Thẳng Nam Giáo Thảo Bị Câu Thành Cố Chấp Cuồng Si

Chương 7

Nhưng Đạm Mạch đã kết thúc 30 giây đối mặt im lặng với cậu. Sau đó, với vẻ mặt bình thản, anh giơ tờ hướng dẫn sử dụng trong tay lên, đọc từng chữ một rằng điểm đo thứ ba là "điểm giữa đường nối khớp hông và khớp gối, kẹp nếp gấp da theo chiều dọc."

Lần đầu tiên Cảnh Hạo hiểu được câu "tìm một cái lỗ mà chui xuống" có nghĩa là gì.

Và sau một khoảng im lặng dài, một câu nói nhẹ bẫng của Đạm Mạch: "Em nghĩ anh định chạm vào chỗ nào của em?"

Lại một lần nữa đốt lên ngọn lửa vốn đã khó khăn lắm mới hạ xuống, khiến nó bùng cháy mạnh mẽ hơn.

Tai cậu lại đỏ đến mức như vậy.

Đỏ rực từ tai, men theo cổ xuống, mới bị chiếc áo len che lại, nhưng không biết cuối cùng đã lan tỏa đến đâu.

Đạm Mạch đột nhiên có chút hối hận vì đã để cậu mặc quần áo lại sớm như vậy.

Thực ra, ngay từ đầu Đạm Mạch không muốn trêu chọc Cảnh Hạo quá đáng. Ý định ban đầu của anh là làm một thợ săn kiên nhẫn.

Đáng tiếc, dáng vẻ vừa rồi của cậu quá thú vị, anh đã không kìm được mà nói ra.

Nhưng cũng tốt.

Rõ ràng là nhỏ hơn anh hai tuổi, nhưng ngày thường lại luôn tỏ ra vẻ trưởng thành và điềm đạm.

Đạm Mạch cố tình muốn trêu cậu.

"Được rồi." Đạm Mạch đọc số liệu, ghi lại trên tờ giấy in đã lấy sẵn, rồi cố ý bổ sung thêm một câu, "Không còn chỗ nào cần đo nữa, yên tâm đi."

Cảnh Hạo gồng mặt thắt chặt thắt lưng, một lần nữa định hình lại vòng eo thon gọn và rắn chắc.

Ngay khoảnh khắc chiếc kim gài xuyên qua lỗ thắt lưng, ánh mắt của Đạm Mạch tối lại.

Anh đưa tay lấy tờ giấy in trên bàn, dựa vào công thức để tính toán chỉ số mỡ cơ thể của Cảnh Hạo.

9.8%.

Cảnh Hạo nhìn con số đó, rồi lại nhìn vẻ mặt của Đạm Mạch, không biết con số này trong mắt anh có ý nghĩa như thế nào.

Khi cởi áo lúc nãy cậu đã tự mình chú ý một chút, cơ bụng và cơ ngực đều còn rất rõ ràng.

Chỉ là không biết có phù hợp với yêu cầu chọn người của Đạm Mạch không.

Tiểu Huệ dẫn anh lập trình viên đến khám rụng tóc và tiện thể kiểm tra sức khỏe quay lại. Dường như ngoài độ cong cột sống, họ còn đo thêm những mục khác.

Anh lập trình viên cầm một xấp phiếu khám sức khỏe dày cộp, không ngừng thở dài.

Những hạng mục khám sau đó không còn phức tạp nữa, hay đúng hơn là Cảnh Hạo không còn cảm giác kỳ lạ đó nữa.

Đợi đến khi hai người ra khỏi bệnh viện, trời đã là buổi trưa.

Đạm Mạch vừa cầm tập báo cáo sức khỏe đã được đóng lại, vừa đi ra ngoài. Tờ đang lật xem là phiếu xét nghiệm máu của Cảnh Hạo, anh đã xem được một lúc rồi.

Anh có thể cảm nhận được ánh mắt từ phía sau lưng mình.

Với sự dò xét mạnh mẽ, cùng với sự do dự.

Đạm Mạch lại vờ như không nhận ra.

