Tháng Năm Ngọt Ngào

Chương 61

Mùa thu cuối cùng chậm chầm trôi, mùa đông lại lần nữa tràn về. Lễ Giáng Sinh năm đó, Cát Vi Dân vội vàng làm xong việc trên văn phòng, sau đó lên xe của Cao Tân đi lên ngọn núi ngoại ô. Xe là Cao Tân mượn ở nhà, Cát Vi Dân ngồi ghế phó lái, nhìn cậu ta nhẹ nhàng đánh tay lái chuyển sang đường núi, lại nhớ tới cách đây không lâu Lâm Kính Tổ cũng gặp tai nạn xe cộ phải nhập viện, không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

“Này, cậu lấy bằng lái hồi nào vậy?”

“Nghỉ hè năm nay. Cậu không có ở đây, tớ cũng chán nên đi thi luôn. Đây là lần đầu tiên tớ lái xe sau khi lấy bằng đó.”

Cát Vi Dân bật người chụp lấy dây an toàn, Cao Tân quay đầu nhìn cậu, an ủi nói.

“Đừng lo, trước khi lấy bằng tớ cũng hay lái xe mà.”

Đó mới là chuyện khiến người ta lo lắng ý! Cát Vi Dân hoàn toàn phát điên.

“Aaaaa! Đừng nhìn tớ, quay đầu lại nhìn đường mau! Nhìn đường cho tớ! Không được nói chuyện!”

Xe cuối cùng cũng bình an lên tới đỉnh núi. Ngọn núi này là điểm ngắm cảnh mới được phát hiện, cũng không mấy người biết, bãi đậu xe rộng rãi chỉ thưa thớt năm sáu chiếc xe.

Lúc tới nơi thì trời đã sẩm tối. Cát Vi Dân nhìn mấy chiếc xe đằng kia trong đêm tối rung lắc một cách quỷ dị, không khỏi hồ nghi nheo mắt lại.

“Này, cậu có ý gì thế?”

Cái tên thần kinh bất thường kia cũng đã vọt tới cạnh chiếc xe rung lắc dữ dội nhất, hơn nữa còn vẫy tay lớn tiếng gọi cậu.

“Tiểu Cát, mau tới đây!”

Chiếc xe quả nhiên liền dừng lại. Cát Vi Dân đen mặt, làm động tác suỵt chạy tới chỗ Cao Tân đang khoa tay múa chân, lại chỉ chỉ chiếc xe. Đợi đến lúc Cát Vi Dân chạy đến chỗ Cao Tân, lại thấy Cao Tân cúi người nói với cửa kính xe.

“Thật xin lỗi đã quấy rầy, hai người cứ tiếp tục đi nhé.”

Cát Vi Dân thật muốn đập đầu chết đi, vội nắm khăn choàng cổ kéo cậu ta qua một bên, đau đầu hỏi.

“Cậu rốt cuộc là muốn làm gì hả?”

Cao Tân vẫn là biểu tình rạo rực vui sướng, nắm tay cậu đi ra ngoài bãi đỗ xe, ánh mắt như đứa trẻ chờ mong được khen.

“Tiểu Cát, cậu nhìn kìa.”

Cát Vi Dân nhìn theo ánh mắt Cao Tân. Từ đỉnh núi hai người đang đứng, theo con đường xuống núi là một vầng sáng lấp lánh trải dài, những dòng chảy màu vàng lẫn màu bạc, chúng tĩnh lặng, chúng lưu động, ngay dưới chân mình phát sáng. Cát Vi Dân cảm thấy như mình đang đứng trong dải ngân hà vậy.

Cao Tân im lặng đứng bên cậu, chờ Cát Vi Dân trong lòng trầm trồ kinh ngạc đủ rồi mới lên tiếng.

“Sao nào? Rất đẹp đúng không? Tớ đã nói năm nay tớ nhất định sẽ tặng cậu món quà Giáng Sinh đẹp nhất mà.”

Cát Vi Dân quay đầu đối diện với ánh mặt của cậu, nói.

“Ừ, rất đẹp.”

Thật sự rất đẹp, trong đôi mắt đen ấy lấp lánh ánh sáng hút hồn mình, cảnh đêm mỹ lệ kia so ra vẫn không bằng.

