Thặng Nữ Pk Tổng Giám Đốc Lưu Manh

Chương 27

Không những bị hắn khống chế còn bị hắn cười nhạo làm cho cô thật sự sợ bản thân ế,lại không có sức lực để phản kháng chỉ có thể liếc mắt bắt đầu nói tục “Con mẹ nó,anh mới bốn mươi đó!Lão nương chỉ mới hai mươi sáu,hai mươi sáu……..”

Lam Dạ Ảnh vui mừng khi nhìn thấy khuôn mặt nổi điên của cô,mắt cô đang liếc hắn còn ngực không ngừng phập phòng,con ngươi hơi co lại…. Hắn vẫn thản nhiên như cũ dùng lời nói để đè chết người: ‘Hai mươi sáu……cũng không nhỏ đâu?”

Cô gái này…vừa rồi không nói bất kỳ lời nào,mặt cũng không cau có,cô chỉ phản ứng theo bản năng vừa mở miệng là nói lời thô tục,lại thành công hấp dẫn đàn ông……

Cô gái này trời sinh để mê hoặc người.

Chẳng lẽ cô gái này chỉ có hắn phát hiện ra?A……Lam Dạ Ảnh cười nhạt rất tốt nha,sau này có thể từ từ ăn cô,sau này thửa ruộng sẽ càng màu mỡ.

Đàn ông là trâu thì đàn bà dĩ nhiên là ruộng,càng cày càng dễ chịu,cô gái này mỗi lần cử động tay chân,tất cả phong thái đều mê hoặc người khác…

[⊙o⊙] a!

Nguyễn Miên Miên hoàn toàn cứng đờ, mặt đỏ bừng hét to “Yêu tinh chết tiệt,tôi muốn giết anh….a…a…a…..”

Hai mươi sáu thì làm sao? Hai mươi sáu thì làm sao?

Nguyễn Miên Miên quá tội nghiệp lòng tự trọng bị tổn thương nghiêm trọng,không thể giãy dụa,cô nổi giận trừng mắt nhìn mà Lam Dạ Ảnh vẫn nở nụ cười giống như muốn trêu chọc cô,Nguyễn Miên Miên càng nghĩ càng giận.

Cô thở gấp hỏi hắn: “Còn Anh? Anh bao nhiêu tuổi?”

Cô liếc xéo hắn “Anh xem ra cũng không nhỏ……..”

Cô cũng không tin hắn còn trẻ?Con mẹ nó,trong lòng Nguyễn Miên Miên càng nghĩ càng thấy không công bằng.

Lam Dạ Ảnh nhíu mày cười lạnh nhạt,tuổi của hắn…..cũng không nhỏ…..Nhưng ở giới hồ ly mà nói,ba mươi năm tu luyện thật sự là quá ít,cho nên tối hôm qua mới không ổn định biến thành nguyên thân….

“Tôi ba mươi……….” Con ngươi của Lam Dạ Ảnh thản nhiên phát ra ánh sáng nhạt nhìn về phía cô,chậm rãi nói: “Nhưng đàn ông ba mươi với đàn bà hai mươi sáu có thể giống nhau sao?Đàn ông…………đến bốn mươi vẫn là hoa còn đàn bà thì….”

“Anh……”Khóe miệng Nguyễn Miên Miên co rút,bị ế chết thì chết thôi.Hừ!

Cô nhìn từ trên xuống tay hắn.Con mẹ nó, bảo dưỡng tốt quá,cô còn tưởng hắn nhỏ hơn cô nhưng mà,nhưng mà….tuy biết là hắn lớn hơn cô nhưng lại bị hắn nói bản thân “ế chồng” một câu cũng nói không nên lời…

Lam Dạ Ảnh nhìn thấy cô không nói gì nửa,thản nhiên cười trộm một cái,bàn tay tà ác lại sờ lên làn da rồi xuyên qua nội y hung hăng sờ nắn ngực cô,vừa đầy đặn vừa căng tròn mềm mại rơi vào lòng bàn tay hắn,hắn nhíu mày cười ra tiếng: “Nhưng mà ….nơi này không tệ nha….thật sự mẫn cảm,hai mươi sáu thì hai mươi sáu đi,tôi không chê cô………”
Bình Luận (0)
Comment