Cho đến khi con mồi kiên nhẫn đến giới hạn, cuối cùng không nhịn được mà rơi vào bẫy, chủ động lên tiếng hỏi.

Đây mới là kết quả mà Đạm Mạch muốn.

"Anh... Đạm Mạch." Cảnh Hạo dừng lại một chút, rồi lại thêm một chữ vào cuối danh xưng, "Em đạt yêu cầu không?"

Sao cậu thấy Đạm Mạch cứ nhìn phiếu xét nghiệm máu của cậu.

Ngược lại, những số liệu về chiều cao, cân nặng, chỉ số mỡ cơ thể, lượng cơ bắp, vòng ngực, chiều dài chân... lại không thấy anh mở ra xem.

Từ góc độ của người mẫu và điêu khắc, những số liệu đó mới quan trọng hơn chứ?

"Thể chất rất tốt." Câu đầu tiên của Đạm Mạch, không trả lời câu hỏi của Cảnh Hạo, "Các chỉ số máu đều rất xuất sắc."

Cảnh Hạo chờ câu tiếp theo của anh.

Đạm Mạch trầm ngâm một lát, "Tuy nhiên..."

Tuy nhiên cái gì?

Cảnh Hạo thậm chí cả hơi thở cũng nhẹ hơn, chờ đợi câu nói tiếp theo của đối phương.

Đạm Mạch vẫn cầm tập báo cáo khám sức khỏe, nhưng ánh mắt từ những số liệu phức tạp đó, chuyển sang khuôn mặt của Cảnh Hạo.

Hai người đứng lệch nhau nửa thân người. Cảnh Hạo đứng lùi lại một chút so với Đạm Mạch, nhưng lại có nửa thân người bao phủ lấy anh.

Lúc này, một người cúi đầu, một người ngước đầu, sự căng thẳng trong mắt của cả hai, cùng với một chút tinh nghịch chưa kịp che giấu khi anh ngước mắt lên, đều lọt vào mắt đối phương.

"Sao em lại bắt đầu gọi là 'anh'?" Đạm Mạch đưa ra một câu hỏi mà Cảnh Hạo không ngờ tới.

Khi đôi mắt dài và cong với hàng mi nhạt màu, dài và dày đó cong lên, Cảnh Hạo thậm chí cảm thấy, cậu lại một lần nữa nhìn thấy người anh hàng xóm tám năm trước, người thường xuyên cười với cậu một cách ấm áp.

Nhưng nụ cười của Đạm Mạch lúc này, lại có thêm vài phần khiến cậu không biết phải diễn tả thế nào, nhưng nó rất khác.

Giọng Đạm Mạch rất nhẹ, giống như một chiếc quạt nhỏ bằng lông vũ, nhẹ nhàng thổi một cơn gió qua trái tim của Cảnh Hạo.

"Hồi nhỏ, không phải em luôn gọi là 'anh trai Đạm Mạch' sao?"

Một là "anh", một là "anh trai".

*Giải thích chỗ này tí nha: hổm rài cổ để là Đạm Mạch ca ca = anh Đạm Mạch, nhưng chỗ này anh = ca, anh trai = ca ca á (để thấy sự khác biệt chứ không để anh hết khó hiểu)

Không cần phải giải thích, cảm giác của người nghe và người nói, giữa hai từ đó đã hoàn toàn khác nhau.

Cảnh Hạo sờ sờ mũi, "...Lúc đó còn nhỏ."

"Lớn rồi nên sĩ diện hả?" Đạm Mạch nói.

Cảnh Hạo ho nhẹ một tiếng, không phủ nhận.

"Vậy thì..." Cảnh Hạo ra hiệu cho Đạm Mạch thứ đang cầm trên tay.

Cậu có đạt yêu cầu không?

"Anh vừa nói rồi, dữ liệu cơ thể của em rất tốt."

"Vậy thì..." Đạm Mạch đưa tay ra với cậu, lòng bàn tay ngửa lên, "Sau này xin được chỉ giáo nhiều, cộng sự người mẫu của anh."

