Chia tay rồi, Hà Tích Tích lại cảm thấy cuộc sống của mình dường như chẳng có gì thay đổi. Mỗi ngày vẫn chỉ là ba điểm thẳng hàng: giảng đường – phòng thí nghiệm – ký túc xá. Thỉnh thoảng, tối muộn tan việc, cô lại ra cổng Nam ăn đồ nướng. Khi đĩa thức ăn được bưng lên, cô mới phát hiện tất cả đều là những món Trần Sước thích.
Qua vài ngày, cô và Trần Sước lại dần liên lạc với nhau. Anh gọi điện hẹn cô ra uống rượu, giống như hồi ở Mỹ, mỗi người một chai, ngồi bên lan can nơi vắng vẻ, tán gẫu không đầu không cuối. Hầu hết thời gian là anh nói, còn cô lặng lẽ lắng nghe. Chỉ khi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm không còn ngân hà rực rỡ như năm nào, Hà Tích Tích mới giật mình, nghĩ: tất cả, sớm đã trở thành chuyện quá khứ.
Họ đã cố gắng thử yêu nhau, nhưng cuối cùng vẫn không thể.
Qua mùa đông năm ấy, Trần Sước có bạn gái mới. Bên cạnh anh chưa bao giờ thiếu những cô gái xinh đẹp, nhưng để chính thức giới thiệu với bạn bè, lại thật sự hiếm.
Cô gái mới chỉ vừa tròn hai mươi, đang học thiết kế quảng cáo tại chính ngôi trường Hà Tích Tích công tác. Lần đầu tiên gặp cô ấy, Trần Sước dừng xe ngay giữa quảng trường trường học. Hà Tích Tích nhận ra chiếc xe, liền thẳng bước về phía đó. Đi được nửa đường, cô thấy một cô gái mang bảng vẽ mở cửa ghế phụ, tự nhiên ngồi xuống.
Hà Tích Tích đứng giữa tiết trời tháng Ba khi lạnh khi ấm, trong đầu thoáng hiện lại hình bóng cô gái ấy: tóc buộc cao, lộ ra vầng trán mịn màng, đôi mắt tròn to sáng rỡ, dáng người cao gầy xinh đẹp. Đúng kiểu người mà Trần Sước vẫn thích.
Cô kéo chặt chiếc khăn quàng trên cổ, lặng lẽ quay lưng rời đi. Quảng trường náo nhiệt tiếng sinh viên reo hò, cười đùa, nhưng tất cả chẳng còn liên quan gì đến cô. Hà Tích Tích thản nhiên nghĩ: tuổi xuân của mình, chẳng rõ bắt đầu từ ngày nào, cũng chẳng biết đã kết thúc từ bao giờ, giống như chưa từng thật sự sở hữu.
Một lần khác, khi vào lớp chuẩn bị giảng bài, vừa bước vào, cô đã thấy cô gái ấy ngồi ở hàng đầu, ngay chính giữa. Hà Tích Tích thoáng ngẩn người, rồi bình thản bước lên bục, mở máy tính.
Cô điềm tĩnh giảng bài, điểm danh, trả lời thắc mắc của sinh viên. Gần hết giờ học, ngoài trời bất ngờ mưa rơi lộp bộp, chẳng mấy chốc đã thành cơn mưa lớn. Sinh viên vội vàng thu dọn đồ đạc, lần lượt rời khỏi lớp. Hà Tích Tích chậm rãi tắt máy, lau bảng, gom hết tài liệu, rồi bước tới chỗ người duy nhất còn ngồi lại trong phòng học.
“Xin chào.”
Cô gái nói:
“Chị từng là bạn gái của Trần Sước đúng không?”
Hà Tích Tích nghĩ một chút:
“Xem như thế cũng được.”
“Vì sao hai người chia tay? Chị còn yêu anh ấy không?”
Hà Tích Tích bình thản nhìn cô gái đối diện. Qua gương mặt trẻ trung xinh đẹp ấy, cô lại như nhìn thấy Trần Sước của những năm tháng trước, dáng vẻ anh chơi bóng rổ, dáng vẻ anh hút thuốc, lúc anh cười, và cả khi anh thờ ơ gảy đàn guitar.
Ngoài trời sấm sét ầm ầm. Ngày ấy, Trần Sước từng lái xe chở cô từ San Francisco xuống Los Angeles, trên đường số 1 thì gặp cơn mưa như trút. Họ dừng lại ở một điểm ngắm cảnh, ngồi trong xe, nhìn cả thế giới như sắp đổ sụp.
Anh quay sang hỏi cô:
“Em đang nghĩ gì thế?”
Cô nhạt giọng đáp:
“Không nghĩ gì cả.”
Thực ra cô đã nói dối. Trong đầu cô toàn là bóng dáng anh. Dù anh đang ngồi ngay bên cạnh, trông như gần trong gang tấc.
Mưa càng lúc càng lớn. Hà Tích Tích cuối cùng cũng lấy hết can đảm, mấy lần ngập ngừng rồi chậm rãi thốt ra:
“I met my soulmate, but he didn’t.”
(Tôi đã gặp được tri kỷ của mình, nhưng anh ấy thì không.)
Mà yêu hay không yêu, đến lúc ấy cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Sau hôm đó, Hà Tích Tích không còn thấy cô bạn gái của Trần Sước nữa.
Ngày nối ngày trôi qua, trong trường cũng bắt đầu có nhiều thầy cô lo lắng chuyện riêng của cô, cứ đưa cô theo những bữa tiệc tụ tập. Nam thanh niên độc thân chất lượng cao không nhiều, nhưng chịu khó ra ngoài, ít nhiều vẫn gặp được vài người.
