Tháng Sáu Năm Ấy Mưa Rơi

Chương 51

Trong lòng đều nghẹn ức nhưng Bạch Sanh cũng không nỡ vung tay đánh mắng nha đầu này, trách sao được, nàng yêu nhiều tất sẽ phải học cách chịu thiệt thòi nhiều.

Nửa giờ sau đạo diễn Lý cũng tập trung mọi người lại, bắt đầu cảnh quay dang dở hôm trước.

Cảnh này nhân vật alpha chính bày tỏ tình cảm của mình với nhân vật omega chính, nhưng do hoàn cảnh không tương xứng nên omega mới từ chối alpha. Chính ngay lúc omega sắp bỏ đi, nhân vật alpha sẽ kéo nàng vào lòng, dịu dàng lại mãnh liệt mà hôn môi nàng.

Nghe phổ biến xong, Giang Huyền Tranh lưu loát từ chối: "Nói rồi, tôi không đóng cảnh hôn."

Bạch Sanh từ trên ghế đứng dậy, khoanh tay trước ngực bất mãn: "Em lại nữa rồi!"

Đạo diễn Lý dựa vào cái thang mang tên Bạch Sanh mà leo lên, cao giọng: "Cô là diễn viên, hôn môi cũng chỉ là cảnh quay, có cần phải đè nặng như vậy không?"

Bạch Sanh bước đến chỗ của Giang Huyền Tranh, nói: "Chỉ là hôn một cái, em cũng..."

Không để Bạch Sanh nói hết, Giang Huyền Tranh bất đắc dĩ lặp lại: "Cũng không có tổn hại gì, không làm mất miếng thịt nào cũng không khiến tiền trong ví bay đi!"

"Chính xác!" Bạch Sanh nghiêm túc giáo huấn: "Em không thể chỉ nghĩ cho mình, còn rất nhiều bạn diễn cũng đang đợi đến cảnh quay của mình đấy, mau tập trung quay cho xong đi."

"Vấn đề là em không muốn hôn cô ta!" Giang Huyền Tranh vẫn còn ghi hận Dịch Lăng bày mưu hãm hại Bạch Sanh, dù chỉ là diễn nàng cũng không muốn hôn kẻ tâm tư rắn rết đó.

Lời này mọi người nghe rất rõ, nhất là Dịch Lăng, cả người lảo đảo đổ xuống đất, may mắn là có nhân viên hậu kỳ đỡ lấy.

Bạch Sanh không nghĩ ra lý do Giang nha đầu bài xích Dịch Lăng đến vậy, lại không tiện hỏi ở chỗ này: "Tranh à, đừng tùy hứng như vậy."

Giang Huyền Tranh cúi xuống nói vào tai Bạch Sanh: "Không phải chị em sẽ không hôn."

Hai mắt Bạch Sanh mở lớn, quát khẽ: "Em lại vậy nữa rồi."

"Được rồi." Đạo diễn Lý bước đến vỗ vỗ vai Bạch Sanh: "Cô vào đóng giúp cảnh này đi, dù sao Dịch Lăng cũng không còn tâm tư để diễn nữa."

"Cái này..."

"Yên tâm, chỉ lấy những góc khuất mặt, sẽ không để cô lộ diện trên màn ảnh đâu."

"Nếu vậy thì được..."

Bạch Sanh chỉ có thể thỏa hiệp, không quên trừng trừng liếc xéo Giang Huyền Tranh vẫn còn đang vui vẻ híp mắt cười, đuôi sói cũng sắp lộ ra bên ngoài rồi.

Theo sắp xếp của đạo diễn Lý, Bạch Sanh được bố trí đứng ở gần cửa, cách chưa đến ba bước chân, xoay lưng lại với tiểu nha đầu. Còn Giang Huyền Tranh sẽ nắm lấy cổ tay nàng, đợi khi máy quay bắt đầu quay sẽ dùng sức kéo nàng vào lòng theo đúng kịch bản.

