Tháng Sáu Năm Ấy Mưa Rơi

Chương 64

Những ngày sau khi buổi họp báo được đăng tải trên các trang mạng xã hội, thậm chí các tờ báo nổi tiếng cũng không ngừng đề cập đến, đem sự thật phơi bày rõ ra trước mắt người hâm mộ.

Có nhiều người áy náy đến tận nhà xin lỗi Bạch Sanh, người không đến được sẽ gửi quà, xem như bây giờ đã sóng yên biển lặng.

Sự nghiệp của Giang Huyền Tranh cũng được khôi phục, các show truyền hình đã liên lạc lại với nàng, trả catxe cao gấp ba lần trước kia. Hình ảnh của Giang Huyền Tranh được cải thiện ít nhiều, fan hâm mộ chân chính vẫn ở đó, những người vì tin đồn mà quay mặt với nàng giờ cũng đã quay trở lại, ra sức ủng hộ chuyện tình cảm giữa nàng và Bạch Sanh.

Biết tin Giang Huyền Tranh là được Bạch Sanh mang về nuôi dưỡng, trên mạng liên tục xuất hiện những bài đăng tìm alpha nhỏ nhất 7 tuổi, lớn nhất 16 tuổi mang về nuôi. Trào lưu nuôi chồng từ bé vô cùng thịnh hành, ảnh khoe con nuôi tràn ngập trên mạng, đến mức có người còn ôm về một tiểu alpha ngoại quốc mới 3 tuổi, chỉ sợ đứa nhỏ này lớn cô gái kia chắc cũng đã già rồi!?

Mọi chuyện xem như đã ổn thỏa, hiện tại Giang Huyền Tranh và Bạch Sanh gấp rút chuẩn bị hôn lễ. Mà Lan Linh sinh con xong cũng không có việc gì làm, suốt ngày ở nhà xem phim ăn vặt cũng chán, quyết định đến phụ giúp phu thê khuê mật một tay.

Nhà hàng lẫn váy cưới đều được tuyển chọn tỉ mỉ, đến cả cha xứ cũng phải mời người đức cao vọng trọng đến chủ trì. Bên phía Bạch Sanh là cô nhi tất nhiên sẽ không có cha đến nắm tay nàng dẫn vào lễ đường, chỉ có một phụ dâu là Lan Linh đi theo, nhưng nàng cũng không cảm thấy có ủy khuất gì. Đến cả phía Giang Huyền Tranh cũng vậy, mẹ rời bỏ nàng sang nước ngoài định cư sinh sống, hiện tại nàng cũng không khác gì Bạch Sanh, vậy nên chuyện có cha mẹ đến dự hay không cũng chẳng quan trọng.

Về phần trang sức của cô dâu dùng trong suốt hôn lễ sẽ do phía công ty Phương gia lo liệu, thậm chí Phương phu nhân còn đích thân đến tặng quà mừng cho Bạch Sanh.

Phương phu nhân cũng giống Bạch Sanh, gả cho một alpha nhỏ tuổi hơn mình, hai người tất nhiên sẽ có đồng cảm, nói chuyện phi thường hợp ý.

Trong lúc trò chuyện, Phương phu nhân Khúc Tang vẫn không quên đề cập chuyện chính: "Có chuyện này tôi muốn nhờ Bạch tiểu thư, không biết cô có thể giúp hay không?"

"Phương phu nhân cứ nói, giúp được tôi sẽ giúp."

"Tôi muốn phía Giang tiểu thư giúp Phương gia giới thiệu mẫu trang sức mới nhất trong dịp đặc biệt này." Khúc Tang đẩy hai túi giấy in logo của Phương gia về phía Bạch Sanh, trang nhã nói tiếp: "Tất nhiên những món mỹ phẩm này sẽ là của Bạch tiểu thư."

Trong lòng Bạch Sanh chấn động, đây là dùng hôn lễ của các nàng tiện thể quảng cáo cho trang sức Phương gia?!

"Chuyện này tôi cũng không dám hứa trước, đợi Huyền Tranh về rồi..."

"Cứ theo như vậy đi."

"A?!"

Bạch Sanh vội quay đầu lại, nhìn thấy Giang Huyền Tranh thì không khỏi kinh ngạc: "Em nói cái gì?"

"Cứ theo lời Phương phu nhân đi." Giang Huyền Tranh nâng khóe môi, lịch thiệp cúi đầu: "Tôi rất vui được hợp tác với Phương gia."

