Tháng Sáu Năm Ấy Mưa Rơi

Chương 18

Đem Bạch Sanh quấn trong hai tầng khăn bông ra ngoài, tắm cho Bạch Sanh mà cả người Giang Huyền Tranh đều ướt sũng, đành phải quay ngược trở về tắm lại lần nữa.

Lúc trở ra thì thấy Bạch Sanh vẫn lười biếng nằm giữa hai tầng khăn bông, tay lướt weibo xem tin tức.

"Sao còn chưa thay đồ nữa?"

Giang Huyền Tranh vừa lau khô tóc vừa nói, cũng nhờ Bạch Sanh mà hôm nay nàng phải gội đầu tận hai lần.

"Một lát sẽ thay."

Bạch Sanh xem tin tức đến hăng say, hoàn toàn không biết Giang Huyền Tranh đã đến gần, còn ngồi xuống trước mặt nàng.

"Chị đang xem cái gì vậy?"

"A?" Bạch Sanh đưa điện thoại cho Giang Huyền Tranh, cong mắt cười: "Là xem tin tức về phim của nha đầu Dịch Lăng, đứa nhỏ này đúng thật lợi hại, ba tuổi đã đóng quảng cáo, sáu tuổi đã tham gia phim truyền hình."

Giang Huyền Tranh liếc nhìn tin tức trên màn hình, cũng không mấy quan tâm, đưa tay vỗ vỗ vào lưng Bạch Sanh.

"Để em giúp chị thay đồ."

"Thôi, quấn như vậy ngủ cũng được mà." Bạch Sanh lật ngược lại, đưa tay dụi mắt: "Chị buồn ngủ lắm rồi."

"Vừa nãy còn xem tin tức hăng say thế mà."

Giang Huyền Tranh đem con sâu lười Bạch Sanh đỡ ngồi dậy, cẩn thận kiểm tra chân của nàng không có thấm nước mới yên tâm xuống giường lấy quần áo.

Quần áo ngủ của Bạch Sanh rất đa dạng, đủ loại động vật từ chó, mèo, gà, vịt đến những con như khủng long, hổ, báo. Có thể nói Bạch Sanh là một người yêu thích sưu tầm đồ ngủ, nàng có cả một gia tài đồ ngủ khổng lồ, từ ngây thơ trong sáng đến quyến rũ mê người.

Giang Huyền Tranh giống như rơi vào mê cung không biết phải lấy bộ nào cho Bạch Sanh mặc nữa.

"Lấy áo choàng ngủ đi."

Hiện tại Bạch Sanh không tiện mặc quần dài, mặc áo choàng ngủ là thích hợp nhất.

Giang Huyền Tranh gật gật đầu biểu thị bản thân đã nghe rồi, thuận tay cầm lấy một bộ áo choàng ngủ màu đỏ.

Chưa kịp đóng tủ thì nghe Bạch Sanh nói với theo: "Cả đồ lót nữa, không lẽ em để chị mặc áo choàng ngủ thôi?"

Giang Huyền Tranh mặt đỏ bừng bừng, xấu hổ nghe theo, kéo ngăn nhỏ bên cạnh ra tìm đồ lót cho Bạch Sanh. Không ngờ so với áo ngủ, đồ lót của Bạch Sanh chỉ hơn không kém, đủ màu sắc kiểu dáng. Từ loại in hình động vật đến loại hai dây mỏng tang, thậm chí còn có loại ren đen gợi cảm.

Giang Huyền Tranh: "..."

Lúc này nàng có cảm tưởng như mình đang ở trong phòng của một tên biến thái chuyên đi sưu tầm đồ lót phụ nữ!!?

Bạch Sanh nghiêng đầu nhìn thử, nói: "Lấy cái màu đỏ ở trên đi, mặc cùng màu với áo ngủ~"

Giang Huyền Tranh bất đắc dĩ đưa tay cầm lấy quần lót màu đỏ ren hoa, cẩn thận giấu trong áo choàng ngủ, chậm chạp đóng cửa rồi đi tới chỗ của Bạch Sanh.

Mà Bạch Sanh không hề ý thức được Giang Huyền Tranh là alpha đã vỡ lòng, trong mắt nàng nha đầu này chỉ là một đứa nhỏ sáu, bảy tuổi còn cần nàng chăm sóc nuôi dưỡng. Hai tay dang ra chờ đợi Giang Huyền Tranh đến thay áo choàng ngủ.

