Tháng Sáu Năm Ấy Mưa Rơi

Chương 66

Lần này nhà gái không chặn ở cửa mà chặn ở cầu thang, người chặn là Lâm Thác.

Từ Giai Thượng: "..."

Lâm Thác cong cong mắt cười: "Không cần phải sợ, nào, nào, hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh ra đi nào."

Mọi người: "..."

Thà không nói, chứ nói rồi càng thêm sợ!!

"Chắc mọi người đủ bình tĩnh rồi phải không." Lâm Thác chỉ tay vào đồ vật trên bàn, nói: "Ở đây có ba món, trứng gà sống, hành lá và pizza double cheese, mời tân lang chọn một cái để ăn."

Giang Huyền Tranh suy sụp hoàn toàn, Sanh nhi a~ Sao lại hại em như vậy?

Đặng Khuynh nhỏ giọng nói: "Ăn hành lá và pizza còn có thể sống, chứ trứng gà thì thua rồi."

Mặt của Giang Huyền Trang càng thêm vặn vẹo, bắt nàng ăn hành lá với pizza ngập ngụa phô mai kia thì bảo nàng chết còn hơn.

"Nếu vậy..." Giang Huyền Tranh đau khổ nói: "Vậy thì trứng gà đi."

Lâm Thác cười càng rạng rỡ hơn: "Một lần ba trứng."

Giang Huyền Tranh: "..."

Một lần ba trứng, đây còn không phải giết người sao!?

"Thôi được rồi."

Lâm Thác sớm được Bạch Sanh phân phó trước, đoán được Giang Huyền Tranh thà chết không chọn hành lá với pizza nên đã chuẩn bị một ly đựng ba quả trứng gà.

"Mời dùng."

Cái này là mời dùng sao? Là ép người quá đáng thì có!!

Giang Huyền Tranh đau khổ cầm lấy cái ly đựng đầy trứng, nhắm mắt nín thở một hơi nuốt xuống.

Đặng Khuynh cảm thấy bụng cũng xôn xao nôn nao rồi~

Từ Giai Thượng cúi đầu ho hai tiếng, chỉ nhìn thôi mà đã muốn nôn!!!

Lúc này Lâm Thác mới hài lòng nói: "Bỏ lại tiền ở đây rồi mới được đi."

Giang Huyền Tranh uống xong cổ họng có chút khó chịu, sặc sụa ho một trận, tiện tay nhét hồng bao vào thùng.

"Mời mọi người lên lầu~"

Lâm Thác né đường ra cho đoàn đưa dâu vào, đợi khi mọi người đi hết mới nhắn một tin gửi đến Lan Linh.

Lúc này Lan Linh đang ở trong phòng với Bạch Sanh, xem xong tin nhắn thì gấp gáp nói: "Mau lên, mau lên, bọn họ đến rồi!!"

"Nhanh như vậy?" Bạch Sanh cuống cuồng cầm khăn đỏ trùm lên đầu mình, nhớ đến gì đó lại vén khăn lên: "Cậu gọi Thác Thác đi theo cùng đi!"

"Ok!!"

Lan Linh lại nhắc một tin cho Lâm Thác, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh Bạch Sanh, lấy khăn hỷ trùm kín mặt. Không bao lâu bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó cửa cũng được đẩy ra, loáng thoáng nghe thấy tiếng hít thở không thông.

Lâm Thác màn thầu không biết từ đâu nhảy vào phòng, đứng trước hai tân nương mặc y phục đồng dạng, cười nói: "Câu hỏi cuối cùng, ai là tân nương tử? Nếu đã chọn ai thì phải dắt người đó đi về!"

Từ Giai Thượng nhịn không được hỏi: "Người còn lại là ai vậy?"

"Chị Lan Linh."

Mặt của Đặng Khuynh trở nên cực kỳ khó coi.

Giang Huyền Tranh đứng nhìn hai tân nương rất lâu, vốn dĩ dáng người của Lan Linh và Bạch Sanh không bao nhiêu khác biệt, bây giờ còn mặc đồng dạng hỷ phục, có trời mới biết ai thật sự là tân nương tử.

"Đặng Khuynh, chị bồng Quyên Quyên ra đây giùm em."

Đặng Khuynh mù mịt nghe theo, phân phó người hầu bồng tiểu thư vào.

Đón tiểu Quyên Quyên từ tay của người hầu, Giang Huyền Tranh vỗ vỗ gò má của nha đầu, nói: "Đáng yêu thật, nhưng nếu từ trên này ném xuống thì sẽ..."

