Thẳng Nam Giáo Thảo Bị Câu Thành Cố Chấp Cuồng Si

Chương 26

Vương Thiến Hạc: [Dạo này bận không?]

Đạm Mạch: [Rất rảnh]

Vương Thiến Hạc: [? Không bận rộn tán tỉnh với cậu em trai đẹp trai đó nữa à?]

Đạm Mạch: [Người ta đang lảng tránh tôi đây này]

Đạm Mạch: [Nói thẳng đi, có chuyện gì?]

Tâm trạng không tốt, Đạm Mạch quả thực không có kiên nhẫn.

Từ sau lần trêu chọc cậu ta ở phòng làm việc, Cảnh Hạo đã ba ngày không gửi tin nhắn cho anh.

Hôm nay là thứ Bảy, Đạm Mạch dậy sớm hoàn thành một đơn hàng búp bê đất sét tùy chỉnh. Trong thời gian rảnh rỗi, anh đã gửi một tin nhắn WeChat cho Cảnh Hạo, hỏi cậu có rảnh để dạy mình một buổi bơi nữa không.

Hai giờ sau, Cảnh Hạo lấy lý do cuối tuần có việc bận để từ chối.

Thái độ lịch sự nhưng xa cách, hoàn toàn khác hẳn so với trước đây.

Tuy nhiên, việc c**ng c*ng trước một người con trai, đối với một người trai thẳng mà nói, quả thực là một cú sốc rất lớn. Đạm Mạch có thể hiểu được tâm lý trốn tránh của Cảnh Hạo lúc này.

Vương Thiến Hạc lại gửi một tin nhắn WeChat, hẹn anh và Hứa Tinh Tinh cùng đi ăn vào ngày mai, nói rằng đã tìm được một nhà hàng Tứ Xuyên mới, rất chính tông.

Món ăn Tứ Xuyên ngon không dễ tìm ở thành phố Bắc, Vương Thiến Hạc nói vì có thời gian rảnh, Đạm Mạch nhất định phải đến.

Đạm Mạch: [Ừm, ngày mai tiện thể tôi mang búp bê đất sét đó cho cậu]

Vương Thiến Hạc: [「Bắt tay」 「Tặng hoa」]

Đạm Mạch: ?

Phong cách gì đây.

Vương Thiến Hạc đã thu hồi một tin nhắn.

Vương Thiến Hạc: [Mấy ngày nay bàn chuyện làm ăn với mấy ông chú trung niên nhiều quá, có chút di chứng]

Vương Thiến Hạc: [「Chắp tay」]

Vương Thiến Hạc đã thu hồi một tin nhắn.

Đạm Mạch: ...

Đạm Mạch: [Nhìn ra rồi, khá nghiêm trọng đấy]

Vương Thiến Hạc: [Biểu tượng cử chỉ thân thiện quốc tế.jpg]

Cô ấy gửi địa chỉ vào nhóm, Đạm Mạch và Hứa Tinh Tinh hẹn giờ ra ngoài vào ngày mai.

Hứa Tinh Tinh: [À đúng rồi, tôi còn hẹn Phó Thần đi thư viện vào chiều mai nữa, chắc là về kịp nhỉ]

Vương Thiến Hạc: [? Gì cơ, Tiểu Tinh Tinh cậu có bạn trai rồi à!]

Hứa Tinh Tinh: [Đừng có nói bậy được không! Chúng tôi chỉ là bạn thôi, với lại cảm thấy cậu ấy rất thẳng, lạnh lùng lắm]

Hứa Tinh Tinh: [Tôi làm gì có sức hút như Mạch Bảo]

Đạm Mạch khẽ nhướng mày.

Quả nhiên, tin nhắn tiếp theo là của Vương Thiến Hạc đang hả hê.

Vương Thiến Hạc: [Hahaha cậu nghĩ nhiều rồi, Mạch Bảo của cậu đang giận dỗi với người đàn ông của mình, đang giữ phòng không đấy]

Hứa Tinh Tinh: [! Mạch Bảo, cậu và Cảnh Hạo cãi nhau à?]

Hứa Tinh Tinh: [Có chuyện gì vậy! @Đạm Mạch Mạch Bảo nói một tiếng đi!]

Đạm Mạch cảm thấy cạn lời, cuối cùng chọn vào trang chủ nhóm, đổi tên nhóm thành "Bạn bè thân thiết (3)".

Đạm Mạch: [Không có cãi nhau]

Đạm Mạch: [Ngày mai nói sau]

Không quan tâm đến việc Vương Thiến Hạc và Hứa Tinh Tinh đang sôi nổi thảo luận chuyện của anh và Cảnh Hạo trong nhóm, Đạm Mạch đặt điện thoại xuống, khẽ di chuyển, đi đến trước bàn học đặt ở giữa phòng.

Trên bàn, là một bức tượng đất sét chưa hoàn thành.

Tháo dây buộc tóc, mái tóc dài xõa xuống vai. Đạm Mạch dùng ngón tay quấn quanh hai bên dây buộc tóc bằng vải tuyn đen, nhẹ nhàng quấn hai vòng quanh đôi mắt của bức tượng.

Đạm Mạch cúi mắt xuống, "Che lại thì không nhìn thấy, là có thể trốn tránh, phải không?"

Sức lực của ngón tay hơi lỏng ra, dây buộc tóc căng ra lỏng lẻo trượt xuống, lướt qua tai rồi rơi xuống vai, rồi lại bị lực từ đầu ngón tay kéo căng ra.