Khúc Tang chậm rãi đứng dậy, kéo áo khoác lông đắc tiền của mình lên, đôi mắt cong cong xinh đẹp: "Được Giang nữ thần đồng ý hợp tác là may mắn của Phương gia chúng tôi, được rồi, tôi sẽ báo chuyện tốt này cho chồng tôi, cảm ơn các vị đã chiếu cố."

"Không có gì, phu nhân đi thong thả."

Tiễn Khúc Tang rời đi rồi, Bạch Sanh mới lo lắng kéo tay của Giang Huyền Tranh.

"Em định dùng đám cưới của chúng ta quảng cáo cho trang sức Phương gia sao?"

"Chẳng phải chị cũng đã đồng ý với bên SP và Đặng thị sẽ quảng cáo mỹ phẩm của họ sao?"

"Cái này..." Bạch Sanh mím môi: "Là do Lan Linh nói việc này sẽ giúp ích cho cậu ấy rất nhiều, nên..."

"Đúng vậy, việc này tất nhiên sẽ giúp ích cho chị Lan Linh, và cả cho em nữa." Giang Huyền Tranh thả người ngồi xuống ghế, đưa tay kéo Bạch Sanh vào lòng: "Em hiện đang là người đại diện cho SP, tất nhiên phải làm tốt phận sự của mình. Mặc dù dùng hôn lễ làm phương tiện kiếm tiền có chút không hợp lý, nhưng chúng ta sắp có con rồi, bỏ một số tiền lớn để kết hôn mà không thu lại được gì thì quá mạo hiểm. Em là diễn viên, không phải doanh nhân, hôm nay được người ta hâm mộ nhưng về sau thì sao đây? Nếu không tranh thủ thì rất có thể cuộc sống sau này sẽ vô cùng khó khăn, em muốn cho con chúng ta lớn lên trong điều kiện tốt nhất, có thể học ở trường tốt nhất phát huy hết năng lực của con, nên chỉ còn cách này mà thôi."

Bạch Sanh sững sờ rất lâu, cuối cùng thì ảo não thở dài. Lời Giang Huyền Tranh nói không phải không có lý, là người của công chúng lúc này lúc khác, khi được yêu thích thì đứng trên tột đỉnh vinh quang, còn không sẽ luân lạc như Hàn Thuần bây giờ.

"Chưa kể đến..." Giang Huyền Tranh kéo túi giấy lại gần, lấy hộp trang sức trong túi giấy mở ra cho Bạch Sanh xem: "Trang sức của Phương gia dẫn đầu trong ngành, mấy ai có thể sử dụng đây? Em rất muốn Sanh nhi của em có thể xinh đẹp nhất trong ngày cưới, trở thành tân nương hạnh phúc nhất."

Hốc mắt Bạch Sanh hoe đỏ, dịu dàng ôm lấy Giang Huyền Tranh: "Cảm ơn em, A Tranh."

"Cảm ơn gì chứ."

Giang Huyền Tranh ấn lên gò má Bạch Sanh một nụ hôn, híp mắt cười: "Sắp kết hôn rồi còn khách sáo như vậy à?"

Bạch Sanh không hài lòng với nụ hôn vừa rồi, một phát kéo Giang Huyền Tranh sát lại gần, hai phiến môi chạm vào nhau nhẹ nhàng rồi biến thành dây dưa quyến luyến.

"Chị yêu em, lão công~"

---------------------------

Mỗi năm vào đầu tháng mười hai, giới nghệ thuật sẽ tổ chức một buổi lễ trao giải cho những cá nhân đã cống hiến trong ngành điện ảnh, đồng thời đây cũng là dịp để các đạo diễn có thể tìm kiếm diễn viên cho mình.

Lễ trao giải D. mỗi năm tổ chức một lần, năm nay cũng không ngoại lệ.

Trước đó nửa tháng Giang Huyền Tranh đã nhận được giấy mời, do bận rộn việc chuẩn bị hôn lễ nên nàng cũng không để ý, mãi đến khi bên ban tổ chức gửi mail đến nhắc nhở nàng mới sực nhớ ra. Bạch Sanh đã phải giúp Giang Huyền Tranh lục tung khắp nhà để tìm giấy mời, phát hiện nha đầu cư nhiên dùng giấy mời lót dưới chân ghế!?

Trên giấy mời ghi rõ người được mời có thể dẫn thêm một người nữa, vì vậy Giang Huyền Tranh quyết định dẫn theo Bạch Sanh đi với mình đến buổi trao giải.