Một niềm vui lớn tràn vào trong đầu, mắt Cảnh Hạo sáng rực lên ngay lập tức. Cậu vô thức giơ tay lên, rồi úp lòng bàn tay xuống, phối hợp với hành động của Đạm Mạch mà đặt lên.

Hai bàn tay với kích thước chênh lệch rõ rệt, một trên một dưới, chồng lên nhau. Một bàn tay to lớn, mạnh mẽ, trên mu bàn tay là những đường gân nổi lên rõ rệt do luyện tập lâu ngày; bàn tay còn lại thì thon dài, trắng trẻo mịn màng như ngọc, giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Đạm Mạch nhìn bàn tay Cảnh Hạo đặt lên, không biết nghĩ đến điều gì, đôi mắt hơi híp lại.

Và đợi đến khi anh có ý thức ngẩng đầu lên, quả nhiên đã đối diện với đôi mắt vốn dĩ mở to hơn một chút vì sự phấn khích và vui mừng.

Thật sự rất giống.

Giống một chú chó lớn ngoan ngoãn đến mức biết cả bắt tay.

Ánh mắt Đạm Mạch không kìm được mà rơi xuống chiếc cổ thon dài và mạnh mẽ của Cảnh Hạo, nán lại thêm vài giây ở yết hầu với đường nét cực kỳ rõ ràng đó.

Anh tự nhủ phải kiềm chế.

Ít nhất là bây giờ thì không được.

Và sau một hồi quan sát, cuối cùng Cảnh Hạo cũng nhận ra động tác tay của hai người có gì đó không đúng, cậu nắm lấy tay Đạm Mạch xoay 90 độ.

Cậu cảm nhận được cảm giác ấm lạnh hoàn toàn trái ngược nhau truyền đến từ lòng bàn tay, cười để lộ ra hàm răng trắng đẹp.

"Xin được anh chỉ giáo nhiều... anh Đạm Mạch!"

Đạm Mạch kìm lại ánh mắt tối sầm, hơi ngước mặt lên nhìn Cảnh Hạo đang cười mà không hề hay biết gì về những suy nghĩ đen tối ẩn sâu trong lòng anh, rồi nói: "Thật sự không định gọi bằng cách gọi hồi nhỏ nữa sao?"

Cảnh Hạo đưa tay còn lại sờ sờ đầu.

"Đã nói là cách gọi hồi nhỏ rồi mà..."

Bây giờ mà còn gọi "anh trai" với từ láy như vậy, cậu nghĩ, cảm thấy có chút trẻ con và sến sẩm, mất mặt.

Sau khi khám xong, hai người đi bộ dọc theo con đường lớn.

"Anh Đạm Mạch." Cảnh Hạo đột nhiên mở lời, hỏi một câu, "Trước đây anh đã tìm bao nhiêu người mẫu rồi, có phải đều đưa họ đến bệnh viện khám sức khỏe không?"

Giống như vừa nãy, dùng kẹp đo mỡ cơ thể để đo.

Đạm Mạch nhìn cậu. Cảnh Hạo nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt trong trẻo và sạch sẽ, đúng là chỉ hỏi bâng quơ, hoặc đơn thuần là tò mò.

"Những người mẫu trước đây." Đạm Mạch thu lại ánh mắt, rủ mi xuống một lần nữa che đi thần sắc trong mắt, "Chuyện đó đều là quá khứ rồi mà, sao, em bận tâm à?"

"Không bận tâm, em có quen họ đâu." Cảnh Hạo vui vẻ nói một câu.

Có lẽ là vì đã thành công trở thành người mẫu của Đạm Mạch, nghĩ đến việc đối phương trong tương lai không còn phải bận tâm vì những tin đồn mới nữa nên vui; lại có thể là vì sau vài ngày ở cùng nhau, cậu lại tìm thấy cảm giác thân quen của tuổi thơ, tính cách thật của Cảnh Hạo đã bộc lộ ra nhiều hơn so với lần đầu gặp mặt.

Tuy nhiều lúc cậu trưởng thành đến mức có phần cứng nhắc, nhưng thực ra cũng chỉ là một nam sinh 18 tuổi.

Bản tính năng động ẩn sâu bên trong vẫn không thể thay đổi được.