Từ đôi mắt đến cổ, quấn chặt lại.

"Nhưng... em có thể trốn đi đâu được đây?"

Đạm Mạch nhếch môi, mỉm cười.

---

Cuối tuần này Cảnh Hạo về nhà một chuyến.

Cậu không muốn ở lại trường, vì ở trường rất có thể sẽ gặp Đạm Mạch.

Cảnh Hạo vẫn chưa nghĩ ra, nên đối diện lại với anh ấy như thế nào.

Tại sao cậu lại có thể... trở nên như vậy trước mặt Đạm Mạch chứ?

Cảnh Hạo cúi đầu nhìn xuống, cảm thấy cơ thể mình rất không an phận, lúc đó lại mất kiểm soát như vậy.

Hơn nữa còn ở trong một trạng thái vô cùng hưng phấn.

Ngay cả bản thân cậu lúc đó cũng đứng ngây ra tại chỗ, không ngờ lại đến mức đó.

Cậu lúc đó, chắc chắn là rất bất lịch sự.

Hơn nữa Cảnh Hạo còn một chuyện khác khiến cậu mấy ngày nay vô cùng rối rắm.

Cậu lại có phản ứng với Đạm Mạch, một người con trai.

Chẳng lẽ cậu không phải là trai thẳng?

Máy in phát ra tiếng báo hết giấy, Cảnh Hạo tỉnh táo lại, cho một xấp giấy A4 vào khay.

Mấy trang cuối cùng được in ra từ máy in. Cảnh Hạo sắp xếp và đóng tập tài liệu đã in xong lại, vừa xem vừa đi lên lầu.

Chưa được mấy bước thì vừa lúc gặp Cảnh Lộ đang đi xuống lầu để lấy nước.

"Xem gì vậy, còn không cho em xem?" Cảnh Lộ liếc nhìn tập tài liệu Cảnh Hạo đột nhiên cuộn lại trong tay, nheo mắt lại giành giật một hồi nhưng không lấy được. Cậu chỉ nhìn thấy một chuỗi các tiêu đề lớn nhỏ.

Gì mà Lời giới thiệu, Tổng quan, Giới thiệu bối cảnh...

"Luận văn? Anh điên rồi sao mà mới năm nhất đã xem luận văn, em bái phục..."

Cảnh Lộ kinh ngạc trước hành vi phi nhân tính của anh trai mình, cuối tuần rảnh rỗi ở nhà mà lại xem luận văn. Cậu cũng không giành giật nữa, vừa lắc đầu vừa chạy xuống lầu, thề sẽ giữ khoảng cách với những "học bá" này.

Cảnh Hạo hơi thở phào nhẹ nhõm, cầm tài liệu quay về phòng mình.

Hiếm khi còn khóa trái cửa phòng ngủ lại.

Cảnh Hạo trải tập tài liệu trong tay ra, nhìn những tiêu đề khiến cậu không muốn đọc, thở ra một hơi thật dài.

"Nghiên cứu về quá trình phát triển tâm lý của người đồng tính luyến ái"

"Có mối liên hệ tất yếu nào giữa phản ứng sinh lý và đồng tính luyến ái không?"

"Phê phán lý thuyết rối loạn giới tính của Freud và nghiên cứu phản ứng sinh lý đồng tính dưới góc độ phản diện" ...

Cảnh Hạo xoa xoa giữa lông mày, lấy một chai nước vừa đi lại vừa uống hết hơn nửa, rồi mới miễn cưỡng ngồi xuống, bắt đầu đọc nội dung của mấy bài luận văn mà cậu đã in ra.

Nội dung rất nhiều và phức tạp, cộng thêm tâm trạng không bình tĩnh.

Cảnh Hạo đọc một lúc, cảm thấy không hiểu gì cả, hơn nữa nội dung trong các bài luận văn đó cũng không giải quyết được vấn đề hiện tại của cậu.

Năm phút sau, cậu mở trang Bác sĩ Baidu.

Chủ nhiệm khoa Ngoại Bệnh viện Đại học Thanh: [Xin chào, có điều gì không khỏe không?]

Cảnh Hạo: [Chào bác sĩ, tôi muốn hỏi nếu tôi có phản ứng sinh lý trước một người con trai, thì tôi vẫn là trai thẳng sao?]

Chủ nhiệm khoa Ngoại Bệnh viện Đại học Thanh: [?]

Cảnh Hạo: [?]

「Chủ nhiệm khoa Ngoại Bệnh viện Đại học Thanh đã chuyển bạn sang Phó chủ nhiệm khoa Ngoại tâm lý học Lưu」

Phó chủ nhiệm khoa Ngoại tâm lý học Lưu: [Xin chào]

Cảnh Hạo: [Tôi muốn hỏi nếu tôi có phản ứng sinh lý trước một người con trai, thì tôi vẫn là trai thẳng sao?]

Phó chủ nhiệm khoa Ngoại tâm lý học Lưu: [Xin chào, mỗi xu hướng tính dục đều bình đẳng, đều xứng đáng có được hạnh phúc. Tôi khuyên bạn nên mở lòng, chấp nhận con người thật của mình]

Cảnh Hạo: [Vậy tức là tôi vẫn là trai thẳng?]

Phó chủ nhiệm khoa Ngoại tâm lý học Lưu: [......]

「Phó chủ nhiệm khoa Ngoại tâm lý học Lưu đã chuyển bạn sang Bác sĩ tâm thần Vương」

Bác sĩ tâm thần Vương: [Hãy điều trị sớm!]

Cảnh Hạo: [?]

