Tháng Năm Qua

Chương 34

“Nếu như không tìm được tuỷ phù hợp, thân thể em gái cậu hẳn sẽ không gắng gượng được lâu nữa, vẫn nên chuẩn bị tâm lí thì hơn.” Bác sĩ nhếch mắt, không cảm xúc nhìn nam sinh trước mặt, “Bố mẹ cậu thật sự không đến kịp sao?”

Trác Tiểu Viễn: “Không phải không đến kịp, mà là sẽ không đến.”

Bác sĩ dường như đã đoán trước tình huống này, cũng không hỏi nhiều: “Trong khoảng thời gian cuối cùng này, nếu không muốn em gái chịu khổ thì trước hết nên dừng hoá trị lại. Trẻ con mà, thân thể không chịu nổi đau đớn đâu.”

Khi Trác Tiểu Viễn trở lại phòng bệnh, Tạ Mạnh đang gọt hoa quả. Trác Cận Cận hiện tại, thời gian ngủ so với lúc tỉnh táo đều dài hơn, cô nhóc lặng yên nằm ngủ, túi nước muối chan bóng râm lên đôi gò má yếu gầy.

Tạ Mạnh đưa khay hoa quả cho gã: “Bác sĩ nói gì?”

Trác Tiểu Viễn ngồi xuống, gã nắm tay Trác Cận Cận, nhẹ nhàng siết lấy.

“Tạm thời dừng hoá trị lại.” Trác Tiểu Viễn thản nhiên.

Tạ Mạnh nhíu mày: “Không đủ tiền ư?”

Trác Tiểu Viễn lắc đầu: “Tiền Quý Khâm Dương đưa vẫn còn thừa, yên tâm đi.”

Tạ Mạnh vẫn rất lo lắng: “Hay là liên lạc với Hàn Đông vay một ít.”

Trác Tiểu Viễn: “Tôi tới đây chi phí đều do cậu ta lo, bác sĩ ở bệnh viện này cũng là cậu ta liên hệ, đã làm phiền đại thiếu gia cậu ta lắm rồi.”

Tạ Mạnh thật sự không biết nên nói gì.

Trác Tiểu Viễn tiếp lời: “Lúc ở Tô Châu, nhà Tề Phi với Trương Giang Giang cũng đã cho không ít tiền rồi, còn chưa cả dùng đến ấy, tôi không muốn nợ nần chồng chất đâu.”

Tạ Mạnh: “Bố mẹ cậu…”

Trác Tiểu Viễn đột nhiên bật cười, gã nhìn Tạ Mạnh, nói: “Cận Cận không phải con ruột của nhà tôi.”

Bố mẹ đều là nông dân, học vấn bằng không, xuân hạ cấy cày, đông đến lại sang nơi khác làm thuê, tuổi thơ của Trác Tiểu Viễn thứ nhiều nhất chính là ruộng đồng mênh mông vượt tầm mắt. Tháng năm tháng sáu, nhà nhà trồng sơn trà, ngày bé thân thể gã không tốt, chẳng thể giống những đứa trẻ khác đi trèo cây hái trộm quả ăn.

Sau đấy trong nhà người họ hàng xa sinh được cô con gái, bố mẹ mê tín, bèn xin về “xung hỉ” cho Trác Tiểu Viễn sức khoẻ vốn kém, từ đó liền có Trác Cận Cận.

Năm ấy, Trác Tiểu Viễn tám tuổi, Trác Cận Cận chỉ mới lên hai.

Ban đầu gã cũng không thích cô em này lắm, vừa gầy gò lại chơi không vui, chưa kể còn nhát gan, ngoài bám người ra thì ham ăn ham uống chẳng ra làm sao. Nhưng Trác Cận Cận lại rất thích gã. Vì thân thể không tốt, không thể theo bọn trẻ con ra ngoài chơi, vậy nên trừ lúc đến trường, đa số thời gian trong nhà chỉ có Trác Tiểu Viễn và cô em gái mà gã không ưa này.

Trác Tiểu Viễn làm bài tập, Trác Cận Cận liền ở cạnh xếp gỗ. Đồ chơi của cô nhóc đều là đồ mà Trác Tiểu Viễn chơi hồi bé để lại, quần áo cũng thế, lúc để tóc ngắn nhìn vào còn chẳng phân biệt được là con gái hay con trai.