Lời còn chưa dứt 'tân nương' phía bên trái đã xốc bỏ khăn hỉ, giống như mẫu hổ nhào đến đoạt lại con gái của mình, rống to: "Nha đầu nhà ngươi dám ném con của lão nương!!? Chán sống rồi phải hay không??"

Giang Huyền Tranh thản nhiên bước đến giường, kéo tay Bạch Sanh đang ngồi trên giường: "Đây là Sanh nhi."

Mọi người: "..."

Bạch Sanh oán giận mắng trong lòng, Lan Linh đúng là ngốc, có Đặng Khuynh ở đây nha đầu nhà nàng làm sao dám ném tiểu Quyên Quyên đi chứ!!!

Đem khăn hỷ vén lên, Giang Huyền Tranh đầy mặt tiếu ý nói: "Đố cũng đố xong rồi đi, giờ gả cho em được chứ?"

Bạch Sanh phụng phịu hồi lâu nhưng vẫn theo Giang Huyền Tranh về nhà, đoàn đưa dâu hùng hậu nối tiếp nhau gần kín hết cả con đường. Một nửa trong đó là fan của Giang Huyền Tranh, còn có cả độc giả của Bạch Sanh, náo nhiệt hết cả một góc đường.

Thực hiện vài nghi thức kết phát phu thê truyền thống, kể từ hôm nay Bạch Sanh đã là người của Giang gia, vợ của Giang Huyền Tranh. Buổi tối tiệc cưới diễn ra đơn giản ấm cúng, các nàng quyết định dời chuyến đi trăng mật lại vài ngày, thời gian còn lại sẽ về quê của Bạch Sanh thăm viếng tổ tiên.

Nào ngờ trước ngày khởi hành hai hôm thì Hàn Thuần tìm đến, dáng vẻ có chút phờ phạc mệt mỏi, xem ra đã chịu không ít cực khổ rồi. Bạch Sanh mang cho nàng một tách cà phê nóng, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Giang Huyền Tranh chờ đợi Hàn Thuần nói ra lý do đến đây.

"Chuyện trước đây chị vẫn chưa có cơ hội xin lỗi em một tiếng." Hàn Thuần mân mê tách cà phê trong tay, yếu ớt mở miệng: "Là do chị không trân trọng em, lợi dụng em, khiến em chịu đủ ủy khuất."

"Chuyện đã qua em cũng không muốn nhắc lại nữa." Bạch Sanh đặt tay lên bụng mình, quyến luyến nhìn Giang Huyền Tranh: "Em đã tìm được hạnh phúc của mình rồi sẽ không quan tâm đến quá khứ nữa, bây giờ em chỉ muốn hướng về thực tại mà thôi."

"Chị vẫn mong em có thể tha thứ cho chị."

Bạch Sanh thở dài: "Từ đầu em chưa từng hận qua chị."

"A Sanh, em thật sự rất lương thiện, chị hối hận tại sao trước đây không chịu trân trọng em." Hàn Thuần trầm mặc hồi lâu, nặng nề mở miệng: "Chị đến đây cũng chỉ để cầu xin em một chuyện."

Bạch Sanh vội lên tiếng cắt ngang: "Em không thể tặng kịch bản cho chị nữa, phía cục giải trí đã hai lần cảnh cáo em rồi."

Hiện tại Hàn Thuần đã bị cấm diễn không cho phép nàng tham gia diễn xuất ở bất kỳ bộ phim thậm chí là không được có bất kỳ liên quan đến lĩnh vực này nữa. Việc Bạch Sanh lén lút đem tặng cho Hàn Thuần kịch bản phim không may bị cục giải trí phát hiện ra cảnh cáo mức hai với nàng.

"Không phải chuyện này." Hàn Thuần sầu mi khổ kiếm nói: "Chị chỉ muốn cùng em trở về quê, hiện tại chỉ không thể làm việc liên quan đến giới giải trí nữa, chỉ có thể quay trở về quê tiếp nối công việc của gia đình."

Nhà của Hàn Thuần là một trong những gia đình khá giả nhất, kinh doanh các mặt hàng vải vóc, do là ở vùng ngoại ô hẻo lánh nên công việc khá nhàn hạ, thu nhập vừa đủ sinh sống qua ngày. Nếu Hàn Thuần về đó xem ra cũng là một ý hay, ai rồi đều phải trở về nơi mình được sinh ra, cả Hàn Thuần và Bạch Sanh không phải là ngoại lệ.

Bạch Sanh ái ngại nhìn sang Giang Huyền Tranh: "Em thấy thế nào?"

"Tiện đường thì cùng về." Giang Huyền Tranh bình tĩnh mở miệng: "Dù sao tôi cũng không tàn nhẫn đến mức không giúp đỡ một kẻ thất thế."

