Lần sau gặp lại Thẩm Phóng, trời đã sang thu ở Bắc Kinh, lá phong đỏ rực khắp phố.
Trường phát đồng phục mới, màu xanh đậm ảm đạm. Triệu Nhất Mai chê xấu, ngoài lễ chào cờ thứ Hai, những hôm khác cô kiên quyết không mặc.
Quả nhiên, cô bị bắt ngay tại trận. Sau giờ thể dục, cô nhởn nhơ trong sân trường, bị giám thị tóm lại:
“Em kia, lại đây.”
“Sao không mặc đồng phục?”
Người khác thường viện cớ kiểu “quên mặc”, “để trong lớp”, “size không vừa”… chỉ riêng Triệu Nhất Mai, giọng đầy khinh miệt:
“Xấu quá.”
Giám thị tức tím mặt:
“Học sinh khác mặc được, sao chỉ mình em không?”
“Không mặc được.” Cô thản nhiên gật đầu.
“Phản rồi hả? Còn coi mình là học sinh không? Ngày nào cũng phải nhắc mặc đồng phục! Một con ruồi làm hỏng cả nồi canh!”
Giám thị mới nhậm chức, ra tay nghiêm khắc. Cô ta kéo thẳng Triệu tiểu thư ra cổng trường phạt đứng, còn bày thêm ghế, bắt cô đứng hẳn lên cho “làm gương”.
Triệu Nhất Mai vốn nổi bật, lại kiêu ngạo, luôn là tâm điểm bàn tán của khối trung học. Giờ đứng chình ình ở cổng, thành trò cười cho tất cả học sinh tan học. Nhưng cô lại dửng dưng, một chân giẫm ghế, cả người ngồi vắt vẻo trên lưng ghế, vẻ mặt nửa cười nửa không, ung dung ngắm dòng người qua lại.
Trong đó, dĩ nhiên có cả Thẩm Phóng.
Hôm đó thi tháng, thầy giáo giữ học sinh lại thêm giờ. Khi nhóm học sinh cấp ba ra về, bầu trời phủ đỏ rực mây chiều. Ban đầu Thẩm Phóng không để ý, nhưng người bạn bên cạnh Tống Kỳ Lâm bất chợt “ơ” một tiếng:
“Ơ, kia là ai vậy?”
Bên cạnh có người tiếp lời:
“Cấp hai đấy. Con bé này tôi thật sự phục. Đẹp thì đúng là đẹp, thành tích cũng đứng nhất nhì, còn từng đoạt quán quân toàn quốc về khiêu vũ Latin. Hồi đầu năm học, Cao Tử lớp Năm tìm cách làm quen, kết quả thảm vô cùng.”
Tống Nhị vốn là kẻ ăn chơi nổi tiếng, con thứ hai trong nhà, được gọi là “Tống Nhị công tử” nghe đến chuyện này thì thích thú, lập tức hỏi:
“Thảm kiểu gì?”
“Trang sức với đồ xa xỉ đem tặng, nó chẳng thèm liếc mắt, vứt thẳng vào thùng rác. Sau có lần đang giờ thể dục, Cao Tử dẫn người chặn đường, rủ đi uống trà sữa. Nó liếc mắt, lạnh nhạt hỏi một câu: ‘Anh là ai vậy?’ Cậu không biết đâu, lúc ấy Cao Tử bị đứng hình, mất hết mặt mũi, cả trường đều cười.”
Tống Nhị phá lên cười:
“Thời buổi này mà còn có người không ăn chiêu của Cao Tử sao?”
Người kia lại nói:
“Anh không biết chứ, Cao Tử theo đuổi nó điên cuồng chẳng khác nào Diêu Tiểu Đồng theo đuổi Liên Vũ.”
Tống Nhị nghe vậy, mặt lập tức nghiêm lại, rất trịnh trọng mà nói:
“Thế thì ghê thật.”
Có người hùa theo, trêu chọc:
“Hay nhị thiếu thử xem?”
Tống Nhị vỗ ngực:
“Được thôi!”
Thẩm Phóng vốn đi thản nhiên, nghe bọn họ bàn tán thì theo ánh mắt Tống Nhị nhìn sang. Chỉ thấy Triệu Nhất Mai mặc áo thun trắng, tóc dài búi thành búi tròn lộ ra vầng trán sáng, dáng vẻ lười nhác, nửa ngồi nửa ngả.
