Tháng Năm Ngọt Ngào

Chương 37

Thời tiết ngày càng lạnh, những người sống trên sườn núi sau trường cũng ngày càng thưa thớt, chiều cuối thu trời quang đãng, Cát Vi Dân thoải mái ngồi trên thảo nguyên phủ kín sắc hoàng kim của ngô đồng, đầu gối úp một quyển sách thật dày, bên chân là một chồng cao cao khác nữa. “Sột soạt sột soạt”, có tiếng chân bước trên lá khô, phát ra tiếng vang thanh thúy. Cát Vi Dân không cần ngẩng đầu cũng biết là ai, im lặng chẳng nói gì, chỉ cong cong khóe miệng, quả nhiên vài giây sau, gương mặt tuấn tú phóng đại của Cao Tân choán hết toàn bộ tầm nhìn. Cát Vi Dân cười nhắm mắt lại cùng cậu ta miệng lưỡi giao nhau, hương thơm nồng đậm của trà sữa tràn trong khoang miệng, Cát Vi Dân thỏa mãn mà buông ra một tiếng thở dài.

“Cậu lại tới Lâm Kí à?”

Đó là một tiệm ăn nhỏ cạnh trường, khuất giữa những ngõ tắt nhỏ hẹp, trang trí cũng không mấy thu hút, nhưng đồ ăn thì ngon đến mức khiến người ta ngón trỏ đại động, vì thế những người biết thưởng thức từ sáng sớm đã xếp một hàng dài trước cửa. Cao Tân nhấc gói to trong tay, nhe hàm răng đều tăm tắp.

“Bánh trứng và trà sữa, vẫn còn nóng.”

“Lần sau đừng đến đó, xếp hàng rất mất công.”

“Được.” Cao Tân vừa gật đầu vừa ảo não trừng cái gói to. “Lần này vẫn bị chậm chân, bánh bao gạch cua cậu thích ăn hết rồi, lần sau phải đi sớm hơn nữa.”

“Sớm cái đầu cậu á!” Tên này rốt cuộc có để lời cậu vào tai không hả? Mở túi ra, một hộp bánh trứng còn nóng hôi hổi, hai ly trà sữa có một ly đã mở nắp, tưởng tượng đến dáng vẻ Cao Tân vội vàng hút một hơi trà sữa xong liền ôm gói to chạy đến đây, từ tận đáy lòng của Cát Vi Dân liền trở nên ấm áp.

Từ khi quen biết, Cao Tân vẫn luôn là gần như cưng chiều mà đối với cậu thật tốt, vì thế nên hay bị bạn cùng phòng nửa đùa nửa thật mà gọi “thê nô”, mà bây giờ lại còn thân mật đến quá mức. Vấn đề chính là, mỗi khi Cao Tân làm cho cậu việc gì thì đều vô cùng tự nhiên, không hề có chút cảm giác nịnh nọt hay lấy lòng, giống bản thân Cao Tân từng nói, đơn thuần chỉ vì muốn thấy Cát Vi Dân vui vẻ mà thôi. Cái tên ngốc thế này, cậu sao có thể đẩy cậu ta đi được chứ?

Cát Vi Dân cầm lấy ly trà sữa đã bị Cao Tân uống hút một hơi, lại cầm bánh trứng cắn một miếng, hương vị ngọt ngào từ yết hầu chạy xuống bụng, ưm, bánh trứng của Lâm Kí quả nhiên danh bất hư truyền. Quay đầu thấy bộ dạng mắt trừng to miệng mở lớn của Cao Tân, Cát Vi Dân tâm tình khoái trá cầm bánh trứng nhét hết vào miệng cậu ta.

“Ăn hết.”

Uống xong trà sữa ăn hết bánh trứng mới phát hiện dưới gói to còn có đồ gì đó, Cao Tân gãi đầu.

“A, cái đó là tớ tiện đường ghé cửa hàng tiện lợi mua.”

Cát Vi Dân khóe miệng run rẩy mà nhấc món đồ kia lên.

“Đây là cái gì?”

“Bao cao su đó!”

Cậu đương nhiên biết đó là bao cao su! Gân xanh trên thái dương Cát Vi Dân bắt đầu giật giật.

“Cậu mua mấy thứ quỷ quái này làm gì hả?”

“Để dùng a!”

Cát Vi Dân tận lực hít sâu 5 giây, vẫn không thể áp chế được lửa giận trong lòng, cậu một cước đá tới.

“Dùng cái đầu cậu a! Cậu có lần nào dùng chưa?!”

