Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương

Chương 58

Mấy người Thời Bất Phàm đều phì cười, cái tên Diệp Liêm kia còn cười một cách vô cùng đê tiện, cười vô cùng kiêu ngạo.

Nhan Hạo cảm thấy biểu cảm trên mặt mình hơi không giữ được rồi, mày hơi nhíu lại, ánh mắt lại đặt trên mặt Chân Nguyên Bạch, chỉ có cậu ấy với mấy người đằng sau mới không cười hắn thôi.

Chân Nguyên Bạch nói: "Chỉ cần các cậu muốn học thì chắc chắn là sẽ có cách để cải thiện thành tích hiện tại thôi."

Trong lòng Nhan Họa hơi dễ chịu hơn một chút, nói: "Không sao, tôi không sợ bị chê cười, lúc trước Thời ca nói muốn thi được hạng hai chắc chắn cũng đã bị rất nhiều người nghi ngờ, cậu ta có thể vượt qua được thì tôi cũng có thể."

Hắn nhìn về phía Thời Bất Phàm với vẻ mặt người anh em cậu đúng là cũng không dễ dàng gì, khiến khóe miệng Thời Bất Phàm giật giật, càng cảm thấy cái tên này đúng là thiểu năng trí tuệ mà. Chân Nguyên Bạch lại không cảm thấy như thế, cậu vẫn luôn tin rằng, người muốn dùng thành tích để nổi tiếng thì chưa chắc là người tốt, nhưng chắc chắn bản chất không phải người xấu.

Cậu đưa số điện thoại của mình cho đối phương, nói: "Ngày mai tôi đưa cho các cậu mấy đề thi trước đã, để xem điểm các môn của các cậu thế nào, rồi sẽ quyết định xem giúp các cậu như thế nào."

Mấy tên con trai vội vàng gật đầu đồng ý.

Sau khi tạm biệt bọn họ, Thời Bất Phàm đuổi mấy tên anh em của mình, cau mày không vui nói: "Sao lại muốn giúp cậu ta chứ?"

Chân Nguyên Bạch cụp mắt, bỗng nở nụ cười, cậu quay đầu về phía Thời Bất Phàm nói: "Cậu có biết không, là vì rất giống cậu đấy, với cả, những người như Nhan Hạo, lúc trước tôi vừa thấy là rất sợ, lúc bọn họ nói chuyện với tôi cứ như muốn lăng trì tôi vậy."

Thời Bất Phàm im lặng, Chân Nguyên Bạch mím môi, chậm rãi nói: "Những người như thế, thường sẽ rất xem thường những người như tôi."

Thành tích tốt nhưng vô dụng, trong mắt bọn họ chỉ là một con mọt sách ngu ngốc mà thôi, Chân Nguyên Bạch từng bị công kích như thế nhiều lần rồi, điều này làm cậu từng nghi ngờ liệu thành tích của bản thân có là thứ đáng để kiêu ngạo không. Lúc trước cậu cảm thấy Thời Bất Phàm không thích học nên cũng sẽ không thích người có thành tích học tập tốt là mình cũng là vì vậy.

Thời Bất Phàm không nói lời nào, định ôm cậu một cái, nhưng ánh mắt của Chân Nguyên Bạch lại đột nhiên sáng lên: "Nhưng cậu không nghe thấy à, bọn họ xin tôi dạy bọn họ học đó, xin tôi dạy họ học!"

Những người mà cậu từng sợ nhất, giờ phút này đúng trước mặt cậu, nhìn lên cậu đang cao cao tại thượng, xin cậu giúp đỡ. Tảng đá trong lòng của Chân Nguyên Bạch như được buông xuống, cậu phát hiện những người đó cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng của cậu.

Cậu đột ngột đứng lên bồn hoa bên cạnh, lập tức cao hơn Thời Bất Phàm rất nhiều, cậu chậm rãi đi dọc theo mép bồn hoa, lúc nhảy xuống, Thời Bất Phàm còn theo bản năng giữ lấy tay cậu, Chân Nguyên Bạch liền thuận thế nhào vào lồng ngực của hắn, cậu ôm chặt lấy Thời Bất Phàm, rúc trong ngực hắn vui vẻ bật cười.