Hai người cách nhau một khoảng không xa, ánh mắt giao nhau giữa không trung.
Triệu Nhất Mai sững lại.
Thẩm Phóng bước tới, dừng ngay trước mặt, khẽ cười nhạt:
“Ơ, tôi tưởng ai, hóa ra là đại tiểu thư Triệu Nhất Mai.”
Triệu Nhất Mai lập tức đứng thẳng dậy, từ trên ghế nhìn xuống anh, cao cao tại thượng.
Đúng lúc ấy, giám thị đi từ tòa nhà dạy học ra, muốn xem cô có đứng nghiêm túc tự kiểm điểm không. Ai ngờ lại thấy cô đang trò chuyện với một nam sinh, liền giận dữ. Còn chưa kịp mở miệng, Triệu Nhất Mai đã nhanh mắt nhìn thấy, như vớ được cứu tinh, đôi mắt sáng bừng:
“Báo cáo cô!” – giọng cô cố tình cao vút, khiến mọi người xung quanh đều ngoái lại nhìn.
“Chuyện gì?” – giám thị nghiến răng hỏi.
“Anh ta đeo dây chuyền! Trái quy định của trường!” – Triệu Nhất Mai dứt khoát chỉ tay vào Thẩm Phóng.
Mấy cậu bạn đứng sau Thẩm Phóng đồng loạt sững sờ, màn kịch này cô diễn phải nói là quá cao tay.
Giám thị quay sang nhìn, quả thật thấy cổ anh có sợi dây đen mảnh, nhíu mày:
“Đã nói bao lần, không được đeo trang sức.”
Ánh mắt Thẩm Phóng chợt tối lại, im lặng.
Giám thị chìa tay ra:
“Tháo ra, nộp lại đây.”
Thẩm Phóng hơi cúi người, lễ phép đáp:
“Thưa cô, cô muốn xử phạt thế nào em cũng chấp nhận. Nhưng sợi dây này, không thể tháo.”
Giám thị giận dữ:
“Làm gì có chuyện không tháo được!”
Thẩm Phóng vẫn im, giữ nguyên tư thế cúi người. Triệu Nhất Mai thì khoanh tay đứng bên cạnh, cười khẩy.
Giám thị nhìn thấy anh kiên quyết như thế, bỗng nhớ ra điều gì:
“Nhà trường cũng không phải không thông cảm. Nếu là di vật của song thân, có thể giữ lại.”
Chưa kịp để Thẩm Phóng trả lời, Triệu Nhất Mai đã cố ý cất giọng to rõ:
“Ôi, Thẩm Phóng, tôi nhớ cha anh vẫn còn sống khỏe mạnh mà? Làm con mà lại rủa bố mẹ chết sớm thế sao?”
Trong nháy mắt, Thẩm Phóng ngẩng phắt đầu, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn thẳng vào cô, như muốn lột da róc xương.
Anh khẽ gật, giọng băng giá:
“Triệu Nhất Mai, cô tưởng tôi thật sự không dám giết cô sao?”
Giám thị lập tức quát:
“Đây là lời học sinh nên nói à! Em, mau tháo sợi dây chuyền xuống, xin lỗi bạn ngay!”
Thẩm Phóng vẫn đứng yên bất động. Giám thị nóng nảy, túm lấy cổ áo anh. Anh chẳng phản kháng, chỉ bình thản mở miệng:
“Thưa cô, cho dù có đuổi học em, em cũng không tháo sợi dây này. Còn về cô ta…”
Anh ngẩng mặt, giọng trầm ổn mà kiên quyết:
“Cô ta không xứng.”
Ánh chiều tà chiếu xuống, Triệu Nhất Mai ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh, anh tuấn mà tàn nhẫn, rồi bỗng bật cười.
Chuyện này cuối cùng ồn ào đến mức kinh động cả hiệu trưởng. Giám thị tức giận gào muốn khai trừ Thẩm Phóng, nhưng sau cú điện thoại từ trên gọi xuống, chỉ đành im lặng một hồi, rồi phẩy tay:
“Thôi được. Nếu có nguyên do riêng thì tạm cho qua. Nhưng lần sau phải báo trước với thầy cô. Còn chuyện vừa nãy, em cư xử không đúng mực, qua bên kia đứng cho tôi.”
Thẩm Phóng gật đầu, sải bước đến đứng cạnh Triệu Nhất Mai. Một người đứng trên ghế, một người dựa vào lan can, ai cũng không nhìn ai.