Bác sĩ tâm thần Vương: [Xin lỗi, gửi nhầm cửa sổ, là gửi cho bệnh nhân trước]

Bác sĩ tâm thần Vương: [Xin chào, bạn muốn tư vấn gì?]

Cảnh Hạo kiên nhẫn, lặp lại vấn đề của mình một lần nữa.

Thực ra cậu đã không còn hy vọng gì có thể nhận được câu trả lời từ đây nữa. Vừa nãy Tiểu Địa Qua của cậu có thông báo, nói rằng Bác sĩ Baidu không đáng tin cậy, về cơ bản là án tử hình từ đầu.

*小地瓜: Tiểu Địa Qua: Khoai Lang Nhỏ

Bác sĩ tâm thần Vương: [Thực ra trường hợp này cũng rất bình thường]

Cảnh Hạo sững sờ, sự chú ý quay trở lại khung chat.

Bác sĩ tâm thần Vương: [Theo lý thuyết mà nói, không có mối liên hệ tất yếu giữa phản ứng sinh lý và xu hướng tính dục, nhưng trong giới học thuật, định nghĩa và tranh cãi về vấn đề này vẫn chưa bao giờ ngừng lại]

Bác sĩ tâm thần Vương: [Tôi nghĩ bạn không cần phải quá lo lắng, nhưng cũng không cần phải quá phản đối và kháng cự]

Bác sĩ tâm thần Vương: [Thử nghĩ theo một góc độ khác, bạn đã từng tự giải quyết nhu cầu sinh lý của mình chưa, không thể nào nói rằng, cả đời này bạn thích nhất là tay phải của mình, nên bạn thích chính mình, mà bạn lại là con trai, nên bạn là người đồng tính được, phải không?]

Cảnh Hạo dừng lại một chút.

Mặc dù vị bác sĩ này nói nghe có vẻ rất có lý... nhưng cậu chưa từng tự giải quyết.

Rất khó để liên tưởng đến giả thuyết của đối phương.

Thôi bỏ đi.

Cảnh Hạo đã chấm năm sao cho vị Bác sĩ Vương rất kiên nhẫn và không chuyển cậu sang khoa khác này, rồi đóng trang Bác sĩ Baidu lại.

Mặc dù không loại trừ khả năng đây là một cuộc chiến thương mại, nhưng Cảnh Hạo cảm thấy lần này Tiểu Địa Qua nói đúng.

Tìm bác sĩ trên Baidu không đáng tin cậy.

---

Trong một nhà hàng lẩu có môi trường thanh lịch, các khu ngồi được sắp xếp một cách hợp lý.

Dưới sự thiết kế cấu trúc tinh xảo, góc nhìn giữa các bàn ăn được tách biệt một cách khéo léo, khách hàng không thể nhìn thấy nhau, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, bảo vệ sự riêng tư trong cuộc trò chuyện.

Một tiếng giày cao gót từ xa vọng lại, rồi gần dần.

Đạm Mạch đang pha trà và Hứa Tinh Tinh đang ôm điện thoại nói chuyện với ai đó cùng ngẩng đầu lên.

Vương Thiến Hạc mặc một chiếc áo khoác lông thú quá khổ, đeo một chiếc túi hàng hiệu xa xỉ rất hợp với trang phục quý phái trên người, ló đầu ra giữa ánh đèn trang trí và bóng của những cây tre giả.

"Các chị em, lâu rồi không gặp!"

"Chị Hạc!" Hứa Tinh Tinh nhảy lên kéo tay Vương Thiến Hạc, hai người vừa nhảy vừa hét và ôm nhau.

Nhiều người xung quanh quay lại nhìn, tưởng rằng có chuyện gì xảy ra.

Đạm Mạch lấy tay xoa trán, bảo hai người "tiền sử" này mau ngồi xuống, đồng thời giải thích với người phục vụ đã bị thu hút sự chú ý đến hỏi xem có cần giúp đỡ gì không.

Anh không biết đã bao nhiêu lần cảm thấy mệt mỏi vì đã kết bạn không đúng người.

Thực ra, Đạm Mạch đã gặp Hứa Tinh Tinh sau khi trở lại trường vào học kỳ trước, và đã gặp Vương Thiến Hạc trong kỳ nghỉ, nhưng cả ba người họ đã không ăn uống và nói chuyện cùng nhau trọn vẹn nửa năm rồi.

Hai người sau khi phấn khích xong thì ngồi vào chỗ, nồi lẩu bắt đầu bốc hơi nóng, các món ăn cũng đã được dọn lên gần hết.

Vương Thiến Hạc sau khi chụp một loạt ảnh bằng điện thoại, chính thức tuyên bố bắt đầu ăn.

Chỉ cần ba người họ ăn cùng nhau, cách tương tác luôn là Hứa Tinh Tinh và Vương Thiến Hạc sẽ luyên thuyên trò chuyện, còn Đạm Mạch thì ngồi bên cạnh nghe.

Lần này cũng vậy.

Tuy nhiên, trước đây, chủ đề trò chuyện của họ thường xoay quanh chuyện phiếm của người nổi tiếng, những nhà hàng nổi tiếng gần đây, và bạn trai mới của Vương Thiến Hạc.

Nhưng hôm nay họ lại trò chuyện về Đạm Mạch.

"Chị Hạc, chị đã gặp người mẫu mới của Mạch Bảo chưa?" Hứa Tinh Tinh gắp cho Đạm Mạch một miếng lòng bò đã luộc xong.