Thấy Đạm Mạch không có ý định nói thêm về chủ đề này, Cảnh Hạo cũng không bận tâm, nói chuyện với anh về những chuyện gần đây của mình.

Thời gian trôi đi, Cảnh Hạo cũng không còn sống trong khu nhà cũ nữa, nhà mới ở gần đó không xa. Hai người đi một đoạn, đến một trong những khu biệt thự đắt đỏ nhất ở vành đai hai phía bắc thành phố.

"Vậy em về trước đây." Cảnh Hạo vẫy tay chào tạm biệt Đạm Mạch. Lời chưa dứt, một cơn gió lạnh của mùa đông ập đến.

Cậu như chợt nhớ ra điều gì, "ồ" một tiếng, cởi chiếc áo khoác gió trên người ra.

Chưa kịp để Đạm Mạch phản ứng, chiếc áo khoác gió dài mang hơi ấm nóng hổi của người thiếu niên đã được khoác lên vai anh.

Cảnh Hạo có vóc dáng cao lớn. Khi đưa tay rũ chiếc áo khoác lên vai Đạm Mạch, gần như đã bao trọn cả người anh vào lòng.

Nhưng đó cũng chỉ là một khoảnh khắc. Thậm chí sau khi cài xong chiếc nút ở cổ áo, cậu cũng không nán lại thêm. Chỉ để lại một làn hương thơm ấm áp dễ chịu, kể về khoảng cách đã từng kề sát giữa hai người.

Đạm Mạch ngửi thấy một mùi gỗ thông cháy, lẫn với một chút mùi xà phòng trên quần áo.

Gỗ thông phát ra những tia lửa nhỏ trong lò sưởi mùa đông, ổn định và ấm áp.

Nhưng nếu cố gắng lại gần và đưa tay ra, mới có thể cảm nhận được dưới ánh lửa tưởng chừng âm ỉ và bình lặng kia, ẩn chứa một nhiệt độ nóng bỏng và dữ dội đến nhường nào.

Đạm Mạch từ trước đến giờ đều biết mình có một mặt không ai biết.

Vậy Cảnh Hạo có không?

Hay đúng hơn, bản thân Cảnh Hạo, có biết về một mặt khác của mình không?

...

Trong căn hộ nhỏ thuê, Đạm Mạch tựa vào đầu giường. Trên tủ đầu giường bên cạnh, đặt một ly cocktail đã uống gần hết.

Hôm nay anh rất vui, nên đã uống một chút.

Nhìn ánh mặt trời tàn ngoài cửa sổ từ từ lặn xuống thung lũng, ánh hoàng hôn mang theo màn đêm buông xuống, xuyên qua lớp kính hắt lên khuôn mặt hơi say của Đạm Mạch, để lại vài vệt màu rực rỡ.

Chân trời được ánh hoàng hôn nhuộm thành màu đỏ nhạt, giống như vành tai ửng đỏ của con người.

Trong đầu Đạm Mạch là hình ảnh của Cảnh Hạo ngày hôm nay.

Sự căng thẳng khi nhắm mắt lúc anh chạm vào cậu, sự mong đợi và kiềm chế khi chờ anh trả lời, sự xấu hổ nhẹ khi được hỏi tại sao chỉ gọi một chữ "anh", và khi biết được mình được chọn làm người mẫu, đôi mắt to sáng như đá obsidian của chú cún con đó, ngoan ngoãn nhìn anh đặt tay mình lên lòng bàn tay của anh...

Đôi mắt khẽ nhắm, Đạm Mạch từ từ thở ra một hơi.

Nhớ lại hôm nay anh cố tình trêu chọc Cảnh Hạo, hỏi cậu nghĩ rằng anh định dùng kẹp đo mỡ cơ thể đo chỗ nào, dáng vẻ thuần khiết đến đỏ bừng mặt của cậu.

Suy nghĩ bắt đầu lan man không kiểm soát, giống như một mạng nhện dần dần được dệt ra, âm thầm bao trùm lên con mồi đã được nhắm đến.

Đạm Mạch nghĩ: Chỉ như thế này thôi mà đã đỏ đến tận cổ...

