Chào mọi người, ta là Tưởng Lạc Vân.
Hiện tại ta đang giả bộ hôn mê.
Chuyện là thế này, sau khi ta rớt xuống sông thì lập tức được sư đệ vớt lên, ta cảm thấy rất mất mặt, vì thế quyết định giả bộ ngất một hồi rồi mới tỉnh, như vậy trông ta có vẻ không ngốc lắm, hơn nữa còn mang theo một chút sắc thái bi kịch.
Thế nhưng, lúc ta đang đếm ngược trong lòng, một khắc trước khi chuẩn bị giả bộ tỉnh lại, Trương Trùng Cửu tới.
Ngươi tới đây khi nào vậy, đây chính là sư môn của ta ngươi không sợ bị đánh sao? Chẳng lẽ ngươi theo dõi ta, ngươi có bệnh à.
Sư muội ta vừa khóc thút thít vừa nói với Trương Trùng Cửu: "Sư huynh bị ngã, hình như đầu óc hoàn toàn hỏng rồi, làm sao bây giờ."
Trương Trùng Cửu không trả lời nàng mà chuyển hướng sang sư đệ ta, hắn cho rằng sư đệ không nên gặp ta trong thời điểm này.
Sư đệ nói: "Hắn là sư huynh của ta, hình như chúng ta gặp mặt đâu cần phải trải qua sự đồng ý của ngươi? Theo ta được biết, các ngươi không phải đã tách ra rồi sao?"
Ê, sao ngươi có thể nói chuyện với tẩu tử của mình như vậy! Ngươi muốn bị đánh sao! Ăn của ta một quyền này!
Lại nói hai đứa ta vẫn luôn trong trạng thái mập mờ, vốn không ở bên nhau, sao có thể có chuyện tách hay không tách ra.
Trương Trùng Cửu không tiếp tục tranh cãi với hắn, mà lựa chọn dẫn ta đi.
Sư muội dè dặt nói: "Nếu không hãy để sư huynh nghỉ ngơi ở chỗ này một lát."
Trương Trùng Cửu lạnh lùng đáp: "Chuyện đó không cần thiết."
Sư muội ta sắp khóc, ai, không thể không nói Trương Trùng Cửu thật sự không biết thương hương tiếc ngọc, tốt xấu gì cũng là bạn gái của huynh tốt của ngươi, ngươi khách khí một chút không được sao.
Hắn mang ta trở về Ma giáo, đại phu châm kim tới đây nhìn nhìn, ông ta nói không nhìn ra ta có vấn đề gì.
Nói nhảm, bởi vì ta chỉ giả bộ mà thôi.
Nói thế nào nhỉ, ta đột nhiên cảm thấy giả bộ bất tỉnh rất thoải mái, nếu như vừa rồi ta tỉnh lại, chắc chắn sẽ bị cuốn vào trận cãi nhau của bọn họ, ta áp lực rất lớn, bọn họ không thể không cãi sao!
Ta biết bọn họ đều rất không vừa lòng đối phương, bởi vì bọn họ đều cảm thấy đối phương có lỗi với ta.
Nhưng ta vốn không để ý những chuyện này, các ngươi rốt cuộc cãi nhau cái gì.
Trương Trùng Cửu giúp ta thay y phục, đóng cửa lại rồi nói: "Lạc Vân."
Tim ta giật thót, chẳng lẽ hắn nhìn ra ta đang giả bộ!
Hắn tiếp tục nói: "Hôm qua ta đã mơ thấy ngươi, ta mơ thấy ngươi chết rồi."
Một câu không đầu không đuôi.
Hắn nói xong câu đó thì bắt đầu một chuỗi im lặng dài dằng dặc, ta không dám mở to đôi mắt nên không biết hắn đang làm gì, cho đến khi ta nghe thấy tiếng hắn lật trang mới biết là hắn đang đọc sách.
Ai, quả nhiên là người trí thức, loại thất học như chúng ta lúc tâm trạng không tốt chỉ biết gặm ngón tay.