"Tôi rất giỏi đúng không?"

Thời Bất Phàm cong môi xoa đầu cậu, nói: "Đương nhiên, cậu vô cùng giỏi luôn."

"Tôi đúng là giỏi quá đi, từ trước đến giờ tôi đều rất giỏi."

Chân Nguyên Bạch dùng sức cọ cọ mặt vào trước ngực hắn, nói: "Nhưng tôi lại không biết bản thân lại giỏi đến như thế."

Giữa người có thành tích tốt và người có thành tích kém như có một khoảng cách không thể vượt qua nổi, người có thành tích tốt ghét những người có thành tích kém ngu, người có thành tích kém lại ghét người có thành tích tốt ngốc, ở hai quần thể này đều sẽ có một số người rất tự ti, có người vì thành tích kém mà bị cô lập, cũng có người vì thành tích tốt mà bị cô lập.

Bọn họ đều có điểm chung, vừa nhạy cảm vừa yếu đuối, chỉ dám ở im trong vùng an toàn của bản thân, không dám bước ra ngoài nửa bước. Ví dụ như Chân Nguyên Bạch, cho dù có một số người hâm mộ cậu, nhưng chỉ cần có người không thích cậu nói mấy câu ác ý, thì sẽ lập tức như rơi vào vực thẳm.

Chân Nguyên Bạch bỗng đẩy tay hắn ra, đôi mắt sáng long lanh nói: "Tôi thử xem có thể giúp đỡ họ không, nếu bọn họ có thể cải thiện thành tích, thì tôi sẽ càng ngày càng... nổi tiếng hơn nữa!"

"Trong lòng tôi cậu luôn rất nổi tiếng." Thời Bất Phàm xoa xoa khuôn mặt mềm mại của cậu, trong lòng vô cùng phức tạp, nhưng không đợi hắn tìm ra từ chính xác để miêu tả thì đã bị Chân Nguyên Bạch véo một cái lên mặt, hắn kêu đau một tiếng, đối phương lại mở to đôi mắt nói: "Vớ va vớ vẩn, cậu không có thế."

"Không có ở đâu cơ chứ?" Thời Bất Phàm che mặt mình lại, cảm thấy bản thân đúng là không nên đau lòng cho cậu mà, bạn nhỏ càng ngày càng hư rồi, đánh đầu hắn lại còn véo má hắn, sau này có phải là trèo lên đầu hắn ngồi luôn không?

Chân Nguyên Bạch đúng tình hợp lý nói: "Trước kia cậu rất ghét tôi, lúc nào cũng bắt nạt tôi, cậu cho rằng tôi quên sạch rồi sao?"

"..." Đây đúng là món nợ oan không nói hết nổi mà.

Nhưng dù sao đi nữa, lớp học của thầy giáo nhỏ họ Chân cũng đã được mở rồi. Mấy người Diệp Liêm cũng không biết là bị cái gì kí.ch thích mà cũng muốn đến để học cùng nhau, dù sao thì dạy 7 người là dạy, dạy 10 người cũng là dạy, thế nên chiều hôm sau, sau khi tan học, nhóm người ở mấy trường xung quanh liền tập trung tại thư viện.

Nhóm 12 người này lúc đi vào thư viện còn làm quản lý thư viện bị dọa run luôn. Cái thư viện này được chuẩn bị cho mấy trường dạy học xung quanh, bình thường cũng có rất nhiều học sinh đến đây, có cả học sinh đến để làm bán thời gian, nên rất quen thuộc với mấy tên đại ca khét tiếng này.

Mà Chân Nguyên Bạch cứ như thiên sứ trong nhóm ác ma vậy, giáo viên trong thư viện tóm lấy cậu, nhỏ tiếng hỏi: "Mấy tên này đến đây làm gì đấy?"

"Mấy cậu ấy đến để học, sẽ không làm phiền đến người khác đâu."