Vương Thiến Hạc gật đầu, lại gắp cho Đạm Mạch một viên tôm, "Gặp rồi, đẹp trai lắm, chênh lệch thân hình ngon lành, hehe..."

"Nhưng cậu ấy là trai thẳng đấy, tôi nghe nói trước đây cậu ấy từng bị con trai tỏ tình, kỳ thị đồng tính đến mức không bao giờ đi qua con đường đó nữa." Hứa Tinh Tinh tỏ ra nghi ngờ.

Vương Thiến Hạc xòe tay ra: "Vậy thì những người trai thẳng vì Mạch Bảo mà cong thì nhiều không đếm xuể đâu nhỉ."

Đạm Mạch không nhịn được dùng đầu ngón tay khẽ gõ vào mặt bàn.

"Tôi vẫn còn ở đây đấy nhé."

Khi hai người bàn tán có thể kiềm chế một chút được không?

Hứa Tinh Tinh và Vương Thiến Hạc nhìn nhau, đồng thanh nói: "Tôi (chúng tôi) biết mà."

Hai người chỉ vào thức ăn trong bát của Đạm Mạch, điều này không phải rõ ràng thể hiện sự quan tâm và chăm sóc của họ dành cho Đạm Mạch sao?

Đạm Mạch không biết là lần thứ bao nhiêu cảm thấy mệt mỏi vì đã kết bạn không đúng người.

Hứa Tinh Tinh cắn đầu đũa, "Chị Hạc, chị đoán xem Cảnh Hạo có thể chịu đựng được ba tháng không?"

Cậu ta nghĩ là không được.

"Điều đó thì không chắc." Vương Thiến Hạc liếc nhìn sang bên cạnh, dừng lại trên người Đạm Mạch, cười một cách rất ranh mãnh, "Không phải nói dạo này người ta cố tình lẩn tránh Mạch Bảo quyến rũ của chúng ta sao."

Hứa Tinh Tinh lúc này mới nhớ ra chuyện trong nhóm hôm qua.

"Mạch Bảo." Cậu ta lại gần, dùng khuỷu tay chạm vào Đạm Mạch, "Cậu và Cảnh Hạo có chuyện gì vậy?"

Đạm Mạch cầm cái muỗng hờ hững vớt trong nồi lẩu.

"Thực ra cũng không có gì."

"Chỉ là vì có một chuyện đã k*ch th*ch một chút, nên cậu ta mới lẩn tránh tôi."

Hứa Tinh Tinh: "Chuyện gì vậy?"

Đạm Mạch: "Một vài chuyện."

"Mạch Bảo, sao cậu còn giấu chúng tôi vậy!" Hứa Tinh Tinh bất bình.

Vương Thiến Hạc gật đầu đồng tình, tiện thể châm chọc, "Đúng vậy, đúng vậy, có còn coi chúng tôi là bạn bè nữa không!"

"Tôi cũng rất quan tâm và chăm sóc các cậu mà." Đạm Mạch mỗi người gắp cho một miếng tiết vịt, dùng cách của họ để đối phó lại họ, "Đây, tất cả đều ở trong miếng tiết vịt này rồi."

Trước khi hai người kịp mở miệng nói.

Đạm Mạch lại múc cho Hứa Tinh Tinh và Vương Thiến Hạc mỗi người một muỗng nước lẩu đỏ cay.

"Tôi còn quan tâm đến các cậu nhiều hơn mức độ các cậu quan tâm đến tôi nữa cơ."

Hứa Tinh Tinh khoa trương ôm ngực - tim tan vỡ rồi.

Vương Thiến Hạc nhìn cả một bát đầy tiêu và ớt, trực tiếp nhắm mắt lại, "...Đồ độc ác."

Hai người cũng nhận ra Đạm Mạch chắc chắn có lý do khó nói, nên không làm ầm ĩ nữa.

Vương Thiến Hạc ăn được bảy phần no, bắt đầu trang điểm lại trước gương.

"À đúng rồi Mạch Bảo, bức tượng của cậu đã tiến triển đến đâu rồi?"

Động tác gắp rau của Đạm Mạch dừng lại một chút, rồi nói: "Tượng đất sét còn thiếu một chút chi tiết, sau khi hoàn thành thì có thể bắt đầu làm tượng thạch cao."

"Được, không vội, tôi chỉ trả lời cho người mua biết tiến độ đại khái thôi." Vương Thiến Hạc mím môi đã tô son.

"Cậu ấy là một người đam mê sưu tầm cá nhân, không có mục đích gì khác." Vương Thiến Hạc nhớ ra chưa nói về thân phận của người mua cho Đạm Mạch, nên lại nhắc thêm một chút.

"À đúng rồi, hình như cậu ấy nói sau này sẽ tổ chức một triển lãm nhỏ các bộ sưu tập cá nhân, có thể sẽ trưng bày bức tượng của cậu cùng với các tác phẩm khác. Nhưng sẽ không mở cửa cho công chúng, chỉ dành cho bạn bè trong giới thưởng thức và giao lưu. Chuyện này chắc không thành vấn đề chứ?"

Đạm Mạch gật đầu, ý là không sao cả.

"Cậu đã nói trước với người mua là cậu sẽ tái hiện lại bức tượng bán thân chưa?"

Bản gốc của " Prometheus bị trói vào núi Kavkaz " là tượng toàn thân, nhưng Đạm Mạch hiện tại vẫn chỉ điêu khắc bán thân.

Vương Thiến Hạc nói cô ấy đã giải thích trước rồi, bảo Đạm Mạch không cần lo lắng, cứ thoải mái làm thôi.

