Tháng Năm Ngọt Ngào

Chương 51

Cát Vi Dân ngẩn người, vội vàng chạy tới, cuối cùng cũng nghe được Cao Tân ú ớ la hét gì đó.

“Đừng lại gần, còn chưa biết có phải bệnh kia không!”

Khi đó là thời điểm dịch cúm gà đang hoành hành, khắp cả nước ai ai cũng lo lắng, thành phố của họ lại là khu dịch bệnh, chỉ cần một ca sốt cao thì sẽ om sòm thành đại dịch. Cát Vi Dân cũng chẳng thèm để ý nhiều, sải chân bước đến đầu giường cậu, đưa tay ấn lên trán Cao Tân, ngăn cậu ta yếu ớt giãy dụa.

“Chỉ có mình cậu là tự nguyền rủa bản thân vậy thôi, nhìn cậu đi, vẫn chưa đủ tư cách để bị cúm gà đâu, còn nghĩ đến chuyện lây bệnh cho tớ, khùng.”

Đưa tay sờ thử, trán nóng hầm hập, Cao Tân cả người ngượng nghịu, gương mặt ửng hồng, mắt nhắm hờ, ướt sũng. Cát Vi Dân không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu, quay đầu hỏi những người khác.

“Đi khám bác sĩ chưa?”

“Vẫn chưa, cậu ta toàn thân rã rời không còn chút sức lực, tụi tớ định làm chút gì cho cậu ta ăn lấy sức rồi mới đưa đi bệnh viện.”

“Vậy còn không mau đi!” Cát Vi Dân cuống đến giậm chân.

Tay chân vụng về đút Cao Tân ăn xong bát cháo, mấy cậu nam sinh như hộ giá vừa nâng vừa kéo cậu ta đến bệnh viện của trường. Vị bác sĩ già tóc hoa râm đeo khẩu trang che hơn nửa mặt, chỉ để lộ đôi mắt rất không vui đang nheo lại.

“Sao để đến sốt như vậy mới mang tới đây?”, vừa bắt đầu lật cuốn “Sổ tay phòng chống viêm phổi” vừa cằn nhằn không dứt.

“Bắt đầu phát bệnh từ lúc nào?”

“Lúc trước có từng lên cơn sốt không?”

“Trước khi phát sốt một ngày cho đến bây giờ đã tiếp xúc những ai rồi?”

Cát Vi Dân nhìn ông ta chậm chạp ghi lại các triệu chứng mà sốt ruột.

“Bác sĩ khoan hỏi nhiều, trước tiên xem bệnh đi đã chứ!”

Vị bác sĩ vẫn như cũ không nhanh không chậm liếc cậu một cái. “Cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?” Sau đó lại quay sang gọi điện thoại, giọng nói vẫn từ tốn từ tốn.

“Xin chào, văn phòng học sinh phải không? Tôi vừa tiếp nhận một cậu bị sốt, cùng… Mã số sinh viên và tên cậu ta? Chờ một lát…”

Vất vả lắm mới gọi xong cuộc điện thoại, sau đó bắt đầu từ tốn sờ trán nhìn cổ họng, rồi mới nói.

“Trước hết vẫn cặp nhiệt kế thử, nếu vẫn chưa hạ sốt thì phải chuyển sang bệnh viện ở ngoài. Các cậu cũng ở lại, chờ người bên văn phòng học sinh tới giải quyết.”

Từ trước đến nay chưa bao giờ trái tim Cát Vi Dân đập nhanh đến thế, cúm gà hiện giờ đang gây xôn xao dư luận, cậu cũng chỉ để ý con số người nhiễm bệnh trên TV không ngừng tăng, nhưng cũng chẳng liên quan gì đến mình. Nhưng nếu Cao Tân thật sự… Trong đầu hiện lên số người tử vong thay đổi từng ngày trên internet, lòng bàn tay Cát Vi Dân ướt đẫm mồ hôi.

Giáo viên bên văn phòng học sinh tới làm bản ghi chép xong mới cho phép mọi người về, Cao Tân ở lại bệnh viện để theo dõi tình hình sát sao. Cát Vi Dân lo lắng suốt cả đêm, cũng may hôm sau nhận được tin Cao Tân chỉ còn sốt nhẹ, có lẽ chỉ là cảm mạo bình thường mà thôi.

Nhân duyên của Cao Tân không ngờ tốt đến kì lạ, hôm sau lúc tan học Cát Vi Dân chạy qua bệnh viện trường nhìn xem cậu ta thế nào, giường bệnh đã bị một đám bạn học vây quanh, có người trêu ghẹo.

“Chúc mừng nhé, nghe đồn mỗi khi phát sốt thì sẽ cao lên đó!”

Tinh thần của Cao Tân cũng đã khá hơn nhiều, tựa vào đầu giường nghiêm túc nói.

“A, nếu nói vậy, chẳng lẽ cậu chưa từng phát sốt lần nào sao?”

“Đi chết đi!”

Bên giường bệnh náo nhiệt cười đùa một trận. Cát Vi Dân chờ mọi người đi rồi mới đi đến đầu giường cậu ta, vừa cầm bình thủy pha thuốc cho cậu vừa nhắc.