Khi tắm rửa Giang Huyền Tranh đã thấy hết cơ thể của Bạch Sanh rồi, thấy thêm một lần nữa cũng không có kích động như lần đầu, chậm chạp cởi bỏ khăn tắm rồi mặc áo choàng ngủ vào.

Đến quần lót, Bạch Sanh tất nhiên sẽ tự mặc lấy, đem chăn trùm kín từ thắt lưng đổ xuống, gian nan đem quần lót mặc lại cẩn thận.

Chỉ là cách một cái chăn, Giang Huyền Tranh không cách nào ngừng nghĩ lung tung được, chệt tiệt...

"Xong rồi!"

Bạch Sanh chỉ mặc quần thôi mà cũng đổ hết cả mồ hôi, xoay người nằm úp sấp xuống giường tiếp tục lướt weibo.

"Không phải vừa nói buồn ngủ hay sao?"

Giang Huyền Tranh đoạt lấy điện thoại từ trong tay Bạch Sanh, thẳng thừng vung tay ném vào trong ngăn tủ.

"Nya!"

Bạch Sanh vươn tay muốn lấy lại thì điện thoại thân yêu đã bị ném vào trong tủ rồi, chỉ có thể oán hận trừng trừng Giang Huyền Tranh: "Nha đầu, đủ lông đủ cánh rồi nên muốn làm phản sao?"

Giang Huyền Tranh liếc trắng mắt, đem Bạch Sanh ấn xuống giường, nói: "Ngoan, ngủ đi."

"Cái gì mà ngoan a?!" Bạch Sanh đưa tay nhéo nhéo gò má của Giang Huyền Tranh: "Làm phản!! Phản cả rồi!!!"

Giang Huyền Tranh để tùy ý Bạch Sanh nhéo, một phát đem nàng kéo vào trong lòng, an ổn ngủ.

Bạch Sanh cựa quậy một lúc thì mệt, đưa mắt nhìn Giang Huyền Tranh, dường như là ngủ rồi. Ngủ rồi cũng đúng, cả ngày hôm nay nha đầu này mệt đến thế mà. Sáng sớm quay phim, chiều tối còn phải ôm nàng đi tới đi lui suốt, dù có khỏe mạnh thế nào cũng bị xoay đến mệt chết.

Ngón tay lướt qua sóng mũi cao, nhéo nhẹ một cái, trong mắt đều là ôn nhu ấm áp: "Ngủ ngon, nha đầu."

-------------------------------

Sáng hôm nay Giang Huyền Tranh có tiết ở trên lớp, đến chiều mới rảnh rỗi, nàng cũng đã xin nghỉ ở tiệm thức ăn nhanh vài ngày để chiếu cố Bạch Sanh. Cùng nhau dùng xong bữa sáng, Giang Huyền Tranh thay đồ trở ra cũng đã gần 6h30, nhanh nhẹn đi giày vào.

"Bạch Sanh này, chị ở nhà đừng có đi lung tung, chờ em về rồi em sẽ nấu bữa trưa, biết không?"

Bạch Sanh ăn xong lại leo lên giường cuộn người trong chăn, biếng nhác đáp lại: "Ân."

Giang Huyền Tranh đi giày xong, đến thẳng chỗ của Bạch Sanh quan sát một chút, nhịn không được mỉm cười. Có lẽ lâu lắm rồi nàng ấy mới được lười biếng như vậy, thật biết cách dày vò bản thân khiến người ta xót xa.

"Em đi học nhé."

Bạch Sanh quay lại, mơ mơ màng màng kéo cánh tay của Giang Huyền Tranh: "Đi sớm về sớm~"

"Được rồi, em sẽ tranh thủ về sớm."

Giang Huyền Tranh ấn lên trán Bạch Sanh một nụ hôn tạm biệt rồi nhanh chóng rời đi.

Bạch Sanh được nghỉ không cần làm việc cực nhọc một ngày tất nhiên sẽ tận dụng triệt để ngày hôm nay để ngủ, một mạch ngủ đến tận 10h mới thức dậy. Nhìn đồng hồ để bàn, tầm 11h hơn Giang Huyền Tranh mới về, một tiếng này nàng phải dùng làm gì đây a?