“Chỗ đó không phải xếp vậy đâu.” Trác Tiểu Viễn làm xong bài tập thì xem Trác Cận Cận xếp toà nhà chọc trời, ngày bé gã chơi trò này rất nhiều lần, dù có nhắm mắt lại cũng có thể xếp được ngon lành.

Trác Cận Cận ngẩng đầu nhìn gã, sau đó toe toét cười gọi “ăn hai”.

Trác Tiểu Viễn mất kiên nhẫn giúp cô nhóc xếp xong toà nhà chọc trời, Trác Cận Cận ngồi trong lòng gã quan sát rất nghiêm túc.

Cả một buổi chiều hai người xếp từ nhà chọc trời, cầu chọc trời cho đến đủ các loại chọc trời khác… Dù sao đều là một chuỗi, Trác Tiểu Viễn giúp Trác Cận Cận cũng coi như nhớ lại tuổi thơ một lần.

“Chơi vui không?” Gã hỏi em mình.

Trác Cận Cận gật đầu thật mạnh: “Chơi rất vui.”

Trác Tiểu Viễn xoa đầu cô nhóc, cảm thấy bản thân bắt đầu hơi thích cô em này rồi.

Có lẽ “xung hỉ” trong truyền thuyết thực sự cũng có chỗ hữu dụng, Trác Cận Cận đến được hai năm, thân thể Trác Tiểu Viễn quả thật tốt dần. Khi đó gã đang học năm tư Tiểu học, cho dù sức khoẻ tốt lên, cũng vì nhập hội với bọn con trai quá muộn, ngược lại bạn bè rất ít.

Ngày ngày nam sinh vẫn đi học rồi tan học, một đường đi hai lần. Trác Cận Cận khi ấy đều sẽ ngồi trên bậc thang ở cổng đợi gã, xa xa trông thấy Trác Tiểu Viễn thì sẽ chạy tới, miệng không ngừng gọi anh hai.

Tháng năm tháng sáu sơn trà lại chín, những lúc làm bài tập, Trác Tiểu Viễn đều nhịn không được phóng mắt ra ngoài cửa sổ mấy lần. Trác Cận Cận ngồi viết viết vẽ vẽ trên tờ nháp anh mình bỏ đi, cô nhóc nghiêng đầu nhìn Trác Tiểu Viễn.

“Để em đi hái cho anh nha.” Trác Cận Cận nói.

Trác Tiểu Viễn: “Thôi đi, tự anh mày khác hái.”

Trác Cận Cận bĩu môi: “Tuần trước vừa cảm mạo ho khan xong, đừng có lộn xộn.”

Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mỗi lần sức khoẻ Trác Tiểu Viễn không tốt, cha mẹ đều sẽ giận chó đánh mèo em gái gã, tuy rằng không đến mức đánh mắng, nhưng sắc mặt trưng ra đều cực kì khó coi.

“Đừng để ý đến họ.” Trác Tiểu Viễn không mấy vui vẻ nói, “Sau này anh mang mày ra ngoài ở.”

Trác Cận Cận mỉm cười, cô nhóc bỏ bút xuống, chạy ra sân, động tác linh hoạt trèo lên cây sơn trà, lựa lựa chọn chọn hái được rất nhiều, đem đến trước mặt Trác Tiểu Viễn: “Em hái sơn trà cho anh này.” Cô nhóc bảo.

Lúc Trác Cận Cận lên bảy, một lần trong đại hội thể dục thể thao ở trường Tiểu học đã ngất xỉu trước đài chủ tịch. Ban đầu bố mẹ còn rất quan tâm, mấy bệnh viện khá lớn ở Tô Châu đều đến khám một lần, tới khi nghe được chẩn đoán chính xác lại chỉ im lặng không nói lời nào.

Trác Tiểu Viễn trước đó chưa từng nghe qua loại bệnh thiếu máu do cản trở tái sinh này. Trong ấn tượng gã, thân thể không tốt chỉ cần từ từ lớn lên đều sẽ khoẻ lại. Thế nên bấy giờ khi nghe người lớn nói em gái có thể sẽ chết, gã còn cảm thấy thật buồn cười.

