Thằng Nhỏ Ngốc

Chương 50

Sau khi La Vực nói câu “Đi đi”, mãi vẫn không có ai phản ứng. Chỉ tới khi nhận được ánh mắt của y, Dương Thi Hàm mới bừng tỉnh.

Dương Thi Hàm không tin nổi, người mà La Vực nói là cô? Nhìn Hiểu Quả vẻ mặt chờ mong, rồi nhìn sang La Vực mặt không đổi sắc, cô giật giật miệng, trong lòng chất chứa bao nhiêu câu hỏi, lại chẳng thể cất nổi thành lời.

“La, La Vực…” Cô ấp úng gọi, chỉ hai từ ngắn ngủi lại ngập ứ chua xót, đắng chát cùng không cam lòng.

Nhưng mà, đây chính là vai diễn của cô, gọi đến thì đến bảo đi thì đi, chỉ là, thua một tên ngốc cái gì cũng không hiểu, thực sự quá chật vật.

Dương Thi Hàm vào phòng tắm mặc lại quần áo, tới lúc ra đã thấy trên giường có hai chiếc gối, một trong số đó chính là chiếc gối mà Hiểu Quả ôm trong ngực. Trong vài lần ngắn ngủi được thân mật tiếp xúc với La Vực, Dương Thi Hàm chưa từng được chung giường chung gối với y, sau khi phát tiết nhu cầu tâm sinh lý, La Vực chưa bao giờ muốn ngủ cùng người khác. Dương Thi Hàm từng nghĩ, sẽ không một ai có thể bước vào thế giới của y. Vậy mà hiện tại, nó lại bị một tên ngốc dễ dàng chen vào.

Ha.

Bởi vì quá hoang đường, cho nên Dương Thi Hàm bỗng muốn cười.

Có lẽ đây vốn không phải là một cuộc so tài, bởi ngay đến quy tắc trò chơi là gì cô còn chẳng kịp biết, trọng tài đã phán cô bị knock-out.

Dù thế, cô vẫn nhịn xuống, những cảm xúc không nên có tuyệt không thể thể hiện trước mặt La Vực, càng không thể bị y nhìn thấy, Dương Thi Hàm hiểu rõ điều này.

Vào thời khắc đêm dài người lặng, Dương Thi Hàm một mình đi đến, lại một mình vội vàng rời đi. La Vực không hề có ý bảo tài xế đưa cô về. Giữa gió lạnh mùa đông tháng mười hai, Dương Thi Hàm bước trong khu rừng tối đen giữa vườn sinh thái, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy, tất cả những món đồ trang sức cùng quần áo đắt tiền trên người, tất cả những xa hoa hưởng thụ trong cuộc sống, có lẽ chẳng bằng một người có thể luôn bên cạnh mình, nhưng mà, người đó chắc chắn sẽ không phải là La Vực.

Suy nghĩ của Dương Thi Hàm dần trôi xa….

Sau khi cô rời đi, Hiểu Quả quay về giường ngủ của cậu, tất cả lại như lúc trước, như thể người vừa xuất hiện chỉ là giấc mộng của tất cả mọi người.

Hiểu Quả không hề để ý đến người vừa lướt qua sân khấu cản trở giấc ngủ của cậu, nhưng như vậy không có nghĩa là cậu chẳng bận tâm tới những lời La Vực đã nói.

Khi cả hai đã nằm lên giường, La Vực thấy Hiểu Quả lại ngồi dậy, cẩn thận cầm chiếc đồng hồ bằng sắt cũ kỹ lên chỉnh giờ, chiếc đồng hồ vừa to vừa nặng, cồng kềnh lăn đi lộn lại trong tay Hiểu Quả. Phải chỉnh dây cót thì nó mới báo thức được, thế nên Hiểu Quả phải nghiên cứu hơn mười phút mới vừa lòng đặt nó xuống tủ đầu giường.

“Được rồi…” Hiểu Quả vui vẻ nói.

La Vực một mực trầm mặc nhìn Hiểu Quả, bị cậu quấy nhiễu một bận như vậy, theo lý y hẳn sẽ không vui, vậy nhưng khuôn mặt y bây giờ lại rất bình tĩnh. Song, nếu nói La Vực hoàn toàn không để tâm, lại thấy ánh mắt y trầm trầm u tối, ánh mắt ấy đặt lên người Hiểu Quả, như thể mang một sức nặng nào đó.

