Tháng Năm Ngọt Ngào

Chương 17

Cao Tân hôm sau đã xuất viện.

Cát Vi Dân nhìn cậu đi theo người phụ nữ dáng cao gầy khí chất tao nhã kia ra khỏi phòng bệnh, cúi đầu nháy mắt ra hiệu tay chữ “V”, trái tim lo lắng mới chịu quay về chỗ của nó.

Tết nguyên đán nghỉ ba ngày, hết kì nghỉ Cát Vi Dân quay về trường, đẩy cửa kí túc xá bước vào, nhìn Cao Tân đang quay lưng về phía mình, vươn cánh tay dài lén lút làm gì đó trên giường mình, Cát Vi Dân hít vào một hơi hét lớn một tiếng.

“Tiểu tặc chạy đằng nào!”

Cao Tân bật người theo phản xạ mà quay đầu lại, giơ hai tay lên, mấy thứ trong ***g ngực rớt lạch cạch xuống đất cả. Cao Tân thấy rõ là Cát Vi Dân rồi, mới thở phào một hơi mà ngồi chồm hổm dưới đất nhặt đồ, vừa nhặt vừa nói.

“Thiếu chút nữa làm tớ sợ đến chết, Tiểu Cát, cậu quá vô đạo đức nha.”

Cát Vi Dân vừa ngồi xổm kế bên giúp cậu ta nhặt, vừa thuận tay cho cậu ta một quyền, nói.

“Chính mình lúc nãy đang lén lút sờ mó trộm cắp, còn không biết xấu hổ nói lời này, cậu muốn ăn đập!”

“A, cậu đánh vào lưng thì nhẹ tay chút, chưa lành hẳn đâu.”

“Hừ, nói đánh cậu cậu thật sự sẽ đưa mặt lại đây à, tránh sang một bên!” Cát Vi Dân ôm một bao đồ vừa nhặt xong nhìn nhìn, khoai tây chiên, bánh kẹp, mấy thanh chocolate, cậu nhăn mày.

“Toàn là mấy thứ nhảm nhí không!”

“Hắc hắc, mấy cái này, tớ định nhân lúc trước khi cậu trở lại giấu trên giường cho cậu một cái bất ngờ, không nghĩ đến cậu quay lại sớm thế.”

Cát Vi Dân đen mặt.

“Cậu như vậy căn bản chính là dụ chuột lên giường tớ… Hơn nữa mấy thứ này tớ cũng không thích ăn.”

Cao Tân kì quái nhìn cậu một cái.

“Không thể nào! Sao lại có người có thể không thích ăn chứ, nhất định là tại lúc trước cậu mua mấy nhãn hiệu dỏm thôi, cậu thử cái này đi…”

Cao Tân thuận tay xé một túi khoai tây chiên, cầm lên đưa đến trước miệng Cát Vi Dân. Cái tính bá đạo không nói lí lẽ của tên này lại phát tác rồi, Cát Vi Dân xoay người khinh thường tránh đi.

“Đi đi đi! Không ăn!”

“Cậu ăn thử chút thôi!”

“Đã nói… Không… Ăn!”

“Thử… Thử… Thôi!”

“Không… Ư..”

Vài người cùng phòng đẩy cửa vào, chỉ thấy trong phòng đang nhất thời hỗn độn, nửa người Cát Vi Dân bị Cao Tân áp ngửa trên giường, đôi mắt to tròn phủ một tầng sương mờ, đôi môi hé mở đang ngậm lấy ngón tay Cao Tân, mấy cậu nam sinh dại ra một giây, rồi “Rầm” một tiếng đóng sầm cửa, bên ngoài vang lên tiếng cười xấu xa.

“Thật xin lỗi nha, tụi tớ cái gì cũng lỡ thấy rồi, các cậu cứ tiếp tục đi!”

“Cao Tân, vết thương của cậu chưa khỏi hẳn, không cần làm lụng vất vả quá sức nha!”

“Cao Tân, dịu dàng với Tiểu Cát của tụi này một chút, đừng đè ép người ta thế!”

Cát Vi Dân thẹn quá hóa giận một cước đá văng Cao Tân đang áp trên người ra, nuốt miếng khoai tây chiên đang nghẹn trong họng xuống, bẻ đốt tay xoay cổ tay răng rắc, giọng nói đầy xót xa mà nhìn Cao Tân.

“Cao Tân, chúng ta lúc trước đã nói rồi nhỉ, tên ngu ngốc nhà cậu mà dám nghẹn ra từ “A” quỷ quái nào, tớ sẽ trở mặt mà hướng lưng cậu tiếp đón.”

“Cái gì? Ui da! Cứu mạng, đừng đánh! Đại gia xin tha mạng! Ui… Á… Cẩn thận đụng đầu cậu! A ui! Đau, đừng… A… Ngài nhẹ tay…”

Những ngày sau tết nguyên đán bắt đầu trở nên vất vả hơn. Chương trình học đã sắp chấm dứt, bước vào giai đoạn ôn tập cuối kì. Thành tích của Cát Vi Dân tuy rằng chỉ đứng giữa lớp, nhưng luôn nghiêm túc trong chuyện học, vì thế nên dù thầy giáo đột nhiên tăng lượng bài tập lên, phải nhớ thêm rất nhiều thứ, cậu cũng chỉ cảm thấy có chút quá sức, chưa đến nỗi quá mức thống khổ. Cao Tân lại là người có tật lo ra, thành tích trong lớp cũng nằm ở áp chót, hiện giờ bài tập lẫn ôn tập tầng tầng chồng chất, với cậu mà nói chẳng khác gì ác mộng, kết quả là tần suất Cao Tân thở dài trong kí túc xá lẫn tần suất kéo Cát Vi Dân ra ngoài trường ăn uống đều tăng vọt.

“Ai…”

Khi Cao Tân dựa trên giường u oán thở dài lần thứ n+1, Cát Vi Dân cuối cùng nhịn không được cầm lấy Tân Hoa từ điển đang mở trên giường ném xuống.

“Câm miệng! Ồn muốn chết!”

Cao Tân quả nhiên lại trở nên im lặng, mấy tên bạn cùng phòng khác đùa cậu.

“Cao Tân, sao Cát Vi Dân chỉ ở trong bệnh viện với cậu một đêm, cậu đã bị “viêm khí quản” rồi?”

“Chính là chính là, sao chưa từng thấy cậu nghe lời tụi này như vậy?”

Cao Tân cầm ngược cuốn sách tiếng Anh, ngữ khí bình tĩnh đáp.

“Tiểu Cát khác với các cậu, cậu ấy là đặc biệt.”

“Chết tiệt, cậu thật ghê tởm!” Mấy người kia gào ầm lên cầm gối đầu ném cậu, Cát Vi Dân tiếp tục ngồi trên giường đọc sách, uống một ngụm sữa chocolate Cao Tân mua cho, sao lại ngọt thế này.

~*~*~*~

Bình Luận (0)
Comment