Hai người đang nói chuyện, Hứa Tinh Tinh đột nhiên phát ra một tiếng kêu nhỏ kỳ lạ.

Đạm Mạch muốn hỏi cậu ta làm sao, nhưng khi quay đầu lại thì đã hiểu ra nguyên nhân.

Vương Thiến Hạc thốt ra một tiếng "Ôi" kéo dài.

"Sao mà trùng hợp thế không biết." Cô ấy nháy mắt với Đạm Mạch, lần trước cũng gặp, lần này cũng gặp, "Không phải là đi theo cậu đấy chứ?"

Vị trí của họ gần cửa sổ, cửa sổ hướng ra phía bên trong trung tâm thương mại.

Cảnh Hạo vừa hay đi ngang qua ngoài cửa hàng, và nhìn phản ứng của cậu, rõ ràng là cũng đã chú ý đến ba người đang ngồi trong quán.

Đạm Mạch khẽ nhướng mày. Anh cũng không ngờ lại gặp cậu ta ở đây.

Tính ra, cũng đã gần một tuần không gặp Cảnh Hạo rồi.

Năm phút sau, họ thanh toán xong và ra khỏi cửa hàng lẩu.

Đạm Mạch đứng ở cửa, ánh mắt thản nhiên lướt qua một vòng xung quanh.

"Chậc chậc chậc, thế mà đi thẳng luôn à." Vương Thiến Hạc lắc đầu, khoác tay lên vai Đạm Mạch, "Nói tôi nghe đi, rốt cuộc cậu đã làm gì cậu em hotboy đó mà khiến người ta phải trốn tránh cậu như vậy."

"Tôi nghe Tiểu Tinh Tinh nói trước đây cậu ấy cứ anh anh em em thân mật lắm mà."

Vương Thiến Hạc lại nhìn một lần nữa, quả thực không tìm thấy bóng dáng của Cảnh Hạo, cậu ta đã đi rồi.

Cô ấy chạm vào Đạm Mạch, "Không phải là chơi quá trớn rồi đấy chứ, hay là thôi đi, để cậu bạn trai nhỏ của tôi giới thiệu bạn học của cậu ấy cho cậu. Dù sao cũng đều là những người tập thể thao, mặc dù đầu óc không thông minh lắm, nhưng thân hình và thể lực thì là hạng nhất đấy."

"Gì, gì cơ?" Hứa Tinh Tinh lại gần, "Có tài nguyên trai đẹp à, giới thiệu cho tôi, giới thiệu cho tôi!"

Đạm Mạch rất rõ Vương Thiến Hạc đã nhận ra thái độ của anh đối với Cảnh Hạo không giống bình thường, nên mới cố ý nói những lời này để kích anh.

Đưa tay lấy một viên kẹo bạc hà từ quầy tính tiền, bóc ra, đầu lưỡi khẽ nhấc lên, viên kẹo lăn vào miệng. Cảm giác mát lạnh nhẹ nhàng lan tỏa, làm cho một chút xao động trong lòng Đạm Mạch dần dần bình tĩnh lại.

"Ai nói với cậu là tôi chơi quá trớn?" Anh cười có chút lạnh lùng, nhưng lại càng tỏ ra tự tin vào mọi chuyện.

Đến nỗi hai người kia đều không hiểu.

Vương Thiến Hạc và Hứa Tinh Tinh nhìn nhau. Cảnh Hạo đã cố tình trốn tránh rồi, sao Đạm Mạch dường như còn chắc chắn hơn vậy?

"Trốn tránh là chuyện tốt, sợ nhất là không trốn."

Những người có tâm hồn trong sáng và sạch sẽ không có bất kỳ suy nghĩ nào khác, thì sẽ không trốn.

Đã trốn tránh rồi.

Điều đó có nghĩa là, đã bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không đúng với bản thân rồi.

---

"Cậu đi đâu thế, tìm cậu mãi."

"Sắp đến sinh nhật ông nội tôi rồi."

Cảnh Hạo đặt túi quà trong tay vào lại tủ quần áo.

"Tìm tôi có chuyện gì?"

"Ăn cơm chưa, ra ngoài ăn cùng đi." Giang Cao ngậm một cây kẹo m*t, vỗ vỗ vai Cảnh Hạo.

Cảnh Hạo nhìn ra ngoài, loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc.

"Làm sao thế?" Cậu hỏi Giang Cao, "Ngoài kia là ai vậy?"

Giang Cao nhìn ra ngoài, xác nhận không có ai chú ý đến cuộc trò chuyện của hai người, rồi hạ giọng nói với Cảnh Hạo: "Trương Phàm đấy, thất tình rồi."

Trương Phàm là một trong hai người duy nhất có người yêu trong đội bơi của họ. Cảnh Hạo nhớ cách đây không lâu, Trương Phàm còn đăng ảnh chụp cùng bạn gái khi đi du lịch lên vòng bạn bè.

"Chuẩn bị mượn rượu giải sầu đấy." Giang Cao hếch cằm về phía cửa, "Cậu không uống cũng được, lát nữa cùng Phó Thần giúp đỡ cậu ta về."

"Được rồi." Cảnh Hạo gật đầu, "Tôi thay đồ đã."

"Đợi cậu ngoài kia." Giang Cao ngậm kẹo m*t đi ra ngoài.

Đêm hôm đó, mười một giờ.