Vậy sau này khi anh dạy cậu những thứ khác, phản ứng e rằng sẽ còn lớn hơn nữa.

Cảnh Hạo: [Anh ơi, anh ăn cơm chưa]

Cảnh Hạo: [Anh ơi, bao giờ em cần đến studio của anh?]

Cảnh Hạo: [Trước Tết em không có kế hoạch gì, đều rảnh]

...

Từ một tiếng trước, Cảnh Hạo đã rải rác gửi không ít tin nhắn.

Đạm Mạch đều không trả lời.

Anh sợ không kiềm chế được, thậm chí còn không mở ra xem.

Sự thật chứng minh, nhận thức của Đạm Mạch về bản thân mình vẫn rất chính xác.

Những suy nghĩ vốn đã được kiềm chế, giống như ngòi nổ chạm phải tia lửa, bùng cháy và nổ tung, nghiền nát lý trí còn sót lại thành từng mảnh.

Trong khi đối phương lại không hề hay biết, với vẻ ngây thơ mà Đạm Mạch khó mà cưỡng lại nhất, không chút phòng bị mà tiến đến gần.

Cảnh Hạo: [Anh ơi, anh có nghĩ em cần kiểm soát chế độ ăn uống và giảm mỡ nữa không?]

Câu hỏi này không nhận được câu trả lời, mà lại gợi lên nhiều ký ức hơn trong Đạm Mạch.

Anh đưa tay nhặt điện thoại lên.

Đạm Mạch: [Cho anh xem]

Cảnh Hạo: [Xem gì ạ?]

Đạm Mạch: [Cơ bụng]

Đầu bên kia, Cảnh Hạo cầm điện thoại nhìn câu trả lời này, cảm thấy trạng thái của Đạm Mạch đêm nay dường như có chút khác biệt.

Nhưng câu hỏi ban đầu là do cậu đưa ra. Việc Đạm Mạch dựa vào tình trạng cơ thể cậu để trả lời thắc mắc, hoặc có thể là anh quên mất tình trạng cơ thể của cậu hôm nay, thì dường như cũng không có vấn đề gì.

Thế là Cảnh Hạo đang ăn cơm dở, bỗng đặt đũa xuống, quay về phòng mình vào phòng tắm.

Không nghĩ ngợi gì, cậu vén áo lên, đứng trước gương chụp một tấm gửi cho Đạm Mạch.

Ánh sáng trong phòng tắm hơi lạnh, khác với tông màu ấm áp ở bệnh viện ban ngày.

Vai rộng, eo hẹp ẩn hiện dưới lớp áo, ánh sáng lạnh chiếu rõ từng đường nét và bóng đổ, giống như một tác phẩm nghệ thuật được chính vị thần dùng tay điêu khắc ra.

Cảnh Hạo chụp xong đợi rất lâu, lâu đến mức cậu vô thức nhìn vào tín hiệu mạng của mình.

Đầy đủ vạch.

Vậy sao anh Đạm Mạch không trả lời?

Ở đầu bên kia điện thoại, Đạm Mạch rủ mắt xuống, tập trung nhìn vào bức ảnh.

Lặng lẽ quan sát bản thân một chút, Đạm Mạch lười biếng nằm nghiêng người xuống. Chiếc áo khoác gió đen vốn chỉ khoác hờ trên vai, không còn điểm tựa, nhăn nhúm lại rơi xuống bên má.

Hơi ấm và mùi gỗ thông còn sót lại chưa tan, hòa quyện với hơi thở của anh.

Thực ra Đạm Mạch không phải là người quá coi trọng d*c v*ng, nhưng lúc này, sự k*ch th*ch thị giác không ngừng, và những phân tử mùi hương thuộc về Cảnh Hạo không ngừng tràn vào não, anh dù có kiềm chế đến đâu cũng khó tránh khỏi cảm giác bồn chồn.

Trong cuộc đối đầu kéo dài, lý trí dưới sự k*ch th*ch đa chiều của rượu, thị giác và khứu giác, đã hoàn toàn bại trận.

Bàn tay đẹp cuối cùng cũng vén vạt áo ngủ lên.

