Sáng sớm hôm sau, Mạc Tố Viện nấu xong cháo đậu đỏ thì rán bánh mật[1], lúc Tạ Mạnh đến liền được nhận một cái ôm cực kì nồng nhiệt.
[1] Bánh mật (còn gọi là bánh gạo): một loại bánh của TQ thường ăn vào dịp năm mới.
“Cảm giác con càng ngày càng cao.” Mạc Tố Viện cười nói, “Ở Bắc Kinh có vất vả không?”
Quý Khâm Dương nhặt khối bánh mật nhét vào miệng, hàm hồ bảo: “Mẹ, sao cứ thấy ai bằng tuổi con thì mẹ đều khen con nhà người ta cao thế, bộ con mẹ lùn lắm hả?”
Mạc Tố Viện mắng hắn: “Mẹ nói con lùn lúc nào?”
Tạ Mạnh cũng cười: “Trông cô cũng trẻ đẹp lắm ạ.”
“Ôi trời.” Mạc Tố Viện che mặt, “Đứa nhóc này thật biết ăn nói.”
Năm ngoái Quý Sơn Dung vừa đi leo núi, mang về một đống đá hình dạng kì quái. Hiện tại những lúc rảnh rỗi không có gì làm, ông sẽ loay hoay với đống đá, vẽ tranh viết chữ trên mặt đá xong thì tự mình cất đi hoặc đem tặng người khác.
Mạc Tố Viện mua giấy đỏ, chia cho Quý Khâm Dương và Quý Sơn Dung để cả hai cùng viết câu đối.
“Cứ thế viết luôn á?” Tạ Mạnh không thạo việc, chỉ có thể đứng cạnh nhìn, “Không cần tìm hiểu một chút ư?”
Quý Khâm Dương mài mực: “Tìm hiểu gì chứ?”
Tạ Mạnh cũng không xác định lắm: “…Xem xem người ta viết thế nào?”
Quý Khâm Dương xắn tay áo lên, chọn cỡ bút lông: “Viết câu đối rất đơn giản, cứ đối sao cho may mắn là được rồi.” Hắn liếc Tạ Mạnh một cái, “Em giúp anh mài mực nhé?”
Cuối cùng Quý Khâm Dương viết bốn câu đối, dán ở cửa chính và trên cửa phòng mình.
“Lần đầu thấy anh viết bút lông đấy.” Tạ Mạnh cảm thán.
Quý Khâm Dương vừa dán vừa cười: “Có phải rất đẹp trai không?”
“Ừ.” Tạ Mạnh ngẫm nghĩ, “Về sau trong nhà chuẩn bị mấy án thư, chuyên để cho anh luyện chữ nhé.”
Quý Khâm Dương bật cười: “Giờ mới thấy anh học toàn mấy thứ đốt tiền gì đâu.”
Tạ Mạnh vươn tay xoa gáy hắn: “Yên tâm, em nuôi được mà.”
Dán xong câu đối, làm xong vằn thắn, Mạc Tố Viện và Quý Sơn Dung mỗi người đưa một bao lì xì cho Tạ Mạnh.
“Năm mới vui vẻ.” Hai vợ chồng đồng thanh nói.
Tạ Mạnh vội đáp: “Năm mới vui vẻ ạ.”
Tối đến, lúc ăn cơm Quý Sơn Dung mang rượu ra, bảo Quý Khâm Dương rót, hai bố con cùng chạm cốc.
“Lên Đại học thì là đàn ông rồi.” Quý Sơn Dung thản nhiên nói, “Muốn làm gì, nên làm gì, đều phải tự có chính kiến bản thân, bố ủng hộ con.”
Quý Khâm Dương nhăn mày: “Cảm ơn bố.”
Quý Sơn Dung: “Không say không về, cạn!”
Quý Khâm Dương một hơi nốc sạch cốc rượu trắng, tốc độ nhanh đến nỗi Mạc Tố Viện có chút lo lắng: “Con uống được không đó, trước nay có uống bao giờ đâu, tí nữa đừng để bị say.”
“Say thì say chứ sao!” Quý Sơn Dung chẳng chút để tâm khoát tay, “Trong nhà cũng chẳng có việc gì được, say thì đi ngủ, Tiểu Tạ con giúp bác để ý nó.”