Đạo diễn Lý trở về vị trí, nhìn sang trợ lý Tô.

Trợ lý Tô hiểu ý, đứng lên phía trước, cao giọng: "Cảnh mười, lần thứ nhất, diễn!!"

Cổ tay bị siết mạnh một cái, từ phía sau một lực rất lớn kéo ngược nàng trở về, cả người rơi vào vòng tay ấm áp của đối phương. Bạch Sanh cảm thấy hoa mắt, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy đôi thủy quang trong suốt linh động chăm chú nhìn nàng, hoàn toàn không che giấu tia ánh nhìn si mê trong đáy mắt.

Mềm mại nụ hôn rơi xuống cánh hoa mềm, dần dần biến thành quyến luyến mãnh liệt, giống như muốn hút cạn cả linh hồn của Bạch Sanh. Đầu lưỡi ranh ma cạy mở hàm răng trắng bóng, tiến vào khuấy đảo khoang miệng ấm nóng, ra sức chiêu dụ chiếc lưỡi nhỏ vẫn còn đang rụt rè trốn tránh.

Đây là lần đầu Bạch Sanh cùng Giang Huyền Tranh trước mặt nhiều người mà hôn môi, mặt nhỏ đều ngượng ngùng đỏ bừng như quả cà chua chín.

Đạo diễn Lý phấn khích vỗ kịch bản vào tay: "Đúng như thế, phải, chính như thế, mãnh liệt vào!!"

Trợ lý Tô nâng mắt kính, gật gù: "Hôn đẹp lắm."

Mấy chị gái bà bác trong tổ hóa trang cũng phấn khích theo, trong đầu mơ tưởng mình là người được vòng tay ấm áp kia ôm chặt trong lòng, mãnh liệt hôn môi như vậy~

Không biết qua bao lâu, mãi đến khi đạo diễn Lý hô cắt một tiếng Giang Huyền Tranh mới lưu luyến buông Bạch Sanh xém chết vì ngạt khí ra.

Đúng là muốn mạng người mà!!!

...

"Dịch tiểu thư."

Dịch Lăng quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Thuần thì có chút kinh ngạc: "Hàn Thuần tiền bối, chị xem đây là đâu vậy? Nhà của chị hay sao? Sao có thể đi vào khu thay đồ của omega như vậy?"

"Tôi có chuyện muốn nói với cô nên mới đường đột theo vào đây mà thôi." Hàn Thuần cong khóe môi: "Và chuyện này liên quan đến Giang Huyền Tranh."

Hai chân mày nhỏ của Dịch Lăng nhíu chặt với nhau: "Có gì nói đi, đừng vòng vo nữa."

"Nói chuyện với người thông minh đúng là tốt hơn nhiều." Hàn Thuần xoay người dựa lưng vào bàn trang điểm: "Cô rất thích Giang Huyền Tranh, đúng không?"

"Chuyện này liên quan gì đến chị?"

"Tất nhiên liên quan." Hàn Thuần xoay người áp sát Dịch Lăng vào tường, nhếch môi cười: "Bởi vì tôi rất thích Bạch Sanh, tôi muốn Bạch Sanh quay trở lại bên cạnh tôi."

"Ha, chị muốn làm gì cứ nói thẳng đi."

"Được thôi." Hàn Thuần khom người thì thầm vào tai Dịch Lăng: "Cùng tôi, chia rẽ hai người bọn họ, chúng ta sẽ có được thứ mình muốn."

"Làm sao tôi có thể tin được chị đây?" Dịch Lăng nhướn mày: "Chị có thể không tổn hại Bạch Sanh nhưng lấy gì bảo chứng chị sẽ không hại Huyền Tranh?"

"Tôi sẽ không làm gì khiến đối tác của mình bất mãn đâu." Hàn Thuần vỗ vỗ vai của nàng: "Suy nghĩ cho kỹ, cả cô và tôi đều có lợi trong việc này."

