Tháng Sáu Năm Ấy Mưa Rơi

Chương 57

Không phụ lòng của Hàn Thuần, Dịch Lăng thật sự đem chuyện này nháo lớn, báo lớn báo nhỏ đều đặt nghi vấn về mối quan hệ giữa nàng và Giang Huyền Tranh. Fan của Dịch Lăng không ngừng ra sức chúc mừng, tốc độ chia sẻ bài viết nhanh chóng mặt, còn hỏi khi nào hai người sẽ kết hôn.

Vạn vạn không ngờ Dịch Lăng mặt dày đến mức mở họp báo, một mình viết ra câu chuyện tình cảm khiến vạn người cảm động giữa mình và Giang Huyền Tranh, công khai mối quan hệ một năm yêu đương.

Việc này hoàn toàn chặt đứt đường lui của Giang Huyền Tranh, fan của Dịch Lăng không ít, nếu nàng thật sự đứng ra nói tất cả đều là Dịch Lăng nói dối cố tình bôi nhọ, chẳng khác nào khiến hai bên xích mích, báo chí sẽ khoa trương đến mức nào. Mà fan Dịch Lăng cực kỳ không hiểu chuyện, chẳng biết đầu đuôi gì đã lao vào phim trường gặng hỏi Giang Huyền Tranh đủ điều, không khác nào cố tình đem nàng gán ghép với Dịch Lăng.

Dù cho Giang Huyền Tranh có nói gì đi nữa, bọn họ đều sẽ cho rằng nàng không có trách nhiệm, cố tình kéo dài thời gian hủy hoại thanh xuân của Dịch Lăng.

Chuyện này đến tai Bạch Sanh, nàng hoảng hơn cả Giang Huyền Tranh. Chuyện các nàng chưa công khai đã bị Dịch Lăng đánh một đòn hiểm như vậy, về sau nếu đem tình cảm nói ra, người khác sẽ cho rằng nàng không biết liêm sỉ bám chặt người nổi tiếng, rồi báo chí sẽ phỏng đoán đủ thứ chuyện.

Hàn Thuần không ngừng khuyên nhủ Bạch Sanh khoan hẵn vội vàng công khai, giai đoạn này khá nhạy cảm, cứ để yên đợi mọi chuyện lắng xuống rồi tính tiếp.

Và Bạch Sanh thật sự ngu ngốc tin lời của Hàn Thuần, nặng nhẹ nhắc nhở Giang Huyền Tranh đừng vì chuyện công khai tình cảm mà ảnh hưởng đến sự nghiệp đang trên đà thăng tiến của mình.

Nào ngờ, chuyện này lại là thời cơ tốt để Dịch Lăng vu hại Bạch Sanh.

Mười ngày sau đó, Dịch Lăng tung lên mạng một dòng trạng thái kêu khóc khổ sở, nói rằng có tiểu tam xen vào tình cảm tốt đẹp giữa nàng và Giang Huyền Tranh. Dưới dòng trạng thái là vài tấm ảnh chụp Giang Huyền Tranh thân mật với một omega nào đó, nói như vậy cũng không đúng, phần lớn ảnh chụp đều là tiểu omega kia chủ động ôm ấp Giang Huyền Tranh.

Ngay lập tức bên dưới trạng thái đó xuất hiện vô số cmt, đều là mắng chửi omega kia không biết liêm sỉ, đến người của tiểu hoa đán nổi tiếng nhất hiện nay cũng dám cướp.

Giang Huyền Tranh vội vàng đính chính lại nhận được chỉ trích của cộng động mạng, nói rằng nàng bao che cho tiểu tam, phản bội tình cảm mà Dịch Lăng dành cho mình. Oan này nếu có nhảy xuống sông hoàng hà cũng rửa không sạch, đừng nói đến cơ hội cùng Bạch Sanh công khai quan hệ.

Từ đó kéo đến chuỗi ngày khốn khổ của Bạch Sanh.