Tạ Mạnh đồng ý đáp lời, quay đầu lại liền trông thấy Quý Khâm Dương hai mắt có chút lơ mơ.
“…Uống nhiều quá.” Quý Khâm Dương lắc lắc đầu, tự hắn cũng mỉm cười, “Thấy hơi chóng mặt.”
Tạ Mạnh đỡ hắn: “Muốn đi ngủ không?”
Quý Khâm Dương lắc đầu, hắn cầm chiếc đũa gắp đồ ăn, ăn xong bát cơm, cuối cùng còn uống hết canh không để sót lại chút nào.
Bật TV lên, hiện tại đang phát chương trình văn nghệ mừng tết âm lịch. Quý Sơn Dung và Mạc Tố Viện thỉnh thoảng sẽ nói chuyện, chạm cốc uống hớp rượu. Hai người vừa nhìn đã biết là một cặp vợ chồng rất hạnh phúc, dưới bàn thì nắm tay nhau, trên thì trưng vẻ nghiêm túc trò chuyện.
Quý Khâm Dương khoác vai Tạ Mạnh, một tay khẽ vuốt vành tai đeo khuyên của nam sinh.
Mạc Tố Viện không yên lòng nhìn con mình: “Say rồi thì ngủ đi, có muốn uống chút trà không?”
Quý Khâm Dương trực tiếp dựa đầu lên vai Tạ Mạnh, có chút chậm chạp trả lời: “Uống bích loa xuân.”
Mạc Tố Viện đứng dậy pha trà cho hắn, Tạ Mạnh nửa ôm Quý Khâm Dương đứng lên: “Con đưa cậu ấy đi ngủ trước.”
“Phiền con rồi.” Quý Sơn Dung cười nói, “Chốc nữa bác sẽ bảo mẹ nó mang trà lên.”
Phòng Quý Khâm Dương ở tầng hai, trên giường có hai chiếc chăn, Tạ Mạnh kéo ra một nửa, giúp hắn cởi quần áo rồi nhét vào ổ chăn. Quý Khâm Dương từ đầu đến cuối vẫn luôn tròn mắt nhìn Tạ Mạnh, cũng chẳng biết có say hay không, vừa có vẻ tỉnh táo lại vừa có vẻ mơ màng.
Tạ Mạnh ra lệnh: “Ngủ đi.”
Quý Khâm Dương vẫn không chịu nhắm mắt, bướng bỉnh nhìn chằm chằm mặt Tạ Mạnh.
“Nhìn cái gì mà nhìn.” Tạ Mạnh sờ sờ tóc đối phương, nhẹ giọng bảo, “Ngủ đi.”
Quý Khâm Dương vươn tay ôm cổ Tạ Mạnh: “Nhìn em.”
Tạ Mạnh cười: “Có gì đẹp mà nhìn.”
“Đẹp chứ sao không.” Quý Khâm Dương lẩm bẩm, “Anh phải nhìn em… Nếu nhìn ít quá, sau này sẽ bị thiệt.”
Tạ Mạnh không nói gì, cậu đẩy trán Quý Khâm Dương ra, chậm rãi bảo: “Ngủ đi, mai lại nhìn tiếp.”
Quý Khâm Dương nghe lời ngoan ngoãn nhắm mắt lại, một lát sau Tạ Mạnh xác nhận hắn đã ngủ say mới cẩn thận bỏ cánh tay đối phương đang quàng trên cổ mình xuống.
Trong phòng ngủ không bật đèn, Tạ Mạnh lúc đứng lên mới phát hiện Mạc Tố Viện đang đứng ở cửa, đối phương cả người đều chìm trong tranh tối tranh sáng, biểu tình nhìn không được rõ lắm.
Tim Tạ Mạnh tức khắc dội như trống, cậu cũng không biết Mạc Tố Viện đã nhìn trong bao lâu, thấy được nhiều hay ít. Nam sinh hé miệng, căng thẳng gọi một tiếng: “Cô…”
Mạc Tố Viện “tạch” một cái bật đèn ngủ lên.
“Nó ngủ rồi à?” Dưới ánh đèn sáng, Mạc Tố Viện tươi cười ấm áp, tay bà ôm một tách bích loa xuân vừa pha, có chút tiếc nuối bảo, “Xem ra chỉ có thể đợi nó tỉnh dậy rồi uống thôi.”
