Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương

Chương 7

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Chân Nguyên Bạch sau khi tan học không thể về nhà, mà phải viết kiểm điểm.

Cậu cùng Thời Bất Phàm ngồi đối diện nhau, người sau đã bắt đầu vung tay vén áo, xoẹt xoẹt mấy cái đã được nửa trang giấy, mà Chân Nguyên Bạch tay mãi không động.

Cậu càng nghĩ càng thấy mình lừa Thời Bất Phàm chuyện này đúng là không đáng.

Nếu biết rằng làm anh em tốt với hắn thì phải cùng viết bản kiểm điểm còn bị dính líu đến chuyện đánh nhau, cậu nhất định sẽ không nói dối đâu.

Thời Bất Phàm phát hiện cậu luôn nhìn mình, vậy nên giương mắt nhìn lại: "Thời Ca của cậu đẹp trai quá phải không?"

Sao người này có thể tự luyến đến vậy cơ chứ? Chân Nguyên Bạch hơi mơ màng: "Rất, rất đẹp trai."

Thời Bất Phàm híp mắt: "Nhìn đến choáng váng luôn rồi à? Sao chẳng động đậy gì thế?"

Chân Nguyên Bạch đành phải cúi đầu, trong lòng cảm thấy kì lạ, sao cứ cảm thấy Thời Bất Phàm nói cứ... sến súa thế nào ấy?

Cậu nghịch bút cả buổi, cuối cùng cũng chỉ viết được ba chữ to đùng "Bản kiểm điểm", Thời Bất Phàm đã viết xong một trang đầy chữ từ lâu rồi, lười biếng nhìn cậu: "Sao cậu không viết thế?"

"À..." Chân Nguyên Bạch khổ sở nói: "Tôi không biết tôi làm sai cái gì."

Có làm gì sai đâu, rõ ràng cậu chẳng làm gì cả, người gây chuyện là Lâm Khôn, người đánh nhau lại là Thời Bất Phàm, cậu là người bị bắt nạt mà, không cãi nhau cũng không đánh nhau... sao vẫn phải viết kiểm điểm cơ chứ?

Thời Bất Phàm chống cằm nhìn cậu, tay ngoắc ngoắc về phía cậu: "Đưa đây, tôi viết cho cậu."

"Chữ chúng ta không giống nhau."

"Vậy tôi viết cậu viết lại theo, được chưa?" Thời Bất Phàm rút ra một tờ giấy trắng, Chân Nguyên Bạch lập tức nhìn theo hắn.

Ngòi bút ma sát trên mặt giấy, rất nhanh một hàng chữ đã hiện lên trên mặt giấy trắng:

Em xin kiểm điểm, em không nên thông minh như vậy, cũng không nên có thành tích tốt như thế. Em không nên không ngăn cản giáo viên các lớp lấy bài văn của em làm bài mẫu, không nên khiến các thầy cô tuyên dương em thông minh thế nào, thành tích tốt ra sao, điều không nên nhất là không nên vào trường này học, không nên cho phép trường dùng tên em để thu hút tân sinh viên.

Nếu em không quá ưu tư, thành tích quá tốt thì sẽ không bị ai cố ý nhắm vào, cố ý gọi bằng mấy cái tên vớ vẩn, càng không thể bị cuốn vào sự việc không thể giải thích đúng sai này.

...

Hắn ngồi một bên viết, Chân Nguyên Bạch vừa duỗi đầu nhìn vừa không nhịn được nở nụ cười, Thời Bất Phàm đưa mắt nhìn cậu, nhướn mày nói: "Biết viết thế nào chưa?"

Da mặt Chân Nguyên Bạch hơi nóng lên: "Vô liêm sỉ quá, tôi mà viết thế... giáo viên sẽ cảm thấy tôi đang khiêu khích đấy."

Thời Bất Phàm ngẫm nghĩ, hỏi: "Vậy trừ bỏ cái đấy thì cậu còn sai cái gì à?"

Chân Nguyên Bạch nhìn hắn, cắn môi chậm rãi lắc đầu.

Thời Bất Phàm đem bản kiểm điểm mình đã viết xong đẩy qua phía cậu "Chép đi."

Chân Nguyên Bạch chần chờ cầm bút thì thấy Thời Bất Phàm bắt đầu tìm kiếm gì đó, cậu hỏi: "Cậu làm gì thế?"

"Tìm cốc, khát."

Hắn lục lọi văn phòng như nhà của mình, Chân Nguyên Bạch theo bản năng nhìn ra cửa trông giúp hắn, Quý Diễm Bình cũng không nhìn chằm chằm hai người viết bản kiểm điểm mà chỉ nhìn họ ngồi vào trong văn phòng rồi đóng cửa rời đi.