Phát hiện laptop được đặt ở trên bàn, Bạch Sanh đảo mắt, dù gì Giang Huyền Tranh cũng không có nhà, làm sao mà biết được nàng đi xuống giường chứ?

Nghĩ là làm, Bạch Sanh chống tay lên cái tủ đặt gần giường, nhảy lò cò đến bàn ăn, lúc tay vừa chạm vào mặt bàn thì điện thoại trong tủ kêu lên. Bạch Sanh bất đắc dĩ nhảy trở lại chỗ cái tủ nhỏ, đưa tay kéo ngăn tủ ra, bên trong đúng là điện thoại của nàng.

Số điện thoại lạ lẫm hiện ra trước mắt, là ai gọi cho nàng?

Cầm lấy điện thoại, ngón tay lướt nhanh qua phím màu xanh, áp điện thoại lên tai.

"Alo?"

[Cô là cô Bạch?]

Bạch Sanh nghị hoặc: "Vâng, tôi là Bạch Sanh."

Bên kia đầu dây ngập ngừng một lúc, chậm chạp mở miệng: [Tôi là mẹ của Huyền Tranh.]

Bạch Sanh sửng sốt không thôi, tay bám vào cạnh tủ để giữ thăng bằng: "Cô là mẹ của Huyền Tranh sao? Cô trở về rồi à?"

Nghe Giang Huyền Tranh kể lại thì mẹ của nha đầu này đi xuất khẩu lao động ở Nga, hôm nay trở về xem ra là muốn gặp con gái của mình rồi.

[Phải, tôi về rồi, tôi có chuyện này muốn nói với cô...] Âm thanh kia dường như biến thành kiên định: [Tôi sẽ tái hôn và định cư ở nước ngoài, phần Huyền Tranh mong cô hãy chiếu cố nó, cảm ơn.]

Không để Bạch Sanh trả lời, người phụ nữ bên kia đầu dây đã tắt máy.

"Alo!? Alo? Cô Giang! Cô nói như vậy là sao?"

Đầu dây truyền đến tiếng tút tút nặng nề...

Bạch Sanh buông thõng bàn tay, điện thoại rơi xuống giường nảy lên hai cái rồi nằm yên ở đó.

Nói như vậy có nghĩa là...

Vội vàng túm lấy áo khoác ở trên giá, Bạch Sanh mặc kệ bản thân còn đang mặc đồ ngủ, chân bị thương giẫm xuống nền nhà ra sức chạy đi.

Không thể như thế được, tiểu nha đầu rất mong ngóng mẹ trở về, nhất định là mẹ của nha đầu đó đã về căn nhà cũ của hai người, nàng phải chạy đến khuyên nhủ bà ấy!!

Đón vội một chiếc xe taxi, báo địa chỉ nhà xong không quên hối thúc tài xế chạy nhanh một chút.

Đường đến nhà của Giang Huyền Tranh khá xa, đến đó cũng đã hơn nửa tiếng. Bạch Sanh dúi vội tiền vào tay của tài xế, một đường chạy thẳng vào trong nhà, chân đang chảy máu cũng không quan tâm.

Cửa nhà vẫn mở, Bạch Sanh mừng đến sắp khóc, càng cố tăng thêm cước bộ.

Nhưng cảnh tượng bên trong khiến nàng lặng người đi, vô lực lùi về mấy bước. Trong nhà là một đám người đang dọn dẹp đồ đạc trong nhà của Giang Huyền Tranh ném ra ngoài, thay vào đó là đồ dùng đẹp đẽ tinh xảo của chủ nhà mới.

Người phụ nữ đứng ở cửa nhìn thấy Bạch Sanh, nghi hoặc hỏi: "Cô là ai vậy?"

"Tôi đến tìm cô Giang, chủ nhân cũ của căn nhà này!"

"Cô Giang?" Người phụ nữ kia nghĩ ngợi một lúc, mới nói: "À, là người phụ nữ lấy chồng họ Giang đúng không? Tôi hay gọi cô ấy là cô Lưu, đúng là cô ấy từng ở đây nhưng sau khi xuất khẩu lao động ở Nga thì ở đó lấy chồng luôn không về nữa, nhà này là cô ấy bán cho tôi."