Bây giờ chỉ cần Bạch Sanh bước ra đường đã bị người ta chỉ trích chửi mắng, có kẻ còn đến tận chỗ làm của nàng quậy phá, buộc lòng chủ tiệm bánh phải cho nàng thôi việc. Đến cả Giang Huyền Tranh cũng không tốt đẹp hơn được chút nào, nhiều show truyền hình thực tế hủy hợp đồng với nàng, hợp đồng quảng cáo cũng cắt ngang không lý do.

Sự nghiệp của Giang Huyền Tranh coi như lao thẳng xuống đáy vực, chỉ đến khi va vào đá vỡ nát mới có thể dừng lại. Còn Dịch Lăng trở thành tâm điểm của sự chú ý, ai cũng vào an ủi cổ vũ nàng ta, lại không biết phía sau màn hình điện thoại nàng ta đã giở bao nhiêu thủ đoạn hèn hạ.

Nửa tháng đó Bạch Sanh đều sống trong sự hoảng hốt, nàng càng cố gắng vực dậy thì người ta càng dìm nàng vào đáy vực sâu. Nhiều người biết được Bạch Sanh là tác giả của vài cuốn tiểu thuyết được xuất bản thì ra sức tẩy chai sách truyện của nàng, khiến cho tất cả nhà sách đều ngừng nhập thậm chí là tiêu hủy toàn bộ.

Nhìn công sức tâm huyết của mình đều chỉ vì một dòng trạng thái không căn cứ trên weibo mà tan đi hết, Bạch Sanh hoàn toàn suy sụp, ý chí sống duy nhất cũng bị tước đoạt.

Mặc dù không muốn ra ngoài nhưng Bạch Sanh không thể cứ ở lỳ trong nhà, nàng phải ra ngoài để mua thức ăn, cuộc sống nàng cũng cần được duy trì. Nào ngờ được chân vừa ra đường lớn đã bị một đám fan cuồng của Dịch Lăng vây lấy, vung tay ném trứng gà vào người nàng, có kẻ còn hung hăng kéo nàng tát mấy cái.

"Đúng là không có liêm sỉ mà!!" Một cô gái điên tiết mà rống lên: "Cô là cái thá gì mà dám giành nữ thần? Cô có biết tiểu Dịch Lăng vì chuyện này mà đau lòng thế nào không? Đúng là không biết xấu hổ, già như vậy rồi vẫn ham hố nữ thần, lão thảo cũng chẳng có nộn ngưu nào muốn ăn đâu!!"

Một người trong số đó hất nước vào người Bạch Sanh: "Lần này chỉ là nước tiểu, lần sau sẽ là acid đấy! Cô liệu hồn đi, đừng đi bám theo nữ thần nữa."

Bạch Sanh co rúm ngồi ở trên đất, cả người run lẩy bẩy, nước mắt rơi xuống cũng hồn nhiên không biết. Rốt cuộc nàng đã làm cái gì sai mà để bị đối xử như vậy? Tại sao xã hội này lại thối nát đến như vậy chứ?

Không chỉ trứng gà mà đám fan điên cuồng còn thẳng tay ném đá vào Bạch Sanh, hả hê nhìn nàng giãy dụa trong đau đớn.

"Mấy người làm cái gì vậy hả!?"

Tiếng nói phát ra thu hút sự chú ý của mọi người, rất nhanh bên cạnh Bạch Sanh đã xuất hiện thêm một người nữa, là Hàn Thuần.

Hàn Thuần đem Bạch Sanh ôm ấp ở trong lòng, tức giận nói: "Cút hết cho tôi nếu không muốn tôi báo cảnh sát!!"

Đám fan cuồng kia liếc mắt nhìn nhau, không ai nói ai, rất nhanh đã rút lui khỏi hiện trường.

Hàn Thuần đau xót kiểm tra vết thương rướm máu trên trán Bạch Sanh, đau lòng nói: "Có sao không? Hay là đến bệnh viện kiểm tra nhé?"

Bạch Sanh yếu ớt lắc đầu chối từ: "Đưa em về."