“…” Tạ Mạnh khẽ thở ra, cậu vội nhận lấy tách trà trong tay Mạc Tố Viện, nhỏ giọng nói, “Nóng không ạ, để con cầm…”
Mạc Tố Viện không nói gì, chỉ nhìn cậu mỉm cười.
Tạ Mạnh: “?”
“Không còn sớm nữa.” Mạc Tố Viện dịu dàng bảo, “Con cũng ngủ đi.”
Tạ Mạnh khó hiểu gật gật đầu: “Vâng…”
Mạc Tố Viện đưa cho cậu bộ áo ngủ mới cùng đồ dùng rửa mặt, lại trải xong giường rồi mang quần áo bẩn cậu thay ra xuống giặt. Tạ Mạnh đã rất lâu rồi chưa được người phụ nữ lớn tuổi nào cẩn thận chăm sóc như thế, cả người tay chân đều không biết phải làm sao, Mạc Tố Viện cuối cùng thậm chí còn giúp cậu chỉnh lại góc chăn: “Ngủ đi.”
Tạ Mạnh chôn mình trong chăn, mặt cậu có chút đỏ, lí nhí nói: “Cảm ơn cô…”
“Thằng bé ngốc.” Mạc Tố Viện cười vuốt vuốt tóc mái cậu.
Tắt đèn, đóng cửa lại cho hai người, Mạc Tố Viện đứng hồi lâu bên cánh cửa mới từ trên tầng đi xuống. Quý Sơn Dung ngồi trên sô pha xem TV, trông thấy bà bước xuống thì ngẩng đầu lên hỏi: “Ngủ cả rồi à… Em làm sao vậy?”
Mạc Tố Viện lắc lắc đầu, Quý Sơn Dung khẽ nhíu mày, ông nhìn vợ ngồi xuống cạnh bên, rồi chôn mặt trong lồng ngực mình.
“Xảy ra chuyện gì?” Quý Sơn Dung đau lòng ôm vai Mạc Tố Viện, “Năm hết tết đến, người vui vẻ như em sao lại thành ra không vui thế này?”
Lúc Quý Khâm Dương tỉnh lại thì phát hiện mới hơn sáu giờ. Đầu hắn hơi đau, xoay người liền nhìn thấy Tạ Mạnh đang yên tĩnh ngủ bên cạnh, Quý Khâm Dương ngắm một lát, không kìm được đưa tay vuốt gương mặt nam sinh.
“…” Tạ Mạnh mở mắt ra còn thấy rất mờ mịt, cậu sờ soạng tìm điện thoại, “Mấy giờ rồi?”
Quý Khâm Dương cười hôn lên chóp mũi cậu: “Còn sớm lắm, anh đánh thức em à?”
“Không.” Tạ Mạnh chuẩn bị đứng lên mặc áo khoác, “Hồi trước quen làm việc nghỉ ngơi theo giờ giấc rồi, anh cứ nằm đi, em rót nước cho anh.”
Quý Khâm Dương giữ chặt cậu: “Không cần, ngủ với anh lát nữa đi.”
Tạ Mạnh bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, chỉ có thể lần nữa ngủ lại, hai người mặt đối mặt nằm nhìn nhau.
Đột nhiên Quý Khâm Dương khum tay lại che bên miệng thở ra một hơi, nhăn mũi lại cố sức ngửi ngửi: “Hình như không có mùi gì…”
Tạ Mạnh: “?”
Quý Khâm Dương kéo cằm cậu lên hôn.
“…” Tạ Mạnh, “Em còn chưa đánh răng…”
Quý Khâm Dương vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc: “Anh kiểm tra rồi, không khó ngửi.”
Tạ Mạnh: “…”
Lúc xe nhà Hàn Đông đến, Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh vừa mới ăn xong bữa sáng, Mạc Tố Viện gói đồ ngọt mình làm cho hai người mang đi.
“Quàng khăn vào.” Mạc Tố Viện dặn dò, bà giúp Tạ Mạnh sửa sang lại một chút, quan sát nam sinh rồi bật cười, “Thật là đẹp trai.”
Tạ Mạnh bị khăn quàng cổ che khuất hơn nửa gương mặt, có chút ngại ngùng cười cười.
Quý Khâm Dương đi giầy xong, đứng ở cửa chờ cậu.
