Tháng Năm Ngọt Ngào

Chương 100

Mùa đông giá rét, cảm xúc từ đầu ngón tay nóng ấm khô ráp chạy trên da thịt trần trụi càng thêm rõ ràng.

Từ mắt cá chân dọc theo bắp chân nho nhỏ chạy lên trên, thoáng dừng một chút tại đầu gối, tiếp tục một đường chạy đến đùi, cuối cùng dừng lại ở rốn. Rồi đầu ngón tay lại tiếp tục chạy nhảy, vuốt ve đường cong thân thể, theo cánh tay, đến bên gáy, đến xương quai xanh, vuốt ve ngực rồi lại chạy xuống dưới, vẫn là dừng ở rốn. Có lẽ là do quanh năm suốt tháng không bị phơi ngoài nắng, bình thường vẫn luôn được giấu dưới lớp quần áo mà da thịt nơi đây nhạy cảm hơn, Cát Vi Dân cuối cùng nhịn không được nhẹ giọng bật cười, còn kéo theo một chút gì đó như tiếng rên, cậu nghe thấy một tiếng nuốt nước miếng vang lên gần chỗ bụng mình.

Cát Vi Dân đùa dai mà vươn tay kéo kéo mái tóc ngắn ngủn trên chiếc đầu đang chôn ở nơi nào đó kia.

“Ui da, đau… Tiểu Cát~~”

“Biết đau thì tập trung một chút cho tớ.”

Chiếc nút cuối cùng trên áo sơ mi cũng đã được cài lại, Cát Vi Dân miễn cưỡng mà giơ tay lên cao, để Cao Tân dễ dàng tròng áo lông vào.

Đúng vậy, Cát đại gia hiện tại chính là đang hưởng thụ cuộc sống hủ bại cơm dâng tận miệng, Cát Vi Dân ở nhà mình dù được cưng chiều thế nào thì vẫn chưa từng được hưởng đãi ngộ sung sướng như thế này. Bất quá hiện giờ có người tình nguyện cung cấp, cậu cũng không có ý kiến gì. Cao Tân vừa sửa cổ áo cho cậu vừa than thở.

“Kì thật nếu không xuống giường thì không mặc quần áo cũng không sao mà…”

Cát Vi Dân yếu ớt duỗi chân, nghe thấy liền trừng mắt.

“Để tiện cho cậu lại đến một lần sao? Cậu nghĩ xem tớ ngay cả quần áo cũng mặc không được là do tên khốn nào làm hại hả?”

Cuối cùng cũng sửa sang quần áo chỉn chu, Cao Tân “hắc hắc” cười hai tiếng, hiển nhiên vô cùng hài lòng với thành quả lao động đêm qua của mình, không hề có chút ăn năn hối cải, cậu chu miệng hôn một cái thật kêu lên trán Cát Vi Dân.

“Dậy không được thì cứ nằm, không sao. Tớ ra ngoài chuẩn bị bữa sáng nha.”

Tên chướng mắt cuối cùng cũng biến đi, Cát Vi Dân lúc này mới có thời gian nhìn phòng một chút, sàn nhà trải thảm nhung, trên trần là bức phù điêu hình các thiên sứ, giấy dán tường màu vàng kim nhạt vẽ phong cảnh điền viên, trước rèm cửa dài sát đất là vài chậu cát cánh đang nở rộ. Ừm, cậu hiện giờ đang ngồi trên chiếc giường đôi siêu lớn trong phòng khách sạn nhà Cao Tân. Hai người cùng nhau thức dậy trong phòng khách sạn, chuyện này vốn là chuyện rất quen thuộc hồi năm ba đại học, hiện giờ sau ba năm quen nhau thì lại trở thành một chuyện khá mới lạ. Cát Vi Dân nghiêng đầu, chiếc đồng hồ điện tử ở đầu giường hiển thị bây giờ là chín giờ sáng ngày 26 tháng 12.

Ngày 26 tháng 12 sao… Bất tri bất giác cả hai đã ở bên nhau được gần nửa năm, cũng bất tri bất giác đã là Noel lần thứ ba của hai người.

Cao Tân mấy tháng trước vẫn còn trong thời gian dưỡng bệnh, Cát Vi Dân chỉ nghĩ là chuyển từ phòng bệnh về nhà, không có cảm giác gì đặc biệt, mãi đến khi vết thương của Cao Tân hoàn toàn bình phục rồi, cậu mới bắt đầu thật sự cảm giác được cuộc sống chung của hai người.

Buổi sáng sẽ có người ngồi đối diện mình cùng nhau ăn sáng, lúc đi làm sẽ bắt đầu phân tâm suy nghĩ những chuyện mà khi sống một mình chưa từng nghĩ đến, như chuyện chăn mền đã bỏ vào máy giặt rồi, không biết cậu ấy có nhớ mà lấy ra phơi không? Dép đi trong nhà đã sắp hư, phải nhớ mua hai đôi mới về trước khi tên kia đi mua, bằng không cậu ta nhất định sẽ ôm về đôi dép lê hình con thỏ hôm trước đi dạo phố lọt vào mắt xanh cậu ta. Cơm tối làm món gì nhỉ, hôm qua đã nấu sườn rồi, vậy hôm nay làm gà đi, bất quá người nào đó suốt ngày cứ than vãn đòi ăn cá tuyết.

Chạng vạng tan tầm hai người lại cùng nhau đi siêu thị, về đến nhà soạn đồ ra lại phát hiện rất nhiều thứ không cần thiết, ví dụ như cặp ly tình nhân, hai bộ áo ngủ, cùng đủ loại bao cao su muôn màu muôn vị. Buổi tối thời tiết tốt sẽ ra ngoài đi dạo, Cao Tân thì cứ gọi mèo chọc chó, đuổi theo mấy con thú cưng trong khu, nhưng cuối cùng bị mấy con chó to đùng lông dài rượt đến bỏ chạy thì luôn là Cát Vi Dân. Ban đêm trên chiếc giường không lớn lắm mà mười ngón giao triền ân ái, cuối cùng ôm nhau ngủ.

Những chuyện vặt vãnh ở nhà như vậy cứ chồng chất chồng chất lên, dần dần cũng có cảm giác cuộc sống của vợ chồng son. Lúc trước thời đi học từng cùng nhau mơ màng về tương lai được ở bên nhau, nào biết rằng là chỉ toàn những chuyện lông gà vỏ tỏi thế này, cứ vụn vặt như thế mà dường như có thể trôi qua cả đời.

Nếu đã sống chung thì nên cố gắng thực hiện những chuyện như những đôi sống chung khác, ví dụ như làm vài chuyện tăng thêm kích thích trong cuộc sống bình đạm lão phu phu. Vì vậy một ngày cuối tháng 12 nọ, Cát Vi Dân xem lịch trên chiếc đồng hồ nho nhỏ trước ngực, Cát Vi Dân quyết định làm một chuyện bất ngờ để kỉ niệm Noel lần thứ ba hai người ở bên nhau, bởi vì là ngày Giáng Sinh (X’mas), nên kế hoạch lần này được đặt tên là “X Projet Cao Tân”.

~*~*~*~

Bình Luận (0)
Comment