Thẳng Nam Giáo Thảo Bị Câu Thành Cố Chấp Cuồng Si

Chương 14

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khuôn viên trường Thanh Hoa vắng lặng. Đạm Mạch đi trên đường, nhìn thấy những chiếc đèn lồng treo trên cành cây bên đường, mới nhận ra hôm nay là đêm Giao thừa.

Khi đi lên lầu, anh nghe thấy tiếng trò chuyện, cùng với tiếng nức nở của một cô gái.

"Đừng khóc mà em yêu, năm sau anh tập huấn có hai tháng thôi, sẽ về ngay thôi."

"Nếu nhớ anh thì chúng ta gọi video mà..."

Khi Đạm Mạch rẽ qua cầu thang, tiếng nói đó cũng nhỏ dần.

Là một cặp đôi, cô gái đã từng làm bài tập nhóm chung với Đạm Mạch, coi như là bạn xã giao, bên cạnh là bạn trai cô ấy, rất cao ráo.

Đạm Mạch gật đầu chào cô gái, vẻ mặt bình thường đi vòng qua hai người họ.

Hôm kia, Vương Thiến Hạc đã gửi yêu cầu của chủ đơn hàng đầu tiên cho anh. Hôm nay anh không có việc gì làm, nên quay lại phòng làm việc để hoàn thành một vài đơn búp bê đất sét.

Nhưng vì là ngày lễ, Đạm Mạch quyết định về nhà sớm hơn.

Nhưng lướt qua thông tin mà Vương Thiến Hạc gửi, anh hiếm khi cảm thấy khó tập trung.

Mặc dù anh không có thói quen ăn mừng ngày lễ, và quả thực đã thờ ơ trong nhiều năm.

Nhưng sống trong một bầu không khí như thế này, ít nhiều gì cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Sau một lúc suy nghĩ, một khối đất sét mềm được vo thành một viên bi trong tay anh.

Đạm Mạch chia viên bi làm đôi, lại vo tròn nặn dẹt, nặn ra hai con búp bê đất sét mini.

Không có ngũ quan, nhưng lại có những đặc điểm khác, chỉ có người trong cuộc mới biết.

Đạm Mạch đặt hai con búp bê đất sét lên bàn làm việc, đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút.

Sau khi nắm bắt được cảm hứng trong đầu, anh nhanh chóng nhập cuộc, chuyên tâm vào công việc.

Ánh mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa sổ dần dần ngả vàng, cho đến khi ánh hoàng hôn trải đầy bóng cây khô cằn trên bức tường trắng phía sau lớp học.

Đạm Mạch liếc nhìn màn đêm dần buông, đứng dậy đút điện thoại vào túi.

Bóng lưng anh biến mất sau cánh cửa đóng kín. Gấu áo bị gió đêm thổi bay, trông càng thêm gầy gò.

...

"Papa mama, chúc mừng năm mới. Con gái ngoan của hai người muốn một bao lì xì to thật to nha~"

"Được rồi, lát nữa sẽ chuyển tiền cho con."

Màn hình điện thoại nhỏ hẹp chật kín một gia đình năm người, nhưng cũng vì sự chật chội này mà trở nên ấm áp.

Cảnh Hạo và bố mẹ ở đầu dây bên kia nghiêm túc chúc Tết: "Ở bên đó bố mẹ có sống tốt không ạ?"

Đỗ Phạn Quyên khoe bãi biển đầy nắng, cây dừa và bóng râm phía sau lưng mình: "Tốt lắm chứ, bố con vừa xem người nước ngoài đánh nhau với khỉ bằng dừa, ông ấy nói con hồi nhỏ còn nghịch hơn thế."

Cảnh Lộ: "Haha! Ai mà không nghịch hơn anh ấy chứ, Flash* trong Zootopia còn nghịch hơn anh ấy!"

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Cảnh Hạo im lặng một lúc, "...Được rồi."

"Mẹ ơi, hai người ở đó không cô đơn chứ?" Cảnh Lộ hỏi với vẻ tươi cười.

Ông nội Cảnh hừ một tiếng, "Cô đơn? Ta thấy hai đứa nó vui đến nỗi quên cả đường về rồi!"

