chính là tuổi nở rộ.

Thiệu Tử An kéo khóe miệng cười khan với hắn, sau đó không nhìn hắn nữa, chỉ là coi như hắn đang nói giỡn không ảnh hưởng gì.

Thiệu Văn Phong khơi mi quay đầu nhìn về phía Đổng Dịch, cười tà câu lên khóe miêng, "Anh cho rằng em trai tôi sẽ coi trọng anh sao, lão nam nhân."

Đổng Dịch hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Thiệu Tử An càng thêm nóng rực.

Hắn đối với người cảm thấy hứng thú luôn là đuổi tận cùng không buông, mặc dù còn chưa có ai có thể câu lên hứng thú của hắn, nhưng hắn không ngại để cho Thiệu Tử An làm đầu tiên.

"Hàn Mạc ngày mai về?" Hắn đột nhiên dời đề tài, Thiệu Văn Phong sửng sốt gật gật đầu, "Chuyến bay buổi sáng, vừa nãy gọi điện thoại với tôi còn oán trách mệt mỏi, sau này không đi công tác nữa." Anh bật cười lắc đầu, skill làm nũng của Hàn Mạc tăng lên.

"Anh hai năm qua chiều nó quá yếu ớt." Đổng Dịch chẹp chẹp miệng, sau đó duỗi tay rót rượu cho hai người.

Thiệu Văn Phong nhún nhún vai, không phản bác lời này của hắn.

Mặc dù dùng hai chữ yếu ớt để hình dung Hàn Mạc vẫn không phải rất chuẩn xác, bất quá cũng không khác lắm.

Thiệu Tử An ngẩng đầu nhìn Thiệu Văn Phong, sau đó lại nhìn nhìn Đổng Dịch, cau mày hỏi: "Anh, anh Hàn Mạc đi mấy ngày?"

"Một tuần, sao thế." Thiệu Văn Phong khơi mi, không hiểu nhìn cậu.

"Anh ấy đi một tuần, anh sáng mai đi đón anh ấy, vậy anh bây giờ còn uống rượu?" Cậu nhớ Hàn Mạc đã nói, không để cho anh cậu uống rượu, bởi vì kiểm tra thân thể đoạn thời gian trước của anh cậu cho thấy nam nhân có mỡ gan.

"......" Thiệu Văn Phong sửng sốt, sau đó chớp chớp mắt, đặt chén rượu xuống.

Hiển nhiên, anh cũng nhớ dặn dò của Hàn Mạc trước khi đi, mặc dù mỡ gan của anh không phải bởi vì nát rượu mà có, nhưng mà...... Được rồi, anh phạm quy rồi.

Đổng Dịch nghiêng đầu qua nhìn về phía Thiệu Tử An, sau đó cười nói: "Anh cậu không bồi tôi uống, vậy cậu bồi tôi, thế nào?"

"Chả ra sao cả." Nhún nhún vai, Thiệu Tử An ôm Húc Húc đứng lên,"Các anh từ từ tán gẫu, em dẫn Húc Húc đi xem TV."

Thấy cậu nói đi là đi, Đổng Dịch cũng không tức giận, chỉ là quay đầu nhìn về phía Thiệu Văn Phong, hỏi một câu.

"Tôi nếu muốn ở cùng một chỗ với Tử An, anh sẽ không phải đối?" Hắn phải xác định chút, đừng tới lúc đó thằng cha này giở mặt với mình.

Thiệu Văn Phong vừa nãy cũng bất quá chính là giỡn chút mới nói như vậy, bây giờ nghe thấy Đổng Dịch chính thức hỏi mình như vậy thật sự có chút há hốc mồm.

"Anh nói thật?"

"Đương nhiên là thật, anh cho rằng tôi nói giỡn hả?" Đổng Dịch ngửa đầu một hớp uống cạn rượu trong chén, sau đó nhìn về phía Thiệu Văn Phong, đặc biệt chính thức hỏi lại một lần,"Tôi ở chung một chỗ với Tử An, anh sẽ không phải đối?"