“Còn nhỏ vậy mà, nghe nói được nhận về để xung hỉ… Chẳng trách.”

“Còn không phải sao, anh trai khoẻ lên, em gái liền… Chậc chậc, công nhận linh thật.”

Trong một khoảng thời gian rất dài, Trác Tiểu Viễn nghe được nhiều nhất chính là mấy lời này của những người đồng hương. Gã cõng em gái mình, tựa như một chiếc bóng cô độc, mặt vô cảm đứng dưới gốc cây sơn trà trong sân.

Trác Cận Cận ghé vào lưng gã, nhỏ giọng hỏi: “Anh hai muốn ăn sơn trà à?”

Trác Tiểu Viễn lắc đầu: “Không ăn.”

Gã quay đầu lại hỏi em gái: “Cận Cận muốn ăn không?”

Trác Cận Cận ngẫm nghĩ: “Không ăn đâu.”

Trác Tiểu Viễn thật cẩn thận thả cô nhóc xuống, xắn tay áo lên, lại ngồi xổm xuống xắn ống quần: “Ngồi đây đợi anh.”

Trác Cận Cận khẩn trương ngẩng đầu lên, cô nhóc nhìn Trác Tiểu Viễn không thành thạo trèo lên cây. Có chạc cây vươn ra xoẹt qua mặt gã, Trác Tiểu Viễn hoàn toàn thây kệ, toàn tâm toàn ý hái thật nhiều quả sơn trà.

Gã chọn ra vài quả to nhất, bóc vỏ đưa tới bên miệng Trác Cận Cận: “Ăn đi.”

Cô nhóc há miệng, vô cùng vui vẻ cười ăn.

Lúc Trác Tiểu Viễn lên cấp hai, Trác Cận Cận bắt đầu làm hoá trị. Ban đầu bố mẹ còn xoay được tiền, dần dần bắt đầu lực bất tòng tâm, thời gian ra ngoài làm thuê ngày càng lâu, trong nhà chỉ còn lại hai đứa nhóc.

Trác Tiểu Viễn vừa đi học, vừa chăm sóc Trác Cận Cận đang tạm thời nghỉ học ở nhà. Từ ban đầu một đường hai lần đi, dần trở thành một đường ba lần đi.

Mà như thể kì tích, Trác Tiểu Viễn rốt cuộc không còn sinh bệnh nữa.

Tô Châu vào đông, tối trời lạnh cắt da, gã vì muốn tiết kiệm tiền xe buýt mà cởi áo măng tô khoác lên người cô em vừa mới làm hoá trị xong của mình, một đường cõng cô nhóc về nhà.

Trác Cận Cận trên lưng gã đau đến nỗi ngủ không được, lại rất hiểu chuyện không khóc không quấy, hai anh em nói chuyện để rời lực chú ý đi.

“Hôm nay tốn bao nhiêu tiền vậy?” Tuy chỉ mới mười tuổi, Trác Cận Cận cũng đã có khái niệm cơ bản nhất về tiền bạc.

“Không nhiều lắm.” Trác Tiểu Viễn giơ đầu ngón tay ra tính toán, “Tối nay có thể mua cho Cận Cận một bát hoành thánh.”

Cô nhóc trên lưng gã lắc đầu: “Em không ăn đâu, anh ăn đi.”

Trác Tiểu Viễn đỡ mông cô nhóc xốc lên, đi lòng vòng tại chỗ: “Cơm tối anh mày ăn nhiều lắm, xem này, còn khoẻ kinh lên được.”

Trác Cận Cận bị chọc cười thành tiếng.

Vì vấn đề tiền bạc nên việc làm hoá trị của Trác Cận Cận vẫn luôn gián đoạn, Trác Tiểu Viễn thì bắt đầu tìm hiểu các phương pháp trị bệnh máu trắng. Sau khi tốt nghiệp Trung học gã đi tìm bố mẹ ruột của Trác Cận Cận, muốn bọn họ đi làm xét nghiệm tuỷ. Kết quả đi tàu cả một đêm, hôm sau lại bị nhốt ngoài cửa, đối phương ngay cả gặp cũng không chịu gặp gã.

