Xuân về hoa nở cuối tháng tư, Mạc Tố Viện gọi điện đến, thanh âm bà vẫn như trước đầy tràn sức sống lan ra bốn phía.
“Dạo này có bận không?” Mạc Tố Viện dường như đang ở phòng trà, Quý Khâm Dương có thể nghe được nhạc nền bài “Một đoá nhài đẹp xinh”, “Con đó, chẳng chịu về nhà, lại còn gửi tiền nữa chứ, nhà có thiếu tiền đâu mà gửi.”
Quý Khâm Dương bật cười: “Qua đợt bận bịu này con sẽ về.”
Mạc Tố Viện tỏ vẻ không vui: “Về làm gì, đừng có về, bố mẹ đến thăm con luôn cho nhanh.”
Quý Khâm Dương sửng sốt: “Mẹ với bố… đến Bắc Kinh?”
“Đúng vậy.” Mạc Tố Viện ngữ khí thoải mái, “Bố mẹ đặt vé máy bay cuối tuần này rồi, lúc đến nơi sẽ tìm con chơi vài ngày. Đúng rồi, Tạ Mạnh còn ở chung với con không? Mang cho hai đứa ít trà bích loa mới hái.”
Quý Khâm Dương: “…”
Tạ Mạnh khom người lấy quần áo trong máy giặt ra, đem phơi xong từng chiếc, cậu duỗi hai tay, bờ cong xương vai tuyệt đẹp giãn căng. Tạ Mạnh không ngoảnh lại, bình tĩnh hỏi: “Bố mẹ anh đến, có cần em ra ngoài ở không?”
Quý Khâm Dương tựa người vào cửa ban công, một chân dậm dậm trên đất: “Em định ở đâu?”
Tạ Mạnh nhìn hắn một cái.
Quý Khâm Dương cười lắc đầu: “Em thật là.” Hắn muốn đi lấy quần áo ướt, lại bị Tạ Mạnh nhẹ nhàng ngăn.
“Đừng động vào.” Tạ Mạnh nói, “Để em lấy cho.”
Quý Khâm Dương giữ tay cậu: “Suy nghĩ nhiều, lại khép kín, em không vui thì phải nói ra để anh biết chứ.”
Tạ Mạnh không nói gì. Bàn tay Quý Khâm Dương trắng nõn, mười ngón tay sạch sẽ mượt mà không tì vết, chỉ là động tác nắm tay vô cùng giản đơn, vậy mà Tạ Mạnh tưởng như toàn bộ trái tim mình đều bị đối phương nhẹ nhàng nắm lấy.
“Em không giận.” Tạ Mạnh vuốt mu bàn tay Quý Khâm Dương, cậu nâng mi, tầm nhìn dừng tại chính giữa đôi mắt đối phương, “Em chỉ lo anh chưa chuẩn bị sẵn sàng cho bọn họ biết quan hệ của hai đứa mình, hiểu không?”
Quý Khâm Dương cau mày, sắc mặt hiếm khi trở nên nghiêm túc.
“Em không tin anh ư?” Hắn hỏi.
Tạ Mạnh thở dài, cậu hôn lên đầu ngón tay Quý Khâm Dương: “Không phải không tin anh.” Cậu cười nói, “Chỉ là không muốn anh khó xử thôi.”
Mặc dù lúc tốt nghiệp Đại học đã lấy được bằng lái, nhưng Tạ Mạnh chưa từng nghĩ đến việc mua xe. Thứ nhất Quý Khâm Dương là dân SOHO[1], thứ hai cậu đối với chính mình vẫn luôn rất tiết kiệm.
[1] Small Office Home Office, chỉ những người làm việc ở nhà, hoặc làm nghề tự do.
Thế nên khi Tạ Mạnh nhờ Sở Khang Lâm giúp mình xem xe, cấp trên rất là kinh ngạc.
“Đúng là hiếm có nha.” Sở Khang Lâm ngồi trên chiếc xe Tạ Mạnh chọn, “Sao tự nhiên lại quyết định mua xe vậy?”
Tạ Mạnh: “Cũng không phải đột nhiên quyết định, hơn nửa năm trước tôi đã đăng kí số rồi, gần đây đúng lúc cần dùng thôi.”
Sở Khang Lâm nhíu mày: “Mua tặng hả?”
Tạ Mạnh phóng khoáng thừa nhận: “Cũng gần như vậy.”
Sở Khang Lâm cười cười, gã không hỏi nhiều, chỉ nhìn Tạ Mạnh bàn chuyện giá cả với quản lí bán hàng, cuối cùng quyết định sẽ trả góp hai năm.