Lời này nói ra mười phần hết bảy phần là châm chọc!!

Hàn Thuần nghe ra nhưng không bày ra phản ứng gì lớn, chậm chạp gật đầu: "Cảm ơn."

...

7h sáng Giang Huyền Tranh đã dậy chuẩn bị bữa sáng, đồng thời kiểm tra xem còn thiếu thứ gì hay không. Các nàng không định ở lại lâu, chỉ tầm hai ngày đủ để chào hỏi mọi người và dọn dẹp mộ phần của cha mẹ Bạch Sanh.

Hành lý mang theo khá nhiều, tất cả là do Bạch ác phụ cảm thấy không an tâm, quyết định nhồi hết tất cả quần áo giày dép đồ dùng cá nhân vào vali. Chưa kể còn có hai cái túi lớn đựng đồ ăn vặt cho Bạch Sanh và quà cáp cho hàng xóm, nhìn chung cũng đủ hết rồi.

Mọi việc xong xuôi Giang Huyền Tranh mới lên lầu gọi Bạch Sanh dậy, giúp nàng vệ sinh cá nhân rồi cơm nước các kiểu cũng gần 9h.

Hàn Thuần tầm giờ đó cũng đã đến, ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa, cúi đầu chăm chú quan sát họa tiết trên sàn nhà. Thực tế là nàng đang cố lảng tránh nhìn Giang Huyền Tranh và Bạch Sanh thân mật một chỗ, tim nàng đã bắt đầu nhức nhói tê buốt cả rồi.

Chồng thêm một lớp áo len ấm cho Bạch Sanh, Giang Huyền Tranh xoa xoa hai gò má phúng phính của nàng, dịu dàng nói: "Bên ngoài sẽ rất lạnh, nếu chịu không nổi thì phải nói em biết không?"

Bạch Sanh đưa tay xoa xoa mũi: "Ừm."

Chậm rãi nắm lấy bàn tay nhỏ giấu trong găng tay len ấm áp, Giang Huyền Tranh dắt tay Bạch Sanh đi ra ngoài, không quên đối Hàn Thuần vẫn còn ngây người nhìn sàn nhà mà nói.

"Đi thôi, chúng ta phải đi trước khi tuyết rơi dày."

"Ân."

Hàn Thuần chậm chạp đứng dậy, đến cả hành lí nàng cũng không mang theo, vì vốn dĩ nàng chẳng có gì ngoài bộ quần áo nhàu nhĩ với áo khoác lông còn khá mới này.

Dẫn Bạch Sanh ngồi vào xe trước, Giang Huyền Tranh vòng vào nhà xách hành lý ra nhét vào thùng xe phía sau. Đây là chiếc xe nàng được một fan hâm mộ khá giả tặng sau khi biết nàng đi làm bằng xe buýt, lúc xe gửi đến Giang Huyền Tranh còn không dám nhận, nhưng bên kia cứ kiên quyết không nhận lại xe nên nàng đành phải giữ nó.

Bây giờ cũng đã có dịp dùng đến.

Bạch Sanh bám ở cửa nhìn Giang Huyền Tranh loay hoay nhét đồ vào thùng xe, không quên nhắc nhở: "A Tranh, em mang đồ ăn vặt lên cho chị nha~"

Giang Huyền Tranh ngoan ngoãn nghe theo, mang túi đồ ăn vặt khổng lồ nhét vào phía sau xe để Bạch Sanh muốn ăn chỉ cần chồm người ra sau lấy là được. Nhưng Giang Huyền Tranh lại không rõ mức độ lười biếng của Bạch ác phụ, đến cả với tay cũng không với nổi, quay sang Hàn Thuần nói.

"Chị lấy giùm em cái túi bánh đó đi."

Hàn Thuần nhanh nhẹn lấy túi bánh đưa cho Bạch Sanh: "Em ăn hết nhiêu đây sao?"

Mặt nhỏ của Bạch Sanh đỏ bừng lên, xấu hổ biện minh: "Là con của em ăn nhiều, không phải em."

Nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, Hàn Thuần sững sờ ngồi ngây ra đó rất lâu, Bạch Sanh có thai rồi? Hai người này vừa kết hôn thôi mà, sao lại...

Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Hàn Thuần, Bạch Sanh ngại ngùng giải thích: "Là em với A Tranh kết dịch trước khi cưới, nên mới..."

Hàn Thuần gật gật đầu biểu thị đã hiểu rồi, trầm trọng không nói nên lời, trong mắt đã giấu không nổi tia tuyệt vọng.

Xe bắt đầu chầm chậm lăn bánh, để lại hồi ức cho gió mù cuốn đi.

Bình Luận (0)
Comment