“Tôi ư?” Triệu Nhất Mai ngẩn người, “Chuyện của mẹ tôi với chú Thẩm, thật ra tôi chưa bao giờ hỏi. Với tôi, chỉ cần mẹ hạnh phúc là đủ… nhưng nếu cái gọi là hạnh phúc đó lại xây dựng trên nỗi đau của người khác… khó trách anh ấy hận tôi đến thế… Nhưng đâu phải ai cũng đứng cùng một lập trường, đúng không?”
“Bệnh tình của mẹ cậu ta rất bất ổn, chẳng chịu nổi chút k*ch th*ch nào. Ngay cả Thẩm Phóng muốn gặp bà ấy cũng cực kỳ khó khăn. Mà cậu ta vốn là người trọng tình nghĩa… Em đừng để trong lòng, rồi sẽ có cách thôi.”
“Có cách gì chứ.” Triệu Nhất Mai cười tự giễu.
Tống Nhị nhìn thẳng vào mắt cô: “Em thật ra chẳng hề ghét cậu ta, phải không?”
“Tôi…” Triệu Nhất Mai bĩu môi, “Tại sao tôi lại không thể ghét anh ta?”
“Đấy là chuyện giữa hai người. Chiều nay tan học, ra chỗ để xe đợi anh. Anh dẫn em đi ăn đồ nướng. Quán riêng, người ngoài không vào được. Quyết định vậy nhé.”
Nhưng đến giờ tan học, thầy cô lại kéo dài tiết học. Khi Triệu Nhất Mai thở hổn hển chạy tới chỗ để xe, trước mắt cô là cảnh Thẩm Phóng và Tống Nhị đứng cạnh nhau.
Cô vừa xuất hiện, Thẩm Phóng đã lạnh mặt quay lưng định bỏ đi. Tống Nhị vội dùng hết sức kéo lại:
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Cậu đã hứa với tôi rồi, Thẩm Phóng, đừng có mà làm mất mặt đàn ông.”
Thẩm Phóng liếc cậu ta một cái, chẳng nói gì.
“Đủ người rồi, tôi bao, đi thôi đi thôi.”
Triệu Nhất Mai đứng bên cạnh, đi thì không nỡ, ở lại cũng ngại. Thẩm Phóng cúi xuống mở khóa xe đạp. Đúng lúc thấy hai chiếc xe đạp dựng song song, Tống Nhị mới nhớ ra: xe của mình vốn không có yên sau, còn xe đua của Thẩm Phóng thì có.
Chuyện này bắt nguồn từ sự ghen tị ngày trước – thiếu gia Tống Nhị cái gì cũng biết, trừ đi xe đạp. Xe đua của Thẩm Phóng lại quá nổi bật, khiến cậu ghen nên lén gắn thêm yên sau cho bằng bạn bằng bè. Thẩm Phóng đành ngậm ngùi dạy cậu ta tập đi xe, còn phải bày cách “chạy cho ngầu”.
Tống Nhị đoán được tính khí của bạn, cất giọng: “Thiếu gia Thẩm?”
Chỉ nghe thế, Thẩm Phóng đã biết ngay ý định của cậu ta. Anh chẳng thèm liếc Triệu Nhất Mai lấy một cái, vừa thử phanh xe vừa lạnh lùng nói: “Không.”
Câu trả lời đúng như dự đoán, Tống Nhị chỉ nhún vai: “Vậy đổi xe, anh chở em.”
Thẩm Phóng khựng lại một chút, cúi mắt, không đáp. Rồi anh ném chìa khóa xe cho Tống Nhị. Một tung một bắt, hai người phối hợp ăn ý đến mức chẳng thèm để ý đến Triệu Nhất Mai đang đứng ngay đó.
Cô không cần đoán cũng biết họ định làm gì. Bất ngờ, cô đưa tay chặn lại giữa không trung, giành lấy chìa khóa, rồi thoăn thoắt leo lên xe đạp của Tống Nhị, ngồi ngay ngắn và nhoẻn cười vô tội: “Hai người thân nhau thế, đi chung một xe đi, tôi thấy hợp đấy.”
Thẩm Phóng và Tống Nhị nhìn nhau, sống mười tám năm trời, lần đầu tiên bị một cô gái cho ăn quả lừa.
