Tháng Năm Dài Đằng Đẵng - Lục Diệc Ca

Chương 32

“Đổi người khác đi.”

Thẩm Phóng nhíu mày. Bọn bắt cóc này rõ ràng có kinh nghiệm, cực kỳ khó đối phó, chắc chắn có kẻ đứng sau bày mưu tính kế.

Người truyền tin đeo mặt nạ, có lẽ vừa nhận được lệnh, bất ngờ chỉ tay về phía Triệu Nhất Mai:
“Để cô ta qua đây.”

“Chết tiệt!” Thẩm Phóng thầm chửi.

“Cô ấy chỉ là phiên dịch đi cùng thôi.”

“Câm miệng!” Người truyền tin gắt lên. “Để cô ta qua đây. Bọn tao chỉ nói chuyện với cô ta.”

Không ai ngờ bọn bắt cóc lại cẩn trọng đến thế. Quả thật Triệu Nhất Mai là lựa chọn thích hợp nhất: cô không phải quân nhân, không có khả năng chiến đấu, lại là phiên dịch, một mình cũng đủ duy trì cuộc đối thoại. Quan trọng nhất — cô là công dân bình thường, đồng nghĩa với việc bọn chúng ngang nhiên có thêm một con tin.

“Không được!” Thẩm Phóng nói dứt khoát. “Cô ấy không có tư cách cũng chẳng có quyền đàm phán.”

“Cô ta có thể truyền đạt lại.” Kẻ kia cố ý đổi giọng khàn đặc: “Đừng lằng nhằng nữa. Bọn tao chỉ nói chuyện với. Cô. Ta.”

Không khí bỗng căng như dây đàn. Thẩm Phóng buông tay xuống, nắm đấm siết chặt phát ra tiếng răng rắc.

Bất ngờ, Triệu Nhất Mai đứng ra:
“Để tôi đi.”

“Em…”

Mọi người xung quanh đều giật mình. Lý Lam không nhịn được, dùng tay chọc cô:
“Cô điên rồi à? Cô có biết mình đang nói gì không?”

“Tôi biết.”

Điều họ không hề hay, chính là khi nghe đối phương yêu cầu đổi Thẩm Phóng, trong lòng Triệu Nhất Mai lại thầm thở phào.

Mình có thể thay thế anh, lại vì anh mà làm được chút gì đó — thật tốt biết bao.

Triệu Nhất Mai bắt chước động tác vừa rồi của Thẩm Phóng, giơ hai tay lên, từng bước tiến tới. Khi bước đến ranh giới cảnh giới, cô thấy một chấm đỏ rơi ngay trên người mình, lập tức hiểu ra: cô đã bị tay bắn tỉa của đối phương ngắm trúng.

Tên cướp gật đầu, quay lưng ra hiệu cho cô đi theo. Ngay khoảnh khắc lướt qua Thẩm Phóng, anh cau mày, yết hầu khẽ động, định nói điều gì đó. Nhưng cô đã nhanh chóng quay đầu, mỉm cười với anh một thoáng ngắn ngủi.

Bao năm nay, cô từng nhiều lần cận kề cái chết, nhưng chưa khi nào lại bình tĩnh và tỉnh táo đến thế khi đối diện với nó.

Cuộc đàm phán kéo dài bốn đến năm tiếng.

Đối phương biết Trung Quốc giàu có, vừa mở miệng đã đòi con số trên trời, còn đưa ra hàng loạt yêu cầu phức tạp về giao dịch và an toàn. Toàn bộ thời gian ấy, Triệu Nhất Mai căng thẳng đến tột độ, chỉ cần lỡ một câu, sai một giọng, thái độ có chút không đúng, chọc giận bọn chúng, không chỉ cô mà cả mười sáu con tin vô tội đều sẽ mất mạng.

Địa điểm đàm phán là một chiếc lều trong rừng. Tấm vải dày chắn hết ánh nắng gay gắt bên ngoài. Trong hơn ba trăm phút căng thẳng ấy, Triệu Nhất Mai không khỏi nhớ lại chuyện mười năm trước.

Khi ấy, tay chân cô bị trói, mắt bịt kín, bị nhốt bên cạnh song sắt lạnh lẽo. Đến tận bây giờ, chỉ cần nghĩ lại, dường như cô vẫn còn ngửi thấy mùi gỉ sắt trong đường ống.