"...... Ặc......" Thiệu Văn Phong bình thường quyết đoán lúc này lại không biết trả lời thế nào.

Nói đồng ý? Tuổi hai người bọn họ chênh nhiều như vậy, tính cách cũng không hợp, ở chung thế nào.

Nói không đồng ý? Anh căn bản không có lập trường gì để ngăn cản, cho dù anh là anh trai ruột của Thiệu Tử An cũng vậy, trước kia không quan tâm cậu hiện tại chạy tới giả bộ anh trai? Loại chuyện này Thiệu Văn Phong không làm được.

Cho nên, trả lời Đổng Dịch vấn đề này thế nào trở thành vấn đề khó khăn, ít nhất đối với tình huống hiện tại mà nhìn, là một vấn đề khó khăn.

"Tôi bảo lưu ý kiến, bất quá có một điểm anh phải nhớ kỹ, nếu như anh thật sự thích em trai tôi muốn ở chung một chỗ với nó, vậy thì anh phải đối tốt với nó, nếu như anh chỉ là muốn chơi đùa với nó, vậy anh cách xa nó chút." Nam nhân mắt lạnh nhìn Đổng Dịch, biểu tình nghiêm túc.

"Anh cũng không nghĩ tôi bao nhiêu tuổi, đã sớm không lăn qua lăn lại nữa, lại nói anh và Tần Thụy đều có thể có một gia đình vững chắc, tôi làm sao không thể có." Đổng Dịch liếc anh một cái, không phục lầu bầu.

Hắn cũng ghen tỵ. Mặc dù mỗi lần tới nhà Tống Tân Kế đều sẽ bị hai nhóc thối kia làm ồn muốn đánh người, nhưng không thể không nói, hắn cũng muốn có một đứa con thuộc về mình, sau đó sống cùng một chỗ với người yêu.

"Anh đừng cho rằng tôi không biết tối qua anh làm gì." Thiệu Văn Phong hừ một tiếng, duỗi tay kéo cổ áo hắn một cái, lộ ra chỗ che giấu, "Lần sau bảo tiểu tình nhân kia của anh đừng kích động như vậy, chậc chậc, mặc áo lót cao cổ anh cũng không sợ mọc rôm."

Trời nóng bức mặc áo lót cao cổ, đùa gì thế? Đây chính là nói không lăn qua lăn lại? Đây chỉ sợ là lăn qua lăn lại quá ác!

Đổng Dịch toét miệng nhìn anh, sau đó che kín cổ, đặc biệt không da không mặt nói câu: "Hôm qua không phải chưa gặp Tử An sao, hơn nữa, giải quyết nhu cầu sinh lý, anh trước kia cũng không như vậy."

Thiệu Văn Phong đối với lời của hắn chẳng ừ chẳng hữ, chỉ là cười lạnh nhìn hắn một cái, sau đó đứng lên ngẩng ngẩng cằm với hắn: "Đi đánh hai ván?"

Có một phòng đánh bài, bên trong có bàn bi -a và bàn mạt chược, bình thường dùng để giải trí.

"Anh đây là bắt nạt người?" Đổng Dịch cười nhìn anh, sau đó đứng lên, quay đầu lại hô, "Tử An, tới đánh hai ván với anh cậu."

Thiệu Tử An nhìn hắn một cái, sau đó gật gật đầu, lần này ngược lại không cự tuyệt.

Húc Húc ăn no liền ngủ, kiểu heo con điển hình.

Trong phòng đánh bài, Thiệu Tử An cầm trong tay bài tú lơ khơ, rất không hiểu tại sao gọi cậu tới đánh bi-a sẽ biến thành ba người đấu địa chủ.

Hơn nữa còn là dưới tình huống cậu hoàn toàn không biết!!

Rõ ràng hai lão nam nhân đang bắt nạt mình.