Không bao lâu sau, Thẩm Phụng Liễu tới đây tìm hắn.
Thẩm Phụng Liễu nói: "Giáo chủ, tả hộ pháp muốn gặp ngươi."
Trương Trùng Cửu đáp: "Không gặp."
Thẩm Phụng Liễu "ai" một tiếng, cũng ngồi ở mép giường của ta, dùng loại giọng điệu chân thành mà nói: "Cứ tiếp tục như vậy thật sự không được đâu, ngươi muốn giống như Chu Tử Phong sao."
Chu Tử Phong con người này ta có biết, môn chủ Trảm Tinh Môn đời trước, bị chính môn đồ của mình chém chết ở trên giường, bởi vì hắn bỏ rơi vợ con để sống chung với một nữ nhân thanh danh rất xấu.
Nhưng ai cũng biết chuyện gì đang xảy ra, người ra tay căn bản không phải vì giữ gìn nề nếp cho võ lâm, đây không phải là đánh rắm sao, mấy năm trước kẻ đó cũng bởi vì điên cuồng đi dạo thanh lâu tham ô công quỹ nên bị người lôi xuống!
Cuộc sống riêng tư chỉ là một cái cớ cho kẻ đó chém chết môn chủ, chiếm ghế mà thôi.
Thẩm Phụng Liễu lấy hắn ta ra so với Trương Trùng Cửu, là bởi vì có người bất mãn Trương Trùng Cửu mang ta trở về ư?
Ta cho tới bây giờ không hề biết những chuyện này.
Cẩn thận suy ngẫm lại, có vẻ như Trương Trùng Cửu chính là loại người sẽ không mang áp lực ném cho kẻ khác, hắn có thể giấu diếm kín kẽ, cái gì cũng đặt ở trong lòng không nói ra.
Thẩm Phụng Liễu nói: "Giáo chủ, Lạc Trì đã nói với ta, bọn họ có thể đón Tưởng Lạc Vân về săn sóc, hoặc là ngươi có thể đợi sau khi hắn ta khỏe lại rồi tự mình quyết định có nên về hay không."
Trương Trùng Cửu trả lời: "Không."
Thẩm Phụng Liễu "ai" một tiếng, hắn nói: "Ngươi cần gì phải như vậy, ngươi ——"
Trương Trùng Cửu đột nhiên cất cao giọng: "Ta thế nào?"
Thẩm Phụng Liễu sửng sốt, Trương Trùng Cửu nói: "Cha ta trước khi chết bảo ta nhất định phải chấn chỉnh Ma giáo, ta nghe lời ông ấy đi làm.
Ta vẫn luôn trả giá trả giá trả giá, bởi vì ta cảm thấy mình đang làm chuyện đúng đắn, ta nói cho ngươi biết, bây giờ cũng y như vậy, ta đang làm chuyện mà ta cảm thấy đúng đắn.
Bọn họ muốn ta xuống đài sao? Được, bây giờ ta có thể thoái vị, bởi vì ta không quan tâm, ta đã trả giá cho nơi này quá nhiều rồi.
Chuyện mà Tưởng Lạc Vân làm vì ta thì ta cũng có thể làm vì hắn, bởi vì ta yêu hắn.
Ta không quan tâm người khác thấy thế nào, bởi vì ta cảm thấy bọn họ chính là một đám ngốc.
Ngươi có thể kêu tất cả mọi người tới đây, ta không ngại nói lại những lời này một lần nữa."
Thẩm Phụng Liễu không nói một lời, đi mất rồi.
Hơi thở của Trương Trùng Cửu có chút nặng nề, hắn nắm lấy tay ta, rất chặt.
Hắn nói: "Tưởng Lạc Vân, ta không muốn lại mơ thấy ngươi chết."
Ta mở to mắt, nhìn thấy vành mắt hắn ửng đỏ.
Cũng không biết sao lại thế này, nước mắt của ta thế mà rơi xuống trước hắn một bước.
Ai..