Cuối cùng Thời Bất Phàm cũng tìm thấy cốc giấy dùng một lần, lấy hai cốc nước từ máy lọc, đặt trước mặt cậu, nói: "Sao cậu viết chậm thế?"

Chân Nguyên Bạch vẫn cảm thấy hơi khó xử: "Tôi cảm thấy... viết như thế không tốt lắm đâu."

Thời Bất Phàm chọc lưỡi vào bên má, nhíu mày: "Nếu cậu không viết thì tôi đi đây, cậu ở lại đây một mình cứ từ từ mà viết."

Chân Nguyên Bạch luống cuống.

Bảo cậu một mình ngồi trong văn phòng viết bản kiểm điểm thì mất mặt lắm!

Cậu lại nhìn qua bản nháp mà Thời Bất Phàm viết, buồn rầu mà bắt đầu chép, sau khi viết mấy chục từ, bỗng lại nhịn không được cười một cái, trong lòng sinh ra cảm giác vui sướng, cậu trộm nhìn Thời Bất Phàm, miệng hắn cong cong, hất cằm ý bảo cậu nhanh lên.

Nén cười chép xong bản kiểm điểm, Thời Bất Phàm liền lấy bản kiểm điểm của cả hai đè xuống dưới cái ly trên bàn làm việc của Quý Diễm Bình: "Đi thôi."

"Cô giáo chưa quay lại mà..."

"Vậy cậu cứ ở đây mà chờ đi, tôi đi đây."

Thời Bất Phàm kéo cửa đi ra ngoài, Chân Nguyên Bạch ngồi một mình trên ghế một lát, nhìn trái nhìn phải chỉ thấy có mình cậu, sau một hồi đấu tranh tâm lý, cuối cùng cũng vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài.

"Thời, Thời Bất Phàm?" Bên ngoài không thấy đối phương đâu, Chân Nguyên Bạch hơi hoảng hốt, cậu chưa từng làm việc thế này, luôn cảm thấy hơi sợ hãi, đang định quay lại văn phòng giáo viên ngồi tiếp thì Thời Bất Phàm từ bên ngã rẽ ló mặt ra: "Ở đây."

Chân Nguyên Bạch nhẹ nhõm thở ra một hơi: "Bây giờ chúng ta, về nhà à?"

"Cậu muốn về nhà?" Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ cậu, Thời Bất Phàm nói: "Vậy thì đi, tôi đưa cậu về."

"Chúng ta cứ thế mà đi sẽ không sao chứ?"

Cậu cứ lặp lại mãi vấn đề này làm Thời Bất Phàm hơi mất kiên nhẫn: "Không sao."

Chân Nguyên Bạch về phòng học lấy cặp sách, hơi chột dạ đi theo hắn xuống lầu, lúc qua chỗ ngoặt thì thấy Quý Diễm Bình từ phía dưới đi lên, Thời Bất Phàm mặt không đổi sắc, Chân Nguyên Bạch thì lại hết sức giật mình, mồ hôi lạnh chảy đầy tay.

Quý Diễm Bình cũng đúng lúc nhìn thấy họ, hỏi: "Bản kiểm điểm viết xong chưa?"

"Vâng." Thời Bất Phàm đáp lại: "Đè dưới cái cốc của cô ạ."

Chân Nguyên Bạch trốn phía sau hắn, Quý Diễm Bình muốn hỏi gì đó nhưng lại có chút không đành lòng.

Vốn chuyện này Chân Nguyên Bạch là người vô tội, bắt cậu viết bản kiểm điểm thật ra là do chủ nhiệm lớp của Lâm Khôn yêu cầu, Quý Diễm Bình quyết định nhắm một mắt mở một mắt, nói: "Đi đi, trở về đi, đi đường cẩn thận chút."

"Chào cô ạ."

Nói chuyện lễ phép như vậy tất nhiên là Chân Nguyên Bạch, Quý Diễm Bình đi lên tầng, lại nhíu nhíu mày. Tuy cô cảm thấy chuyện Thời Bất Phàm giúp Chân Nguyên Bạch cũng coi như là chuyện tốt, nhưng cô lại hơi lo lắng, nhỡ Chân Nguyên Bạch bị Thời Bất Phàm dạy hư thì sao bây giờ.

Hiện tại học sinh cấp ba rất nhiều người đi xe điện đi học, Thời Bất Phàm xuống lầu thì liền hỏi cậu: "Cậu để xe ở đâu?"

Chân Nguyên Bạch còn đang lo nghĩ đến chuyện cô giáo lên văn phòng xem bản kiểm điểm của cậu xong sẽ như thế nào, thuận miệng nói: "Tôi không đi xe."

Thời Bất Phàm nhíu mày: "Sao không đi xe?"

"Sẽ bị người khác làm hỏng mất."