“Bệnh rồi cũng không chịu an phận, cậu lo mà dưỡng bệnh đi.”

Cao Tân ngậm muỗng thuốc cậu đút cho, nói.

“Kì thật tớ cũng không bệnh nặng lắm, cậu không cần qua đây đâu, không khí trong bệnh viện cũng không tốt.”

Cát Vi Dân trừng mắt liếc cậu một cái.

“Cậu nghĩ cậu sốt bao nhiêu độ hả, còn nói không nghiêm trọng. Tớ không chăm sóc cậu thì ai chăm sóc cậu đây?

Cao Tân nói, “Bạn cùng phòng tớ chăm bệnh rất tốt, thật sự rất tốt mà. Vừa nãy họ mới đem cháo đến cho tớ. Cậu vẫn là về sớm đi, nghe thấy tiếng bên giường kế bên không, ho cứ như bị ho lao ấy, bị lây bệnh thì không phải chuyện đùa đâu.”

Muỗng thuốc trên tay Cát Vi Dân run lên, nhét mạnh vào, Cao Tân bị sặc ho vài cái, Cát Vi Dân cũng không thèm để ý tới, tiếp tục đưa thuốc tới bên miệng cậu ta, vừa nói.

“Vẫn là không cần phiến đến họ, có tớ là được rồi.”

Cao Tân dùng ánh mắt phức tạp nhìn cậu một hồi, nhìn đến nỗi Cát Vi Dân cảm thấy mất tự nhiên mới mở miệng.

“Tiểu Cát, tớ nói thật đấy.”

“Sao cơ?”

“Cậu như vậy, vừa nhìn là đã biết thường được người khác chăm sóc, cho tớ giờ chắc vẫn chưa từng chăm sóc ai đúng không?” Cát Vi Dân vốn được người nhà ấp trong lòng bàn tay lớn lên chăn ấm nệm êm, ngay cả chuyện đút thuốc này cũng là lần đầu làm, bị nói trúng tim đen nên mặt có chút giận dỗi.

Cao Tân không hề chuyển tầm nhìn mà tiếp tục nói cho xong.

“Cho nên, cậu tới chăm sóc tớ chỉ thêm phiền, thà đừng chăm sóc còn hơn. Tớ thấy cậu về đi thì vẫn… Á!”

Nói chưa xong, liền bị Cát Vi Dân một thìa nhét vào miệng. Cát Vi Dân hung hăng ra lệnh, “Uống!”

Sau đó hất cằm. “Không phải chỉ bưng trà dân nước dọn phân thôi sao, cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn, lão tử mắc gì không làm được hả? Nói bạn cậu sau này không cần tới nữa, việc chăm sóc cậu toàn bộ có tớ bao thầu.”

Tuy bản thân cũng biết mình không giỏi việc này, Cát Vi Dân vẫn không muốn để người khác chăm sóc cho Cao Tân, cảm giác như việc của mình lại bị người khác giành mất, rất không thích.

Cao Tân cũng hiếm khi không nhằng nhì, cười nhu hòa với cậu, nói.

“Được.”

Ánh nắng chiều chiếu vào trong phòng bệnh thật dịu dàng, trên đầu Cao Tân ánh lên một vòng ánh sáng vàng nhạt, cứ như thiên sứ, Cát Vi Dân im lặng đút cậu từng muỗng canh, cảm thấy khoảnh khắc này đẹp đến nỗi thời gian như ngừng trôi, đáng tiếc vẫn là bị một câu nói của Cao Tân dễ dàng phá tan.

“Tiểu Cát, thật ra nghĩ lại thì cho cậu học cách chăm sóc người khác cũng không phải sai lầm, 50 năm sau chúng ta già đi còn phải chăm sóc lẫn nhau, cho nên bây giờ cứ lấy tớ ra tập luyện đi!”

Cát Vi Dân cạch một tiếng ném muỗng vào trong bát.

“Tự uống.”

“Hả, Tiểu, Tiểu Cát?”

“50 năm sau nói không chừng tớ vẫn chưa biết chăm sóc người khác, cậu trước tiên vẫn học cách tự mình chăm sóc mình đi.”



“Tiểu Cát, cậu thật vô tình.”

“Câm miệng.”

Trong những suy tính về tương lai của Cát Vi Dân, căn bản là không có Cao Tân ở đó. Cậu vẫn luôn cảm thấy, chuyện hai người ở bên nhau cũng chỉ có thể là khoảng thời gian tuổi trẻ lông bông này, là những tháng năm tươi đẹp, ảo tưởng dại khờ, gương mặt điển trai và thân thể trẻ trung vẫn được tiêu dao tự tại. Tưởng tượng đến 50 năm sau bên cạnh mình là một lão già lẩm cẩm đã rụng hết răng, run rẩy tựa vai nhau, Cát Vi Dân bỗng nghĩ, nếu người đó là Cao Tân, kì thật cũng rất ấm áp.

~*~*~*~

Len lén post bài chúc mừng em Du tốt nghiệp (づ ³)づ~

Bình Luận (0)
Comment