Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương

Chương 38

Bọn họ đang định đi về phía khu dạy học, thì phía sau bỗng truyền đến giọng nói: "Thời ca, cậu..."

Khâu Tinh còn chưa nói hết câu, Thời Bất Phàm đã bay cả người lên đá sang một chân, Khâu Tinh không kịp đề phòng ăn một đá hơi lảo đảo, lập tức khóc gào bỏ trốn: "Tôi sai rồi! Tôi sai rồi!!"

Thời Bất Phàm cầm cặp sách quay mặt, Minh Mạch với Diệp Liêm đồng thời lùi về sau, "Đừng, đừng dọa chị dâu nhỏ chứ."

Chân Nguyên Bạch đi đến, đưa tay ra, Thời Bất Phàm hiểu ý ngay, đưa cặp cho cậu, Chân Nguyên Bạch không nói gì ôm cặp sách tránh ra chỗ khác.

Dám cười nhạo cậu à, bọn họ rất đáng bị Thời Bất Phàm đánh.

Thời Bất Phàm nói muốn đánh ai đến khóc thì đối phương không thể không khóc, sau khi Chân Nguyên Bạch đi cất cặp xong quay lại sân thể dục, vành mắt mấy thiếu niên kia ai cũng đỏ hoe cả, Thời Bất Phàm đeo khăn đỏ đang lạnh mặt nhìn chằm chằm bọn họ sám hối.

Chân Nguyên Bạch nghĩ, lưu manh vẫn là lưu manh, đeo khăn đỏ lên thì vẫn là lưu manh thôi, cậu không nhịn được cười, kết quả bị Thời Bất Phàm liếc mắt một cái nhìn thấy: "Đến đây nào."

Chờ Chân Nguyên Bạch đi đến nơi, hắn chỉ Diệp Liêm: "Cậu lên trước đi, xin lỗi."

Chân Nguyên Bạch muốn nói bỏ qua đi, nhưng cậu nhớ đến ngày hôm qua bản thân xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái hố chui xuống thì mạnh mẽ nuốt hết lời định nói xuống, vững vàng nghe ba người kia khóc lóc thảm thiết xin lỗi mình, cuối cùng vẫn không nhịn nổi mềm lòng nói: "Chuyện đã qua rồi mà."

Thời Bất Phàm kéo cậu đến trước mặt mình, nói: "Cậu phải nói, mặc dù tôi tha thứ cho các cậu, nhưng các cậu đúng là rất quá đáng."

"Thế, thế thì không ổn lắm đâu."

"Nói."

Chân Nguyên Bạch ấp a ấp úng: "Mặc dù, tôi tha thứ cho các cậu... Nhưng các cậu đúng là... Rất quá đáng."

Thời Bất Phàm nói tiếp với cậu: "Người khác làm chuyện quá đáng với cậu, cậu phải nhớ cho kỹ vào, dù họ có nói lời hay đến mức nào. Cậu có thể tha thứ cho họ, nhưng nhất định phải cho họ biết, họ làm sai rồi, bởi vì bọn họ đã tổn thương cậu, đừng chỉ thản nhiên nhận một lời xin lỗi thôi, dù cậu không chấp nhận lời xin lỗi hay đánh họ mấy phát thì cũng là do bọn họ đáng bị vậy, biết chưa?"

Diệp Liêm nói: "Tổn thương gì đó... Nghiêm trọng vậy, chúng tôi..."

Cậu ta bị Thời Bất Phàm nhìn phát lập tức nuốt hết những lời muốn nói xuống.

Được rồi, hôm qua là bọn họ quá đáng, bắt nạt người ta đến khóc luôn.

Chân Nguyên Bạch gật gật đầu, bị hắn cầm ngón tay: "Đi thôi, về đi học."

Đi ra khỏi sân thể dục, cậu liền rút tay về, bởi vì lo người khác nhìn thấy, cậu lại nhìn qua Thời Bất Phàm. Cái khăn quàng đỏ tươi kia ở trên cổ hắn, như một ngọn lửa, ấm áp nhưng không làm bỏng người khác.

Chân Nguyên Bạch cứ cho rằng, đeo khăn quàng đỏ lên trông hắn sẽ "ngoan" hơn xíu, nhưng sự thật thì không phải vậy, một màu đỏ tươi kia càng làm hắn thêm vẻ kiêu ngạo, khí phách hăng hái... Đẹp trai!