Và cùng lúc đó, Cảnh Hạo không đợi được câu trả lời, lại xem lại bức ảnh mình vừa chụp.

Mặc dù là chụp vội, nhưng ống kính không rung, cơ thể cũng không bị biến dạng... Vậy có chỗ nào khiến Đạm Mạch không hài lòng sao?

...

Trong phòng gym. Giang Cao hài lòng chụp một tấm ảnh nửa thân trên trước gương toàn thân, chỉnh màu, chỉnh ánh sáng, đổi phong cách sang bộ lọc heavy metal mà cậu ta thích nhất, bộ lọc tôn dáng nhất.

Tám múi cơ bụng đã trở lại đúng vị trí, Giang Cao cười hì hì đắc ý.

Cậu ta mở phần mềm review lên, tìm đến mục ẩm thực, bắt đầu sàng lọc những món mình muốn ăn nhất.

Từ tối nay trở đi, mấy chữ "salad gà ức rau củ" sẽ mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời cậu ta!

Cậu ta sẽ không cho phép mấy chữ đó xuất hiện trong bất kỳ nơi nào trong cuộc sống của mình.

Tuyệt đối không cho phép.

Từ hôm nay trở đi, trong cuộc sống của cậu ta chỉ có nướng, bia, chân giò hầm, lẩu, mì lạnh nướng...

Một tin nhắn wechat bật ra.

Cảnh Hạo: [Mấy công thức nấu ăn mà cậu nghiên cứu trước đây, với danh sách các món salad ship ngon mà cậu đã tổng hợp, gửi cho tôi một bản]

Cảnh Hạo: [Là cái món rau xà lách, ức gà, bít tết đó]

Giang Cao: ............

Cái gì thế?

---

Kỳ nghỉ của Đại học Thanh Hoa không dài, nửa trước và nửa sau Tết, tổng cộng chưa đến một tháng.

Cảnh Hạo trở lại trường một lần trước Tết, rồi đi đến phòng gym một lần.

Hàng năm, Đại học Thanh Hoa đều nhận được một khoản ngân sách lớn từ nhà nước, dùng cho việc xây dựng cơ sở vật chất, ăn uống và sinh hoạt cho sinh viên. Do đó, phòng gym không chỉ có đầy đủ thiết bị, mà còn có cả huấn luyện viên giỏi, lượng người đến tập cũng đều là sinh viên và cán bộ của trường.

Vị trí phòng gym ở tầng một của nhà thi đấu. Cảnh Hạo không đến nhiều, nhưng Giang Cao lại thường xuyên đến.

Tập khoảng một tiếng, cảm nhận được cảm giác đau nhức của cơ bắp, Cảnh Hạo ước chừng đã đủ rồi.

Cậu vào phòng thay đồ thay quần áo, rồi đến cổng trường lấy đồ ăn ship.

Cảnh Hạo đặt một suất bít tết mà Giang Cao giới thiệu, bao gồm đủ lượng protein cho một nam sinh đại học, cùng với tỷ lệ carbs và chất béo tốt được cân bằng khoa học, thêm một phần nước sốt dầu giấm ít calo để nêm nếm.

Mặc dù Giang Cao nói rất rành mạch, các nguyên lý dinh dưỡng tuôn ra như suối, nhưng khi nhìn vào món salad chỉ có một miếng bít tết và hai quả trứng luộc cắt đôi, còn lại toàn là rau và một vài loại củ quả, Cảnh Hạo vẫn không kìm được mà nghi ngờ.

Cảnh Hạo: [Cái này ăn no thật không? 'ảnh']

Phó Thần: [?]

Phó Thần: [Cậu hack nick à? @Giang Cao]

Giang Cao: [Mày đừng có vu khống! ]

Giang Cao: [Hì hì, không ngờ đúng không, trường ta đến cả Cảnh hotboy trường cũng có ngày ăn cỏ giảm cân giống như những người bình thường chúng ta]

Phó Thần: [? Sao tự nhiên lại ăn salad vậy? @Cảnh Hạo]

Cảnh Hạo tìm một vị trí khá yên tĩnh trong căng tin gần như không có người, vừa bóc đồ ăn vừa gõ chữ trả lời.