Bên cạnh một quầy nướng trên phố ẩm thực ngoài trường Đại học Thanh, có một chiếc bàn dài được dựng lên. Một nhóm bảy, tám chàng trai cao lớn đang khoác vai nhau nói chuyện gì đó. Dưới chân một người trong số họ có bảy, tám chai rượu, tay vẫn cầm một chai, vừa uống vừa khóc rống lên, thu hút sự chú ý của những người đi đường.

Giang Cao vừa xin lỗi những người đi đường bị giật mình, vừa phân tâm an ủi Trương Phàm đang khóc như mưa.

"Anh em đừng khóc nữa, tình yêu quan trọng đến vậy sao!"

Trương Phàm "A" một tiếng: "Cậu chưa từng yêu, tất nhiên cậu không biết nó quan trọng đến mức nào! Tôi với cô ấy ở bên nhau gần một năm rồi, vậy mà cô ấy nói chia tay là chia tay, hu hu hu hu..."

Giang Cao, người còn độc thân, bị giáng một đòn chí mạng. Nhưng xét thấy đối phương đã say nên nói năng lộn xộn, cậu bình tĩnh nói: "Không phải tôi lừa cậu đâu, với điều kiện của cậu thì tìm bạn gái là chuyện dễ dàng, cần gì phải treo cổ trên một cái cây!"

Trương Phàm: "Cô ấy là cái cây mà tôi có thể từ bỏ cả một khu rừng. Treo cổ trên người cô ấy, tôi cũng coi như là một nghệ thuật của cái chết!"

Lại còn dùng văn phong văn học nữa... Giang Cao cạn lời.

Cậu nghĩ một lát, dứt khoát chuốc cho cậu ta say đến ngất, đợi cậu ta say không biết gì nữa thì sẽ ngoan ngoãn thôi.

"Được rồi được rồi, tôi sai rồi, chúng ta đừng nói nữa, uống đi!"

Giang Cao vừa dỗ vừa lừa Trương Phàm uống thêm nửa chai nữa. Một người bạn bên cạnh tò mò hỏi một câu: "Phàm, vậy cậu và cô ấy chia tay vì sao vậy, có lý do gì không?"

Trương Phàm dừng lại một chút, nấc lên một tiếng, đợi bộ não chậm chạp của cậu ta tiêu hóa xong câu hỏi, thì khóc to hơn nữa.

"Cậu chàng này, tôi khó khăn lắm mới làm cho cậu ta bình tĩnh lại..." Giang Cao nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn người vừa nói.

Người kia ngượng ngùng gãi đầu, cậu ta chỉ tò mò hỏi thôi mà.

Trương Phàm bị chạm vào nỗi đau, khóc đến nấc cụt, nhưng vẫn nức nở kể lại sự thật cho mọi người.

"Cô ấy... hức... nói, nói... nói cô ấy không có... hu... thích... thích về mặt sinh lý... hu hu hu..."

Cả nhóm nhìn nhau, không ai ngờ lại là lý do này.

Những lời an ủi đã chuẩn bị sẵn trong bụng và những kế hoạch để theo đuổi bạn gái trở lại, đột nhiên trở nên vô dụng.

Những lý do khác thì dễ nói, nhưng lý do mà Trương Phàm nói... chỉ có thể gọi là tuyệt đối.

Kiểu như không có một chút cơ hội nào để cứu vãn.

Cảnh Hạo nhìn xung quanh, thấy mọi người đều tỏ vẻ đã hiểu, và im lặng không nói gì, liền vỗ vỗ Giang Cao.

Cậu ra hiệu cho Giang Cao lại gần, rồi hỏi nhỏ: "Thích về mặt sinh lý là có ý gì?"

"Nói thẳng ra là không có h*m m**n với cậu ấy, nói văn vẻ hơn là không muốn có tiếp xúc thân mật về mặt cơ thể với cậu ấy, như hôn nhau, ôm ấp, và những thứ khác."

Giang Cao giải thích một cách ngắn gọn, rồi quay lại nói với Trương Phàm:

"Cũng không nhất thiết phải chia tay, hai người, hai người có thể cái gì đó, Plato mà!"

Trương Phàm càng thấy tủi thân hơn.

"Cô ấy nói con gái với con trai không giống nhau, bọn con trai là cái đầu nhỏ điều khiển cái đầu lớn, còn con gái là phải có tình cảm tâm lý thì mới có tình cảm sinh lý... Cái gì mà nói vậy chứ, tôi là người như vậy sao!!"

Cả nhóm lại khoác vai nhau thành một vòng, một người khóc, cả nhóm dỗ dành.

Uống đến tận nửa đêm, ngay cả Giang Cao cũng hơi lơ mơ, cuối cùng cùng với những người khác thay nhau dìu Trương Phàm đang thất tình say đến hôn mê về ký túc xá.

Sau một hồi vật lộn, trời đã gần về khuya. Hai người về ký túc xá, mỗi người tắm rửa một lượt. Phó Thần tiện tay ném một chiếc khăn tắm nóng cho Giang Cao để lau mặt.

Giang Cao lau sạch mặt và cơ thể, rồi ngẩng đầu lên một cách sảng khoái, liền thấy Cảnh Hạo đang nhíu mày ôm máy tính ngồi trên giường.

"Cậu đang xem gì thế?" Cậu ta hỏi một cách lơ mơ, rồi thò đầu ra muốn xem.

Thấy Cảnh Hạo lẩn tránh, Giang Cao càng hăng hái hơn, "Có phải ăn một mình không, có tài nguyên gì hay ho thế, cho tôi xem với!"

"Tài nguyên gì?"