“Em biết đi xe?” Tống Nhị trố mắt.
Triệu Nhất Mai kiêu ngạo ngẩng cằm: “Đi đâu, nói đi.”
Thế là hôm ấy, những bạn học còn nấn ná ở trường tận mắt chứng kiến một cảnh tượng hiếm thấy: Hội trưởng hội học sinh – thiếu gia Tống Nhị, ngồi vắt vẻo sau yên xe đua của công tử họ Thẩm, ôm chặt eo cậu, chân nhấc cao, lao thẳng xuống dốc dài nhất trường.
Gió lạnh rít bên tai, xen lẫn tiếng hét xé họng của Tống Nhị:
“Á á á —— á á á ——”
Còn thủ phạm gây nên cảnh tượng ấy, Triệu Nhất Mai, thì ung dung đạp xe theo sau, thỉnh thoảng quay đầu nhìn gã bạn đáng thương kia bằng nụ cười trong veo vô tội.
Trong lòng cô thật sự cảm kích Tống Nhị. Mấy trò ầm ĩ của anh, chẳng qua là để che chắn cho sự gượng gạo của cô. Nếu không, lần đầu gặp lại Thẩm Phóng sau chuyện ở bệnh viện, e rằng sẽ nặng mùi thuốc súng.
“Cậu với một đứa con gái nhỏ xíu thì giận dỗi cái gì chứ?” Trên đường, Tống Nhị vừa ôm eo bạn vừa lải nhải, “Em ấy đâu có cố ý. Cậu có biết vì sao hôm đó Nhất Mai theo cậu đến bệnh viện không?”
Đúng lúc dừng lại ở đèn đỏ, Thẩm Phóng chống chân xuống đất, không rõ có nghe hay không.
“Hôm đó là sinh nhật cậu. Em ấy chuẩn bị quà cho cậu, vốn dĩ là muốn đưa tận tay đấy.”
Thẩm Phóng sững lại, quay đầu nhìn. Ngay lúc ấy, ánh mắt anh bắt gặp Triệu Nhất Mai. Cô cũng vừa ngẩng lên, bốn mắt giao nhau.
Giữa con phố ồn ã, mọi âm thanh dường như đều biến mất.
Đèn đỏ chuyển xanh, dòng người lại cuồn cuộn tiến lên. Mà trong quãng đời dài rộng này, rốt cuộc sẽ có bao nhiêu lần đèn đỏ, bao nhiêu lần đèn xanh, bao nhiêu lần tạm dừng, và bao nhiêu lần bắt đầu lại?
Quán nướng cách trường không xa. Chủ quán là người Đông Bắc, mặc áo dài tối màu, đeo kính, dáng vẻ thư sinh nhiều hơn là bán thịt.
Ba người dựng xe xong, Tống Nhị cố ý chậm bước đợi Triệu Nhất Mai.
“Ồ, người nhà ai thế?” Chủ quán nhìn cô, cười hỏi.
Tống Nhị lập tức chỉ về phía Thẩm Phóng: “Người nhà nó.”
Thẩm Phóng và Triệu Nhất Mai đồng loạt im lặng, chẳng biết phản bác kiểu gì.
Âm mưu của Tống Nhị thành công, cậu cười tủm tỉm hỏi lại cô: “Em muốn ăn gì?”
“Ăn như hai anh là được.”
“Ngũ thúc, theo lệ cũ: mười xiên thận dê, mười xiên bò, hai mươi xiên thịt dê, mười xiên sườn, thêm khoai tây, củ sen, đậu bì và tỏi.” Tống Nhị thao thao đặt món.
Chẳng mấy chốc, một mâm thịt nướng bốc khói nghi ngút được dọn ra, nhìn thôi đã muốn ch** n**c miếng. Triệu Nhất Mai cắn một miếng, rồi lại bỏ que xuống.
Cô ngồi đối diện Thẩm Phóng. Anh đang mở chai nước ngọt bằng đồ khui. Triệu Nhất Mai thầm nghĩ: Bao năm rồi?
Bao nhiêu năm sống dưới một mái nhà, đây là lần đầu tiên hai người cùng ngồi ngoài ăn một bữa.