Cảnh Lục Sơn ngậm một cái ống hút thò mặt từ bên cạnh ống kính ra, trên người mặc một chiếc áo sơ mi hoa hòe và quần đùi, trên sống mũi còn đeo một chiếc kính râm màu đỏ to.

Vừa hút dừa, Cảnh Lục Sơn vừa nói: "Bố đừng giận, con và mẹ Phạn sau Tết sẽ về nước, ở bên bố một thời gian."

Ông nội Cảnh nhìn thấy bộ dạng này của ông ta thì tức không chịu nổi. Ông nghiêm mặt nói: "Đương nhiên là phải về, nhưng phải dọn dẹp sạch sẽ rồi mới được bước vào nhà! Cả năm trời không về nhà được mấy lần, nhưng cũng tốt, đừng làm hư cháu trai cháu gái của ta..."

Mặc dù ông nghiêm mặt, nhưng nụ cười ở khóe môi và đuôi mắt, đã bộc lộ cảm xúc thật trong lòng ông.

Cả gia đình lại trò chuyện thêm vài câu. Cảnh Lộ đi tắm và thay quần áo mới trước. Ông nội cầm điện thoại lên lầu, nói là để Cảnh Lục Sơn gặp mẹ.

Trong chốc lát, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Cảnh Hạo.

Cậu dọn dẹp vỏ hạt còn sót lại trên bàn do Cảnh Lộ để lại. Trên TV đang chiếu những cuộc phỏng vấn và quảng cáo trước chương trình chào năm mới.

Không biết anh Đạm Mạch đang làm gì.

Cũng đang xem chương trình chào năm mới với gia đình sao?

Khi Cảnh Hạo lên lầu, ông nội đã cúp cuộc gọi video rồi.

Qua một khe hở nhỏ của cánh cửa phòng ngủ, Cảnh Hạo nhìn thấy ông đang nói chuyện với bức ảnh của bà.

Zzzz—

[Giang Cao đã chọc bạn]

Giang Cao: [Cậu đang ở trường à?]

Cảnh Hạo gửi một dấu hỏi.

Cảnh Hạo: [Tôi đang ở nhà]

Giang Cao: [Ồ ồ]

Cảnh Hạo cảm thấy có gì đó không đúng. Giang Cao nói vậy rõ ràng là có lý do.

Cảnh Hạo: [Sao lại hỏi vậy?]

Giang Cao: [Đạm Mạch đang ở trường mà, tôi tưởng cậu cũng ở lại trường ăn Tết với anh ấy]

Cảnh Hạo gọi thẳng cho Giang Cao.

Giang Cao, người đang nướng thịt và uống bia với các anh em họ, đặt đồ trên tay xuống, tìm một góc khuất. Giữa một loạt tiếng ồn ào, cậu ta mặt đỏ bừng gào lên.

"Gì? Ồ cậu nói Đạm Mạch à, anh Cẩu hôm nay nhìn thấy anh ấy đấy! Bạn gái anh ấy là người của Khoa Nghệ thuật... Anh Cẩu là ai? Là người của đội bơi của chúng ta đấy, cậu có còn là người không hả..."

Chưa đợi cậu ta say rượu và mắng chửi Cảnh Hạo, cái tên trọng sắc khinh bạn này, điện thoại đã bị ngắt.

Cảnh Hạo nắm chặt điện thoại đứng ở hành lang, lông mày nhíu chặt lại.

Anh Đạm Mạch... không có ai ăn Tết cùng anh ấy sao.

---

Đạm Mạch sấy khô tóc, thoa một chút tinh dầu gỗ đàn hương lên đuôi tóc, dùng lược gỗ chải.

Anh bật TV, vặn nhỏ tiếng đi một chút. Mặc dù không xem một cách nghiêm túc, nhưng đã bị một cuộc gọi bất ngờ làm gián đoạn.

Nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến.

Đạm Mạch cầm điều khiển, vặn nhỏ tiếng TV lại.

"Ừm hửm?"

"Anh Đạm Mạch, chúc mừng năm mới." Cảnh Hạo nghiêm túc nói từng chữ một.