Ký ức vừa kỳ diệu lại vừa tàn nhẫn, những điều đã phủ bụi trong quá khứ, có thể bất ngờ tràn ập vào trí óc, lặp đi lặp lại, không cách nào kiểm soát.

Triệu Nhất Mai hít sâu trong lòng, ép mình giữ tỉnh táo. Đối phương thao thao bất tuyệt, giọng gấp gáp dữ dội, từng chi tiết giao dịch như những viên đạn liên tiếp bắn về phía cô. Da đầu tê dại, trong đầu không ngừng tái hiện cảnh mình từng gào khóc, tuyệt vọng chạy dưới mưa.

Cô cắn mạnh vào lớp da bên trong khoang miệng, vị máu mằn mặn tràn ra. Nhờ vậy, cô buộc mình bình tĩnh lại, thông qua máy liên lạc, cố gắng truyền đạt chính xác và vô cảm nhất ý của đối phương.

Năm tiếng sau, cuộc đàm phán cơ bản đã định hình.

“Phi công của các người đâu?”

Sau một thoáng yên lặng, Triệu Nhất Mai mở miệng:
“Tôi chính là phi công.”

Bọn cướp huýt sáo, cười khoái trá, vô cùng đắc ý:
“Xem ra vận may của chúng ta thật không tệ.”

“Cô gái à, không chỉ may mắn, mà còn rất có duyên đấy, phải không?”

Chúng yêu cầu sau khi chắc chắn nhận được tiền chuộc, sẽ thả con tin. Nhưng muốn Triệu Nhất Mai lái trực thăng đưa bọn chúng đến một nơi an toàn, đến đó rồi mới thả cô.

Mà điều này đồng nghĩa an toàn của cô hoàn toàn không được đảm bảo. Bọn chúng hoàn toàn có thể ném cô xuống biển, rồi ung dung rút lui.

“Không thể được!” Thẩm Phóng gằn giọng. “Mười sáu mạng người là mạng, còn một mạng người thì không phải sao?”

“Đừng nóng nảy, chúng tôi sẽ đưa mỹ nhân của các anh về.”

Triệu Nhất Mai chợt nhớ đến nghịch lý đạo đức nổi tiếng: một nhóm người chơi trên đường ray đang sử dụng, còn một người đứng trên đường ray bỏ hoang. Khi tàu lao đến, bạn có thể bẻ cần để tàu chuyển sang đường bỏ hoang, cứu được nhiều người nhưng giết một người; hoặc để tàu cứ thế chạy, nhiều người chết, chỉ một người sống.

Cô khẽ cười. Cô sẽ là người đứng im chờ tàu cán qua sao? Không, cô không phải.

“Được.” Cô nói.

“Triệu – Nhất – Mai!” Giọng Thẩm Phóng đầy phẫn nộ vang lên từ máy liên lạc.

Anh sớm đã biết, cô chưa từng chịu sự kiểm soát của bất kỳ ai. Đáng ra ngay từ đầu không nên để cô đi!

Phía quân đội kiên quyết không nhượng bộ về an toàn của Triệu Nhất Mai, chấp nhận tăng tiền chuộc. Nhưng bọn cướp muốn cả tiền lẫn mạng sống. Cho dù có nhận được nhiều tiền hơn, nhưng nếu bị bắt giam cả đời thì cũng vô nghĩa, chẳng ai chịu nhượng bộ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Càng kéo dài, bọn cướp càng hoang mang. Bị bao vây giữa núi sâu, không đồ ăn nước uống, nếu mười sáu con tin có người gặp sự cố, chúng càng thêm bất lợi.

Cuối cùng, đôi bên nhượng bộ: quân đội sẽ cử người đi cùng để bảo đảm an toàn cho Triệu Nhất Mai.

Nhiệm vụ này, đương nhiên rơi vào tay Thẩm Phóng. Anh gỡ toàn bộ vũ khí, hai tay chắp sau đầu, để đối phương lục soát từ đầu đến chân. Sau đó, cả anh và Triệu Nhất Mai đều bị một tên cướp kè súng, áp giải bước lên máy bay.

Ngay khoảnh khắc ngồi vào ghế lái, chạm vào cần điều khiển quen thuộc, Triệu Nhất Mai lập tức thấy toàn thân buông lỏng.