Đi đến trường học Chân Nguyên Bạch không dám đi xe, bởi vì hồi cấp hai xe cậu đã từng bị làm hỏng rất nhiều lần, tính cách Chân Nguyên Bạch lại nhút nhát nên không báo cáo với giáo viên, hầu như đều tự lấy tiền tiêu vặt của bản thân ra lặng lẽ đem xe đi sửa, sau này thì dứt khoát không mang xe đi học nữa, dù sao thì nhà cậu cách trường cũng không xa, đi xe buýt lâu nhất là nửa tiếng thôi.

Thời Bất Phàm không vui: "Ai làm hỏng xe cậu? Là cái người tên Lâm Khôn hôm trước à?"

"Không." Chân Nguyên Bạch sợ hắn lại đi đánh người ta vội xua tay nói: "Tôi cũng không biết là ai làm, chuyện làm hỏng xe là chuyện của trước kia rồi, tôi cũng không đi xe đến trường từ lâu rồi."

Thời Bất Phàm càng thêm không vui, hắn dẫn Chân Nguyên Bạch đến trạm xe buýt, nói: "Cậu từ giờ thích làm gì thì làm, không phải sợ ai cả, nghe chưa?"

Chân Nguyên Bạch từ trước đến giờ chưa từng được ai nói như vậy với cậu, trái tim bỗng đập thình thịch, vì tình anh em trộm được này mà có chút cảm động.

Lúc bọn họ ra cổng trường vừa lúc có một chiếc xe buýt rời trạm. Đằng nào cũng phải chờ, cậu bảo Thời Bất Phàm: "Tôi đi mua trà sữa cho cậu nha."

Thời Bất Phàm nhìn cậu: "Muốn uống à?"

"Ừ."

Bọn họ lại đi đến tiệm trà sữa đối diện trường học, Chân Nguyên Bạch nói: "Trà sữa matcha ít đường, cậu uống cái gì?"

"Giống cậu."

Chân Nguyên Bạch lấy điện thoại ra định trả tiền thì bên tai đột nhiên vang lên một tiếng tích, Thời Bất Phàm đã trực tiếp chuyển tiền luôn rồi, nhân viên bán trà sữa đều biết hai bọn họ, thấy thế cười nói: "Nguyên Nguyên có thẻ hội viên ở quán đó, lần này mấy em lỗ mất rồi."

Thành tích học tập của Chân Nguyên Bạch tốt, danh tiếng truyền xa, mấy người bán hàng trên con đường này đều vui vẻ bán rẻ đồ cho cậu, có thẻ hội viên thì làm cho cậu một cái, không có thì cũng thích nhét vài thứ cho cậu, lấy mỹ danh là xin tí vía làm học sinh giỏi của cậu cho con mình.

Thời Bất Phàm hơi ngạc nhiên nhìn cậu, bạn học nhỏ im im lặng lặng hóa ra cũng là người nổi tiếng nha.

Chân Nguyên Bạch có chút ngại ngùng, cúi đầu cùng hắn đi ra trạm xe, Thời Bất Phàm hỏi: "Tên trước kia của cậu là Chân Thông Minh à?"

Nhắc đến cái tên này, sắc mặt Chân Nguyên Bạch lập tức trở nên khó coi: "Đúng vậy, trước kia cậu còn gọi tôi là Chân Ngu Ngốc đấy!"

Thời Bất Phàm bất ngờ bị giận dỗi sửng sốt mất một lúc, Chân Nguyên Bạch cắn ống hút quay mặt đi, cau mày.

2

Sao đang yên đang lành lại tự đào lên chuyện xấu của bản thân thế không biết? Thời Bất Phàm không có chút ấn tượng nào với những chuyện đã xảy ra, tự nhiên bị giận dỗi biểu cảm không được sáng sủa lắm, nói: "Lúc chúng ta xác định quan hệ tôi không hứa sẽ không gọi cái biệt danh ấy của cậu nữa à?"

Đương nhiên là không có chuyện đó rồi. Chân Nguyên Bạch tìm một lý do vụng về: "Nhưng cuối cùng cậu cũng có nhớ đâu."

"Bây giờ tôi hứa với cậu được không?" Tính tình Thời Bất Phàm tốt ngoài dự đoán: "Sau này đừng giận dỗi với tôi nữa, được không?"

2

Người ta cũng đã nói đến thế rồi, Chân Nguyên Bạch cũng không tiếp tục giận dỗi nữa, nói: "Được."

Cậu phát hiện Thời Bất Phàm đúng là một đại ca cấp ba mà, đối xử với "anh em" rất tốt, lại còn cực kì hiểu "quy củ giang hồ", có thể vì "anh em tốt" mà "giúp đỡ không tiếc cả mạng sống", nghĩ vậy thì thấy Thời Bất Phàm cũng không phải là không có ưu điểm nào nha.

