Cả Chu Lệ và Dịch Lăng đều nhét không vừa, kích cỡ này nhỏ hơn chân Chu Lệ nhưng lại to hơn chân của Dịch Lăng. Đạo diễn Lý cực kỳ phiền lòng, đưa mắt nhìn khắp phim trường, không biết còn omega nào chưa thử giày hay không.
Vừa vặn phát hiện Bạch Sanh giống như tỳ nữ đứng lau mồ hôi cho Giang Huyền Tranh, hai người lâu lâu nói gì đó, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
"A Sanh!"
Bạch Sanh nghe có người gọi liền ngẩng đầu đáp lại: "A? Đạo diễn Lý có gì sao?"
"Cô đã thử giày chưa?" Đạo diễn Lý đập đập tập kịch bản vào tay: "Chưa thì mau đến đây thử!"
"Tôi á?" Bạch Sanh dở khóc dở cười: "Không vừa đâu, hơn nữa chân tôi cũng không đẹp, lên hình sẽ hỏng phim mất."
Vạn vạn không ngờ Giang Huyền Tranh lại bán đứng nàng, một phát đứng dậy đi đến chỗ để giày thủy tinh, hướng Bạch Sanh ra lệnh.
"Ngồi xuống ghế, em giúp chị thử."
Bạch Sanh: "..."
Sao lại biến thành công chúa giúp trợ lý thử giày rồi?
Vạn bất đắc dĩ mà ngồi xuống ghế, chậm chạp tháo đôi giày bata đang mang, gót ngọc nhẵn nhụi dần dần bại lộ trong không khí. Giang Huyền Tranh nửa quỳ nửa ngồi, chậm rãi nâng chân của Bạch Sanh lên, đôi giày thủy tinh từ từ ôm trọn cả đôi bàn chân nhỏ nhắn trắng mịn.
Đạo diễn Lý búng tay, hai mắt lấp lánh, phải như thế chứ!!
Chính Bạch Sanh cũng không ngờ là mình lại mang vừa, có chút hồi hộp nói: "Đứng lên có làm vỡ giày không?"
"Yên tâm, đồ thật giá rẻ, đi vài lần không vỡ đâu!"
Bạch Sanh: "..."
Cái gì mà đồ thật giá rẻ!!!
Lừa đảo, vậy mà dám bảo là đặt thợ thủ công làm với số lượng có hạn, nhất định là tùy tiện lên taobao đặt hàng nên mới có một kích cỡ như vậy!
Đạo diễn Lý nói với trợ lý của mình: "Đem bộ váy kia cho A Sanh đi, dù chỉ quay chân nhưng vẫn phải thấy được một góc váy chứ, khán giả bây giờ tinh mắt lắm chỉ chút sơ suất đã bắt ra được sạn."
"Vâng."
Trợ lý cười nói: "Cô Bạch, bên này."
Bạch Sanh bất đắc dĩ tháo giày thủy tinh ra rồi đi cùng trợ lý Tô thay quần áo.
Bên ngoài cũng bắt đầu bấm máy quay, vài phân cảnh đầu đều vô vị lướt qua, Hàn Thuần đóng vai mẹ kế cũng rất thích hợp, chỉ có điều nhìn vẫn ra sự cứng nhắc của alpha.
Đến đoạn tiếp theo là Cinderella khiêu vũ cùng hoàng tử, Giang Huyền Tranh đều dùng mặt đơ để khiêu vũ, bị đạo diễn Lý nhắc mấy lần vẫn không thay đổi được. Mà Dịch Lăng thì trái ngược hoàn toàn, đặc biệt phấn khởi, ánh mắt nhìn Giang Huyền Tranh cũng dịu dàng thêm mấy phần.
Tạm biệt, Cinderella trực tiếp đá đá đôi giày thủy tinh mà nàng gồng mình kiễng chân mang vào, dáng vẻ không thể nào ghét bỏ hơn.
Đạo diễn Lý: "..."