Giữa những đợt gió núi phần phật, ăn hết bánh khúc cây có chút ngọt, cùng nhau nói “Giáng Sinh vui vẻ” xong, Cao Tân liền lấy ra một món đồ đặt vào tay Cát Vi Dân.

“Đây, quà Giáng Sinh.”

Trong lòng bàn tay là một cái chìa khóa kim loại vẫn còn mang độ ấm của cơ thể, Cát Vi Dân có chút sững sờ nhìn nó. Hình thức đơn giản, một sợi dây chuyền dài, trong đó xâu vào chiếc chìa khóa khắc hình hai trái tim ***g vào nhau. Cao Tân nói.

“Sau này chờ đến lúc chúng ta có nhà riêng rồi, cậu có thể lấy nó ra mở khóa. Tớ cũng có một cái, là một cặp.”

Cát Vi Dân không nói gì, ngẩn ngơ nhìn cậu. Cao Tân sờ sờ đầu.

“Cái này, tớ cũng chỉ tiện tay mua thôi, không đáng giá mấy đâu.”

“…”

“Tớ biết cậu không đem quà, không sao đâu.”

“…”

“Tiểu Cát, cậu cứ nhìn tớ như vậy làm tớ sợ đó.”

“Cao Tân,” giọng nói Cát Vi Dân hòa vào gió núi, có chút khàn, “Cậu lại đây.”

Cao Tân đưa mặt gần. Nơi này là bãi đỗ xe trống trải chẳng có gì để che khuất được, phía sau còn có hai ba đôi tình nhân, nhưng Cát Vi Dân đã không còn nghĩ được gì nữa, cậu vươn tay kéo cổ Cao Tân lại, đem môi mình ấn lên, đầu lưỡi chạm vào nhau truyền đến hơi ấm trong đêm đông giá lạnh.

Nắm thật chắc chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay, đến nỗi có chút đau đớn. Rõ ràng chỉ là món quà không đáng bao tiền, rõ ràng chỉ là một câu nói đơn giản như vậy. Người này, sao lại có khả năng khiến cho cậu cảm động đến nỗi chẳng biết phải làm sao thế này? Cát Vi Dân chạm lên bờ môi Cao Tân, nhẹ giọng nói.

“Chỉ cần sau này cậu đừng nuôi gà trong vườn, tớ sẽ nhận chìa khóa.”

“A, sao lại như vậy chứ!”

“Câm miệng, không được phản đối.”

Cuối cùng vẫn không ngoại lệ mà làm một vài chuyện này nọ. Quần áo Cát Vi Dân vắt trên người, cơ thể mỗi lần chuyển động lại rớt xuống một chút, cậu nhìn qua bả vai Cao Tân, thấy cái áo mưa trên ghế sau của xe, trong đầu mê man nghĩ, khó trách hồi nãy mấy chiếc xe kia rung lắc dữ dội đến vậy, những lúc thế này căn bản không còn tâm trí đâu mà thẹn thùng, chỉ mỗi việc cố gắng không bị sự tiến đến mãnh liệt dưới thân làm cho linh hồn thoát xác thôi đã hao hết tâm trí. Đến nỗi cậu không thể nào kìm được giọng nói, đành bỏ mặc như thế.

“A… ưm… Chỗ đó… Không, không được… Đừng…”

“A… Không cần, cứ như vậy bắn đi… Bắn trong tớ…”



“Tiểu Cát, vừa rồi cậu thật dũng mãnh, tớ còn tưởng sẽ bị cậu cắn đứt luôn ý.”

“Câm miệng.”

“Ui ui… Khoan duỗi chân nha… Tớ chưa lau đâu, cậu mà cử động là chảy ra đó…”

“…”

“Tiểu Cát, cậu đỏ mặt.”

“…”

“A, đừng đánh, ui…”

Trong xe còn vương vấn hương vị *** khiến người ta mặt đỏ tim đập, quần áo hai người rơi vãi đầy dưới sàn xe, trên gương mặt là nụ cười tràn đầy hạnh phúc. Cả hai đều không biết rằng, đây là lễ Giáng Sinh cuối cùng họ có thể cùng nhau trải qua.

~*~*~*~

Chương này 2 bợn trẻ hư quá, đi phám đám người khác nha =))))))))

mà sắp ngược rồi *hú hú*
Bình Luận (0)
Comment