Xe buýt đến, Chân Nguyên Bạch tạm biệt hắn lên xe, đột nhiên Thời Bất Phàm cũng bước lên theo, phía sau mang đến cảm giác bị áp vào, Chân Nguyên Bạch lập tức quay đầu: "Sao, sao cậu lại lên đây?"

Chân Nguyên Bạch nhớ hắn với mình không chung đường mà.

"Đằng nào cũng không có việc gì, đưa cậu về nhà."

Bọn họ vì viết bản kiểm điểm nên đã hết giờ cao điểm, bây giờ trong xe cũng không có mấy người, Thời Bất Phàm trực tiếp kéo cổ tay cậu đến ngồi trước cửa sổ phía sau, trong lòng Chân Nguyên Bạch bồn chồn. Tần Anh rất tiết kiệm, bình thường đi làm hay về nhà đều đi xe buýt, thường hay lên cùng một xe buýt với Chân Nguyên Bạch, cậu lấy điện thoại ra xem giờ, sắp 7 giờ rồi, vậy thì trừ khi Tần Anh đi chợ mua thức ăn nếu không cũng sẽ không gặp phải nhau.

Thời Bất Phàm cong cong khóe miệng: "Sao vậy? Không thích tôi đưa cậu về à?"

Đương nhiên không thích! Chân Nguyên Bạch hét to trong lòng, miệng lại ấp úng nói: "Không mà."

Xe buýt bắt đầu thông báo điểm dừng tiếp theo, chợ lớn XX, Chân Nguyên Bạch lập tức vịn vào ghế ngồi phía trước nhìn xung quanh thăm dò, vừa mới thở phào một cái thì chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc: "Bây giờ, thịt đúng là càng ngày càng đắt."

"Cũng không phải đâu, hai ngày trước mới mười mấy đồng, hôm nay đã lên thành hai mươi hai đồng rồi."

Chân Nguyên Bạch vội vàng túm cặp sách che mặt, cả người cũng cúi rạp xuống, Thời Bất Phàm ngẩng đầu, mắt nhìn mấy người phụ nữ xách theo đồ ăn, nói: "Phía trước hình như hết chỗ rồi, các dì ấy đang đi xuống đây đấy."

Tần Anh nghi hoặc nhìn sang bên này, nói: "Tôi hình như vừa nhìn thấy Thông Minh nhà tôi hay sao ấy?"

1

"Giờ này thằng bé phải về nhà từ lâu rồi chứ."

"Nó có gửi tin nhắn cho tôi nói hôm nay về muộn mà."

Tần Anh vừa nói vừa đi về phía sau xe, Chân Nguyên Bạch co rúm trên ghế ngồi, mồ hôi lạnh túa ra, tim như muốn nhảy lên cả cổ họng, đùng lúc này một cái áo đồng phục đột nhiên trùm lên người cậu, bao cả cậu cùng cặp sách lại, Thời Bất Phàm ôm đầu cậu ấn vào ngực mình, hai tay khoanh lại đầu cúi xuống, nhìn như ôm một con búp bê lớn bắt đầu giả vờ ngủ.

Trẻ con tuổi này đều mặc đồng phục, che đi mặt với cặp sách là không nhận ra nổi ai với ai, ánh mắt Tần Anh nhìn qua Thời Bất Phàm đang nhắm mắt, sau đó cùng mấy người bạn ngồi vào vị trí phía trước, bắt đầu nói mấy chuyện trong nhà: "Tuần này lại đến kiểm tra tháng rồi, thành tích của San San nhà chị thế nào?"

"Chắc chắn là không bằng Thông Minh nhà cô rồi, lúc nào cũng đứng nhất."

Hai vị phụ huynh bắt đầu tiến vào trạng thái thổi phồng lẫn nhau, Chân Nguyên Bạch che mặt, quanh mũi đều là mùi trên người Thời Bất Phàm, cậu sợ quá trời luôn, nếu để mẹ biết cậu với Thời Bất Phàm đi cùng nhau, về nhà không biết sẽ mắng cậu thế nào đâu.

Thời Bất Phàm mở một mắt nhìn Tần Anh từ đằng sau, sau đó cúi đầu nhìn người bị che kín trong lòng, Chân Nguyên Bạch thật sự rất lo lắng, hơi thở cứ phù phù thổi vào đồng phục, Thời Bất Phàm nhìn một tí bỗng nhiên cúi đầu, dùng môi chạm vào nơi đó.

Chạm một giây rồi thôi, hắn liếm môi thầm nghĩ: Yêu sớm đúng là con mẹ nó quá k.ích thích.

7

Chân Nguyên Bạch với khoảng tối thui trước mắt: "?"

- --------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thời Ca: Chậc.

Nguyên Nguyên: Mười mặt mơ hồ.jpg*

*Mười mặt mơ hồ: hình hơi mờ nên gắn thêm cái ảnh một mặt mơ hồ cho mn xem ha.
Bình Luận (0)
Comment