Thân máy hơi chúi xuống, trực thăng lại lần nữa cất cánh. Ở hàng ghế cuối cùng, Thẩm Phóng đột ngột lên tiếng:
“Em không sao chứ?”

Khóe môi Triệu Nhất Mai nhếch lên:
“Anh đang lo cho em sao?”

Thẩm Phóng còn chưa kịp đáp, tên cướp ngồi cạnh đã dí súng vào thái dương cô:
“Câm miệng!”

Bàn tay Thẩm Phóng siết chặt thành nắm, gân xanh nổi rõ. Nhưng Triệu Nhất Mai chỉ bật cười, rồi dùng tiếng Sudan nói với chúng:
“Đối xử lịch sự một chút đi. Mạng của các người hiện đang nằm trong tay tôi đấy. Muốn chết thì chúng ta cùng chết.”

Bọn cướp không ngờ cô gái trẻ này lại gan dạ đến vậy, thoáng nghẹn lời, sau đó gằn giọng:
“Gan lắm. Nhớ kỹ lấy.”

“Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt.” Triệu Nhất Mai bình thản đáp.

Dưới sự chỉ đạo của chúng, máy bay hướng về phía biển Caribe. Ở đó hải tặc hoành hành, gần như chẳng có luật pháp, là nơi trú ẩn lý tưởng của kẻ đào tẩu. Vùng biển đầy tàu bè ra vào, dễ dàng lẩn trốn vào thuyền lậu hay tàu cướp biển.

Trớ trêu thay, nơi này lại mang vẻ đẹp hùng vĩ.

Triệu Nhất Mai nhớ lại năm xưa học địa lý, có lẽ đây chính là vùng “Atlantis” huyền thoại. Khi ấy, thế giới trong mắt cô vẫn mơ hồ và xa xôi, cô chỉ biết an nhiên tận hưởng cái đẹp của vạn vật. Ai ngờ mười năm sau, chính mình lái trực thăng, chở một đám tội phạm tàn ác, bay qua vùng biển tựa địa ngục này.

Nghĩ vậy, cô khẽ nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn Thẩm Phóng. Như có linh cảm, anh cũng ngẩng lên, ánh mắt chạm vào ánh mắt cô.

Điều duy nhất khiến cô cảm thấy biết ơn là anh vẫn đang ở ngay bên cạnh mình.

“Các người đã quyết định xong điểm đến chưa?” Triệu Nhất Mai hỏi. “Chỉ còn chút nữa thôi là hết tầm bay rồi.”

“Câm miệng! Cứ bay tiếp! Càng xa càng tốt!”

Triệu Nhất Mai cười nhạt, chỉ vào đèn báo đang nhấp nháy đỏ:
“Thấy chưa? Hết nhiên liệu rồi.”

“Cứ bay tiếp cho tao!”

“Xem phim tài liệu Hồ sơ thảm họa hàng không chưa? Có một tập nói về việc máy bay hết nhiên liệu đấy.” Cô lạnh lùng tường thuật. “Động cơ ngừng hoạt động, máy bay mất lực đẩy…”

“Đủ rồi!” Tên cướp dí súng sát thái dương cô. “Đừng giở trò. Hạ cánh xuống cảng gần nhất!”

Trên bầu trời Hồng Hải, dòng khí rối loạn. Vừa mới bắt đầu hạ độ cao, Triệu Nhất Mai đã có cảm giác như đâm vào một chiều không gian khác. Nước mưa quất điên cuồng vào kính buồng lái.

Bọn cướp giật mình, vội bám chặt vòng an toàn. Kẻ cầm súng cũng buộc phải thả tay để thắt dây an toàn. Triệu Nhất Mai mỉm cười mơ hồ, không rõ vui hay buồn:
“Thời tiết dường như chưa bao giờ đứng về phía tôi.”

Bọn cướp lại bị thái độ dửng dưng ấy chọc tức. Ngay cả tên đang chĩa súng vào Thẩm Phóng cũng tức khắc quay họng súng sang phía cô.

Trong nháy mắt, Thẩm Phóng dùng cùi chỏ th*c m*nh vào thái dương hắn, giọng lạnh như băng:
“Mày định chĩa vào đâu?”