Không ngoài dự đoán, Giang Huyền Tranh rất được bao giới săn đón, khi nàng bước xuống xe tất cả ánh đèn ống kính tập trung hết về phía nàng. Giang Huyền Tranh đi vòng qua mở cửa xe cho Bạch Sanh, tiện thể giao lại chìa khóa cho nhân viên, hai người song song đi vào sảnh chính.

Lần đầu đứng trước đám đông náo nhiệt bao vây không kẽ hở như vậy, Bạch Sanh có chút lo lắng, mấy lần ra sức túm kéo cánh tay của Giang Huyền Tranh, trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi to như hạt đậu.

"Không sao đâu." Giang Huyền Tranh duy trì nụ cười trên mặt, nhỏ giọng nói: "Đi theo em là được rồi."

Hai người chậm rãi đi trên thảm đỏ, một đường thẳng vào hội trường của buổi lễ. Nhân viên phục vụ đưa rượu đến, Giang Huyền Tranh khoác tay từ chối, dù sao Bạch Sanh lúc này cũng không uống được rượu, nàng cũng sẽ theo nàng ấy mà không uống.

Đạo diễn Lý bụng bự cũng đến, thấy Giang Huyền Tranh liền nói: "Ai u, trở lại ngoan mục thật đấy, xem ra giải diễn viên chính xuất sắc nhất thuộc về cô rồi."

Giang Huyền Tranh cười nói: "Đều nhờ đạo diễn Lý chiếu cố."

"Không dám, không dám." Đạo diễn Lý ha hả cười: "Nói trước nhé, đoàn làm phim của tôi không có nhiều tiền trả catxe đâu, Giang nữ thần cũng nhớ nể mặt một chút mà hạ giá catxe xuống nhé."

Giang Huyền Tranh cười cười không nói gì.

Bạch Sanh lại không quan tâm hai người kia khách sáo qua lại, nhìn quanh quất một hồi thấy ai cũng nói chuyện không hề đụng đến mấy bàn đồ ăn hoành tráng trước mặt nên ngại ngùng không dám đả động đến.

Phía Giang Huyền Tranh nói thêm vài câu thì tạm biệt đạo diễn Lý, nhìn qua thì thấy lão bà nhà nàng đang chằm chằm nhìn vào bàn đồ ăn ngọt, hai mắt phát sáng giống như nhìn thấy vàng.

"Chị đói sao?"

Bạch Sanh ngẩng đầu lên, ủy khuất hề hề nói: "Chị muốn ăn."

"Được rồi, để em lấy cho chị."

Giang Huyền Tranh phong độ cầm lấy một khối bánh phô mai đưa cho Bạch Sanh, nhỏ giọng nhắc nhở: "Ăn ít thôi, mấy thứ đồ ngọt này ăn nhiều không tốt."

"Chị biết rồi."

Nói xong liền há miệng cắn một cái, trong miệng tràn ngập vị phô mai, ngọt ngào chết người~

Trong mắt ngập tràn tiếu ý, Giang Huyền Tranh dịu dàng vuốt thẳng mái tóc dài của Bạch Sanh, đôi lúc sẽ ở bên tai nàng nói gì đó, tràn ngập ôn nhu sủng nịch.

"Cô là Giang Huyền Tranh đúng không?"

Nghe có người gọi, Giang Huyền Tranh chậm rãi quay lại xem thử, người kia đối với nàng cũng không tính là xa lạ, nữ minh tinh omega đang nổi tiếng nhất hiện nay, Diêu Sa.

Diêu Sa uyển chuyển bước đến chỗ Giang Huyền Tranh, cười nói: "Hân hạnh gặp mặt."

Giang Huyền Tranh lịch sự đáp lại: "Hân hạnh."

Không hiểu sao trong lòng Bạch Sanh như có lửa đốt, cô gái kia nhất định là đến câu dẫn người của nàng, không nghĩ nhiều một phát chắn trước mặt Giang Huyền Tranh.

"Cô là ai!?"

Diêu Sa sửng sốt, nhìn Bạch Sanh hồi lâu, phát hiện quần áo nàng mặc đều là hàng cao cấp, chưa kể món trang sức trên cổ kia là mẫu mới nhất của Phương gia, trong tâm có chút ghen tỵ.

"Tôi là Diêu Sa, bạn diễn của Giang Huyền Tranh."

"Diêu Sa?" Bạch Sanh nghĩ ngợi rất lâu, nhăn mặt: "Tôi là biên kịch, cũng là tôi chọn diễn viên với đạo diễn, sao tôi lại không biết cô nhỉ?"

"Là đồng nghiệp." Giang Huyền Tranh nói tiếp: "Từng tham gia chung vào show truyền hình."