Mắt Chân Nguyên Bạch sáng rỡ lên, cậu yên lặng đuổi theo tần suất bước chân của Thời Bất Phàm, lặng lẽ nhìn cái cằm cao dưới mái tóc ngắn gọn gàng, sau đó rũ mi xuống.

Đồng phục là màu xanh dương với trắng, chiếc khăn đỏ trên cổ Thời Bất Phàm càng thêm nổi bật, đi cả một đường, gần như không ai không nhìn, đến cả chủ nhiệm giáo dục thầy Lương Hói đi qua cũng phải liếc nhìn hắn nhiều hơn mấy cái, trong lòng không ngừng lẩm bẩm.

Tống mặc lặng lẽ hỏi Chân Nguyên Bạch: "Cậu ấy đang làm gì thế?"

Chân Nguyên Bạch nghiêm trang nói: "Hồi nhỏ cậu ấy chưa từng làm hội viên Đội Thiếu niên Tiền Phong, muốn trải nghiệm ấy mà."

Cậu nói xong thì mở sách ra, cười trộm, sau đó bỗng nhiên nhớ đến chứng minh thư của Thời Bất Phàm, trên ảnh chụp Thời Bất Phàm trông rất ngoan, khóe miệng cười cũng rất tự tin, nhân lúc chưa vào học, cậu nhịn không được nhắn một tin cho Thời Bất Phàm: "Cậu có bức ảnh nào của trước đây không?"

"Tham lam thế à?" Thời Bất Phàm trả lời rất nhanh: "Tôi khi còn nhỏ cũng không tha?"

1

Người gì thế này... Chân Nguyên Bạch đặt điện thoại xuống, không trả lời tin nhắn nữa.

Cả ngày cậu đều ám chỉ Thời Bất Phàm nên về nhà ăn sinh nhật với ba mẹ, đối phương ngoan ngoãn nghe lời xong thì lại yêu cầu cùng đi chơi bóng rổ với hắn vào giờ nghỉ trưa, Chân Nguyên Bạch chưa từng đánh bóng rổ bao giờ, nhắc đến vận động thì vẻ mặt liền không tự tin, bị hắn kéo đến sân thể dục rồi vẫn còn lẩm bẩm: "Tôi mà không ngủ thì buổi chiều sẽ không tỉnh táo."

"Sao cậu giống heo quá vậy." Tay Thời Bất Phàm đưa qua véo véo khuôn mặt cậu, nhíu mày nói: "Có phải kiếp trước cậu là heo có đúng không? Đúng không hả? Đúng không hả? Hả?"

Hắn vừa nói vừa xoa bóp cả cái mặt cậu, miệng Chân Nguyên Bạch cũng bị bóp cho chu về phía trước, tức giận đập tay hắn: "Cậu mới là heo ấy!"

Thời Bất Phàm cười ngay, hắn túm Chân Nguyên Bạch qua, nói: "Nào lại đây, tôi dạy cậu."

"Ai muốn cậu dạy chứ?" Chân Nguyên Bạch hung dữ với hắn: "Tôi biết đánh thế nào mà."

"Ồ, vậy cậu nói xem nào."

"Ném bóng vào là xong chứ gì?"

"Vậy cậu thử xem."

Chân Nguyên Bạch nhìn xung quanh, ôm bóng đứng dưới rổ, sau đó dùng sức ném ra --------

Không vào.

Thời Bất Phàm lập tức vỗ tay, dối trá muốn chết nói: "Không tệ, không tệ, vào rổ rồi."

Chân Nguyên Bạch không để ý lời chế giễu của hắn, không nói câu nào nhặt bóng rổ về, lại đứng về chỗ vừa nãy lần nữa, "Bang" bóng chui vào rổ.

Thời Bất Phàm bất ngờ nhướng mày: "Đúng rồi không tệ, thử lại xem."

Chân Nguyên Bạch mệt mỏi: "Cậu nhặt bóng giúp tôi đi."

"Cậu còn dám ra lệnh cho tôi à." Tuy nói là như thế nhưng hắn vẫn đi nhặt bóng về cho cậu, sau đó ném cho Chân Nguyên Bạch, "Bang" "Bang" hai tiếng, bóng rổ lại chui vào rổ một cách hoàn mỹ.