Như có linh cảm, Thẩm Phóng ngẩng đầu, đúng lúc chạm mắt với cô. Khóe môi cô còn vương một hạt ớt đỏ, cô thè lưỡi l**m đi, giống như một con mèo tham ăn.
“Pặc!” – nắp chai nước ngọt bật ra. Anh cúi mắt xuống, không nói gì thêm.
Triệu Nhất Mai mặc một chiếc áo len trắng rộng rãi, tóc buộc đuôi ngựa, trông chỉ như một cô gái xinh xắn bình thường. Bọn họ cũng giống như mới gặp nhau ngày đầu, khách sáo, hòa khí, chẳng có chút căng thẳng nào.
Bên tai cô vang lên lời của Tống Nhị:
“Một bữa cơm thôi mà, coi như tôi bù sinh nhật cho cậu. Quên hết chuyện cũ, bỏ qua khúc mắc trong lòng. Sau này các cậu là người dưng cũng được, kẻ thù cũng được, tôi sẽ không xen vào nữa.”
Nhiều năm sau, Thẩm Phóng mở tiệc cùng bạn bè bên bờ biển, nướng thịt trên cát. Có những cô gái mặc bikini táo bạo sà vào người cậu, nhưng bất chợt cậu lại nhớ đến buổi chiều hôm ấy — cô gái đứng trên ngưỡng cửa của tuổi trẻ, ngây ngây dại dại, nửa cười nửa không.
Nếu đời người chỉ như buổi gặp đầu, nếu mọi cuộc tương phùng đều bắt đầu từ hoàng hôn rực lửa hôm đó, có lẽ họ cũng không đến mức phải quên nhau nơi chân trời.
Nhưng, rốt cuộc cũng chỉ là một điều xa vời.
Điều mà Thẩm Phóng không biết là, cũng trong buổi hoàng hôn hôm ấy, Triệu Nhất Mai đã ngấm ngầm hạ quyết tâm.
Cô quyết định đối diện với trái tim mình, không né tránh, không che giấu. Dù có tệ hại đến đâu, chắc cũng chẳng tệ thêm được nữa. Ít ra, cô từng có một buổi hoàng hôn như thế, lặng lẽ ngồi đối diện với anh.
Cuối tuần, Triệu Nhất Mai lại lén đến bệnh viện một lần.
Cô cố tình chọn một bộ quần áo cũ kỹ, ăn mặc thật quê mùa, đội mũ bóng chày, đeo kính gọng to, chen lẫn trong đám đông.
Thang máy bệnh viện lúc nào cũng chật cứng, cô đành thở hổn hển leo bộ lên tầng mười. Khoa tâm thần — có lẽ là tầng yên tĩnh nhất trong cả bệnh viện.
Có tiền lệ lần trước, dù trong lòng Triệu Nhất Mai đầy ắp tò mò và khó hiểu về mẹ của Thẩm Phóng, cô cũng biết đối phương cực kỳ căm hận mình, tuyệt đối không thể lộ diện trước mặt bà. Mục đích hôm nay chỉ là thử vận may, xem có thể hỏi y tá vài chuyện về quá khứ.
Bà ấy vì sao thành ra thế này? Đã bao lâu rồi? Có thể hồi phục không?
Triệu Nhất Mai vừa suy tính cách mở lời, vừa bước đến quầy y tá.
“Xin hỏi, bệnh nhân phòng 14 dạo này thế nào ạ?”
“À, em đến thăm bệnh nhân sao?” Y tá hỏi, “Em với bệnh nhân có quan hệ gì?”
“Tôi… tôi là con gái bạn của bà ấy,” Triệu Nhất Mai gắng gượng nặn ra một nụ cười, “Mẹ tôi nhờ tôi đến thăm dì.”
“Ồ, đúng lúc lắm,” y tá nhìn ra hành lang sau lưng cô, mỉm cười, “Họ đến rồi kìa.”
Triệu Nhất Mai giật mình quay đầu, liền thấy Thẩm Phóng đang đẩy chiếc xe lăn, trên đó là mẹ cậu.
Ánh nắng đầu giờ chiều gay gắt, vạn vật đều bị phơi bày dưới thứ ánh sáng khắc nghiệt ấy.