Cơ mà Hiểu Quả chẳng cảm giác được gì cả, cậu vì cố gắng mà nhận được tán thành của La Vực, hơn nữa ngày mai còn được quay về làm việc, thế đã là thành công hiếm thấy của cậu rồi. Hiểu Quả nằm bịch xuống gối, còn lăn một vòng thật lớn, nhào thẳng vào lòng La Vực.

“Ngủ thôi!” Hiểu Quả cười nói.

La Vực hạ mắt, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc kia, khoảng cách hai người gần tới độ y có thể cảm giác được hô hấp của cậu. Nếu đổi thành người khác, sợ là đã sớm né y 5 mét, hoặc ít ra cũng phải tránh ánh mắt tuy không công kích nhưng vẫn cực kì sắc bén của y. Tuy nhiên, tất cả những thứ này với Hiểu Quả mà nói đều vô dụng hết, đôi ngươi cậu trong vắt, không chút phòng bị nhìn La Vực, thậm chí còn ánh vẻ chờ mong, dù tiếp theo La Vực có nói gì hay làm gì với cậu, Hiểu Quả đều không có ý kiến.

Dưới ánh mắt ấy, La Vực thở dài thật khẽ, lần đầu tiên trong đời, khuôn mặt y xuất hiện cảm xúc mệt mỏi đầy chân thực. La Vực vươn tay tắt đèn đầu giường.

“Ngủ ngon…” Y nói.

Dù đêm tối nhiễu loạn, vẫn có thể nghe ra thấp thoáng bất đắc dĩ trong câu nói này.

Đương nhiên, chiếc đồng hồ rách nát vẫn không được sử dụng, nhìn cái thể tích bự chảng kia thì biết nó sẽ phát ra nhiều tạp âm thế nào. Tới hôm sau, vì đêm qua ngủ muộn, Hiểu Quả bám giường cuối cùng vẫn do La Vực đánh thức, thừa dịp cậu đi rửa mặt ăn sáng, cái đồng hồ kia cứ thế lẳng lặng biến mất.

Vài ngày sau, Hiểu Quả như nguyện quay về vườn trái cây làm việc. Bởi vì cậu nghỉ dài hạn sau khi có xô xát với khách hàng, cho nên mấy người chị Triệu cứ tưởng Hiểu Quả bị quản lý xử phạt, giờ thấy cậu có thể trở về, mọi người đều rất vui.

Hiểu Quả cũng vui thật là vui, đây mới là nơi cậu quen thuộc, còn có thể làm việc, về nhà lại được thấy La Vực, như vậy đối với Hiểu Quả mà nói thì chính là thỏa mãn nhất đời rồi.

Song, Hiểu Quả vui không có nghĩa những người xung quanh cậu cũng vui. Như thầy Phương chẳng hạn, hắn biết dạo này La Vực chẳng hề vừa ý như bề ngoài. Mỗi đi ngang qua thư phòng, hắn lại nghe thấy y nói chuyện điện thoại với Tiếu Tỉnh Dương.

Có một lần, hắn nghe thấy hai người nhắc đến La Bảo Phàm, đại khái là do Tiếu Tỉnh Dương vô tình nhắc tới, hình như mới đây vị tiểu thiếu gia kia đi đâu đó tiêu xài, ký xác nhận hóa đơn với con số trên trời, rồi lại không có tiền trả, cho nên hóa đơn trực tiếp chuyển tới chỗ Tiếu Tỉnh Dương.

La Vực nghe xong chỉ “Ừm” một tiếng, không giận, cũng không có ý trả tiền cho La Bảo Phàm, đủ để Tiếu Tỉnh Dương hiểu cách xử lý.

“Đầu năm nay bắt đầu làm thẻ mới cho nhân viên đúng không?” La Vực đột nhiên hỏi.

Tiếu Tỉnh Dương đáp phải.

Quả nhiên, La Vực bảo, “Không cần làm thẻ cho La Bảo Phàm, miễn khỏi lúc dùng lúc không, lãng phí.” Không có thẻ nhân viên sao La Bảo Phàm còn được tính là một phần của Kình Lãng, về sau chỉ sợ gã sẽ chẳng còn cơ hội ra vào công ty.

