Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương

Chương 4

Dù đầu Thời Bất Phàm có khâu vài mũi cũng không làm giảm đi chút cảm giác hung hãn nào.

+

Hắn xoay đầu về lại, rất tự nhiên chiếm giường của Chân Nguyên Bạch, giường 1m8 bị hắn nằm lên ngoại trừ những chỗ thân thể chiếm dụng thì những chỗ còn lại đều bị khí thế hung hãn của hắn bao phủ lấy, làm chủ nhân thật sự của chiếc giường kia - Chân Nguyên Bạch, chỉ có thể ngồi một cách hèn mọn trên ghế.

1

Lúc đặt đồ ăn, vì hiện tại Thời Bất Phàm đang bị thương, cậu từ bỏ ý định đặt lẩu chua cay, thay vào đó đặt một ít đồ ăn thanh đạm, lúc đồ ăn được đưa đến, Chân Nguyên Bạch xuống ghế, lê dép đi lấy, trong lòng dâng lên cảm giác như làm nô dịch.

Nhận xong cơm hộp, cậu đẩy cửa gọi em trai: "Ưu Tú?"

Chân Ưu Tú đang đeo tai nghe ngồi bên cạnh PS4 chơi game, đưa ánh mắt qua nhìn cậu, Chân Nguyên Bạch đưa cốc trà sữa mua cho nhóc: "Cho em này."

1

"Anh để đấy đi" Cậu nhóc đưa ánh mắt về lại màn hình, Chân Nguyên Bạch đặt trà sữa ở bên cạnh, tiếp tục nói: " Anh chỉ cho ít đá thôi, thời tiết này cho nhiều đá hơi lạnh."

Ánh mắt Chân Ưu Tú không rời khỏi màn hình, ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn anh nha."

Chân Nguyên Bạch vui vẻ, vừa lòng sờ sờ đầu em trai, sau đó xoay người trở về phòng đặt cháo mua cho Thời Bất Phàm ở tủ đầu giường, còn bản thân thì ôm trà sữa đi làm đề thi, một lát sau, phát hiện Thời Bất Phàm vẫn không động đậy, đành phải gọi hắn: "Thời Bất Phàm?"

Thời Bất Phàm ngủ đến tối tăm mặt mũi, Chân Nguyên Bạch định lay hắn dậy nhưng sợ hắn cáu, đành phải tiếp tục gọi: "Thời Bất Phàm? Thời Bất Phàm?"

Thời Bất Phàm rốt cuộc cũng bị đánh thức, hắn nhăn mi không kiên nhẫn nhìn về nơi âm thanh phát ra, nhìn thấy một ngon tay tinh tế: "À thì, đồ ăn được mang đến rồi, tí nữa đồ ăn nguội thì không ăn được nữa đâu."

Thời Bất Phàm xoay người ngồi dậy, mở bọc ni lông ra, bỗng nhiên nhấc mí mắt lên nhìn cậu: "Cậu bình thường toàn gọi tôi như vậy à?"

Chân Nguyên Bạch: "Hở?"

"Quan hệ của chúng ta tốt như vậy, mà cậu lại gọi tôi bằng cả tên lẫn họ à?" Thời Bất Phàm xúc một thìa cháo trắng đầy cho vào miệng, trong ánh mặt uể oải còn mang theo vài phần nghỉ ngờ, Chân Nguyên Bạch mờ mịt trong chốc lát, còn chưa nghĩ ra trả lời thế nào thì liền thấy Thời Bất Phàm bỗng nhiên liếm liếm môi, phía trên thìa nhựa hơi ráp, cứa môi hắn đến chảy máu, sắc mặt hắn trong nháy mặt càng ngày càng thối, nói: "Đổi cho tôi cái khác đi."

"Cậu không thể nói chuyện hẳn hoi được à?" Chân Nguyên Bạch quát lớn với hắn "Nhờ người khác thì nên có thái độ tốt một chút đi."

Thời Bất Phàm nhìn cậu chằm chằm, Chân Nguyên Bạch ngừng lại một chút rồi đứng lên lấy cho hắn cái thìa khác.