Bạch Sanh nhăn mặt, không nói không rằng dúi lại nửa cái bánh ngọt vô tay Giang Huyền Tranh, ngún ngoảy mông bỏ đi sang bàn bên kia.

Giang Huyền Tranh bất đắc dĩ nói: "Xin lỗi, lão bà nhà tôi đang mang thai, tính tình không tốt, thật vô ý quá."

Ý cười trên mặt Diêu Sa cứng đờ, còn tưởng có thể kéo chút thân thiết với Giang Huyền Tranh, nào ngờ vợ nhà người ta đã có thai rồi, không khéo có ngày ra đường bị đánh hội đồng cũng nên. Luyến tiếc tạm biệt Giang Huyền Tranh, Diêu Sa vốn muốn lôi kéo tạo chút scandal để nổi tiếng nhưng xem ra uổng công vô ích rồi.

Giang Huyền Tranh đi qua bàn bên kia, thấy Bạch Sanh hung hăng càn quét bàn thức ăn nhẹ, âm thầm đổ mồ hôi lạnh.

"Sanh nhi."

Bạch Sanh quay lại nhìn, không nói không rằng nhét một miếng bánh mì vào miệng, hung hăng nhai! Nhai! Nhai!!!

"Được rồi, tức giận gì thì nói với em." Giang Huyền Tranh rút khăn giấy trên bàn giúp Bạch Sanh lau hai tay bẩn, phủi đi vụn bánh trên bộ váy đắc tiền, nói: "Xem chị kìa, sắp làm mẹ còn không biết cẩn thận."

"Mặc kệ chị!" Bạch Sanh trừng mắt: "Em đi mà nói chuyện với cô diễn viên đó! Chân dài tốt lắm hay sao!? Hứ! Ngực có to bằng của chị hay không? Có cái gì đáng để ngắm chứ hả?"

Giang Huyền Tranh dở khóc dở cười: "Phải a, người ta không có ngực to bằng chị, cũng không khả ái bằng chị, thế nào? Hài lòng chứ?"

Bạch Sanh hừ hừ hai tiếng, đặc biệt hài lòng với việc Giang Huyền Tranh chủ động lấy lòng.

Hai người nói thêm vài câu thì phía ban tổ chức cũng thông báo mọi người tập trung vào khu vực gần sân khấu, nửa tiếng nữa buổi lễ sẽ bắt đầu.

Giang Huyền Tranh mất rất lâu mới kéo Bạch Sanh ra khỏi bàn bánh ngọt kia, từ lúc nàng ấy mang thai thì càng thích đồ ngọt hơn nữa, một ngày không được ăn đồ ăn ngọt nhất định sẽ nổi giận.

Mọi người tập trung đông đủ hết thì phía sân khấu mc cũng đã đi ra, nói vài câu mở màn có lệ rồi bắt đầu phần trao giải.

Đầu tiên là những giải phụ, hoặc những giải thưởng nhỏ khuyến khích mọi người tiếp tục cống hiến cho nghệ thuật. Tiếp đến là giải đạo diễn phim xuất sắc nhất, người được nhận giải không ai khác là đạo diễn Lý.

Mất rất lâu mới bê được cái bụng bự của mình lên sân khấu, đạo diễn Lý phấn khởi nói: "Cảm ơn mọi người, mong rằng mọi người vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ cho tôi và cả ekip!!"

Sau khi đạo diễn Lý xuống được sân khấu, mc lại bắt đầu công bố tên diễn viên phụ xuất sắc nhất.

Nhìn lướt qua tờ nội dung trong tay, nam mc ngẩng đầu lên, cười cười nói: "Thu Vỹ, cậu nói thanh xuân không hai lần lặp lại, vậy thì chúng ta đừng lỡ mất thanh xuân nữa!!"

Lời này vừa dứt bốn phía liền đoán được chủ nhân của giải thưởng này là ai.

Mc cao giọng nói: "Hữu Hi, Giang Huyền Tranh!!!"

Ánh đèn tập trung về phía nàng, nhất phái cao lãnh tiêu sái đi lên sân khấu. Đối với việc phát biểu sau khi nhận giải, Giang Huyền Tranh cũng chỉ nói vài lời có lệ, rồi đi xuống sân khấu.

Bạch Sanh không hài lòng bĩu bĩu môi: "Sao không phải diễn viên chính xuất sắc?"

"Còn chưa công bố, chị gấp cái gì a?" Giang Huyền Tranh thản nhiên nói: "Dù sao em cũng không có đối thủ nặng ký."

Bình Luận (0)
Comment