“Vừa mua đã vung tay lớn thế, về sau tha hồ trả nợ bạt mạng.” Sở Khang Lâm châm điếu thuốc, gã nheo mắt hít một hơi, đột nhiên hỏi, “Sang năm có lẽ tôi sẽ sang chi nhánh khác làm giám đốc quản lí, vị trí hiện tại này… cậu có hứng thú không?”
Tạ Mạnh không ngờ gã sẽ đột nhiên hỏi câu này, hồi lâu vẫn không biết nên trả lời ra sao.
Sở Khang Lâm vỗ vai cậu: “Chàng trai trẻ, giữ vững phong độ, làm việc thật tốt, nhất định có tiền đồ.”
Ngày đi đón Mạc Tố Viện, Tạ Mạnh đem chìa khoá xe đưa cho Quý Khâm Dương, người kia nửa ngày không kịp phản ứng lại: “Em mua lúc nào vậy?”
“Quà sinh nhật năm nay đó.” Tạ Mạnh kéo đầu Quý Khâm Dương sang hôn, “Đi đón bố mẹ anh đi.”
“…” Quý Khâm Dương dở khóc dở cười, “Thế này là sai kịch bản rồi, anh mới là người nuôi em cơ mà?”
Tạ Mạnh: “Mua xe coi như đồ gia dụng đi, tiền thuê nhà em cũng đâu có tranh với anh.”
Quý Khâm Dương cầm chìa khoá xe, nghẹn họng một lát, đành nói: “Em cùng anh đi đón họ đi.”
Tạ Mạnh vẻ mặt anh-có-chắc-không-đấy nhìn hắn.
Quý Khâm Dương khoác vai cậu: “Đừng ngại mà, con dâu dù xấu thì cũng phải ra mắt bố mẹ chồng chứ.”
Tạ Mạnh: “…”
Hành lí Mạc Tố Viện và Quý Sơn Dung mang theo không nhiều lắm, hai người lúc lên xe nhìn thấy Tạ Mạnh cũng chẳng quá ngạc nhiên, Mạc Tố Viện nhiệt tình chào hỏi: “Tiểu Tạ đó hả, lâu không gặp, mong là con vẫn khoẻ.”
“Chào cô ạ.” Tạ Mạnh đỡ bà ngồi xuống, “Cô cũng vậy.”
Mạc Tố Viện tuỳ tiện xua tay, “Già rồi, có gì nữa đâu.”
Quý Khâm Dương từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn mẹ mình một cái: “Đến nhà bọn con ở nha?”
Quý Sơn Dung ho khẽ, từ chối: “Chen chúc với tụi trẻ con còn ra thể thống gì nữa, bố với mẹ con đặt khách sạn trước rồi, lái thẳng đến đấy luôn đi.”
Tạ Mạnh còn muốn nói gì đó, lại bị Mạc Tố Viện ngắt lời: “Đến khách sạn cất hành lí, trở ra nấu cơm cho hai đứa ăn, lâu lắm rồi chúng ta chưa ăn bữa cơm đoàn viên mà.”
“Hai đứa cũng thật là, làm việc kiểu gì mà ngay cả nhà mình cũng không thèm để ý.” Mạc Tố Viện trách, “Không có tiền thì không có tiền chứ sao, trong nhà có phải không nuôi nổi đâu.”
Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh nhìn nhau, cùng bật cười.
“Để con đi mua thức ăn.” Quý Khâm Dương đánh tay lái, “Mẹ muốn ăn gì?”
Mạc Tố Viện trung khí mười phần nói: “Hỏi Tiểu Tạ ấy, hỏi mẹ làm gì, nấu nhiều ăn nhiều, nấu ít ăn ít, cấm bỏ thừa.”
Rượu Quý Sơn Dung gửi vận chuyển hoàn hảo không bị vỡ, Mạc Tố Viện độc chiếm nhà bếp, không cho Tạ Mạnh vào hỗ trợ, cuối cùng Tạ Mạnh đành phải ngồi ở cửa bếp nhặt rau. Quý Khâm Dương càng không có việc gì để làm, hắn giúp bố bóc giấy gói ra, hai người ngồi trong phòng khách cùng uống mấy chén.
“Tửu lượng cao ghê nhỉ.” Quý Sơn Dung khen con mình, “Hồi tết năm nhất, bố còn nhớ con mới uống một ly mà đã gục.”
Quý Khâm Dương không chịu nổi nói: “Con bây giờ đã bao nhiêu rồi, sao có thể say dễ như vậy chứ?”
Quý Sơn Dung lại uống một hớp rượu, im lặng một lát, thở dài: “Đúng vậy, chớp mắt sáu bảy năm đã qua.” Ông nhìn Quý Khâm Dương cười nói, “Con của bố đã thành đàn ông rồi.”
Quý Khâm Dương nhấc tay lên, hắn làm động tác cạn, rồi nốc sạch rượu trong chén.