"Chị đã nói thế thì tôi còn lý do gì từ chối?" Dịch Lăng cong môi: "Tôi muốn có Huyền Tranh, triệt để có được Giang Huyền Tranh!!"

"Được thôi, cô cứ làm theo những gì tôi nói đây."

Hàn Thuần khom người thì thầm vào tai Dịch Lăng...

...

Buổi tối, vừa nghe tiếng chuông cửa Bạch Sanh vội vã dừng việc thái cà chua lại, đem tay đặt dưới vòi nước rửa sạch xong mới đi ra ngoài mở cửa. Nào ngờ lại thấy một bó hoa thật to, cánh hoa hồng no đủ mềm mại, dường như là vừa tắm mát xong, toàn bộ cánh hoa đều ướt đẫm những giọt nước trong suốt.

Bạch Sanh vô cùng kinh ngạc, lời còn chưa nói thì Hàn Thuần đã bước vào, đem bó hoa đặt vào tay nàng: "Cái này tặng em."

"Tặng em?" Bạch Sanh sửng sốt, ngờ nghệch tiếp nhận bó hoa: "Sao lại tặng em?"

"Để cảm ơn em đã lần nữa giúp chị có được vai diễn." Hàn Thuần ôn nhu nở nụ cười: "Chỉ có em mới xứng đáng được nhận được nó."

"Cảm ơn chị."

Bạch Sanh cũng là omega, tất nhiên sẽ thích mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ, nhịn không được vuốt ve cánh hoa mềm mại như tơ lụa thượng hạng.

Ngay lúc đó Giang Huyền Tranh cũng vừa từ cầu thang đi xuống, nhìn thấy rõ ràng Hàn Thuần tặng hoa cho Bạch Sanh, trong mắt đều không giấu được ghen tuông.

"Sanh nhi!"

Bạch Sanh giật mình nhìn ra phía sau, thấy Giang Huyền Tranh liền nói: "A Tranh, lại đây xem, bó hoa này thật sự rất đẹp đó."

Giang Huyền Tranh nhấc chân dài đến chỗ Bạch Sanh, quan sát bó hoa một lúc, sau đó mới nói: "Dù sao chị cũng không thích hoa hồng, cho em được không?"

Với Giang Huyền Tranh, tất nhiên Bạch Sanh sẽ không từ chối, nhưng vẫn lịch sự hỏi lại Hàn Thuần: "Em đem hoa tặng lại cho A Tranh nhé?"

Trong mắt Hàn Thuần lóe lên một tia chán ghét, liếc nhìn Giang Huyền Tranh đang đắc ý mà lãnh đạm mở lời: "Tặng rồi thì hoa đó là của em, em muốn tặng ai cũng được."

"Nếu vậy..." Bạch Sanh đưa bó hoa cho Giang Huyền Tranh, cong mắt cười: "Cho em đó."

Giang Huyền Tranh vui vẻ đón nhận lấy bó hoa, ánh mắt lướt qua Hàn Thuần, thản nhiên chế giễu cười một tiếng.

Thế nhưng Bạch Sanh lại hoàn toàn không phát hiện trong nhà mình nổi lên chiến tranh, ung dung nhấc chân ngắn đi vào phòng bếp tiếp tục nấu bữa tối.

Ở bên ngoài phòng khách chính thức bùng nổ chiến tranh!

Giang Huyền Tranh lưu loát rút một cành hoa trong bó hoa 99 cành ra, bàn tay đưa thẳng về phía trước, nhẹ nhàng lại từ tốn buông lỏng tay khiến cành hoa rơi xuống đất.

Hàn Thuần đưa mắt nhìn theo loạt động tác vừa rồi, nhướn mày: "Mấy trò khiêu khích trẻ con này mà cô cũng dùng được?"