Cảnh Hạo: [Làm người mẫu cho anh Đạm Mạch, nếu béo lên có thể sẽ không đạt yêu cầu]

Cảnh Hạo đã suy nghĩ rất kỹ, vào các dịp lễ Tết rất dễ ăn uống quá đà, nên trước Tết tập luyện nhiều, ăn uống khoa học hơn một chút, như vậy sau Tết, vóc dáng cũng sẽ không thay đổi nhiều.

Giang Cao: [???]

Phó Thần: [@Giang Cao 'chú hề' 'chú hề']

Cảnh Hạo vừa bóc đồ ăn ra, đã nhận được cuộc gọi thoại wechat của Giang Cao.

Một tay cầm dĩa, một tay cầm lọ nước sốt dầu giấm không tiện, xung quanh lại không có ai, cậu dứt khoát bật loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn.

"Chuyện gì?"

"Cậu... cậu đang làm gì thế?!" Giọng Giang Cao cao hơn mấy tông từ đầu bên kia truyền đến.

Cảnh Hạo khó hiểu, "Làm gì là làm gì?"

"Chuyện trong nhóm chat đó!"

"Chuyện trong nhóm chat thì sao?" Cảnh Hạo rưới nước sốt dầu giấm lên, gắp một miếng bông cải xanh ăn, ngay lập tức nhíu mày.

Sao có cảm giác không chín nhỉ?

Đầu bên kia, Giang Cao đã bắt đầu gãi đầu gãi tai, sao rồi? Cảnh Hạo còn hỏi chuyện trong nhóm chat thì sao?

"Anh... Đạm Mạch khó theo đuổi lắm đấy, đại ca!"

Cậu ta đã cố gắng nói một cách khéo léo nhất, trong lòng thì giận tím mặt.

Hóa ra lần trước, Cảnh Hạo thật sự không hiểu một chút nào ý của cậu ta sao?

"Cậu đang nói gì vậy?" Cảnh Hạo lại ăn một miếng cà rốt chưa chín, lông mày nhíu lại càng sâu hơn, "Ai nói tôi muốn theo đuổi Đạm Mạch?"

Giang Cao im lặng.

"Tôi không thích con trai." Cảnh Hạo nói thêm một câu, "Tôi là trai thẳng."

Giang Cao: ...

Hả?

Một cảm giác nghẹn lại nơi lồng ngực, đây là lần đầu tiên Giang Cao, người có cái miệng nhanh nhảu, không biết phải nói gì.

Sau một lúc lâu, cậu ta khó khăn nặn ra một câu: "Vậy cậu có biết mọi người đều nói rằng trước mặt Đạm Mạch thì không có trai thẳng không?"

Sao lại quay về vấn đề này rồi?

Cảnh Hạo dứt khoát lặp lại và nhấn mạnh suy nghĩ của mình một cách rõ ràng: "Những tin đồn mà cậu nghe được, đều là do những người đó bịa đặt."

Còn những lời như trước mặt Đạm Mạch không có trai thẳng, Đạm Mạch trêu chọc trai thẳng rồi không chịu trách nhiệm...

"Có thể là họ tự mình suy nghĩ quá nhiều không?" Cảnh Hạo nói, "Mấy hôm trước tôi ở cùng anh Đạm Mạch đi khám sức khỏe, mấy ngày nay cũng có trò chuyện, sao tôi lại không thấy có vấn đề gì?"

Vắt óc suy nghĩ một hồi, Giang Cao nặn ra một câu: "Vậy nếu Đạm Mạch theo đuổi cậu thì sao?"

Cảnh Hạo nghe vậy thì sững sờ, Đạm Mạch theo đuổi cậu?

...Chắc là không đâu nhỉ, chuyện như vậy.

"Sao lại không? Lần trước ở bể bơi, anh ấy còn bảo cậu gọi là anh trai cơ mà." Giang Cao nói.

Cảnh Hạo phản bác: "Đó là cách gọi hồi nhỏ rồi, với cả bây giờ tôi cũng không gọi như vậy nữa."