Trong thời đại mà tin nhắn wechat chiếm phần lớn thời gian giao tiếp, việc gọi điện thoại chỉ để chúc mừng năm mới thực sự là hiếm thấy.

Nhưng Cảnh Hạo làm việc gì cũng chỉn chu, có vẻ như cũng không có gì là lạ.

Đạm Mạch cũng đáp lại một câu: "Chúc mừng năm mới."

"Đang làm gì thế?"

"Anh Đạm Mạch đang xem chương trình chào năm mới sao?"

Hai người trong điện thoại cùng đồng thanh nói sau một khoảng dừng ngắn, rồi đều sững lại.

Cảnh Hạo không ngờ Đạm Mạch lại chủ động hỏi cậu đang làm gì.

Đạm Mạch thì bất ngờ vì Cảnh Hạo gọi điện thoại không chỉ đơn thuần là để chúc Tết, dường như còn có sự chuẩn bị khác.

Khóe môi nhếch lên, anh liếc nhìn chương trình chào năm mới không biết đã đến tiết mục thứ mấy rồi, nội dung dường như là một ngôi sao nổi tiếng đang diễn tấu hài.

"Ừm, đang xem chương trình chào năm mới." Đạm Mạch nói.

"Anh Đạm Mạch muốn xem cùng em không?" Giọng Cảnh Hạo lập tức truyền đến từ ống nghe.

Một chút ngạc nhiên thoáng qua trong đôi mắt với màu sắc và cảm xúc nhạt nhòa. Đạm Mạch hỏi: "Em không xem cùng gia đình à?"

"Em gái em không xem chương trình chào năm mới. Ông nội... đang nói chuyện với bà nội, nên em xem một mình." Cảnh Hạo nheo mắt cảnh cáo Cảnh Lộ, người vừa mở cửa vào định hỏi cậu sao không xuống nhà.

Cảnh Lộ nheo mắt nhìn một lúc, rồi với vẻ mặt cười xấu xa như Tom trong phim hoạt hình, chu đáo đóng cửa phòng lại cho cậu.

Chương trình mỗi năm mỗi chán, trong tình huống này lại có chút thú vị.

Cho đến khi tiếng ngáp của Đạm Mạch truyền đến, Cảnh Hạo nhìn đồng hồ, mới nhận ra đã khá muộn rồi.

"Anh ơi, anh buồn ngủ rồi à?" Cảnh Hạo hỏi.

Đạm Mạch khẽ "ừm" một tiếng, "Hơi hơi."

"Anh không thức đón Giao thừa sao?"

"Anh lhông có thói quen này."

"Vậy anh nghỉ sớm đi." Cảnh Hạo nói.

Mặc dù còn một lúc nữa mới đến thời khắc Giao thừa, nhưng nếu Đạm Mạch buồn ngủ, thì nghỉ ngơi vẫn là quan trọng hơn.

Đạm Mạch dùng đầu ngón tay xoay chiếc lược gỗ. Anh quả thực đã buồn ngủ, nhưng đây là năm đầu tiên Cảnh Hạo "cùng ăn Tết" với anh trong bao nhiêu năm qua.

Chưa kịp nghĩ ra quyết định, giọng Cảnh Hạo lại truyền đến.

"Anh ơi, em cúp máy đây."

Chiếc lược đang xoay chậm lại dừng hẳn, rồi được đặt xuống bàn.

"Được rồi..."

"Anh đừng ngủ vội, đợi em một lát."

Cảnh Hạo vội vàng cúp điện thoại. Đạm Mạch còn chưa kịp phản ứng, trên đầu màn hình đột nhiên hiện lên một cửa sổ wechat.

[Cảnh Hạo mời bạn gọi video]

Khi Đạm Mạch bắt máy, Cảnh Hạo, người chưa kịp điều chỉnh khoảng cách camera, đã trực tiếp dùng khuôn mặt của mình để tạo ra một cú sốc về ngoại hình.

"Anh!"

Nhìn thấy Đạm Mạch, Cảnh Hạo cười lộ cả hàm răng trắng.

Đôi mắt cậu nhìn thẳng vào người trong màn hình, không hề có một chút tạp niệm nào.

"Anh ngủ đi, em thức Giao thừa thay anh!" cậu nói.

Bình Luận (0)
Comment