Bầu không khí trong khoang vốn chật hẹp lập tức căng như dây đàn. Thẩm Phóng duỗi đôi chân dài, hai tay khoanh trước ngực, môi mím thành đường thẳng, ánh mắt chỉ dán xuống mặt đất bên dưới. Ngoài kia, mưa và mây mù hòa thành một mảng xám xịt, dù biết chỉ là hiện tượng vật lý bình thường, nhưng vẫn khiến người ta thấy hoảng loạn.

Anh lặng lẽ nhìn ánh sáng hắt xuống chân mình, phớt lờ những nòng súng đang chĩa vào đầu.

Đúng lúc ấy, giọng Triệu Nhất Mai vang lên, phá tan sự căng thẳng:
“Xin lỗi làm phiền, có điều tôi quên nói. Hy vọng các người đều biết cách dùng súng cho chuẩn, kẻo lỡ nổ súng thì nguy to. Vì nếu anh ta chết, tôi sẽ lao thẳng máy bay xuống Hồng Hải.”

Lông mày Thẩm Phóng khẽ nhướng, bật cười lạnh:
“Triệu Nhất Mai, từ bao giờ đến lượt em bảo vệ anh vậy?”

Triệu Nhất Mai nhún vai. Ngay khoảnh khắc ấy, trực thăng chao nghiêng, bổ nhào xuống.

Chiếc máy bay hạ cánh thành công ở bờ biển Caribe.

Khi trở lại mặt đất, bọn cướp thở hồng hộc, gào thét cuồng loạn. Trước mắt chúng là tự do, là biển cả, là khối tài sản khổng lồ trong tay. Còn Triệu Nhất Mai vẫn ngồi yên trên ghế lái, đôi mắt lạnh lùng dõi theo.

“Cô, xuống đây!”

Triệu Nhất Mai hít một hơi thật sâu, giơ hai tay lên rồi từng bước bước xuống bãi cát. Cát ở đây thô ráp, dưới ánh mặt trời lấp lánh. Xa xa, sóng biển vỗ vào ghềnh đá, không rõ bến cảng ở nơi nào.

Bọn cướp ùa vào buồng lái, phá hoại tan tành, đập nát mọi thứ. Triệu Nhất Mai nhắm mắt, không muốn nhìn cảnh tượng tàn nhẫn ấy.

Khi buồng điều khiển đã hoàn toàn vô dụng, chúng lại nhảy khỏi máy bay, nã súng điên cuồng vào thân máy.

“Đoàng!”

“Đoàng!”

“Đoàng!”

Mỗi phát đạn như bắn thẳng vào tim Triệu Nhất Mai. Cô là phi công, nhưng chỉ có thể bất lực nhìn chiếc trực thăng từng cùng mình bay khắp bầu trời bị hủy hoại thảm khốc.

Nó vốn không có sinh mạng, nhưng đối với cô, mỗi chuyến hành trình, mỗi lần cất cánh, mỗi chiếc máy bay đều là duy nhất.

Đúng lúc đó, Thẩm Phóng bất ngờ bước lên, chộp lấy cánh tay kẻ cầm súng, xoay mạnh cổ tay. Nòng súng hướng lên trời, viên đạn tiếp theo bắn vọt vào không trung.

“Các người không sợ nó nổ tung sao?” Giọng Thẩm Phóng trầm thấp, lạnh lẽo.

“Thả tao ra!” tên kia hoảng hốt gào.

Trong mắt Thẩm Phóng lóe lên tia sáng u ám, lực tay càng siết chặt. Rồi anh nhếch môi, giọng cười không cười:
“Cho các người một lời khuyên. Mau biến đi. Ai biết được tiếng súng này sẽ dẫn thứ gì tới?”

Một tên khác lao từ phía sau tới, tung cú đấm nặng nề vào anh. Thẩm Phóng khom lưng né đòn, nhưng vẫn giữ chặt lấy cánh tay cầm súng. Cả nhóm nhanh chóng lao vào giằng co, nhưng không ai dám bóp cò thêm.

Bởi chúng đều hiểu, lời của Thẩm Phóng chính là nỗi sợ lớn nhất: bị phát hiện, bị vây bắt. Giờ đây, điều quan trọng nhất với bọn chúng, chính là giữ mạng.

Bình Luận (0)
Comment