Tháng Năm Ngọt Ngào

Chương 20

Cát Vi Dân là người duy nhất trong trường biết cha mẹ Cao Tân đã ly dị, thứ cảm giác được cùng sẻ chia một bí mật này thật kì diệu, từ đó cũng khiến cho quan hệ của hai người cũng trở nên khác biệt. Cát Vi Dân biết mình đối với Cao Tân là rất đặc biệt, là người cậu ấy có thể tin tưởng, có thể để cậu ấy phát tiết cảm xúc. Thỉnh thoảng Cao Tân sẽ kể chuyện về cha mẹ cậu, chuyện trước đây cậu đã theo mẹ đi khắp nơi bôn ba thế nào, chuyện cậu nhìn thấy cha dẫn em gái cùng cha khác mẹ đi công viên, lúc kể những điều này hai mắt Cao Tân luôn hơi trĩu xuống, khóe môi nhếch lên một nụ cười đạm mạc, vẻ như chẳng sao cả.

Cát Vi Dân nhìn bộ mặt tươi cười nửa sống nửa chết kia sẽ sinh khí. Rõ ràng là rất để tâm, giả bộ làm cái gì? Cát Vi Dân rút thẻ tín dụng của cậu ta ra, nói.

“Được rồi, phá gia chi tử, hôm nay tớ đi với cậu, trong vòng một tháng tới không được xài lung tung nữa. Dù sao chúng ta cũng không thể giận dỗi tiền.”

Ánh mắt Cao Tân lấp lánh, giống như có gợn nước sóng sánh trong đó, nhìn Cát Vi Dân mà tim đập mạnh một cái.

“Tiểu Cát…”

“Cái gì?”

“Sao tớ lại cảm thấy cậu được món hời lại còn ra vẻ nhỉ? Đây là tớ đang mời cậu ăn một bữa miễn phí thật lớn ý!”

Tên này đúng là cao thủ phá hỏng không khí! Cát Vi Dân cắn răng.

“Cao Tân, tự mình đưa đầu qua đây!”

“A, Tiểu Cát, thời kì trưởng thành điên loạn của cậu lại phát tác?”

“Đi chết đi!”

“A… Ui… Đừng… Cha mẹ ơi…”

“Cao, Tân, tớ còn chưa đánh mà!”

“Ha ha, lần này không khớp thời gian rồi… Ui da! Tiểu Cát, cậu đánh lén nha… A… Ui da… Ôi…”

Hai người nháo đến mệt, Cát Vi Dân thở hổn hển mà nằm úp sấp trên người Cao Tân, cùng cậu ta mắt to trừng mắt nhỏ.

“Cậu… Cậu… Lẩn mất… Ngược lại… Đúng lúc…”

“Hắc hắc, quen tay quen việc thôi. Tiểu Cát, thật là chưa từng có ai nói rằng cậu có khuynh hướng bạo lực sao?”

“Câm miệng, còn cậu là khuynh hướng thích bị ngược đãi.”

“Chỉ mỗi mình cậu là tớ không đánh trả thôi.” Cao Tân bình tĩnh nói. Cát Vi Dân cúi xuống nhìn gương mặt giãn ra của cậu ta dưới người mình, một bên khóe miệng cong lên thành nụ cười lười biếng, nhịn không được cũng cười rộ lên, cười được như bây giờ, thật tốt.

Những bước chân của mùa xuân càng ngày càng đến gần, trang phục dưới áo khoác đồng phục giảm bớt từng lớp, từ áo lông thật dày chỉ còn một chiếc áo mỏng, cuối cùng ngay cả áo khoác đồng phục của mùa đông cũng cởi bỏ, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi dài tay bên trong. Trong hơi ấm dạt dào của mùa xuân, Cát Vi Dân nhận ra thức dậy buổi sáng là chuyện thống khổ nhất. Mỗi lần vùng vẫy mở to mắt đều là sắp tới thời gian tập thể dục buổi sáng, quơ quào rửa mặt hai ba cái rồi lao xuống kí túc xá, phi thường bê bối. May mắn sao Cao Tân luôn thức dậy đúng giờ, luôn là người đầu tiên xuống nhà bếp mua bữa sáng thịnh soạn cho mình lẫn cho Cát Vi Dân rồi đem về kí túc xá, nhận tiện đem Cát Vi Dân hai mắt vẫn còn díp chặt vào nhau nửa tha nửa kéo xuống sân thể dục, nhờ thế Cát Vi Dân tránh được bị trễ thể dục buổi sáng và vận mệnh bi thảm đứng xếp hàng dài cổ chờ cơm.

Những người cùng phòng khác nhìn cuộc sống cơm đến miệng ăn đầy hạnh phúc của Cát Vi Dân mà thở dài một tiếng.

“Gian tình, hai người các cậu tuyệt đối là có gian tình!”

Cát Vi Dân nhảy dựng lên nhào tới đánh.

“Cậu nói ai có gian tình hả!”

Cao Tân ôm chặt lấy cậu.

“Đừng, Tiểu Cát, cậu tưởng ai cũng giống tớ sao, bị đánh cũng không đánh trả lại.”

“Hứ, cậu ta đánh lại lão tử cũng đánh tới.”

“Vậy chịu thiệt chính là cậu thôi.”

“Cậu nói lão tử đánh không lại cậu ta?”

“Đúng vậy a. Cậu đánh nhau hoàn toàn không có phần thắng.”

“Cao Tân, lão tử đánh chết cậu trước!”

“Oa a a a a… Ui đánh… Cứu mạng!”

Mấy cậu bạn trong phòng vẫn tiếp tục lắc đầu.

“Gian tình a gian tình.”

~*~*~*~

Có một chuyện về Kì Đãi Độ 2, tớ thấy đã có bạn làm xong rồi nên định là không post nữa, nhưng dù sao thì cũng đã lỡ làm đến chương 11 rồi. Tớ cũng không có thời gian post lên từng chương, nên giờ cũng không biết mần sao. ´^` Có ai có ý kiến gì hông a?

Bình Luận (0)
Comment