"Cô Giang đi rồi sao?"

"Phải, đi rồi, ở bên Nga cô ấy còn có một đứa con trai nữa đấy."

Bạch Sanh lặng đi một lúc, trầm trọng cúi đầu: "Cảm ơn cô."

"À, không có gì đâu."

Những lời sau đó người phụ nữ kia nói Bạch Sanh đều nghe không được, lê từng bước nặng nề ra khỏi ngôi nhà, suy sụp ngồi bên vệ đường.

Thật không đúng lúc, mưa giăng kín cả phố xá đông đúc, mưa lạnh hắt vào cõi lòng tê tái.

Bạch Sanh co cụm người lại, hốc mắt đau xót, nàng không dám nghĩ đến dáng vẻ đau thương của Giang Huyền Tranh sau khi biết tin mẹ ruột từ bỏ mình. Đã từng trải qua nỗi đau mẫu tử phân ly, Bạch Sanh thật không muốn nha đầu nhà mình chịu đựng đau đớn đó.

Gồng mình chịu đựng mưa lạnh phất qua mặt, nước mắt rơi xuống chạm môi mặn đắng. Mưa đột nhiên ngừng rơi, Bạch Sanh ngơ ngác đưa tay ra, đúng là hết mưa rồi?

"Đừng ngồi ở đây nữa, về thôi."

Bạch Sanh ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt mở lớn: "A Tranh? Em làm sao..."

Giang Huyền Tranh đưa điện thoại ra: "Bà ấy nhắn tin cho chị, em về nhà thì thấy..."

"Em..." Bạch Sanh mím chặt môi, run rẩy nói: "Em không đau lòng sao?"

"Năm em ba tuổi bà ấy đã đi xuất khẩu lao động, năm mười năm mới về một lần, em gặp bà ấy còn không qua năm lần nữa..." Giang Huyền Tranh thở dài một tiếng: "Càng không thể để nghèo khó níu chân bà ấy nữa, bà ấy đáng được nhận hạnh phúc của mình, mang theo em cũng chỉ là gánh nặng."

"Không phải như vậy!!"

Bạch Sanh đột ngột hét lên, túm chặt tay của Giang Huyền Tranh: "Em không phải gánh nặng, em là tiểu nha đầu thông minh của chị, em là tuyệt vời nhất, trên đời này không ai có thể so sánh với em!!!"

Giang Huyền Tranh dở khóc dở cười: "Chị đang thần thánh hóa em sao?"

"Không có, không hề, chị nói đều là sự thật!" Bạch Sanh đưa tay lau nước mắt, hùng hồn nói: "Mọi người có thể không cần, nhưng chị cần, chị cần em, Huyền Tranh!!"

Trái tim Giang Huyền Tranh như hẫng mất một nhịp, gương mặt cũng ửng đỏ, nữ nhân này nói cần nàng... trên đời này thật sự vẫn có người cần đến nàng...

"Chỉ cần chị thôi, những người khác không quan trọng."

Bạch Sanh phì cười, nhào đến ôm chặt lấy Giang Huyền Tranh: "Tiểu nha đầu, tiểu Huyền Tranh..."

Giang Huyền Tranh đáp lại cái ôm ấm áp của Bạch Sanh, dù là ai lướt qua cuộc đời này nàng đều sẽ không để tâm đến, nhưng chỉ cần Bạch Sanh còn ở đây, còn bên cạnh nàng đã là quá tốt rồi.

"Chị lại khiến vết thương nghiêm trọng lại rồi."

Bạch Sanh lúc này mới ý thức được hành động vừa rồi có bao nhiêu liều lĩnh, mặt nhỏ vặn vẹo: "Đau quá, A Tranh, ôm chị về đi..."

Giang Huyền Tranh: "..."

Đến bây giờ mới biết đau thật không thể xem thường rồi!!

================

Bán quyết định sẽ đăng sớm, vì sợ đăng muộn mất mạng lại lỡ hẹn quên đăng nữa thì không tốt :(((

Với cả nhớ cho Bán xíu động lực nha :))) Không thấy cmt nào buồn ghê :(((

Phản thần ngưng cmt xéo sắc, không trẫm cắt H nha :)

Bình Luận (0)
Comment