“Mẹ anh rất thích em.” Quý Khâm Dương vừa ra khỏi cửa liền khoác vai Tạ Mạnh.
Xa xa, Trương Giang Giang đứng cạnh xe Hàn Đông gọi hai người: “Mau qua đây đi!”
Tạ Mạnh phất tay, nhìn Quý Khâm Dương bảo: “Bố mẹ anh thật tốt.”
Quý Khâm Dương nhướn mày: “Không tốt thì sao sinh được người như anh chứ.”
Tạ Mạnh phì cười, cậu khuỵu gối đá Quý Khâm Dương một cái, đối phương cũng chẳng khách khí đáp lại.
Trương Giang Giang vội muốn chết: “Đừng đánh nhau nữa! Lên xe mau đi! Còn đi ngắm hoa mai đó!”
Hương tuyết hải ở trấn Quang Phúc Tô Châu danh tiếng cũng không quá nổi, hàng năm người đến ngắm mai đa số đều là dân địa phương Tô Châu. Trời lạnh người lại càng ít, trên cả sườn núi đều chẳng thấy mấy bóng người.
Trác Tiểu Viễn đặc biệt dẫn theo Trác Cận Cận, cô nhóc gầy đi rất nhiều, lúc trông thấy mọi người thì vô cùng vui vẻ.
“Bắc Kinh chơi có vui không?” Trác Cận Cận ngẩng đầu hỏi Tạ Mạnh, vì sức khoẻ không tốt nên cô nhóc được mấy người anh thay nhau ôm, lúc vào trong vườn mai đến lượt Tạ Mạnh, cô nhóc còn đỏ bừng cả mặt.
“Bắc Kinh rất lớn.” Tạ Mạnh dịu dàng cúi đầu nhìn cô bé, “Tháng mười này em đến đấy chơi, có muốn không?”
Trác Cận Cận gật đầu: “Anh em nói đưa em đi chữa bệnh, chữa bệnh cũng có thể chơi được ư?”
Tạ Mạnh: “Có thể chứ, bọn anh đưa em đi chơi, muốn chơi cái gì thì chơi cái đó.”
Trác Cận Cận cười: “Có thể đi Trường Thành không?”
Tạ Mạnh ngẫm nghĩ: “Ừm… Đi Trường Thành mệt lắm, chúng ta có thể đến xem một chút.”
“Em biết một câu này.” Trác Cận Cận đột nhiên bẻ ngoặt.
Tạ Mạnh hỏi: “Câu gì?”
Trác Cận Cận kiêu ngạo nói: “Không đến Trường Thành không phải hảo hán!”
Tạ Mạnh cười: “Cận Cận muốn làm hảo hán à?”
“Làm hảo hán sức khoẻ có thể tốt lên không?” Trác Cận Cận nghiêng đầu, “Nếu em đến Trường Thành, em sẽ khoẻ lại ư?”
Tạ Mạnh ôm chặt cô bé, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Nhất định sẽ khoẻ.”
“Vậy thì được.” Trác Cận Cận cười híp cả mắt, “Cứ coi như em là hảo hán đi.”
Trung tuần tháng hai là lúc hoa mai nở rộ, từng tầng bạch mai trắng như tuyết, phủ kín lưng chừng núi. Dưới tàng cây có cọc cây mai, Trương Giang Giang đứng lên trên chụp ảnh nụ hoa chớm nở trên đỉnh cây.
Hương mai sâu sắc, hoa xoè như mây.
Trác Tiểu Viễn ôm em gái đứng dưới tàng cây, gã bẻ một cành mai cho Trác Cận Cận, hai người dựa đầu vào nhau yên bình ngắm mai.
Tạ Mạnh tháo khăn ra, có không ít đoá mai rụng trên đấy, cậu cẩn thận rũ sạch. Quý Khâm Dương đứng cạnh vươn tay, gạt xuống cánh mai vương trên tóc nam sinh.
“Thơm quá.” Tạ Mạnh cầm khăn lên ngửi ngửi.
Quý Khâm Dương không nói gì, chỉ nhìn cậu.
“Nhìn gì em?” Tạ Mạnh đột nhiên hỏi.
Quý Khâm Dương uể oải đáp: “Nhìn thì nhìn thôi chứ sao.”