"Các anh đây gọi là ăn gian, phạm quy." Thiệu Tử An thua 10 đồng xụ mặt nhìn hai nam nhân cười như trộm, không phải là thắng 10 đồng sao, nhìn vui kìa, thật mất mặt.

"Tiểu Tử An, anh nói cho cậu biết, đây gọi là dùng trí thắng lợi." Đổng Dịch cầm lấy bài tú lơ khơ, ngả ngớn cười cười với cậu, còn duỗi tay qua niết niết cằm cậu.

Thiệu Tử An bĩu môi, tẩy bài, "Chơi lại."

Cậu cũng không tin mình không học được trò tú lơ khơ đơn giản như vậy, hừm!

Kế tiếp, Thiệu Tử An vô luận lấy được kiểu bài gì cũng sẽ gọi địa chủ, sau đó...... 10 đồng, 10 đồng, 10 đồng thua rất nhiều 10 đồng.

"Không chơi nữa!" Vung bài một cái, Thiệu Tử An nhìn về phía Thiệu Văn Phong, nói chuẩn xác là nhìn về phía tiền giấy từng xấp từng xấp 10 đồng 20 đồng trước mặt anh, thịt đau.

"Anh, trả đây, em không có tiền." Thiệu Tử An trợn mắt với Thiệu Văn Phong, hầm hừ.

Đổng Dịch lấy ví tiền ra, từ bên trong cầm thẻ đặt lên bàn đẩy tới trước mặt cậu, "Dùng thẻ này, thích quẹt thế nào cũng được."

Thiệu Tử An nhìn thẻ vàng trên bàn, sau đó giương mắt nhìn hắn, xùy cười một tiếng, "Anh cho rằng tôi 15-16 tuổi?" Lời này nói xong, đứng lên liền đi.

Cậu bất quá chính là muốn làm nũng với anh trai, muốn ít tiền tiêu vặt, anh ta ở đây góp náo nhiệt cái gì.

Đổng Dịch sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn về phía Thiệu Văn Phong không hiểu chớp chớp mắt, "Cậu ấy có ý gì?"

"Ý tứ của nó chính là nói, thu thẻ vàng của anh lại, số tiền trong đó cũng chỉ là trị giá quà sinh nhật hồi nó 15-16 tuổi nhận được." Nụ cười khóe miệng Thiệu Văn Phong không chút nào che giấu, loại cảm giác xem trò hay thật là quá sướng, ngày mai nhất định phải chia sẻ với Hàn Mạc.

Đổng Dịch chậc một tiếng, hắn làm sao quên mất, Thiệu Tử An cũng không phải là trẻ con nhà bình thường, sao lại không có tiền dùng.

"Đổng Dịch a, tôi khuyên anh tốt nhất sớm từ bỏ, em trai tôi cũng không phải là tùy tiện lừa gạt là có thể đi theo anh." Giơ tay lên vỗ vỗ Đổng Dịch ảo não, sau đó nhún nhún vai, "Cố lên! Ha ha ha ha ha ha." Tiếng cười quá mức càn rỡ chứng minh tâm tình Thiệu Văn Phong lúc này rất tốt, em trai anh thật giỏi, nhìn thấy biểu tình chịu thua như vậy của Đổng Dịch thật là quá thoải mái.

Cái tên đàn ông kiêu căng ngông cuồng này cũng nên có người tới thu thập hắn.

Thiệu Tử An nghe thấy tiếng cười của Thiệu Văn Phong, bĩu môi xuống lầu, cậu cũng không muốn tiếp tục với hai lão nam nhân này, quá nhàm chán.

Lúc Đổng Dịch rời đi cố ý chào hỏi với cậu, sau đó đợi tới 10 phút sau, điện thoại Thiệu Tử An nhận được một tin nhắn từ số lạ gửi, nội dung chỉ có mấy chữ —

Lưu số của tôi, Đổng Dịch.
Bình Luận (0)
Comment