Thôi kệ, dù sao cũng là kịch trong kịch, hơn nữa trong nguyên tác cũng ghi Hữu Hi ghét vai diễn này, xem ra cũng không tồi.
Phân đoạn thử giày quan trọng nhất cũng đến, đạo diễn Lý nhìn bốn phía không thấy Bạch Sanh đâu, nhịn không được mà hỏi trợ lý: "Thế nào mà vẫn thay đồ chưa xong?"
"Cái kia..." Trợ lý khó xử nói: "Tôi cũng không biết, cô Bạch đuổi tôi ra để một mình thay đồ, không nghĩ là lâu như vậy vẫn chưa ra."
"Ây, vào xem thử đi."
Trợ lý vâng dạ nghe theo, nhưng chưa đi được ba bước đã nghe tiếng Bạch Sanh lí nhí vọng ra.
"Không cần xem, mặc xong rồi..." Bạch Sanh ngượng ngùng vén rèm ra: "Cái này... thật kỳ quái rồi..."
Một thân váy công chúa lam sắc bồng bềnh, họa tiết hoa ren kéo dài đến tận thắt lưng, một đường lại một đường quấn quýt tô điểm vòng eo nhỏ đáng ngưỡng mộ. Bộ vị trước ngực đầy đặn, mặc dù chồng tận hai lớp áo vẫn có thể kiêu hãnh đội lên, đặc biệt xinh đẹp.
Giang Huyền Tranh vô thức nuốt nước bọt!
Không ngờ được Bạch Sanh mặc váy công chúa liền biến thành công chúa, đúng là người đẹp vì lụa mà!!
Đạo diễn Lý gật gù hài lòng, nói: "Không kỳ quái, đến, chúng ta quay cảnh thử giày."
Bạch Sanh vạn phần khổ sở bước đến chỗ đặt giày, lặp lại lần thứ n: "Chỉ quay chân thôi!"
"Cô cô của tôi, đều nghe đến đóng kén lỗ tai rồi, mau mau vào vị trí!"
Bạch Sanh bĩu môi, chậm chạp vén váy lên để lộ đôi chân trắng nõn mềm mại như tơ lụa thượng hạng có thể khiến bất kỳ omega nào ghen tỵ. Chỉ là chân Bạch Sanh không đủ dài, đứng kế bên Giang Huyền Tranh không khác nào vịt con ngẩng đầu nhìn đà điểu.
"A Sanh cô có thể kéo váy một cách nghệ thuật hơn không?" Đạo diễn Lý trừng trừng mắt: "Ai lại như bà bán cá kéo quần đến tận thắt lưng? Cả quần sóc bên trong cũng thấy hết rồi!"
Bạch Sanh trợn mắt, đến cả kéo váy cũng cần nghệ thuật?
Lúc này buộc lòng Giang Huyền Tranh phải ra tay, đứng ở phía sau Bạch Sanh, chậm rãi luồn tay ra phía trước, nghiêm chỉnh dạy dỗ: "Nhìn động tác của em."
Nói xong, Giang Huyền Tranh dùng sức đè ép xuống lưng của Bạch Sanh, khiến nàng khom người xuống tầm , ngón tay thon dài tinh xảo lướt trên làn váy mềm, chậm rãi cầm lấy một góc tao nhã vén lên.
Trong lúc giảng dậy vẫn nhịn không được ăn đậu hủ của Bạch Sanh, eo nhỏ như vậy a~ tóc cũng thơm thật~
Bạch Sanh hoa mắt rồi, nếu nàng là công chúa chỉ sợ màn vén váy vừa rồi dọa cho hoàng tử sợ mất mật!!!
"Phải, là như vậy đó!" Đạo diễn Lý kêu to: "Bạch Sanh làm lại đi, làm giống Giang Huyền Tranh đó!"
"Ách..."
Bạch Sanh máy móc gật đầu, học theo Giang Huyền Tranh khi nãy, chậm rì rì vén váy lên. Nhưng cảnh sau đó không ai dám nhìn, nàng cư nhiên một phát đạp chân lên bục, nhảy nhảy hai cái đến gần bục để giày, chân nhỏ nhét thẳng vào giày thủy tinh không chút thương tiếc.