Mãi đến khi đám đông dần tản đi, Triệu Nhất Mai bởi vì có anh ở ngay bên, dù chẳng ai giám sát, cũng không chịu ngồi xuống nữa.
Sau một hồi im lặng dài, cuối cùng cô nghiêng đầu hỏi, giọng ít đi sự trêu chọc:
“Anh ở ngoài kia thuê nhà hả? Ở một mình có vui không?”
“Cút.” – Thẩm Phóng lạnh lùng đáp.
Triệu Nhất Mai thu lại ánh mắt, cúi nhìn xuống mặt đất ngay dưới chân. Dưới ánh hoàng hôn, bóng dáng của hai người, một cao một thấp kéo dài in xuống.
Cô bật cười nhạt, như tự giễu:
“Biết rồi.”
…
Triệu Thanh Đồng và chồng cũ – Đổng Tề ly hôn khi Triệu Nhất Mai mới ba tuổi. Cô bé theo mẹ. Thanh Đồng sinh ra trong danh môn, từng là minh tinh màn bạc một thời. Sau đó, nhờ quan hệ với Đổng Tề, bà rẽ sang kinh doanh, tập trung vào vàng bạc, châu báu, quả thật rất mát tay trong chuyện làm ăn.
Trung thu năm 1999, trong nhà chất đầy hộp bánh. Thanh Đồng sợ ăn nhiều sẽ béo nên tất cả đều nhét cho con gái. Nhất Mai chỉ thích bánh nhân thập cẩm trứng muối. Cô cầm một chiếc, bẻ đôi, không thấy trứng thì lập tức bĩu môi, chùi tay, rồi tiếp tục cắm cúi làm bài tập.
Thanh Đồng chạy bộ xong, mồ hôi vã ra như tắm. Bà rót một ly nước ở máy lọc, uống một ngụm rồi đột ngột nói:
“Mẹ sắp kết hôn.”
Nhất Mai ngẩng đầu, khó chịu ra mặt:
“Có phải dọn nhà không? Bài tập Quốc khánh con còn chưa viết xong đấy.”
“Cũng đâu bắt con khuân vác.” Thanh Đồng thản nhiên đáp.
“Không dọn.” Nhất Mai phẩy tay, “Trong nhà vẫn còn cả đống cua chưa ăn hết.”
“Nhà người ta có một cái vườn, bỏ hoang bấy lâu. Nghe nói con thích hoa hồng, họ bảo sẽ dọn sạch để trồng hết hoa cho con. Nếu con không muốn dọn, thôi thì thôi vậy.” Thanh Đồng giả vờ tiếc nuối.
“Dọn, dọn, dọn!” – Triệu Nhất Mai lập tức buông bút, ngồi ngay ngắn làm bộ nghiêm túc:
“Mẹ à, chuyện cả đời của mẹ thì đừng nghe ý kiến của con, cứ đi con đường mẹ chọn, sống cuộc đời của riêng mẹ”
Triệu Thanh Đồng “chậc chậc” hai tiếng, chẳng hiểu sao lại nuôi ra đứa con gái vừa không có tiền đồ vừa không có tính khí này.
“Gặp thì phải gọi là chú Thẩm. Ông ấy còn có một đứa con trai, hơn con ba tuổi, sau này chính là anh con. Có điều…”
“Ồ.” – Nhất Mai thờ ơ hỏi: – “Anh ta đẹp trai không?”
Triệu Thanh Đồng nghẹn lời: “Mẹ còn chưa gặp bao giờ.”
“Thế thì thôi vậy.”
Đêm đó, Thanh Đồng vừa mới nằm xuống thì có tiếng gõ cửa. Bà mở ra, thấy Nhất Mai ôm gối, tóc rối tung vì vừa ngủ dở, nói khẽ:
“Mẹ, tối nay con ngủ với mẹ được không?”
Thanh Đồng nhường chỗ, Nhất Mai nhanh như chớp chui vào. Tắt đèn rồi, Nhất Mai hiếm hoi vòng tay ôm lưng mẹ, mặt nhỏ áp sát sau gáy bà.
“Mẹ…”
“Hửm?”
“Từ nay về sau mẹ sẽ không ngủ cùng con nữa đúng không?”
“Ừ.”