Cậu xụ mặt đưa thìa, Thời Bất Phàm đưa tay ra lấy, nghe cậu hừ một tiếng: "Nói không chừng nhà tôi có người mắc bệnh truyền nhiễm đó."

Thời Bất Phàm lại liếm liếm vết thương trên môi, không hé răng.

Hắn bắt đầu ăn nhanh chóng, ăn xong đẩy hộp ra, với lấy khăn giấy lau miệng, rồi lại xoay người nằm xuống giường của Chân Nguyên Bạch, cả quá trình không phát ra âm thanh nào.

Chân Nguyên Bạch Ngồi trên ghế duỗi cổ nhìn hắn: "Nếu cậu không thoải mái thì đến bệnh viện đi, đừng có ngủ mãi thế."

"Câm miệng" Thời Bất Phàm hơi rống lên, Chân Nguyên Bạch cầm ly trà sữa hút một ngụm, yên lặng làm đề thi.

Trong phòng phút chốc chỉ còn tiếng ngòi bút viết trên giấy, lúc yên tĩnh âm thanh này vang lên đặc biệt rõ ràng, hơi có cảm giác giống ASMR, lông mày nhíu chặt của Thời Bất Phàm chậm rãi thả lỏng, chìm vào giấc ngủ.

Mỗi lần làm xong một bài Chân Nguyên Bạch đều ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhìn rất nhiều lần vẫn thấy Thời Bất Phàm giữ nguyên tư thế nằm, cậu bắt đầu đứng ngồi không yên.

Ác danh của Thời Bất Phàm bắt đầu từ một lần đánh nhau với học sinh cấp ba trường bên cạnh, chuyện lớn đến mức lên bản tin xã hội. Lúc ấy, ngoài học sinh giáo viên biết đến hắn thì cũng có rất nhiều phụ huynh biết, trong đó bao gồm Chân Bình Tân và Tần Anh.

Chân Nguyên Bạch không còn tâm trạng làm bài nữa.

Cậu lại bắt đầu căng thẳng.

Nhỡ ba mẹ phát hiện mình chơi cùng một học sinh hư, không biết họ sẽ nghĩ cậu như thế nào, nếu ba mẹ truy hỏi... Cậu nên giải thích thế nào đây? Miệng Chân Ưu Tú rất kín, cậu cũng không sợ nhóc đi cáo trạng, nhưng nghĩ đến lúc bị ba mẹ tra hỏi là cậu lại thấy da đầu tê dại.

Mẹ cậu làm ở phòng khám tổng quát trong bệnh viện, thời gian đi làm từ 8 giờ sáng đến 6 giờ tối, ba cậu là giám đốc công ty game, thường xuyên phải tăng ca, thời gian về nhà không cố định, bây giờ là 4 rưỡi, Thời Bất Phàm còn ngủ rất sâu, một tí phản ứng cũng không có.

Trước 6 giờ cậu phải tìm cách đuổi hắn đi mới được.

"Thời Bất Phàm?" Chân Nguyên Bạch gọi một tiếng, bởi vì vẫn còn sự uy hiếp từ lần hắn quát cậu lúc trước nên tiếng cậu gọi nghe cũng không khác tiếng muỗi kêu là mấy, Thời Bất Phàm tất nhiên không thể nghe thấy.

Không biết Thời Bất Phàm có bị gắt ngủ không, người bạo lực như hắn chắc là có đấy, Chân Nguyên Bạch không dám lại gần quá, cậu nhìn trái nhìn phải, rồi lấy điện thoại của mình mở một bản nhạc ngẫu nhiên, vừa nhìn Thời Bất Phàm vừa mở to âm lượng.

Thời Bất Phàm vẫn chẳng có tí động tĩnh gì, vì thế Chân Nguyên Bạch mở luôn cả loa Yêu Tinh Mèo (Yêu Tinh Miêu Miêu)* của mình, vừa kết nối bluetooth thì bản nhạc đã hết, đúng lúc chuyển sang bài tiếp theo...