Tạ Mạnh nhìn hai người, vừa quay đầu lại liền phát hiện Mạc Tố Viện cũng đang nhìn, hai người ánh mắt giao nhau, Mạc Tố Viện mỉm cười dịu dàng động lòng người, bà cầm tay Tạ Mạnh: “Con chăm sóc cho Quý Khâm Dương thật tốt.”
Tạ Mạnh ngượng ngùng: “Cậu ấy cũng chăm sóc con tốt lắm…”
Mạc Tố Viện lắc lắc đầu, mỉm cười không nói gì.
Cơm canh dọn lên, bốn người rốt cuộc có thể xum vầy ăn cơm. Mạc Tố Viện cầm cốc lần lượt cụng với từng người, bà nói: “Sau này dù có bận mấy thì cũng phải về nhà, thấy chán đời cũng về nhà ở đi, bố mẹ mong.”
Quý Khâm Dương vươn tay, không nói lời nào, chỉ ôm chầm lấy mẹ mình.
Vì Quý Khâm Dương uống rượu nên cuối cùng chỉ có Tạ Mạnh lái xe đưa Mạc Tố Viện về khách sạn. Cậu chờ hai vợ chồng vào phòng, lúc chuẩn bị rời đi, Mạc Tố Viện đột nhiên đuổi theo đưa cho cậu túi trà.
“Con xem, suýt nữa là quên mất.” Ánh mắt Mạc Tố Viện dịu dàng dừng trên gương mặt Tạ Mạnh, “Trà bích loa xuân mới hái năm nay, thể nào các con cũng thích uống.”
Tạ Mạnh hé miệng, cậu có chút luống cuống, không biết nên nói gì.
“Còn nữa.” Mạc Tố Viện thở dài, bà đột nhiên cười hỏi, “Có phải con, cũng nên gọi ta là mẹ hay không?”
Quý Khâm Dương nằm trên giường, khi sắp ngủ chợt mơ mơ màng màng cảm giác Tạ Mạnh tiến vào ổ chăn, từ phía sau ôm lấy mình. Hắn theo phản xạ xoay người lại ôm đối phương, lúc chạm tới hai má Tạ Mạnh, bàn tay đều ướt đẫm.
“?!” Quý Khâm Dương tỉnh hẳn, “Sao vậy?” Hắn vươn tay định bật đèn, lại bị Tạ Mạnh giữ chặt.
“Không sao.” Cổ họng Tạ Mạnh hơi khàn, thanh âm phát ra nồng đậm giọng mũi, “Đừng bật đèn.”
Quý Khâm Dương nâng mặt cậu lên: “…Em khóc suốt đường về nhà?”
Tạ Mạnh chôn trong ngực hắn lắc đầu, môi cậu lần tìm bờ môi Quý Khâm Dương, cậu cởi quần áo chính mình, ngồi trên người đối phương.
Quý Khâm Dương khó khăn lắm mới gặp dịp Tạ Mạnh chủ động thế này, nửa thân dưới của hắn đã cương cứng, Tạ Mạnh khom lưng xuống giúp hắn khẩu giao, bàn tay tự đưa ra sau bôi trơn chính mình. Quý Khâm Dương hơi cúi đầu, nương theo ánh trăng loãng ngoài cửa sổ, hắn thấy khoé mắt Tạ Mạnh vẫn còn đẫm nước.
Tư thế cưỡi ngồi cũng không dễ sát nhập, Tạ Mạnh phải tốn sức lớn mới có thể nuốt trọn dương v*t của Quý Khâm Dương. Cậu và đối phương mười ngón tay giao nhau, chậm rãi chuyển động thắt lưng.
Quý Khâm Dương bị kích thích rất nhanh liền bắn, hắn ôm Tạ Mạnh, vuốt ve bờ gáy mướt mồ hôi của đối phương, Tạ Mạnh ngẩng đầu nhìn hắn.
“Rốt cuộc làm sao vậy?” Quý Khâm Dương đặt môi trên trán đối phương.
“Không sao cả.” Tạ Mạnh nói, “Chỉ là muốn cảm ơn anh.”
Quý Khâm Dương cười: “Tốt vậy ư… Cảm ơn anh điều gì?”
Tạ Mạnh hôn hắn: “Cảm ơn anh đã cho em có được người nhà.”
“?” Quý Khâm Dương nói rất đương nhiên, “Chúng ta tất nhiên là người một nhà, anh là chồng em còn gì.”
Tạ Mạnh: “…”
Quý Khâm Dương cúi đầu chăm chú nhìn Tạ Mạnh: “Muốn kết hôn không? Đợi kiếm đủ tiền chúng ta sẽ ra nước ngoài kết hôn, thế nào?”