Sau đó, La Vực nói tới La Thái Dung, “Người phái tới chỗ ông ta làm việc ổn chứ? Vậy được rồi, chú hai tôi mấy năm nay vất vả nhiều, một khi đã vậy, sớm về nghỉ ngơi cũng tốt… Ừm, cậu tiếp luôn khách hàng của ông ta đi, đừng quên xem lại mức giá, giá này quá thấp, về sau chúng ta làm ăn chắc chẳng dễ dàng gì.”

Ngay cả Phương Tỷ vốn không quan tâm đến chuyện Kình Lãng cũng biết, bắt La Thái Dung bỏ việc về vườn, thu lại quyền lực ngấm ngầm của ông ta ở công ty thì cũng chặt đứt việc làm ăn của La Thái Hoa. Tuy hai anh em từng tranh nhau đến anh chết tôi sống, song mấy năm nay có chung kẻ địch La Vực, hai người từng làm không ít việc hãm hại việc làm ăn của Kình Lãng, La Vực lười quan tâm, nhưng nếu đã muốn thực sự so đo, hiển nhiên sẽ tận diệt bọn họ.

Chỉ trong giây lát đã chặt đứt đường lui của ba người nhà họ La trong Kình Lãng, vậy mà giọng điệu của La Vực vẫn nhàn nhạt thản nhiên, thậm chí còn chẳng có một xíu dao động, như thể đây là chuyện chẳng có chút thành tựu nào.

Nói chuyện xong, La Vực đứng dậy, nhàm chán dạo quanh nhà một vòng. Người giỏi chịu đựng như y, sau khi bị bệnh cũng chẳng thấy có vấn đề gì, cớ sao mấy buổi gần đây, khi một mình đi lại trong căn nhà to lớn, y lại bỗng cảm thấy có chút… Quạnh quẽ?

La Vực dạo bước trong vườn một lát, cuối cùng lên lầu, rẽ vào ngõ quặt, đi vào phòng nghe nhìn.

Bây giờ Hiểu Quả tới đây còn nhiều hơn La Vực, mấy đĩa phim chất đống trên bàn toàn là loại phim yêu thích của Hiểu Quả, La Vực rút một đĩa phim lên xem, không mấy hứng thú. Y nghĩ nghĩ, mở ngăn tủ dưới cùng lấy ra một cái hộp.

La Vực nhét đĩa phim trong đó vào đầu đĩa, ngồi về sofa. Chẳng bao lâu sau, màn hình sáng lên, căn phòng bệnh đã lâu chưa gặp giờ hiện ngay trước mắt.

La Vực nhìn màn hình, khóe miệng cong lên ý cười hoài niệm.

Cảm xúc trên mặt y nhàn nhạt, căn phòng cũng tĩnh lặng yên ắng, song, tình huống trong tivi lại chẳng được nhẹ nhàng như thế. Một đám bác sĩ y tá xúm xung quanh giường bệnh, các loại dụng cụ y tế thi nhau ra trận, chắc hẳn tình trạng của đứa bé trên giường đang rất nguy hiểm.

Bác sĩ hỏi một y tá, “Nhiệt độ thế nào?”

Y tá trả lời, “Từ tối tới giờ vẫn chưa hạ sốt.”

“Chứng viêm trên người vẫn chưa khỏi, sao hạ sốt được.” Bác sĩ nhíu mày.

Một vị y tá lớn tuổi lộ vẻ khó xử, “Từ hôm qua tới nay cậu bé liên tục có dấu hiệu sốc, hai ngày trước bé có phản ứng mẫn cảm với thuốc hạ sốt, rõ ràng cuối tuần trước vẫn còn dùng được…”

“Thể chất và khả năng đề kháng đều đang thay đổi, cũng không có cách nào.” Bác sĩ vừa nói vừa lật xem báo cáo.

Y tá nhìn đứa bé trên giường. Từ khi vào viện đến giờ mặt nó vẫn sưng phù, hai ngày nay vì dị ứng mà mặt còn sưng hơn nữa, ngũ quan cũng nhíu vào một chỗ, hệt như cái bánh bao, nom lại càng thêm đáng thương.

“Hôm qua bé có tỉnh không?” Y tá trẻ hỏi.