*Raw "猫猫精灵" (QT: Miêu Miêu tinh linh) theo tui tìm hiểu được thì gần giống tên một hãng loa bluetooth của TQ là "天猫精灵" (TianMao JingLing). (Hình ảnh)

(Hình ảnh)

Một hồi trống uy dũng vang lên, âm thanh được khuếch đại hoàn toàn đúng với hiệu quả mà Chân Nguyên Bạch mong muốn, Thời Bất Phàm bị giật mình mà tỉnh dậy, hắn mở to mắt, trước mắt là cái chăn đơn màu xanh da trời làm hắn hoảng hốt trong chốc lát,...

Một hồi trống uy dũng vang lên, âm thanh được khuếch đại hoàn toàn đúng với hiệu quả mà Chân Nguyên Bạch mong muốn, Thời Bất Phàm bị giật mình mà tỉnh dậy, hắn mở to mắt, trước mắt là cái chăn đơn màu xanh da trời làm hắn hoảng hốt trong chốc lát, sau đó tiếng hát bi thương lập tức truyền vào tai.

/Trải qua thế nào, cũng hết một đời

Sống thế nào cũng không quá trăm năm....

Qua thì qua cho vui vẻ

Sống thì sống cho hào hứng

Qua thì qua cho vui vẻ

Sống thì sống cho hào hứng

... /*

*Đây là bài "人生不过一百年" nhạc phim hoạt hình 【虹猫蓝兔七侠传】, gắn video trong cuối chương cho mn nghe thử. Xin tha thứ cho sự ngu dốt khi sub lời bài hát của tôi, tôi đã rất tuyệt vọng khi không tìm thấy vietsub của cái bài này đấy.

Thời Bất Phàm trong nhịp điệu âm thanh từ từ ngồi dậy, Chân Nguyên Bạch lập tức duỗi tay mở nhỏ loa, dối trá nói: "tôi không cẩn thận mở âm lượng to quá, đánh thức cậu rồi à?"

"..."

Thời Bất Phàm không chút cảm xúc nhìn cậu.

Bài hát kia vẫn còn đang phát:

/Nam nhi có dũng khí

Trường kiếm đến chân trời

Nữ nhi có kiếm tâm

Như tình đầy đồi núi

Bảy kiếm kết hợp, chúng ta hiểu nhau gặp nhau.../

Đầu Thời Bất Phàm như muốn nổ tung, gân xanh trên trán nảy lên: "Tắt."

Chân Nguyên Bạch lập tức tắt loa nhưng điện thoại vẫn tiếp tục vang lên:

/Vì ngôi nhà đẹp

Chúng ta cùng tương thủ tương vọng

Tương thủ

Tương Vọng

Đến...vĩnh...hằng.../*

*Đừng thắc mắc đây là gì, tui cũng ko biết đâu. Ai có lòng thì cứu tui với chứ tuyệt vọng với kiểu sub lời nhạc ngu ngục của tui lắm rồi.

Trong ánh mắt như muốn ăn thịt người của hắn, Chân Nguyên Bạch chưa đã thèm mà tắt cả điện thoại.

Trong phòng hai người trầm mặc nhìn nhau, Thời Bất Phàm rũ mắt, nhìn như muốn đi ngủ tiếp, Chân Nguyên Bạch đã rất vất vả để đánh thức hắn, chắc chắn không thể để hắn ngủ tiếp, cậu chạy đến kéo Thời Bất Phàm: "Cậu, cậu đừng ngủ nữa, cứ ngủ như thế này tôi sợ cậu có chuyện mất, tôi đưa cậu về bệnh viện, đừng không biết tốt xấu nữa."

"Ngủ thêm chút thôi."

Ngủ cái gì mà ngủ, mẹ cậu sắp về mất rồi, Chân Nguyên Bạch dùng sức kéo hắn, nói: "Đừng ngủ, Thời Bất Phàm, không thì tôi đưa cậu về nhà nha, nghe nói giường nhà cậu lớn lắm, phòng cũng rộng, không khí trong lành, ngủ chỗ này không tốt bằng đâu."