“Chúng tôi sinh sống cũng không dễ dàng.” Cuối cùng đôi vợ chồng nông thôn bị Trác Tiểu Viễn hung hãn phá cửa khiến cho sợ hãi, cùng nhau quỳ trên đất dập đầu với gã, “Trên có mẹ già dưới có con nhỏ… Đứa bé kia cứ coi như chúng tôi chưa từng sinh ra đi.”

Trác Tiểu Viễn hai mắt đỏ ngầu, hắn kéo áo người chồng dậy, nghiến răng kèn kẹt lại không nói được một chữ nào.

Khi ấy, Trác Tiểu Viễn mới hiểu được, hoá ra trên thế giới này thật sự sẽ có chuyện tàn nhẫn đến mức bản thân cũng không tài nào tưởng tượng nổi.

Thứ gọi là bố mẹ không nhận con ruột, thứ gọi là thấy chết không cứu.

Hoá ra cũng chẳng ngạc nhiên là bao.

Cuối cùng, trong một lần Trác Cận Cận làm xong hoá trị ở Tô Châu, bố mẹ cùng nói chuyện với Trác Tiểu Viễn.

Gương mặt mẹ gã già nua đầy tràn mỏi mệt: “Bố mẹ thật sự không xoay nổi nữa… Bác sĩ cũng nói là không còn hi vọng gì rồi, con xem…”

Trác Tiểu Viễn ngắt lời bà: “Mẹ muốn Cận Cận chết ư?”

Bà hé miệng, vươn tay chậm rãi che mặt.

Trác Tiểu Viễn bình tĩnh nhìn bà: “Hồi bé thân thể con không tốt, bố mẹ nuôi em xung hỉ cho con, em nhận bệnh thay con, là em gái của con.”

“Nếu Cận Cận chết.” Trác Tiểu Viễn chậm rãi nói, “Thì đấy chính là tội nghiệt của con, cả đời con sẽ không trong sạch được.”

Sau khi dự tính thời gian đi Bắc Kinh xong, Hàn Đông đến gặp Trác Tiểu Viễn một lần.

“Tôi tìm giúp cậu chuyên gia trong lĩnh vực này.” Hàn Đông đưa cho Trác Tiểu Viễn danh thiếp của bác sĩ, “Tiền cũng giúp cậu thanh toán rồi, chỗ này có một ít, là Trương Giang Giang và Tề Phi góp cho cậu, cậu mang theo đi.”

Trác Tiểu Viễn cau mày, gã đóng cửa phòng Trác Cận Cận lại, ngồi trong phòng khách lặng yên hút thuốc.

“Coi như các cậu cho tôi vay.” Cuối cùng Trác Tiểu Viễn nói, “Chờ tôi về sẽ trả lại các cậu.”

Hàn Đông vỗ vai gã: “Tiền không cần trả lại đâu, mang em gái cậu bình an trở về là tốt rồi.”

Trác Tiểu Viễn không nói gì, gã tiễn Hàn Đông ra cửa, ở trong sân ngồi xổm xuống, chậm rãi đem một điếu thuốc hút xong.

“Anh hai?” Trác Cận Cận dụi mắt xuống giường tìm gã.

Trác Tiểu Viễn ơi một tiếng.

Gã đứng lên, chà xát khói thuốc trên tay, ôm em gái vào lòng.

“Ai mới tới vậy?” Trác Cận Cận đặt đầu lên vai Trác Tiểu Viễn hỏi.

Trác Tiểu Viễn cười nói: “Quan Âm nương nương đến.”

Trác Cận Cận lẩm bẩm: “Em không tin.”

“Thật.” Trác Tiểu Viễn hôn trán em mình, “Tất cả mọi người đều lo lắng cho hai anh em mình, thế nên mày nhất định phải khoẻ lại, anh mày sẽ đưa mày đi chơi Trường Thành.”

Trác Cận Cận: “Anh Tạ Mạnh với anh Khâm Dương cũng đi cùng chứ?”

“Tất nhiên rồi.” Trác Tiểu Viễn ôm chặt em gái mình, “Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
Bình Luận (0)
Comment