Triệu Nhất Mai chưa bao giờ nghĩ vận xui của mình lại đến mức này. Vì trời bất ngờ hửng nắng, Thẩm Phóng đưa mẹ ra ngoài dạo một vòng.
Không chắc bản thân có bị phát hiện không, trong lòng sợ hãi, cô vội đưa tay che mặt. Nhưng động tác lúng túng ấy chẳng khác nào lộ tẩy, càng khiến mẹ con họ chú ý.
Bước chân Thẩm Phóng khựng lại.
Triệu Nhất Mai ngước lên, ánh mắt gần như van nài, chạm vào mắt cậu.
Đúng lúc này, y tá bên cạnh còn vỗ vai cô, chỉ cho mẹ con họ:
“Dì ơi, có người đến thăm bà này.”
Tim Triệu Nhất Mai run lên, mồ hôi lạnh rịn ra lòng bàn tay.
Mẹ Thẩm Phóng đang cầm một chiếc ống kính vạn hoa, vừa xoay vừa cười híp mắt. Nghe y tá gọi, bà quay sang, còn chớp mắt tinh nghịch với Triệu Nhất Mai.
Nhưng ngay giây sau, nét mặt bỗng đông cứng, rồi dữ tợn hẳn lên.
“Á á á hồ ly tinh, con đàn bà đáng chết ”
Trong khoảnh khắc, bà ném thẳng ống kính vạn hoa vào đầu Triệu Nhất Mai. Thẩm Phóng không kịp cản. Cô định né nhưng chậm một nhịp, v*t c*ng trúng ngay thái dương. Kính gọng to rơi “cạch” xuống đất, máu từ đuôi mày cô tràn ra, chảy dọc thái dương.
Y tá hét toáng, kéo vội cô ra. Thẩm Phóng lao đến ôm chặt lấy mẹ, dồn hết sức giữ chặt bà.
Phía sau, chuông báo động vang lên, bác sĩ hối hả chạy đến. Mẹ cậu điên loạn giãy giụa, bất ngờ cắn mạnh vào vai Thẩm Phóng, quên hẳn đây chính là đứa con trai yêu dấu.
Vùng mắt và xương mày Triệu Nhất Mai đau rát như bị lửa thiêu. Cô sững người đứng đó, nhìn ống kính vạn hoa lăn xa, lăn mãi đến tận cửa thoát hiểm mới dừng lại.
“Em không sao chứ?” Y tá kéo cô, lo lắng, “Đi, tôi xử lý vết thương cho. Đầu có đau nhiều không? Cẩn thận đừng ảnh hưởng dây thần kinh, kẻo để lại sẹo.”
Cô bị lôi đi, nhưng vẫn ngoái đầu, khẽ gọi: “Thẩm Phóng.”
Giữa đám âm thanh hỗn loạn, kỳ lạ thay, cậu lại nghe thấy rất rõ. Cậu đột ngột ngẩng đầu, nhìn cô.
Khoảng cách chỉ ba mét, ánh mắt lạnh như băng trùm thẳng lên người cô.
“Triệu Nhất Mai, tôi đã nói gì, em nghe không hiểu sao?”
Ánh nói: “Cút.”
Máu lại chảy xuống, tầm nhìn của cô đỏ lòm.
Tin “Eagle” tuyển ca sĩ vừa lan ra, lớp 12 (7) lập tức thành tâm điểm. Mỗi giờ ra chơi hay tan học, hành lang chật như nêm bởi các nữ sinh vây quanh.
Trong số đó, tám chín phần mười là vì Thẩm Phóng. Gương mặt anh tuấn, tính tình lạnh lùng, không ít bạn nữ cùng lớp học ba năm mà chưa từng dám nói với cậu một câu.
Giấc mơ Lọ Lem vẫn phải có, lỡ đâu thành sự thật?
Không ai ngờ, người đầu tiên ghi danh lại là Triệu Nhất Mai.
Cô vác ghế ra, nghênh ngang ngồi chặn ngay cửa phòng nhạc. Các nữ sinh phía sau lập tức im thin thít. Một mình cô chặn cửa, khí thế “một người giữ, vạn người không qua”.