Thời Bất Phàm không cười nổi nữa, Chân Nguyên Bạch lau lau mồ hôi lấm tấm trên trán, nói: "Không phải rất đơn giản sao."

Trong đầu Thời Bất Phàm như hiện ra cái gì đó, có chút ấn tượng, năng lực bộc phát của bạn học nhỏ hình như rất tốt, hắn nói: "Nào, chúng ta cùng chơi một ván."

Chân Nguyên Bạch biết ném bóng vào rổ nhưng quy tắc chơi lại dốt đặc cán mai, Thời Bất Phàm cũng không nói gì với cậu, chỉ chặn cậu lại không cho cậu tiến lên, Chân Nguyên Bạch lại không phải đối thủ của hắn, vừa thấy hắn ngăn mình thì liền ôm bóng chạy, buông cũng không buông, Thời Bất Phàm cười đến mức suýt thì bị sốc hông, hắn lùi lại chút, coi như cho bạn nhỏ tí đường phát huy vậy. Chân Nguyên Bạch vội vàng nhảy lên ném bóng vào rổ, không ngờ lại thất bại.

Cậu có thể ném vào rổ khi ở cố định một chỗ, nhưng đổi chỗ khác thì lại không được, đây là do không có kinh nghiệm thực tiễn.

Như để kiểm chứng gì đó, Thời Bất Phàm lại ép cậu đến vị trí mà cậu vừa thất bại, bạn học nhỏ nhảy lên, bóng lập tức chui vào rổ.

Hắn quay đầu nhìn bóng đã vào rổ, không khỏi bắt đầu tinh tế quan sát Chân Nguyên Bạch.

Tên nhóc Khâu Tinh kia nói không đúng rồi.

Chân Nguyên Bạch đúng là một thiên tài, nếu cậu có kinh nghiệm thực tiễn, rồi nghiêm túc rèn luyện thể lực, thì rất có khả năng bách phát bách trúng.

Lợi hại, hắn nghĩ, xoay người nhặt bóng lên, từ xa ném về phía Chân Nguyên Bạch, nói: "Đứng ở đó, sang bên này chút, đúng, chỗ đấy đấy, thử lại xem nào."

Chân Nguyên Bạch đã mệt đến thở hồng hộc, "Tôi không muốn chơi nữa."

"Một lần cuối cùng thôi."

Chân Nguyên Bạch cau mày, đập bóng vài lần, nhìn khoảng cách giữa mình và khung rổ, hoài nghĩ có khi nhảy lên cũng không thể vào rổ, cậu không có sức lớn đến vậy đâu.

Cậu nghỉ ngơi chừng hai phút mới trong tiếng giục giã của Thời Bất Phàm mà ôm bóng nhảy bật lên, áo bị vén lên lộ ra một đoạn eo trắng bóc, dưới ánh nắng mặt trời hơi phát sáng, đôi mắt Thời Bất Phàm như bị hút lấy, thời gian ngắn ngủi vài giây, trong đầu nháy mắt hiện lên rất nhiều chuyện không thể miêu tả.

"Thời Bất Phàm, cẩn thận!"

Chân Nguyên Bạch hạ xuống đất, bỗng nhiên hô lên một tiếng.

Hình ảnh trong đầu Thời Bất Phàm không kịp ngưng lại, theo bản năng nâng đôi mắt nhìn về phía khung bóng rổ.

Quả bóng kia bị CHÂN NGUYÊN BẠCH dùng hết lực từ lúc bú sữa mẹ ném ra đập vào khung, sau đó, bắn thẳng vào đầu của Thời Bất Phàm.

4

"Bốp" một tiếng trầm vang lên.

Bóng đập trúng đầu Thời Bất Phàm, sau đó lập tức văng ra.

Thời Bất Phàm chớp mắt theo bản năng, trước mắt hiện ra mộ ánh trắng chói lóa, sau đó bóng tối bao trùm.

Chân Nguyên Bạch vội vàng chạy đến, dùng sức đẩy hắn: "Thời Bất Phàm, Thời Bất Phàm?"