Thời Bất Phàm đau cả mắt, nói: "Tôi không về nhà."

"Nếu không thì tôi gọi điện cho ba mẹ cậu tới đón nha, họ chắc đang lo cho cậu lắm á."

"Đó không phải ba mẹ tôi."

"Cậu vui vui vẻ vẻ mất trí nhớ đương nhiên sẽ không biết họ rồi, đến lúc cậu nhớ lại sẽ biết họ thôi, Thời Bất Phàm..."

"Cậu mà còn làm phiền tôi, thì tôi đánh cậu đấy."

Thời Bất Phàm dùng một tay đẩy cậu ra, lại ăn vạ nằm trên giường, Chân Nguyên Bạch khóc không ra nước mắt, nhìn thoáng qua thời gian, lòng hoảng hốt đi đi lại lại trong phòng.

Đồ vô lại kia vẫn đang nằm trên giường cậu không chịu đi kìa, hắn không đi thì phải làm sao giờ, mẹ cậu sắp về đến nhà rồi.

Đúng lúc này, điện thoại của Thời Bất Phàm đột nhiên vang lên, chiếc điện thoại bị hắn đè dưới cánh tay, Chân Nguyên Bạch cũng không dám đến xem là ai gọi đến, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện đó là ba mẹ hắn.

Điện thoại rung mãi đến khi tự tắt cũng không thấy Thời Bất Phàm bắt máy.

Cảm giác nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Chân Nguyên Bạch bị đánh nát, nét mặt u oán, ngay sau đó, điện thoại của Thời Bất Phàm lại kêu lên, lòng Chân Nguyên Bạch bay lên, nói: "Này, cậu xem thử ai gọi đến đi."

Dưới sự khuyên bảo của cậu, Thời Bất Phàm cuối cùng cũng động đậy, đưa tay sờ s.oạng khắp nơi, rồi cầm điện thoại, nhìn thoáng qua người gọi rồi nhận cuộc gọi đến, tiếp tục nằm trên giường nói với giọng khàn khàn: "Gì?"

"Thời Ca, tao nghe nói người hôm qua được xe cấp cứu đưa đi là mày à? Mày bị làm sao đấy?"

Thời Bất Phàm tặc lưỡi một cái, liếc mắt nhìn Chân Nguyên Bạch một cái, nói: "Mày là ai?"

"Tao là Khâu Tinh này! Này mất trí nhớ đấy à?"

"Đoán đúng rồi." Thời Bất Phàm tìm được chút cảm giác quen thuộc qua lời nói của người bên đầu kia điện thoại, hắn ngồi thẳng lại, tay cầm điện thoại, mắt luôn nhìn Chân Nguyên Bạch đang cố giữ bình tĩnh, nói: "Mất trí nhớ rồi, tao đang ở chỗ anh em tốt của tao này."

"Đùa à? Mày mất trí nhớ thật à?" Đầu kia điện thoại hình như không chỉ có một người, một giọng nói khác xen vào: "Tao là Minh Mạch này, mày còn nhớ tao không?"

"Không nhớ."

"Từ từ đã, mày còn đứa bạn nào à? Không phải chỉ có tao, Khâu Tinh với Diệp Liêm thôi à?"

"Chết tiệt! Thằng chó nào nhân lúc Thời Ca mất trí nhớ mạo danh chúng ta đấy? Để tao giết nó!"

Chân Nguyên Bạch nuốt nước miếng, theo bản năng xoay người cầm bút, đối mặt với bài thi đầy chữ, mắt lại cứ liếc ngang liếc dọc.

Khâu Tinh, Minh Mạch, Diệp Liêm, Thời Bất Phàm làm chuyện xấu gì cũng là cả bọn cùng làm, thành tích học tập thì kém lại vì đi theo Thời Bất Phàm mà được cùng vào lớp chọn của khối, mấy người này đến giáo viên còn dám đánh, hơn nữa ai cũng cao to, Chân Nguyên Bạch cầm cốc trà sữa chưa uống xong của mình, dùng sức hút một ngụm to, tay run run cầm khăn giấy lau miệng.