Thế nhưng, Hà Tích Tích đều từ chối, lấy cớ rằng từng chịu tổn thương tình cảm ở Mỹ, tạm thời không đủ dũng khí bắt đầu lại.
Một vị giáo sư lớn tuổi khuyên nhủ:
“Không thử thì làm sao biết là không thể?”
Hà Tích Tích cười khổ trong lòng.
Không phải chưa từng thử—với John.
Cũng không phải chưa từng thử—với Trần Sước.
Chính vì vậy mới tuyệt vọng nhất. Bởi cô hiểu rất rõ, đời mình chỉ còn lại con đường cô độc nhất.
Sau này, Giang Hà gọi điện cho Hà Tích Tích. Trong điện thoại, cô ấy khóc như một đứa trẻ, nghẹn ngào nói:
“Tích Tích, anh ấy về rồi… Tích Tích, anh ấy trở về tìm em rồi.”
Hà Tích Tích không phải chưa từng ghen tị với Giang Hà. Bao năm nay, bên Giang Hà luôn có Cố Tân Liệt, vì thế cô ấy chưa từng nếm trải cảm giác trắng tay hoàn toàn.
Ngồi trước màn hình máy tính, Hà Tích Tích cũng xúc động đến rơi nước mắt. Cô gắng gượng mỉm cười:
“Chúc mừng em. Hồi đó chúng ta từng hứa rồi mà, ít nhất cũng phải có một người trong ba chúng ta được hạnh phúc.”
Giang Hà cứ ôm chặt điện thoại không chịu buông. Cuối cùng, Hà Tích Tích đành dỗ:
“Được rồi, được rồi, hè này chị sang Mỹ thăm hai người.”
Khoảnh khắc đó, trong lòng cô lại dấy lên một cảm giác kỳ lạ, như thể đang gả con gái đi xa.
Cúp máy xong, Hà Tích Tích suy nghĩ một lát rồi nhắn tin cho Trần Sước:
“Trần Sước, anh ngủ chưa?”
Một lúc sau, anh gọi lại. Giọng ngái ngủ, chắc là chưa tỉnh hẳn:
“Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì,” cô nói, “chỉ là thấy hơi buồn thôi.”
“Vì anh à?” anh hỏi.
“Có lẽ thế.” Cô cười, nói tiếp,
“Trần Sước, anh có tưởng tượng được dáng vẻ của chúng ta hai mươi năm sau không? Hay lúc chúng ta năm mươi tuổi? Hoặc khi anh chẳng còn gì cả, không còn phong độ, không còn trẻ trung tuấn tú?”
Anh khẽ cười:
“Đến lúc đó, chắc em sẽ không còn thích anh nữa đâu.”
“Ừ.” Cô cũng cười, “Em cũng nghĩ vậy.”
Cho đến ngày anh tóc bạc, bước đi loạng choạng.
Em yêu anh, cho đến ngày không còn đủ sức để yêu nữa.
Lần cuối Hà Tích Tích gặp Trần Sước, là vào một ngày cuối tháng Tám sau nhiều năm. Đúng tròn mười năm kể từ ngày cô gặp anh, không hơn, không kém một ngày.
Hôm đó, anh đến tìm cô ở trường. Không lái xe, chỉ cùng cô tản bộ dọc bờ sông trong đêm hè oi ả. Đoạn đường không ngắn cũng không dài, cả hai đều không nói gì.
Có đứa bé ngồi trên vai cha, vui sướng hét to “Chạy mau!”
Bên kia bờ, ánh đèn sáng rực phản chiếu xuống dòng nước, gió thổi khẽ, mặt sông vỡ thành từng mảnh. Đèn đỏ rượu xanh, cảnh tượng này là thứ ở Mỹ mãi không thể có được.
Trần Sước dừng bước, nói:
“Tích Tích, anh sắp kết hôn rồi.”
Mười năm ấy, mỗi ngày với cô đều dài lê thê, dài đến mức chưa từng có một giây phút nào thật sự hạnh phúc.
Nhưng nó cũng quá ngắn chỉ một cái chớp mắt, giấc mộng đã tan.
Hà Tích Tích gật đầu, khẽ đáp:
“Ừ.”
Rất lâu sau, cô mới thấy sức lực trong mình như bị rút sạch, chống đỡ không nổi, bèn chầm chậm ngồi thụp xuống.
“Trần Sước.” Hà Tích Tích ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt anh. Ngần ấy năm qua, đây là lần đầu tiên Trần Sước thấy cô mất kiểm soát đến vậy. Nước mắt cô rơi lã chã, như muốn tuôn hết những giọt nước từng kìm nén từ ngày yêu anh. Cô che miệng, nhưng không ngăn được tiếng nấc.
Cô nói:
“Là em không còn yêu anh nữa, Trần Sước. Em không yêu anh nữa rồi.”
Trần Sước sững sờ nhìn người con gái trước mắt, thấy cô đau lòng đến thế, tim anh cũng đập thình thịch, đầy thương xót và tiếc nuối. Nhưng ngoài câu ấy, anh chẳng còn gì khác để nói:
“Xin lỗi.”
Bao năm qua.
Cô một mình ngắm bình minh, ngắm hoàng hôn, từng đếm sao băng, cũng từng say khướt trong đêm. Cô đứng nơi bờ biển cuộn sóng, gió thổi tung tóc, quay đầu lại, phía sau chỉ là khoảng trống vô tận.
Cô trơ mắt nhìn con thiêu thân lao vào ánh lửa duy nhất trong bóng tối, thiêu cháy đôi cánh, làm mù đôi mắt, để rồi dần hóa thành tro bụi.
Tình yêu của cô, dừng lại ở nơi đầu môi, rồi lặng lẽ chôn vùi dưới lớp tro tàn năm tháng
….