Cảnh Hạo không hiểu cậu ta đang nói gì, nhưng đột nhiên nhớ lại trải nghiệm khi gặp Cảnh Lộ xuống lầu ở nhà mấy ngày trước, trong lòng lóe lên một ý, cậu thu nhỏ nội dung trên màn hình, rồi xoay máy tính qua.

"Tôi đang xem luận văn, cậu có hứng thú không?"

Giang Cao say đến mức mắt hoa lên, cũng không nhìn rõ nội dung cụ thể là gì. Từ xa đã thấy một loạt các tiêu đề lớn như Tổng quan, Nghiên cứu, liền lăn ra bò về giường của mình.

Cậu ta lấy chăn che kín cơ thể, rồi tố cáo với Phó Thần đang đi vào từ ban công: "Lão Phó, cậu quản thằng nhóc này đi, uống rượu về nửa đêm còn ở đây học, nó là người hay sao chứ!"

"Im miệng." Phó Thần đưa tay tắt đèn, cũng không thèm quan tâm đến Giang Cao đang say nằm trên giường trách mắng cậu lạnh lùng.

Dù sao cũng không nói được mấy câu, Giang Cao đã bắt đầu ngáy khò khò.

Cậu liếc nhìn Cảnh Hạo đang chăm chú lướt luận văn, cũng không lên tiếng, bò lên giường của mình ngủ.

Và ở phía bên kia, Cảnh Hạo đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

Vừa nãy ở quán nướng, khi cậu nghe Trương Phàm nói lý do chia tay, cậu đột nhiên nhận ra tại sao trước đây cậu luôn không tìm được luận văn thích hợp để giải thích lý do cậu có phản ứng với Đạm Mạch.

Lần này Cảnh Hạo không tìm tài liệu liên quan trong lĩnh vực tâm lý học.

Mà chuyển sang lĩnh vực y học, đặc biệt là lĩnh vực ngoại khoa. Quả nhiên, cậu đã tìm thấy rất nhiều tài liệu thích hợp.

Sau một hồi nghiên cứu, cậu cuối cùng cũng hiểu ra, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra lý do có phản ứng có rất nhiều loại, có loại là vì thích về mặt tâm lý, cũng có loại là do thuốc làm ảnh hưởng đến nồng độ ion trong cơ thể, và còn có loại là chỉ đơn thuần là do k*ch th*ch bên ngoài cũng sẽ gây ra phản ứng.

Cậu không hề có ý nghĩ xấu xa với Đạm Mạch, cậu không làm ô uế Đạm Mạch!

Cậu vẫn là trai thẳng!

Cảnh Hạo gập máy tính lại nằm xuống, nhắm mắt lại nghĩ: Sau khi ngủ dậy cậu sẽ chủ động liên hệ với Đạm Mạch, tiếp tục dạy anh bơi, làm người mẫu cho anh.

Cậu muốn dùng hành động để xin lỗi anh Đạm Mạch một cách tử tế.

---

Sáng sớm, Đạm Mạch thức dậy đã thấy một chấm đỏ nhỏ quen thuộc hiện lên trên avatar búp bê đất sét trong WeChat.

Anh liếc nhìn xem trước tin nhắn, khóe môi khẽ nhếch.

Anh không mở cửa sổ chat ra, càng không trả lời.

Đạm Mạch lười biếng duỗi người, xoay người, nhìn xuống dưới giường.

Hứa Tinh Tinh đang ôm túi nhét đồ vào bên trong ngẩng đầu lên, "Mạch Bảo, cậu dậy rồi à!"

"Ừm." Đạm Mạch liếc nhìn, Hứa Tinh Tinh đang cho quần bơi, khăn tắm, kính bơi vào túi, "Đi bơi với Phó Thần à?"

"Đúng vậy, buổi sáng anh ấy tập luyện, tập xong thì dạy tôi!" Hứa Tinh Tinh tiếp tục nhét đồ ăn vặt bổ sung năng lượng vào túi, cậu ta mỗi lần bơi xong đều rất đói.

Đạm Mạch ngồi dậy, chải tóc gọn gàng rồi vén ra sau tai, bước xuống giường.

"Đợi anh một chút."

Hứa Tinh Tinh sững sờ, rồi ngạc nhiên, "Mạch Bảo, cậu cũng đi cùng à, tối qua cậu không phải nói cuối tuần có việc bận sao?"

"Đúng là có việc bận."

Chỉ là anh không ngờ tin nhắn của Cảnh Hạo lại đến nhanh như vậy.

Con mồi tự giao đến cửa trước, mọi chuyện đương nhiên là sẽ tiến hành sớm hơn.

Đạm Mạch cười cười, sau khi rửa mặt xong, xách túi đựng đồ bơi và cùng Hứa Tinh Tinh ra khỏi cửa.

Ồ, suýt quên một chuyện.

Trước khi ra khỏi cửa, anh mở WeChat ra trả lời tin nhắn của Cảnh Hạo.

Đạm Mạch: [Hôm nay bận, không tập nữa]

Cảnh Hạo sau một hồi lâu mới trả lời một chữ "Được".

Ánh mắt Đạm Mạch dừng lại trên dòng chữ "Đối phương đang nhập..." một lúc, rồi bỏ điện thoại vào túi, nói với Hứa Tinh Tinh: "Đi thôi."

"Mạch Bảo, Phó Thần nói Cảnh Hạo cũng ở đó đấy!" Hứa Tinh Tinh ôm điện thoại nói với Đạm Mạch.

Đạm Mạch khẽ "ừm" một tiếng, "Anh biết."