Cậu bắt đầu ý thức được cái kế sách khẩn cấp được nghĩ ra này của mình sai sót đến mức nào, mấy người kia với Thời Bất Phàm chỉ cần mỗi người tát cậu một cái thì cậu cũng đánh đến tơi tả.

Thời Bất Phàm liếc mắt nhìn cẳng chân không tự chủ mà run rẩy của Chân Nguyên Bạch, ánh mắt như suy nghĩ gì đó, hắn thản nhiên nói: "Tao gửi định vị cho chúng mày rồi, đến đây đón  đi."

Định vị?!

Trái tim Chân Nguyên Bạch bị dọa cho nhảy ra khỏi lồng ngực, định vị gửi một phát thế thì chẳng phải bốn người không thể đụng đến nhất của trường đều biết nhà cậu rồi sao? Đến lúc Thời Bất Phàm nhớ lại rồi đến tìm cậu theo định vị thì sao?

Thời Bất Phàm dừng cuộc gọi, rũ mắt nghịch điện thoại, vừa mở WeChat ra thì Chân Nguyên Bạch đột nhiên mở miệng: "Cậu, cậu không được phát định vị."

"Tại sao?"

"Bởi vì... Bởi vì tôi không muốn họ biết nhà tôi." Nhân lúc trước khi hắn mở miệng nói gì, Chân Nguyên Bạch vội nói: "Tôi là bạn thân của cậu nhưng với họ thì không, tôi với bọn họ không thân, chỉ... chỉ quen biết cậu thôi."

Thời Bất Phàm nhìn cậu một chút, nghĩ rồi nói: "Tôi giới thiệu cậu với họ là sẽ quen nhau thôi."

"Tôi không cần!" Chân Nguyên Bạch kháng cự, lại ấp úng giải thích: "Chúng, chúng ta đều có các mối quan hệ xã giao khác nhau... tôi đi theo các cậu có khi còn chẳng có gì để nói."

Thời Bất Phàm dùng lưỡi chọc bên má nhô lên, nói: "Có tôi ở đấy, cậu sợ cái gì chứ?"

"Không phải tôi sợ." Chân Nguyên Bạch phản bác, nghiêm mặt nói: " Bọn họ cũng có biết quan hệ giữa chúng ta rất tốt đâu, hơn nữa, thành tích học tập của tôi tốt, các cậu ấy lại kém, nếu các cậu ấy biết, các... các cậu ấy sẽ tự ti."

Thật ra thì sẽ đánh chết cậu thì đúng hơn.

Thời Bất Phàm bắt đầu mơ hồ: "Thế tôi chơi thân với cậu hơn hay chơi thân với họ hơn?"

"Cậu tự nhìn mình xem, cao to đẹp trai, nói chuyện với ai cũng được, nên cậu chơi với họ hay tôi đều thân hết, nhưng họ không biết chúng ta chơi với nhau."

Thời Bất Phàm thích nghe nói thật, hắn sờ cằm, nghĩ nghĩ, nói: "Vậy ý của cậu là, tôi thân với cả hai bên?"

"Ừm." Chân Nguyên Bạch vò mép quần, nói: "Hai chúng ta... Lúc xác định quan hệ, đã nói sẽ giấu kín rồi mà, chỉ có chúng ta biết thôi, không được nói với ai."

Thời Bất Phàm như bắt ý gì từ câu nói của cậu, mí mắt giật một phát: "Chúng ta? Xác định quan hệ?"

Hắn nhìn lại khuôn mặt trắng nõn căng mịn của Chân Nguyên Bạch, trong đầu bỗng hiện ra ý nghĩ táo bạo.

Cái gọi là "anh em tốt" trong miệng Chân Nguyên Bạch có khi chỉ là nói thay cho một mối quan hệ nào đó do xấu hổ mà không dám nói thẳng.

15

- --------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thời Ca: Ồ

Nguyên Nguyên: Cái gì đấy?
Bình Luận (0)
Comment