Thẩm Phóng thấy mãi chẳng có ai vào, liền mở cửa ra, kết quả đụng ngay mặt Triệu Nhất Mai.
Ánh mắt vừa chạm, gương mặt cậu tối sầm:
“Em…”
“Tôi muốn đăng ký.” Triệu Nhất Mai đứng bật dậy khỏi ghế, nhìn thẳng vào mắt cậu.
Thẩm Phóng khẽ cười lạnh: “Không được.”
Trước bao nhiêu người mà bị từ chối thẳng thừng, mặt mũi cô đỏ bừng, tức giận hỏi:
“Tại sao?”
“Tại sao?” Thẩm Phóng không giận, ngược lại còn cười nhạt: “Triệu Nhất Mai, em nói xem tại sao?”
Khóe mày cô còn dán miếng gạc trắng. Cô lừa tất cả mọi người rằng mình vô ý ngã cầu thang. Bác sĩ bảo chỉ cần chờ thêm vài ngày là có thể tháo băng, sẽ không để lại sẹo.
Nhưng chỉ có cô và anh mới biết rõ vết thương ấy từ đâu mà có.
Thẩm Phóng lách qua người cô, hướng về phía mấy nữ sinh đang rụt rè sau lưng:
“Các em đều đến thử giọng à?”
Giọng cậu lạnh tanh, cộng thêm màn đối đầu gay gắt với Triệu Nhất Mai khi nãy khiến ai nấy đều không dám tiến lên.
“Tôi.”
Cả đám người, kể cả Thẩm Phóng, đều quay đầu lại. Một cô gái nhỏ nhắn bước ra từ hàng cuối. Người khác theo phản xạ nhường đường. Đến gần, Triệu Nhất Mai mới nhìn rõ gương mặt cô.
Nước da trắng, mái tóc đen, đôi mắt đen, môi phớt hồng. Cô chẳng hề bận tâm đến ánh nhìn soi mói của Triệu Nhất Mai, ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm như vực nước, chạm thẳng vào mắt cô.
Một thoáng sợ hãi thoát ra trong lòng Triệu Nhất Mai. Bởi vì cô còn biết một người khác, cũng có ánh mắt xa cách lạnh lùng như thế.
Cô ngẩn người nhìn Thẩm Phóng. Cậu khẽ gật đầu với cô gái nhỏ:
“Em tên gì?”
“Trần Sa.” Cô gái nhàn nhạt đáp.
“Vào trong đi.”
“Khoan đã!”
Triệu Nhất Mai chắn ngang cửa lớp: “Dựa vào đâu! Tôi đến trước mà!”
Thẩm Phóng và Trần Sa đều im lặng, không biểu cảm nhìn cô. Tim cô dấy lên nỗi bất an, nghiến răng:
“Tôi sẽ không nhường.”
Thẩm Phóng lạnh lùng liếc cô, định mở miệng thì Tống Nhị từ trong đi ra. Vừa nhìn qua cũng đủ hiểu tình hình, cậu cười híp mắt, vòng tay ôm cổ Thẩm Phóng, rồi vẫy gọi Triệu Nhất Mai:
“Tiểu Triệu, lại đây nào.”
Cô miễn cưỡng bước lại. Tống Nhị nhỏ giọng hỏi:
“Đã nghĩ kỹ sẽ hát gì chưa?”
Triệu Nhất Mai ngơ ngác lắc đầu. Tống Nhị thở dài, dỗ dành:
“Thế thì để Trần Sa hát trước. Con bé từng vào vòng toàn quốc cuộc thi ca hát, sau bỏ vì thấy chán. Giọng lẫn kỹ thuật đều rất đỉnh. Nghe thử xem?”
Triệu Nhất Mai dù không cam lòng cũng theo anh ta vào giảng đường. Các thành viên ban nhạc đều có mặt, Thẩm Phóng là tay trống, hôm nay chưa đem trống đến.
Trần Sa thấp bé, lạc lõng trong bộ đồng phục rộng thùng thình. Nhưng cô đi thẳng đến trước mặt Thẩm Phóng, nhàn nhạt mở lời:
“Anh có thể đệm cho tôi không?”