Giang Huyền Tranh: "..."
Đạo diễn Lý: "..."
Trợ lý vội đỡ thân thể nghiêng ngả sắp đổ của đạo diễn Lý, bản thân hắn cũng đổ mồ hôi ròng ròng.
Đây là quái vật chứ công chúa cái gì!!!
Bạch Sanh hồn nhiên không biết mình vừa dọa chết đạo diễn, quay lại cười: "Thế nào? Quay xong... ách..."
Đạo diễn Lý quơ quơ tay: "Cấp cứu, gọi cấp cứu!"
Bạch Sanh: "..."
Có cần phải phô trương vậy không a?
Giang Huyền Tranh hận thiết bất thành cương, một phát lôi Bạch Sanh lẫn giày thủy tinh ra một góc dạy dỗ lại từ đâu.
"Công chúa sẽ mang giày như chị hay sao?"
Giang Huyền Tranh một tay cầm giày thủy tinh, tay thì cầm một góc váy công chúa của mình, bộ dáng không khác gì mẹ kế đanh đá đang giáo huấn Cinderella.
Bạch Sanh ũ rũ cúi đầu: "Chị đã nói không thích hợp rồi mà."
"Tập một lần nữa, không thể dùng lý do không thích hợp để thoái thác!"
Giang Huyền Tranh đặt lại giày thủy tinh trên ghế, nói: "Giờ vén váy lên giống khi nãy đi."
Mặc dù có chút bất mãn nhưng Bạch Sanh vẫn nghe theo, nhớ lời dạy của Giang Huyền Tranh mà từ tốn vén váy lên, vén xong thì bày ra vẻ mặt mong chờ bài giảng tiếp theo.
"Tốt rồi, giờ đến nâng chân lên, chị nâng cho em xem."
Bạch Sanh một phát nâng chân tạo thành góc 90 độ.
"..." Giang Huyền Tranh đỡ trán: "Chị nghĩ mình đang luyện võ à?"
"Chứ thế nào a!?"
Bạch Sanh đặt chân lên bục để giày, đầy mặt bực bội.
"Được rồi, để em hướng dẫn."
Giang Huyền Tranh đi vòng ra phía sau, bàn tay lướt trên đùi nhỏ nhẵn mịn của Bạch Sanh khiến nàng nhịn không được rùng mình một cái, mặt nhỏ cũng đỏ bừng lên.
"Em làm cái gì vậy hả?"
"Đứng yên đi."
Đối phương nghiêm túc như vậy, Bạch Sanh cũng không thể gán được hai chữ 'sắc lang' lên mặt nàng, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Giang sắc lang cực kỳ biết giả vờ, sờ đùi người ta xong còn giả bộ học thức giảng dạy, chậm rãi nâng đùi Bạch Sanh một góc 60 độ vừa có cảm giác với đến bục lại có cảm giác chân nhỏ mềm nhẹ kiêu sa nâng lên.
"Như vậy, rồi giữ nguyên, dù cho chị không nhét chân vào giày được nhưng không thể nhảy nhảy đến bục như vậy."
Nói xong, Giang Huyền Tranh lại ép người lên lưng của Bạch Sanh, khiến nàng hơi ngả chúi về phía trước, chân cũng vừa vặn ấn vào vừa khít vào chiếc giày thủy tinh.
"Chính là như vậy."
Bạch Sanh không nghĩ mang giày cũng khó khăn như vậy, trong lòng trộm lau mồ hôi, nàng đúng là sinh ra để viết kịch bản chứ không phải để làm diễn viên!!!
"Nhớ hết rồi chứ?"
"Ân, nhớ rồi."
Giang Huyền Tranh luyến tiếc buông Bạch Sanh ra, nói: "Giờ tháo ra mang lại cho em xem."