Chết rồi, chết rồi, nước mắt cậu lại muốn ứa ra, chuyện gì xảy ra thế này, có phải cậu có thù với Thời Bất Phàm đúng không, sao lại đập vào đầu hắn nữa rồi?

Năng lực bộc phát của Chân Nguyên Bạch rất mạnh, cậu khom lưng cõng Thời Bất Phàm lớn hơn cậu bao nhiêu lên, bình bịch chạy về phòng y tế, chân Thời Bất Phàm kéo lê dưới mặt đất, như thi thể vậy làm bạn học đi qua sợ hết cả hồn, rất nhanh sau đó có giáo viên đến đỡ Thời Bất Phàm hộ, đầu Chân Nguyên Bạch trống rỗng, thấy người liền lặp lại: "Em đập vào đầu cậu ấy, em đập vào đầu cậu ấy."

Mãi đến khi Thời Bất Phàm được cõng đến phòng y tế, Chân Nguyên Bạch mới miễn cưỡng hoàn hồn lại sau khi được giáo viên chủ nhiệm an ủi, bác sĩ của trường nói: "Không sao, chỉ là ngất xỉu thôi, đừng lo lắng quá."

Quý Diễm Bình nói: "Trước đây đầu em ấy cũng bị thương một lần, có cần đến viện kiểm tra lại không?"

"Nếu không yên tâm thì có thể đi khám lại, chụp lấy tấm phim." Bác sĩ của trường nói: "Có cần gọi xe cứu thương không? Hay đợi em ấy tỉnh rồi tính?"

Chân Nguyên Bạch nhắc đôi mi ướt dầm dề lên nhìn qua, bất an nắm chặt ngón tay mình: "Gọi, gọi xe cứu thương đi ạ."

"Không sao đâu." Quý Diễm Bình vỗ vỗ vai cậu. nói: "Tên nhóc Thời Bất Phàm này đánh nhau thường xuyên bị thương cũng đâu có bị sao đúng không? Chỉ là bị bóng rổ đập trúng thôi mà, em đừng có lo lắng quá."

Chân Nguyên Bạch vừa gật đầu vừa rớt nước mắt, tay chân luống cuống, nghẹn ngào.

Lần trước là Thời Bất Phàm xứng đáng bị, nhưng lần này không phải, sao cậu lại hại Thời Bất Phàm bị thương, nếu Thời Bất Phàm thật sự xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ... Nếu, nếu hắn chết...

Chân Nguyên Bạch bỗng cảm thấy khó chịu không nhịn nổi, cậu đứng dậy kéo kéo ống tay áo của thiếu niên: "Thời Bất Phàm, Thời Bất Phàm? Thời Bất Phàm?"

"Bạn học Chân à." Bác sĩ dỗ dành nói: "Đừng khóc, em ấy không bị gì, thật sự không bị gì đâu, chỉ ngất xỉu một lúc thôi, hay là em đi rửa mặt lấy bình tĩnh trước đi?"

Chân Nguyên Bạch lắc đầu, nắm chặt tay Thời Bất Phàm yên lặng rơi nước mắt, ngoại trừ tự trách và áy náy, còn có sợ hãi với thứ cảm xúc khác đang lên men.

Xe cấp cứu còn chưa đến, Thời Bất Phàm đã từ từ tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là tưởng trời đang mưa, nhưng chỉ chọn tay hắn mà đổ mưa, hắn giật giật, liền nhìn thấy thiếu niên đang rũ đầu ngẩng mặt lên, bốn mắt nhìn nhau, giữa lông mày hắn nhảy dựng lên.

"Em ấy tỉnh rồi, xe cứu thương cũng sắp tới rồi." Bác sĩ trường nói với Quý Diễm Bình: "Cô có đi cùng không?"

Quý Diễm Bình gật gật đầu, đưa tay ra kéo Chân Nguyên Bạch, nói: "Em về đi học trước đi, có chuyện gì cô sẽ kịp thời báo cho em mà."

Thời Bất Phàm nắm lấy tay cậu, đột nhiên ngồi dậy, trong mắt toát ra vẻ tàn ác: "Cậu ấy hại em bị thương, sao không đi theo em? Có phải không định chịu trách nhiệm đúng không?"

1

Chân Nguyên Bạch lập tức lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Tôi đi mà."