Trong lòng Triệu Nhất Mai đắc ý, nghĩ chắc chắn Thẩm Phóng sẽ khiến cô ta bẽ mặt. Nhưng không, Thẩm Phóng đưa tay, giành lấy đàn guitar từ tay người chơi, gảy vài tiếng, rồi gật đầu với Trần Sa.
Bài cô chọn là “Nhân Gian” của Vương Phi. Thời đó, Vương Phi đang ở đỉnh cao, top 10 KTV toàn ca khúc của cô.
“Không phải mọi tình cảm đều có khởi đầu và kết thúc, nơi tận cùng của cô độc cũng chưa chắc là hoảng sợ.”
Trần Sa vừa cất giọng, tiếng ồn ào xung quanh liền tắt hẳn. Ai nấy ngây dại nhìn cô gái nhỏ nhắn kia, như thể trong cơ thể chứa đựng một nguồn sức mạnh khổng lồ.
Triệu Nhất Mai đột ngột quay sang nhìn Thẩm Phóng. Cậu ngồi trên bàn dài trong giảng đường, tay đàn, mắt nhìn Trần Sa không chớp.
“Chỉ mong đôi mắt em, chỉ nhìn thấy nụ cười. Chỉ mong mỗi giấc mơ của em sau này, không rơi vào hư không.”
Khoảnh khắc ấy, tim Triệu Nhất Mai đau nhói, như có ngàn vạn mũi kim châm lên lồng ngực. Cô không hiểu tại sao. Chỉ biết muốn bịt chặt tai lại, không muốn nghe thêm tiếng ca nào nữa. Tại sao giọng hát của Trần Sa lại khiến cô buồn đến vậy?
Bài hát kết thúc ở câu cuối:
“Chỉ mong em hiểu, nên đi về đâu.”
Âm thanh dừng hẳn. Trần Sa đặt micro lên bục giảng, hai tay đút túi, quay người rời đi, chẳng ngoái lại.
Tống Nhị huých khuỷu tay vào Triệu Nhất Mai:
“Tiểu Triệu, tới lượt em.”
Cô bừng tỉnh. Thấy Thẩm Phóng đã trả guitar lại, đứng dựa cửa sổ, dáng vẻ như không liên can. Thái độ quá rõ ràng cậu chỉ đệm cho Trần Sa.
Không khí ngột ngạt, Tống Nhị lại phải ra tay cứu vãn. Cậu cầm guitar, cười:
“Tiểu Triệu, anh đệm cho em nhé, đừng chê.”
Người chơi guitar bị ngó lơ đứng một bên, tức mà không dám nói.
Triệu Nhất Mai bướng bỉnh:
“Tôi cũng hát Vương Phi.”
“Được thôi,” Tống Nhị cười, “Bài nào?”
Cô theo phản xạ ngẩng đầu nhìn Thẩm Phóng. Cậu tựa bên cửa sổ, như nghe, lại như chẳng nghe.
Cô buột miệng:
“Đan Nguyện Nhân Trường Cửu.”
Cô mặc áo len dài màu đen, mang bốt Martin ngắn, để lộ đôi chân trắng nõn. Cả trường, chỉ có một mình cô ăn mặc khác biệt như vậy. Tóc búi lỏng sau đầu, mái lệch che nửa mắt. Đứng trong ánh sáng ngược chiều, cô nhàn nhã điều chỉnh micro.
“Người có vui buồn ly hợp, trăng có tròn khuyết, xưa nay khó toàn vẹn…”
Cô còn chưa tròn mười tám. Thẩm Phóng nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nghĩ: Cô căn bản chưa hiểu vui buồn ly hợp là gì, chưa hiểu tròn khuyết khó toàn là gì.
Cô chỉ biết sống phóng túng và rực rỡ.
Âm cuối dần tan:
“Chỉ mong người trường cửu, ngàn dặm chung trăng sáng.”
Thẩm Phóng cuối cùng quay đầu lại, mắt đen sâu thẳm đối diện với cô. Anh không biểu cảm, chỉ khẽ gật đầu.
“Hết chưa?”
Triệu Nhất Mai im lặng.
Anh đẩy cửa:
“Người tiếp theo.”
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng. Mấy thành viên khác của ban nhạc nuốt khan, chỉ thấy như bão sắp kéo đến.