Bạch Sanh ngoan ngoãn tháo giày thủy tinh ra, lùi lại hai bước, làm theo những gì mà 'Giang lão sư' vừa dạy, hoàn hảo nhét chân vào giày một cách nghệ thuật nhất.
"Ừm, tạm ổn rồi."
Giang Huyền Tranh cẩn thận nhắc nhở: "Đừng cúi người thấp quá, nhìn sẽ không đẹp."
"Ân, ân, nhớ rồi, đều nhớ rất rõ rồi."
Giang Huyền Tranh nhìn thấy đầu Bạch Sanh đầy hãn, không khỏi dở khóc dở cười, may là chỉ quay chân với một góc nhỏ của lưng thôi mà nàng ấy đã đổ nhiều mồ hôi như vậy, không biết đến khi quay cả mặt thì sẽ như thế nào.
Ở một góc khác, Dịch Lăng nhìn thấy Giang Huyền Tranh hết ôm rồi lại nâng chân của Bạch Sanh đầy tình tứ như vậy, trong lòng tránh không được khó chịu, siết đến bộ quần áo hoàng tử đều nhăn nhúm.
Hoàn thành khóa học mang giày nghệ thuật cấp tốc, Bạch Sanh quay trở về vị trí tiếp tục cảnh quay của mình, lúc này đã hừng hực khí thế tự tin vạn phần.
Đạo diễn Lý thủ sẵn khăn tay để lỡ như Bạch Sanh chọc giận ói máu còn có thứ để cầm máu lại!!
"Cảnh mười, lần 3, diễn!!!"
Bạch Sanh hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhớ lại những gì mà Giang Huyền Tranh vừa dạy, tao nhã nhấc lên một góc váy để lộ đôi bàn chân xinh đẹp nhỏ nhắn của mình. Chân nâng lên một góc đẹp mắt, khuynh thân nhét đôi chân nhỏ vào giày thủy tinh xinh đẹp.
Đạo diễn Lý hài lòng không thôi, vỗ vỗ vào tay trợ lý bốp bốp, Bạch Sanh đúng là không phụ lòng hắn!
Nhưng mọi người lại không cách nào thấy được địch ý trong mắt của Dịch Lăng, chân nhỏ đưa ra nhân lúc Bạch Sanh ấn chân vào giày thì kéo bục gỗ về phía mình một đoạn.
Sự việc diễn ra quá nhanh, bản thân không có điểm tựa trực tiếp ngã xuống đất, cổ chân nghiêng sang một bên phát ra âm thanh răng rắc. Giày thủy tinh cũng vỡ nát, cứa nát lòng bàn chân trắng nõn, máu chảy đầm đìa.
"Bạch Sanh!!!"
Giang Huyền Tranh từ phía bên trái chạy đến, đến cả nàng cũng phản ứng không kịp chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Sanh té ngã.
Bạch Sanh hít liền mấy ngụm lãnh khí, cổ chân đau xót không thôi, cúi đầu bấm ngón tay rên rỉ: "Đau quá..."
Thân thể omega đều yếu ớt, Bạch Sanh ngã một cái nặng như vậy không biết đến khi nào mới có thể hồi phục.
"Gọi cấp cứu đi!" Giang Huyền Tranh không biết bộ dáng hoảng hốt của mình có bao nhiêu thảm hại, không ngừng gào lớn: "Đứng ngây ra đó làm gì chứ? Mau gọi cấp cứu đi!!!"
Đạo diễn Lý vội vàng lấy điện thoại ra gọi cấp cứu, do hắn một phần ham đồ rẻ, giờ Bạch Sanh ngã nặng như vậy không biết có ảnh hưởng đến đi lại hay không. Nếu thật sự Bạch Sanh có chuyện gì xảy ra, hắn đến chết vẫn sẽ hối hận.
Cả phim trường được dịp náo loạn cả lên!!
Dịch Lăng không nghĩ giày thủy tinh sẽ vỡ ra, nàng nhìn máu đỏ lênh láng trên sàn, trong lòng hoảng hốt, Bạch Sanh sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?
Nàng... nàng không có cố ý đâu!