Cậu nắm ngược trở lại tay của Thời Bất Phàm, mềm giọng nói: "Tôi đến bệnh viện với cậu, đi khám lại xem."

Thời Bất Phàm trầm mặc nhìn cậu, không nói thêm gì nữa.

Đến bệnh viện, Thời Bất Phàm đi kiểm tra trước, mới vừa tìm được phòng bệnh định vào nghỉ ngơi thì mấy người Khâu Tinh chạy vào: "Mẹ nó, Thời ca xảy ra chuyện gì đấy, đầu năm cậu phạm phải Thái Tuế đấy à!"

"Cút." Gân xanh trên trán của Thời Bất Phàm nhảy đánh thịch phát, Quý Diễm Bình cũng cau mày hỏi: "Các em đến đây thế nào?"

"Cô Quý." Minh Mạch vội vàng nói: "Bọn em lo cho Thời ca quá nên gọi xe đến đây."

Chân Nguyên Bạch yên lặng ngồi trên ghế với bộ dạng nhận sai, mấy người Khâu Tinh chen qua ríu ra ríu rít hỏi han ân cần, Thời Bất Phàm bị làm phiền đến bùng nổ, cầm gối lên ném: "Cút! Cút ra ngoài cho tôi!"

"Được, được, được biết không được quấy rầy thế giới của hai người các cậu rồi." Ba người lục đục đi ra ngoài, Chân Nguyên Bạch vội vàng từ trên ghế đứng lên, nhặt cái gối Thời Bất Phàm ném ra lên, nhìn qua còn tưởng ông chồng đang bạo lực gia đình với cô vợ nhỏ. Cậu phủi phủi gối, ánh mắt xinh đẹp nhìn qua đây, sau đó chậm rãi đi đến, lại bỗng bị Thời Bất Phàm hung dữ nói: "Cậu cũng... Đi ra ngoài."

Hắn nuốt từ "cút" xuống.

"Tôi, tôi không cố ý đâu." Chân Nguyên Bạch áy náy nắm cái gối: "Tôi không muốn hại cậu bị thương đâu."

Thời Bất Phàm quay mặt đi, Chân Nguyên Bạch chỉ đành đặt gối đầu lên giường lại, như cô dâu nhỏ bị bắt nạt đi ra ngoài, Thời Bất Phàm lại đột nhiên gọi: "Quay lại."

Cậu lập tức quay lại, lon ton chạy đến trước giường của Thời Bất Phàm, cẩn thận nhìn hắn.

Ngực Thời Bất Phàm căng ra, giọng nói khàn khàn: "Ngồi xuống."

Chân Nguyên Bạch nhìn xung quanh, không tìm thấy ghế, Thời Bất Phàm không kiên nhẫn dịch sang một ít, cậu liền ngồi vào mép giường.

Thời Bất Phàm nhắm mắt lại, nhưng xung quanh vẫn tỏa ra sự hung ác không che giấu nổi, hắn cố gắng thả chậm lại hô hấp, như có áp lực gì đó.

Đầu bỗng nhiên bị một bàn tay nhẹ chạm vào, hắn lập tức mở mắt ra, ánh mắt lộ vẻ hung dữ, nhưng lại bị một đôi môi đột ngột đến gần làm cố định tại chỗ.

Cái trán bị môi mềm mại chạm một cái, Chân Nguyên Bạch học theo ngữ khí của hắn nói:

"... Hôn cái, đau đớn bay xa nè."

Hầu kết của Thời Bất Phàm lăn một cái, tâm tình bỗng nhiên trở lên bình tĩnh hẳn, thứ gì đó trong lòng nhanh chóng mọc rễ nảy mầm, trong chốc lát đại thụ đã cao lớn chọc trời.

1

Hắn thuận thế ấn Chân Nguyên Bạch vào lồng ngực mình, lại siết chặt hai tay lần nữa, như thể đang tìm cách tốt nhất để giữ chặt đối phương trong vòng tay của mình.

Chân Nguyên Bạch bị ôm hơi không thoải mái, không thể không nói: "Đừng ôm chặt thế, dù cậu có buông tay tôi cũng sẽ không chạy mất đâu."

Trong phòng yên tĩnh, lát sau, Thời Bất Phàm mới đe dọa nói: "Lừa tôi thì cậu chết chắc đấy."
Bình Luận (0)
Comment