Nhan Hạo đứng bên cạnh dùng sức gật đầu, vật tay nói: "Nhanh, mau chào thầy đi."

Bảy nam sinh từng gây náo loạn mạng xã hội vì kéo bè kéo lũ đi đánh nhau đồng thanh lớn tiếng nói: "Chào thầy ạ!"

Âm thanh này lập tức thu hút ánh mắt của vô số người, nhưng mọi người cũng chỉ dám tức giận chứ không dám lên tiếng. Vốn dĩ hai người Nhan Hạo và Thời Bất Phàm đánh nhau nhiều năm cũng coi như ngang tay nhau, nhưng hiện tại hai người họ lại đi cùng nhau, đúng thật là có khí thế gặp thần giết thần, phật chặn giết phật.

Có người lặng lẽ meo meo gọi điện thoại cho bảo an túc trực gần đó, đợi đến khi mấy chú cảnh sát cùng nhau chạy đến lại chỉ thấy mấy tên nhóc kia đang chiếm chỗ mà vò đầu bứt tai làm bài kiểm tra.

Thầy Chân là một học sinh mẫu mực nên lời của cậu rất đáng tin, vì thế chú cảnh sát gọi cậu qua hỏi: "Có chuyện gì xảy ra với mấy tên kia vậy? Có phải bọn họ bắt nạt cháu không?"

Chân Nguyên Bạch không thể không giải thích thêm lần nữa: "Không mà, bọn họ nhờ cháu dạy kèm bọn họ thôi."

Các chú các anh trong cục cảnh sát quan sát thêm một lúc, phát hiện mấy tên nhóc này đúng là không làm gì thật, liền tạm thời rút quân.

Chuyện Chân Nguyên Bạch giao du với mấy tên quậy phá nhanh chóng làm chấn động cả hai trường, mấy người Nhan Hạo hôm sau đã bị hiệu trưởng gọi đi cảnh cáo một lúc, mà Chân Nguyên Bạch lại được hiệu trưởng của mình quan tâm chăm sóc một hồi: "Mấy tên đó không uy hiếp em thật chứ? Em không cần phải sợ, nếu bọn họ hợp với nhau bắt nạt em thì thầy sẽ gọi điện cho hiệu trưởng của bọn họ xử phạt từng người ngay!"

Sau khi Chân Ưu Tú biết chuyện cũng lập tức chạy đến, vừa đến đã nhìn chằm chằm vào tờ bài tập trong tay mấy người đó, sau đó cười lạnh một tiếng: "Với cái trình độ này của mấy người mà cũng muốn được anh tôi dạy thêm cho à?"

Nhan Họa ngẩng phắt đầu lên, Chân Nguyên Bạch vội vàng túm Chân Ưu Tú: "Đừng có nói vớ va vớ vẩn nữa, bọn họ đang rất nghiêm túc đó."

"Anh giúp bọn họ làm gì chứ? Kệ cho bọn họ làm cặn bã xã hội, tự sinh tự diệt đi."

"Này bạn nhỏ kia." Nhan Hạo chịu không nổi nữa: "Cậu nói gì mà khó nghe thế hả?"

Chân Ưu Tú nói với Chân Nguyên Bạch: "Anh nói xem thế giờ này đúng là kì lạ mà, đồ gì cũng có người nhặt, nói gì cũng có người nhận, tên anh ta là cặn bã à?"

Chân Nguyên Bạch: "Đương nhiên không..."

"Thế em nói bại hoại thì anh ta sồn sồn lên làm cái gì không biết."

Nhan Hạo: "..."

Thời Bất Phàm đứng một bên cười cười, miệng mồn Chân Ưu Tú đúng là quá lợi hại mà, Nhan Hạo mà muốn cãi nhau với tên nhóc ấy thì chắc chắn không thắng nổi đâu. Bình thường hắn bị tên nhóc này chọc cho hận không thể xé mỏ tên nhóc này ra, nhưng đến khi nhóc con chọc người khác hắn lại phát hiện tên em trai này cũng đáng yêu lắm chứ bộ.