"Giang Cao." Cảnh Hạo dừng lại, trong lòng có chút không vui, "Tại sao tôi lại cảm thấy, cậu có thành kiến với anh Đạm Mạch lớn như vậy?"

Giang Cao: ............

Thực ra cậu ta cũng không cố ý nói xấu Đạm Mạch trước mặt Cảnh Hạo, chỉ là cảm thấy Đạm Mạch hình như có ý gì đó với Cảnh Hạo, nhưng Cảnh Hạo lại không nhìn ra.

Cả hai đều im lặng một lúc. Giang Cao luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng lại không thể nói rõ.

Nhưng cậu ta quay lại suy nghĩ về hành động của mình, cảm thấy đúng là có hơi quá đáng.

Có lẽ là vì tính cách thích hóng hớt, đã nghe quá nhiều giai thoại về Đạm Mạch, nhưng đúng là như Cảnh Hạo nói, có thể những chuyện đó đều là tin đồn thì sao?

"Thôi được." Giang Cao thành tâm xin lỗi, "Có lẽ tôi đã quá áp đặt rồi."

"Anh bạn, tôi không có ý xấu đâu." Giang Cao nói, "Nhưng hai năm trước, khi một đàn chị theo đuổi Đạm Mạch, anh ấy đã bày tôi rõ ràng rằng giới tính của anh ấy là đồng tính."

Vậy nên vẫn là câu hỏi đó.

"Nếu Đạm Mạch theo đuổi cậu thì sao?"

Lần này Cảnh Hạo im lặng một lúc. Đạm Mạch theo đuổi mình?

Suy nghĩ mãi, cậu do dự nói: "Hai người đàn ông ở bên nhau, vẫn có chút kỳ lạ? Tôi nghĩ, có lẽ tôi không thể chấp nhận được..."

Giang Cao cũng im lặng một lúc.

"Được rồi, tôi hiểu rồi, anh bạn, tôi xin lỗi cậu một lần nữa."

Cúp điện thoại, Cảnh Hạo ngồi thẫn thờ một lúc.

Vừa mới hoàn hồn, cậu đã ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng quen thuộc trong không khí.

Cậu vô thức nhìn vào màn hình điện thoại, trong hình ảnh phản chiếu màu xám đen, cậu thấy một mái tóc dài màu vàng nhạt rủ xuống bên cạnh vai mình.

Khi quay đầu lại, đồng tử Cảnh Hạo co lại trong một khoảnh khắc.

Đạm Mạch đến từ lúc nào?

Một câu hỏi ngay lập tức hiện lên trong đầu: Đạm Mạch vừa nãy, có nghe thấy cuộc trò chuyện giữa cậu và Giang Cao không?

Trong khi cơ thể lại nhanh hơn não, Cảnh Hạo bật dậy khỏi ghế.

"Đạm... anh Đạm Mạch..."

Đạm Mạch nhìn cậu một cái, biểu cảm như thường, như thể không hề nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi.

Anh đi đến vị trí bên cạnh Cảnh Hạo.

Cảnh Hạo nhìn động tác của anh.

Đặt khay thức ăn xuống, kéo ghế ra, ngồi xuống một cách lặng lẽ, cầm đũa lên.

Rất tao nhã, cũng rất điềm tĩnh.

Chắc là không nghe thấy?

Cảnh Hạo không hiểu sao, lại âm thầm thở phào một hơi.

Nhưng trái tim còn chưa kịp hạ xuống bụng, lại một lần nữa thót lên.

Đạm Mạch đặt đũa xuống, lấy giấy ăn lau miệng.

"10 giờ sáng thứ hai tuần sau đến studio của anh."

Lời tác giả

Cảnh Hạo: "Tôi là trai thẳng~" "Không thể chấp nhận được~~" "Đó là cách gọi hồi nhỏ rồi~~~"

Và cũng là Cảnh Hạo: "Anh Đạm Mạch" " Anh Đạm Mạch " " Anh Đạm Mạch "...

Chuột da hồng vẫy tay.gif

Bình Luận (0)
Comment