"Ô!" Hứa Tinh Tinh che miệng để không cười quá lộ liễu, "Hèn gì cậu đột nhiên đổi ý, sao, cậu ấy cuối cùng cũng không trốn cậu nữa à?"

Cậu ta bắt đầu điên cuồng chạm vào màn hình để gửi tin tức mới nhất cho Vương Thiến Hạc.

Hôm nay là thứ Hai, bể bơi không có nhiều người, nhưng lác đác cũng có vài người không có tiết nên đến tập luyện.

Với mức độ nổi bật của Đạm Mạch trong đám đông hàng ngày, hôm nay còn nổi bật hơn nữa.

Hứa Tinh Tinh cầm điện thoại gửi tin nhắn, gửi xong thì ngẩng đầu lên nhìn một vòng, rồi vẫy tay.

"Phó Thần!" Giọng nói của cậu ta truyền đi rất xa.

Phó Thần đang ngồi trên ghế dài quấn khăn tắm xem điện thoại, ngẩng đầu lên.

Và người đang ngồi bên cạnh cậu ấy, đương nhiên cũng nghe thấy.

Khi Cảnh Hạo nhìn rõ bóng người quen thuộc ở phía xa, đồng tử đột nhiên co lại một chút.

Đạm Mạch sao lại ở đây?

Hứa Tinh Tinh vẫy tay chạy tới. Vì động tác quá nhanh nên không phanh kịp, vẫn là Phó Thần đưa tay kéo cậu ta lại.

Cậu ta thò đầu ra nhìn Cảnh Hạo, đang định mở lời, thì lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Hứa Tinh Tinh quay đầu lại nhìn.

Ơ, Mạch Bảo sao không đi theo?

Nhìn lại, Cảnh Hạo vẫn ngồi tại chỗ, tay nắm lấy nắp chai nước điện giải vặn ra rồi lại vặn vào, nhưng cũng không đứng dậy.

Ở đầu bên kia, Đạm Mạch đã vào phòng thay đồ rồi.

Hứa Tinh Tinh "Ay ya" một tiếng, đàn ông gì mà không chủ động lên đi!

Cảnh Hạo thực ra cũng muốn chủ động, nhưng vừa nãy khi cậu định đứng dậy, lại vừa lúc đối mắt với Đạm Mạch.

Lúc đó cậu rất muốn chủ động chào hỏi, nhưng còn chưa kịp mở lời, Đạm Mạch đã rất bình tĩnh dời ánh mắt đi.

Cứ như thể họ chưa từng quen biết nhau vậy.

Khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, tim Cảnh Hạo co thắt lại.

Điện thoại để ngay bên cạnh, chỉ cần đưa tay ra là có thể cầm lấy.

Trên màn hình vẫn còn lưu lại tin nhắn WeChat mà Đạm Mạch nói với cậu rằng hôm nay có việc bận nên không đến bể bơi.

"Tôi vẫn chưa tập luyện xong, cậu tự khởi động làm nóng người trước đi." Phó Thần nói.

Hứa Tinh Tinh gật đầu, "Vậy tôi đi trước đây."

Trong phòng thay đồ, Đạm Mạch khoác khăn tắm lên vai, quần áo đã được thay bằng quần bơi.

Anh quay đầu nhìn Hứa Tinh Tinh đang đến tìm mình, "Phó Thần phải tập luyện à?"

"Ừm, cậu ấy nói còn hơn hai mươi phút nữa, bảo tôi tự khởi động trước." Hứa Tinh Tinh gật đầu, do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn không nói gì.

Mặc dù cậu ta khá ngây thơ, cũng thích nghe chuyện phiếm, nhưng không ngốc.

Hứa Tinh Tinh có thể nhận ra Đạm Mạch bây giờ không muốn nhắc đến chuyện của Cảnh Hạo.

Hai người ra khỏi phòng thay đồ, mỗi người tự khởi động trên bờ.

Đội bơi dường như có buổi tập đột xuất, một lúc sau Phó Thần lại gửi một tin nhắn WeChat bảo Hứa Tinh Tinh đợi thêm một lát nữa.

"Mạch Bảo, cậu khởi động xong chưa?"

Hứa Tinh Tinh khởi động một lúc thấy hơi ngứa tay, nên đã gọi Đạm Mạch đang ở gần đó muốn xuống nước trước.

Kết quả là thấy Đạm Mạch đang tựa vào ghế dài, nhìn về phía xa như đang suy nghĩ gì đó.

"Sao cậu lại ngồi xuống rồi?"

Đạm Mạch nghe vậy, ánh mắt hướng về phía Hứa Tinh Tinh.

Khi anh đứng dậy, anh buộc lại mái tóc dài đang xõa ra. Động tác cúi đầu vừa vặn che đi một tia tính toán trong mắt.

"Khởi động xong lâu rồi, đang đợi cậu đấy." Đạm Mạch đứng dậy đi về phía mép bể, rồi khẽ vặn cổ.

Mái tóc dài màu vàng nhạt tuyệt đẹp được buộc lên khẽ lắc lư theo động tác của anh, giống như một sợi dây câu điểm xuyết những mảnh vàng vụn. Con mồi chỉ cần không cẩn thận, sẽ bị quấn chặt, không thể thoát ra được nữa.

Hứa Tinh Tinh không nghi ngờ gì.

"Được rồi, đi thôi."

Cậu ta không hề hay biết mà đi cùng Đạm Mạch, người từ nãy đến giờ chưa hề khởi động, xuống nước.

Bình Luận (0)
Comment