Dù sao thì, việc mấy tên phá nhà phá xóm này như sấm như bão chạy đến thư viện để học cũng đã khiến vài người cảm thấy rất cảm động, thậm chí truyền đến cả đài truyền hình. Thế giới này kỳ quái thế đấy, nếu con nhà ai đó thành tích đang tốt lại đột nhiên trở nên ngỗ nghịch thì nhất định có người sẽ cảm thấy đứa trẻ này không thể cứu nổi nữa rồi, dù cho đứa trẻ ây từng ngoan ngoãn thế nào cũng sẽ biến mất hoàn toàn trong ấn tượng của mọi người. Nhưng những đứa trẻ luôn ngỗ ngược lại đột nhiên cải tà quy chính thì sẽ luôn có người vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Nhóm người cùng nhau học tập thực sự đã mang đến một làn sóng nhiệt tình học tập mới, ai cũng sợ mình bị vượt mặt, trong vòng chưa đầy một tháng, điểm tổng của trường số 1 và trường số 3 đã tăng lên 5%. Điều đáng sợ nhất là Thời Bất Phàm, thế mà hắn đã từ top 100 của khối tiến thẳng vào top10 của khối, xếp thứ 7 trong lớp.

Lúc điểm được công bố, đôi mắt Chân Nguyên Bạch lóa lên ánh sáng chói lóa, cậu mím môi, rất cố gắng kìm nén sự hưng phấn của bản thân.

Quý Diễm Bình đặt bài thi của Thời Bất Phàm trước mặt hắn, trong mắt cô ánh lên sự tán thành sâu sắc, nói: "Tiếp tục cố gắng đi, tháng sau là em có thể ngồi cùng bàn với Chân Nguyên Bạch rồi."

Phòng học vang lên tiếng vỗ tay không ngừng, Tống Mặc với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc gục xuống bàn: "Ôi mẹ ơi... Chắc chắn là tôi nằm mơ rồi."

Chân Nguyên Bạch cũng nằm xuống bàn, buồn cười nhìn Tống Mặc nói: "Cậu ấy thật sự có thể đó."

Mặt Tống Mặc như đi đưa đám: "Cậu có biết tôi muốn ngồi cùng cậu đã tốn bao nhiêu tâm huyết không? Cậu nhìn quầng thâm mắt này đi, thế mà cậu ta có thể đuổi kịp tôi cơ đấy... Cậu nói thật đi, có phải cậu đã truyền cho cậu ta vũ khí bí mật gì không hả?"

"Vũ khí bí mật của tôi ấy à..." Chân Nguyên Bạch suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Chính là tin tưởng cậu ấy đó."

Tống Mặc cứ như bắt được cọng rơm cứu mạng: "Vậy cậu có tin tôi tháng sau có thể tiếp tục duy trì thứ hạng ngồi cùng bàn với cậu không?"

Chân Nguyên Bạch nói như thầy bói dởm: "Chỉ cần toàn tâm toàn ý, nỗ lực hết mình thôi, kết quả cũng không quan trọng đâu."

"... Cậu không tin tôi à?"

Chân Nguyên Bạch thấy nước mắt cậu ta sắp trào ra đến nơi rồi nên vội vàng an ủi nói: "Đã có người ngồi kiệu thì chắc chắn phải có người nâng kiệu thôi, cậu đừng có buồn quá."

Tống Mặc nước mắt lưng tròng nói: "Giờ cậu đã chắc chắn tôi sẽ thua khi PK* với cậu ta rồi."

*PK: Viết tắt của cụm từ tiếng Anh Player Killing, thường sử dụng trong game, chỉ việc các người chơi đấu với nhau.

"Không có mà." Chân Nguyên Bạch nói: "Thực ra cũng chưa chắc là thế đâu, cậu ưu tú thế cơ mà, chắc chắn có thể bảo vệ được vị trí hạng hai."

Tống Mặc sờ sờ quầng thâm mắt của mình, quyết định tiến vào chế độ học tập chết chóc, dù sao đi nữa, tuyệt đối không thể để Thời Bất Phàm dễ dàng vượt cậu ta được.