“Ui da… Đau quá! Tiểu Cát, khuynh hướng bạo lực của cậu càng ngày càng nghiêm trọng, sao thời kì trưởng thành mãi mà chưa qua vậy?”

“Đi chết đi!”

Có một số việc, có lần đầu sẽ có lần thứ hai, có lần thứ hai chắc chắn sẽ có lần thứ ba, thứ n, thuận lý thành chương. Dục vọng giống như thủy triều cuồn cuộc lao tới, từ miệng cống để mở trào ra. Thời gian bên ngoài kí túc xá của hai người trong hai tháng gần đây đột nhiên tăng vọt, nếu khu nhà trọ gần trường làm thẻ VIP, Cát Vi Dân tin chắc cậu sẽ là hội viên vàng.

Gắn bó như môi với răng, lưỡi quấn quít, thân thể siết chặt, dường như dù chỉ là những động tác đơn giản nhất cũng đều có thể khiêu gợi dục vọng mãnh liệt, mơ mơ màng màng đi đặt phòng, đến lúc Cát Vi Dân tỉnh táo lại, đã bị Cao Tân đặt trên giường khách sạn làm mưa làm gió. Những thể nghiệm trước bước cuối cùng khá tốt đẹp, hôn, vuốt ve, ngón tay cùng đầu lưỡi tinh tế an ủi bộ vị đứng thẳng đồ sộ, thoải mái đến dục tiên dục tử, những tiếng rên rỉ ý loạn tình mê cũng không kềm chế được. Vì vậy nên bước cuối cùng càng thống khổ hơn.

Cát Vi Dân này cả đời đều là được phủng trong lòng bàn tay mà lớn lên, không nỡ đánh càng không nỡ để ngã, cậu dù có phạm lỗi tày trời thì cha Cát cũng không đành lòng hạ xuống một cái tát, Cát Vi Dân từ nhỏ đến khi trưởng thành vết thương đau đớn nhất từng trải qua là khi chơi bóng té bị thương đầu gối. Mà hai thứ đau đớn này hoàn toàn không thể so sánh với nhau, cảm giác thân thể bị xỏ xuyên qua cũng không sắc nhọn như khi da thịt bị tổn thương, nhưng bởi vì làm liên tục một thời gian dài nên có vẻ cực kì khổ sở. Những lúc bị Cao Tân từ phía sau ôm lấy thắt lưng va chạm, trong đầu Cát Vi Dân chỉ còn một từ duy nhất: lăng trì. Thong thả mà tra tấn người.

Mỗi lần Cát Vi Dân tay đỡ thắt lưng bước ra khỏi khách sạn đều nghiến răng nghiến lợi thề lần sau tuyệt đối không để Cao Tân thực hiện ý đồ, rồi mỗi lần vết sẹo lành lại quên đau mà bị câu thì thầm “Tớ thích cậu” của Cao Tân hạ gục. Cát Vi Dân hậu sự tỉnh lại, lẽ ra ngay từ đầu cậu không nên dung túng Cao Tân, dung túng đến mức cậu ta càng ngày càng áp tới mà bản thân mình hết lần này đến lần khác bại trận. Đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận.

Khiến Cát Vi Dân hộc máu hơn nữa còn có chuyện bao cao su. Cát Vi Dân rất tích cực mua đầy đủ bao cao su, rồi thì ở thời điểm trọng yếu lại quên mang, tiếp theo là lời thề son sắt rằng cam đoan sẽ bắn bên ngoài, cuối cùng không ngoài ý muốn mà vi phạm lời thề của chính mình. Cát Vi Dân thật ra cũng không quá bài xích chuyện cậu ta bắn bên trong, dù sao cuối cùng làm vệ sinh cũng là Cao Tân làm, cậu một ngón tay cũng không phải động, cũng không tăng thêm phiền toái nào cả. Chỉ là khai ngân phiếu khống thật sự là hành vi khiến người ta cảm thấy chán ghét, mỗi lần Cao Tân thỏa mãn nằm dài trên người Cát Vi Dân, Cát Vi Dân nhìn hộp bao cao su còn chưa được mở gói cách đó hơn 10m, lần nào cũng có cảm giác xúc động muốn gào to rằng:

Cậu không thể dứt khoát không mua luôn không được sao?

~*~*~*~

*khụ khụ* tuần trước thiếu 1 chương nhỉ, nên tuâần này bụ lại là 3 chương nhé~~~

Bình Luận (0)
Comment