Giang Huyền Tranh không đáp lời, nhấc chân đi tới, giày đi trong nhà giẫm mạnh lên cành hoa khiến cánh hoa bung nát rời cành.

Cổ áo bị xốc mạnh, Hàn Thuần cũng không có phản ứng gì lớn, thản nhiên đưa mắt nhìn Giang Huyền Tranh.

"Đừng cố gắng nữa." Giang Huyền Tranh nhướn đôi chân mày đẹp, lạnh lùng phun ra từng chữ đầy uy hiếp: "Chị sẽ không bao giờ có được Sanh nhi đâu, đừng mơ tưởng viễn vông, lúc này chị nên cố gắng giành lại được chút thương hại của khán giả đi thì hơn."

"Chuyện của tôi không đến lượt một đứa nhóc chưa hiểu chuyện như cô lên tiếng, hơn nữa..." Hàn Thuần nhấc khóe môi xinh đẹp lên: "Tôi nhất định sẽ giành lại Bạch Sanh, nhất định là như thế!!"

Giang Huyền Tranh thu tay lại, cổ tay xoay nhẹ đánh mạnh vào vai Hàn Thuần, đầy mặt khiêu khích: "Chị sẽ thua thôi."

Dứt lời liền cầm bó hoa ở trên bàn, một đường đi thẳng lên lầu.

Giờ cơm Bạch Sanh phát hiện tâm tình của Giang Huyền Tranh và Hàn Thuần có chút không đúng, nhưng nàng cũng không có mở miệng ra hỏi, dù sao hai người này như chó với mèo gặp là cãi nhau ầm ĩ thôi.

Tầm 9h hơn mới dọn dẹp xong, Bạch Sanh trở về phòng định tắm rửa thì thấy cửa phòng tắm mở rộng, còn Giang Huyền Tranh thì không thấy đâu.

"A Tranh."

Bạch Sanh vừa gọi vừa tiến về phía phòng tắm, vừa đưa mắt nhìn vào đã bị dọa cho choáng váng.

Sàn nhà lót gạch bóng loáng giờ đây phủ đầy cánh hoa hồng, xa một chút là bồn tắm bằng sứ trắng xả ngập nước, phía trên mặt nước sóng sánh là cánh hoa mềm mại lãng đãng trôi, cả bồn rửa mặt cũng không ngoại lệ.

Ánh sáng trong phòng tắm khá yếu, ánh sáng vàng nhạt khi phủ xuống đẹp như một bức tranh sơn dầu hoàn mỹ.

Giang Huyền Tranh đang tỉ mỉ đặt mấy cánh hoa trên thành bồn, nghe tiếng bước chân thì quay lại nhìn, cười nói: "Sanh nhi, dọn dẹp xong rồi à?"

"Cái này là..."

"Lâu rồi không làm chút gì lãng mạn, cho nên muốn tạo cho chị bất ngờ thôi."

Bạch Sanh nhìn mấy cánh hoa, nghi hoặc: "Cái này sao lại giống hoa mà Hàn Thuần mua như vậy?"

"Ân, nó đó, em mất nhiều công sức lắm mới ngắt hết cánh hoa ra khỏi cành đấy!"

Giang Huyền Tranh nhanh chân chạy ra ngoài đóng cửa, ra sức đẩy Bạch Sanh về phía bồn tắm: "Sanh nhi, chúng ta cùng tận hưởng đi nào."

Bạch Sanh liếc mắt nhìn, phát hiện bên cạnh bồn tắm còn đặt một chai rượu xuất xứ từ Đức mà Giang Huyền Tranh được fan tặng lúc đi ra nước ngoài tham gia sự kiện. Mãi cũng không thấy lấy ra dùng, hóa ra là để dành đợi đến hôm nay mới đem ra.

Eo nhỏ bị ôm lấy, quay đầu chưa kịp hỏi đã bị Giang Huyền Tranh hung hăng kéo vào một nụ hôn.

=============================

Bình Luận (0)
Comment