Bộ dạng này của nàng, chỉ sợ bước vào cửa lớn bệnh viện đã bị đám fan hâm mộ kia kéo đến đánh thêm lần nữa.

Hàn Thuần bất đắc dĩ phải dìu Bạch Sanh về nhà, giúp nàng chuẩn bị quần áo mới để thay, còn tận tình phục đỡ đến tận phòng tắm mới chịu ngừng lại.

Ngồi trong phòng tắm, Bạch Sanh gục đầu vào hai tay nức nở khóc. Rốt cuộc nàng đã làm cái gì sai? Chỉ vì nàng yêu và muốn ở bên cạnh Giang Huyền Tranh thôi sao? Tại sao đám người đó không chịu buông tha cho nàng như vậy?

Chưa bao lâu thì bên ngoài đã truyền đến tiếng đập cửa, cách một cánh cửa vọng vào tiếng nói của Giang Huyền Tranh: "Sanh nhi, chị có sao không? Em nghe nói đám người của Dịch Lăng làm khó chị, họ có làm gì quá đáng hay không?"

Bạch Sanh vội vã chùi nước mắt, nghẹn ngào nói vọng ra: "Không có gì đâu."

"Sanh nhi mở cửa ra đi."

"Chị đã nói là không có gì mà." Bạch Sanh hít một hơi thật sâu, nói: "Chị muốn tắm một chút, em ở ngoài đợi đi."

Giang Huyền Tranh bất đắc dĩ nói: "Được rồi, em đợi chị."

Nói xong lại không chịu rời đi, thả người ngồi trước cửa phòng, nhu nhược ngửa đầu tựa lưng vào cửa. Là nàng không đủ mạnh mẽ bảo vệ Bạch Sanh khỏi những phong ba bão táp bên ngoài, là nàng thấp hèn lời nói không có giá trị khiến cho Bạch Sanh phải chịu đủ tổn thương.

Tất cả là do nàng mà ra cả.

Không biết qua bao lâu Bạch Sanh mới đẩy cửa đi ra, nhìn thấy Giang Huyền Tranh ngồi bệt trước cửa mặt nhỏ liền biến thành trắng bệch.

"A Tranh, em làm gì ở đây vậy?"

Giang Huyền Tranh chống tay đứng dậy, không nói không rằng lưu loát kéo Bạch Sanh vào lòng, che giấu đôi mắt đỏ hoe ướt đẫm nhãn lệ của mình. Sanh nhi của nàng đã làm gì sai mà phải chịu khổ cực cùng nàng như vậy chứ? Tại sao không trút hết lên đầu nàng đi? Tại sao cứ phải dày vò Sanh nhi trong đau đớn như vậy?

"Chị không sao đâu mà..." Bạch Sanh vỗ vỗ vai Giang Huyền Tranh, gượng cười nói: "Em mệt không? Chị nấu cơm cho em ăn nhé?"

"Sanh nhi..."

Giang Huyền Tranh đưa tay chạm vào vết thương vẫn còn rướm máu, xót xa nói: "Đau lắm đúng không? Em xin lỗi, tất cả là do em."

"Không phải do em đâu mà." Bạch Sanh cong mắt cười: "Chỉ là chị không cẩn thận té ngã thôi."

Biết rõ nữ nhân này không muốn nàng đau lòng mới cố gắng chống đỡ như vậy, trong ngực đều là đau đớn cùng chua xót, Giang Huyền Tranh không đành lòng để nữ nhân này vì nàng mà chịu thêm đau khổ nào nữa.

"Em sẽ sớm giải quyết, chị đừng lo."

"Chị đã nói là chị không sao mà." Bạch Sanh hít một hơi thật sâu, lại cười: "Ăn cơm nhé?"

"Ân..."

...

"Sanh nhi, đau lắm không?"

Bạch Sanh lắc lắc đầu, tay bám chặt lấy drap giường, hai mắt đỏ hoe lại cố gắng không khóc một tiếng.