Đúng lúc này, Chân Nguyên Bạch chú ý thấy điện thoại mình bỗng rung lên, cậu cúi đầu nhìn, phát hiện là tin mà Nhan Hạo nhắn cho mình: "Thầy Chân! Lần này tôi tăng 57 hạng rồi!!! Tôi không còn là thứ hai từ dưới đếm lên nữa!!!"

Cùng lúc, nhóm chat của bọn họ cũng bắt đầu xôn xao, từng người một báo thành tích của bản thân, những người do Chân Nguyên Bạch dạy thêm cho trung bình đều tăng khoảng 50 hạng, điều này đối với mấy người gần như đi từ con số 0 lên mà nói đúng là sự tiến bộ long trời lở đất.

Mãi đến khi Thời Bất Phàm báo thành tích của bản thân ra thì trong nhóm mới yên tĩnh lại....

Không so được, không so được, đúng là trâu bò mà.

Chân Nguyên Bạch ngồi vững trên vị trí điểm tuyệt đối, tay nâng má nở nụ cười.

Cậu thật sự rất thích bầu không khí này.

Dù là người thành tích tốt hay thành tích kém, tất cả mọi người đều liều mạng học tập, đây mới là dáng vẻ mà học sinh nên có chứ.

Học tập, đúng là một tiểu yêu tinh làm người mê đắm mà.

Chân Nguyên Bạch bỗng muốn đi bộ về nhà, cậu gọi điện báo với Chân Ưu Tú, định đi từ con dốc kia đi về nhà, lúc này, Thời Bất Phàm không ngắn cậu, mà ngược lại còn đi cùng với cậu đi trên đường.

Chân Nguyên Bạch bỗng lật lại nợ cũ: "Tại sao lần trước cậu lại chặn tôi, không cho tôi đi từ nơi này về nhà chứ?"

Thời Bất Phàm nói như chuyện đương nhiên: "Bởi vì hôm đó tôi có hẹn người ta đánh nhau, sợ cậu bị người ta chú ý."

Chân Nguyên Bạch sững sờ mất hai giây, nghi hoạc nói: "Thật à? Lúc đó cậu rất ghét tôi mà, sao lại suy nghĩ cho tôi thế?"

Cứ tưởng đề tài này được cho qua rồi chứ.

Thời Bất Phàm đánh trống lảng nói: "Hôm nay thành tích của tôi đứng thứ 7 cậu không định thưởng gì à?"

"Có mà." Chân Nguyên Bạch lập tức nở nụ cười, cậu nắm lấy tay Thời Bất Phàm, dùng lực đập xuống, nói: "Chúc mừng học bá đã quay trở lại nha."

Thời Bất Phàm nhướng mày, nói: "Chỉ có thế thôi à?"

"Còn còn, thật ra mấy người Nhan Hạo được thành tích tốt như thế cũng là nhờ cậu."

"Bọn họ rất biết ơn cậu."

"Có phải công lao của tôi đâu mà." Chân Nguyên Bạch nắm quai đeo cặp, chậm rãi nói: "Nói đến cùng thì cũng là vì họ chịu khó học tập thôi, là do cậu làm ảnh hưởng đến đó, tôi ấy à... Thật ra cũng chỉ dạy mỗi một học sinh là cậu thôi, những người khác không được tính là do tôi dạy được."

Thời Bất Phàm rất thích nghe những lời này, hắn khoác vai bạn học nhỏ, nói: "Cậu thấy đấy, tấm bảng hiệu sống là tôi đã giúp cậu có nhiều người hâm mộ như thế, có phải là nên thưởng gì đó cho tôi không?"

Chân Nguyên Bạch ngoan ngoan để hắn ôm mình, lặng lẽ nhìn xung quanh, rồi bỗng xoay người, nhón chân, hôn chụt một phát trên mặt hắn.

"Cậu không chỉ là bảng hiệu sống đâu, cậu đúng thật là người hùng* của tôi mà."

*Người hùng: raw 英雄, tui nát não cũng không nghĩ ra từ nào thích hợp cả:(((.
Bình Luận (0)
Comment