Vị y tá lớn đuổi đo thân nhiệt cho đứa bé, “Có tỉnh một lần, nói không được rõ lắm, nhưng vẫn nghe ra là muốn uống nước.”

Y tá trẻ vuốt tóc đứa bé, như nói với người đồng nghiệp bên cạnh, lại như nói với đứa bé trên giường, “Xem, đã tỉnh lại vài lần rồi, ý chí sống mạnh mẽ như vậy, mau hạ sốt đi thôi, hạ sốt, sau đó tiêu việm, vậy là có thể dậy được rồi…”

Cô nói tới dễ dàng, nhưng thực tế nào có đơn giản như vậy. Bác sĩ cười nhìn các y tá, như thể hiểu được qua từng đó thời gian, tới giờ, có lẽ họ cũng có thêm nhiều tình cảm với đứa bé.

“… Nếu hôm qua bị dị ứng, vậy hôm nay buộc phải thay thuốc, trước thử số thuốc này đi.” Bác sĩ bất đắc dĩ nói, rồi đưa cho bác sĩ phó, “Bắt đầu dùng mấy loại này ngay bây giờ, có lẽ sẽ xuất hiện tác dụng phụ là co giật và buồn nôn, cô chú ý, nếu còn dấu hiệu sốc nhất định phải báo cho tôi ngay lập tức.”

Bác sĩ phó gật đầu.

Y tá trẻ bên cạnh cũng nói, “Hôm nay em tan ca muộn, em sẽ đến trông thằng bé.”

Bác sĩ cười nói, “Hôm nay là Giáng sinh mà, không hẹn hò sao.”

Y tá trẻ thẹn thùng, “Không ai theo đuổi nên đâu đi được.”

Mọi người cười nói rời khỏi phòng bệnh. Căn phòng lại trở về tĩnh mịch, đứa bé vẫn nặng nề nằm trên giường, ngay đến các nét trên khuôn mặt cũng trở nên mơ hồ.

La Vực nhìn chằm chằm đứa bé một lúc lâu, sau đó cầm điều khiển tua nhanh. Thời gian thay đổi, màn hình cũng tối sầm đi.

Cảnh quay chuyển đến buổi tối, cửa bị đẩy ra, y tá trẻ trực đêm bước đến. Thấy thiết bị theo dõi ổn định cùng vẻ mặt yên ổn ngủ say của đứa bé, cô thoáng yên lòng. Cô khẽ nói: “Giỏi lắm, cứ tiếp tục như vậy nhé.”

Trước khi đi, cô bỗng lấy một người tuyết bằng lòng bàn tay đặt lên tủ đầu giường của nó.

“Này, các bé ở khoa nhi đều có, cô cũng mang cho nhóc một con, Giáng Sinh vui vẻ, phải mau khỏi đó.”

“Giáng Sinh sao…”

La Vực nhìn tivi chiếu tới cảnh này, khe khẽ thở dài, ánh mắt nhìn đứa bé cất đầy dịu dàng.

Đúng lúc này, dưới lầu có tiếng động, cũng tới lúc Hiểu Quả tan làm về.

La Vực không tránh trong phòng như mấy ngày trước, y đóng cửa tivi, cất đĩa phim về chỗ cũ, tâm tình vui vẻ bước ra ngoài.

Thấy Hiểu Quả, La Vực liền kéo cậu ngồi xuống bàn ăn.

Y hỏi, “Hiểu Quả, cậu có biết Giáng Sinh không?”

Trước kia Hiểu Quả không biết, nhưng sau một lần được gặp ông già Noel, cậu thấy từ này có hơi quen quen.

La Vực thấy cậu gật đầu bèn nói, “Mai là cuối tuần, chúng ta cùng nhau nghỉ lễ được không?”

Hiểu Quả không hiểu nghỉ lễ là gì, nhưng cậu nghe hiểu được câu “Chúng ta cùng nhau”, chỉ cần có thể ở cùng La Vực, đương nhiên Hiểu Quả sẽ đồng ý rồi.

“Được!” Hiểu Quả tức thì đáp ứng.

La Vực rất vui, y nhéo mặt Hiểu Quả, nụ cười dịu dàng lúc này giống hệt như khi y nhìn đứa bé trai trên giường trong tivi ban nãy.
Bình Luận (0)
Comment