Giang Huyền Tranh bất đắc dĩ thở dài, đem bông gòn dính đầy thuốc đỏ lau qua vết thương một lần nữa rồi mới lấy băng dán che kín lại. Vết thương không tính là sâu nhưng do Bạch Sanh là omega, dù có là phẩm hoàng kim vẫn sẽ có những yếu ớt đặc trưng của omega mà không cách nào tránh khỏi.

"Ngoan, không sao rồi." Giang Huyền Tranh kiểm tra tay chân của Bạch Sanh, cũng không có gì đáng ngại: "Mệt lắm không?"

"Hơi buồn ngủ."

"Được rồi, chúng ta ngủ nhé?"

Bạch Sanh ngoan ngoãn gật đầu, thuận theo rúc vào lòng Giang Huyền Tranh tìm một tư thế thoải mái mà ngủ.

Giang Huyền Tranh cẩn thận kéo chăn lên đắp cho Bạch Sanh, vỗ về: "Nếu có khó chịu thì nói em, biết không?"

"Chị không sao rồi mà." Bạch Sanh chọt chọt chóp mũi của Giang Huyền Tranh, kéo nhẹ khóe môi: "Em yên tâm mà ngủ đi, mai còn đi làm đó."

Giang Huyền Tranh đau lòng không thôi, nhẹ nhàng kéo nàng sát vào lòng, dịu dàng nói: "Là do em, lẽ ra em phải ở bên cạnh chị, nếu không đã..."

"Chuyện qua rồi mà, hơn nữa là chị té ngã, dù em có ở cạnh cũng không làm gì được."

"Không làm gì được thì em ngã xuống cùng chị." Giang Huyền Tranh vuốt ve gương mặt hốc hác của nàng: "Thà rằng cùng chị ngã xuống còn hơn nhìn chị đơn độc chống chọi."

Khóe mắt xót cay, Bạch Sanh không muốn nói đến nữa, yên lặng rúc ở trong lòng Giang Huyền Tranh, cố dỗ bản thân vào giấc ngủ. Một đêm này, Bạch Sanh ngủ không an ổn, nửa đêm sẽ giật mình choàng tỉnh, đây thật sự là cơn ác mộng đáng sợ nhất mà nàng từng gặp.

Mọi chuyện không dừng lại ở đó, fan của Giang Huyền Tranh còn kích động hơn, theo tin nhận được sáng nay đã có bảy người tự sát chỉ để ngăn cản Giang Huyền Tranh không nên hồ đồ mà tiếp tục yêu Bạch Sanh.

Đây thật sự chẳng khác nào đem tất cả tội lỗi quy chụp lên đầu Bạch Sanh, mắng chửi nàng thậm tệ, cho rằng nàng là kẻ độc ác giết người không gớm tay.

Bạch Sanh thật sự áp lực, nàng đứng giữa ngã tư đường lại không biết phải đi về hướng nào, dường như mọi người đang cố tình ép nàng vào chỗ chết. Phải, chỉ cần nàng chết, mọi chuyện sẽ êm xuôi, sẽ không còn ai đem chuyện này ra quy chụp tội lỗi lên người nàng.

Dù cho Giang Huyền Tranh có khuyên thể nào, Bạch Sanh vẫn rơi vào trầm cảm, nửa tháng nay nàng chỉ sống trong lo sợ và hoảng hốt. Chưa được bao lâu cửa nhà Bạch Sanh đã bị tạt sơn đỏ năm lần, có kẻ còn gửi cho nàng một bức thư máu hăm dọa, trong đó còn có mô hình nhãn cầu làm y như thật.

Mọi chuyện đã quá sức với Bạch Sanh, nàng trong vòng nửa tháng sụt hẳn bảy cân, trở thành một bộ xương di động.

Nhưng đó chưa kết thúc, một tuần sau Dịch Lăng gọi điện cho nàng, hẹn gặp mặt ở quán cà phê gần phim trường.

Bình Luận (0)
Comment