Tạ Mạnh liếc mắt nhìn hắn: “Em nhớ hồi Trung học anh lúc nào cũng nhìn em như vậy.”
Quý Khâm Dương không ngờ cậu sẽ nói như vậy, có chút xấu hổ sờ sờ mũi mình: “Có ư?”
“Có.” Tạ Mạnh gật đầu, “Tối qua chính anh cũng nói thế.”
Quý Khâm Dương hé miệng, hắn đỡ trán: “Tối qua anh uống nhiều quá… Nói gì đều quên hết rồi.”
Tạ Mạnh quàng lại khăn, cậu nhìn Quý Khâm Dương cười cười, thản nhiên nói: “Em nhớ là được.”
Tề Phi dẫm lên cọc cây mai bày ra tạo hình Lý Tiểu Long, kêu gào bảo Trương Giang Giang chụp nhanh lên.
“Cái dáng này nhìn ngu lắm, Tề ma ma.” Trương Giang Giang biểu tình ghét bỏ không chịu chụp, “Cậu không đổi kiểu khác được à?”
Tề Phi nghiến răng: “Nói nhiều vô ích! Khó khăn lắm tôi mới tạo được dáng đẹp trai thế này! Chụp nhanh lên!”
Trương Giang Giang chỉ có thể chụp cho gã một kiểu.
“Có xấu chỗ nào đâu.” Tề Phi nhìn ảnh chụp đắc ý bảo, “Đẹp trai rành rành thế này lại còn!”
Trương Giang Giang vẻ mặt khinh bỉ nhìn gã.
Tề Phi đi ôm Trác Cận Cận: “Chụp cho tôi và Cận Cận một kiểu đi.”
Cô nhóc cười đem hoa mai cài lên tai Tề Phi, hai người cùng chụp chung.
“Chúng ta cũng chụp đi.” Tạ Mạnh bảo Quý Khâm Dương đi tới, Trác Cận Cận vươn hai tay mỗi bên ôm cổ một người, Quý Khâm Dương ôm cô nhóc, ba người cùng tụm đầu một chỗ chụp chung.
Trương Giang Giang cũng muốn chụp, gã dạy Trác Tiểu Viễn cách ấn
shutter, sau đó tìm góc độ đẹp rồi cùng Hàn Đông ôm lấy Trác Cận Cận.
Cả biển mai trắng tận cùng thấy được mai đỏ, Trương Giang Giang muốn cả đám cùng chụp chung, gã cài chế độ tự chụp của máy ảnh, Tề Phi đứng bên kia màn hình châm chọc gã: “Cậu cài cho nó chụp chậm thôi, đừng để giống đợt yết thần tiên đấy!”
“Còn lâu đi!” Trương Giang Giang bày ra tư thế chuẩn bị chạy, “Tôi tới đây!”
Hàn Đông thấy nam sinh chạy hướng về mình, y theo bản năng dang hai tay ra, bị Trương Giang Giang ôm lấy cổ, đối phương rất nhanh xoay người hô lớn: “Tấm thứ nhất!”
Tề Phi tận lực quơ tay: “Không được rồi! Gió lớn quá!”
Mai trắng như tuyết thi nhau lã chã rơi, cả đám căn bản mắt còn không mở nổi.
“Tấm thứ hai.” Trác Tiểu Viễn ôm Trác Cận Cận đang cười sằng sặc, “Gió lặng rồi, nhanh nhanh!”
Quý Khâm Dương ôm chặt Tạ Mạnh, cười hô lên: “K-i-s-s…!”
Hàn Đông cúi đầu, môi vừa vặn đặt lên trán Trương Giang Giang.
Trương Giang Giang: “…”
“…A a a a a a a!” Trương Giang Giang phát điên, “Đừng nói các cậu phối hợp nhau đấy nhé?! Lần trước là đẹp trai hạng nhất với Manh Manh! Lần này lại là Hàn đại gia!”
Tạ Mạnh cúi đầu nhìn máy ảnh, mỉm cười: “Chẳng phải chụp rất đẹp sao.”
Trong rừng mai, các thiếu niên bộ dáng đang dần trút bỏ nét ngây ngô trẻ con, tươi cười trong sáng, hăng hái phấn chấn.
Tất cả đều là bộ dáng trẻ nhất, tươi đẹp nhất.
Chẳng chút ưu phiền, cũng chẳng hề chia xa.