“Ồ.” – Nhất Mai gật đầu tỏ vẻ đã hiểu “Vậy mẹ nhớ cho con thêm tiền tiêu vặt nhé, coi như chữa lành trái tim bé bỏng bị tổn thương của con.”
Cuối tuần, Thanh Đồng đưa con gái đến nhà họ Thẩm. Trời hôm ấy trong xanh hiếm có. Xe chạy vào cổng biệt thự, Nhất Mai nhớ đến chuyện: bố ruột cô và Thẩm Triệu là hai kiểu đàn ông hoàn toàn khác nhau. Đổng Tề coi trọng thể diện và sĩ diện, cũng vì vậy mà Nhất Mai từ nhỏ đã mang dáng vẻ công chúa thiên hạ độc tôn.
Thế nên cô thản nhiên nghênh ngang bước vào biệt thự nhà họ Thẩm và ngay lập tức phải nếm trải cú thất bại đầu tiên trong đời.
Một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, quần đen, đứng trên bậc thang tầng hai, ánh mắt lạnh như chim ưng, gắt gao nhìn chằm chằm hai mẹ con.
Nhất Mai thoáng rùng mình, nghĩ: Đây chắc là anh trai mà mẹ nói.
Kế đó, ngay trước mắt cô, thiếu niên ấy bước xuống, thẳng thừng mở va-li của hai mẹ con, lôi hết đồ ra ném xuống hồ nước ngay cạnh cổng.
Áo ngực, quần ren, tất lụa của phụ nữ… sách vở, váy hoa, giày múa ba-lê của con gái… Những thứ vốn dĩ tinh xảo, xinh đẹp, phút chốc trôi nổi trong vũng nước tù, như một cái tát nặng nề vào mặt.
Đây là lần đầu tiên trong đời, công chúa nhỏ Triệu Nhất Mai bị làm nhục đến vậy.
Cô và mẹ mình bị đối xử chẳng khác gì cỏ rác, vô giá trị, không nhân phẩm, ai cũng có thể giẫm đạp.
Ngay sau đó, ánh mắt lạnh băng của cậu thiếu niên lia sang.
Cậu gằn từng chữ với Thanh Đồng:
“Bà và bố tôi lấy cớ tình yêu, nhưng làm ra chuyện cướp đoạt và tổn thương người khác. Tôi chỉ thấy đáng thương cho thứ gọi là ‘tình yêu’ của hai người.”
Nhất Mai lập tức bước lên, nắm chặt bàn tay run rẩy của mẹ, trừng mắt quát:
“Không được nói mẹ tôi như thế!”
Thiếu niên kia chỉ cười nhạt, hai tay đút túi, hoàn toàn không thèm nhìn cô lấy một cái, xoay người bỏ đi.
Ánh mắt ấy không chút nhiệt độ. Nhất Mai tức đến run rẩy, chỉ hận không thể xé nát cậu ta ra.
Cô kéo tay mẹ, giận dữ:
“Mẹ! Mình đi!”
Nhưng Thanh Đồng vẫn đứng yên, không động đậy.
Ngẩng lên nhìn, Nhất Mai thấy mẹ mình lúc này đang cứng đờ, như sắp bị đè gục. Trong ký ức của Nhất Mai, mẹ chưa từng yếu thế như vậy.
Vậy mà giờ đây, mẹ lại cúi xuống, vỗ nhẹ đầu con gái, khẽ nói:
“Nhất Mai, mẹ không muốn đi. Có được không?”
Con gái non nớt, không thể hiểu hết những ân oán tình thù của thế hệ trước.
Cô chỉ nhìn những món đồ của mình và mẹ nổi lềnh bềnh trong nước: váy hoa yêu thích, những món riêng tư của mẹ – tất cả bị vứt bỏ, như bèo dạt. Khoảnh khắc ấy, cô bé mười một tuổi chợt thấy như nhìn thấy cả số phận đời mình.
Cô buông tay mẹ, chậm rãi bước đến bên hồ, ngồi xổm xuống, từng món từng món nhặt lại.
Và chính lúc đó, Thẩm Triệu xuất hiện. Ông thấy một bé gái mặc váy công chúa lộng lẫy, cả người ướt sũng, vẫn kiên trì cúi xuống vớt đồ. Đó không chỉ là quần áo, mà là lòng tự trọng của cô và thể diện của mẹ.
Còn ở tầng hai, trong một căn phòng, thiếu niên kia dựa bên cửa sổ, nhìn ánh nắng in trên sàn, im lặng rất lâu.