Tháng Sáu Năm Ấy Mưa Rơi

Chương 68

Đem cánh cửa cũ kỹ đẩy ra, tiếng kẽo kẹt gai người cùng mảng bụi bẩn rơi lộp bộp như một lời nhắc nhở về một khoảng thời gian rất dài Bạch Sanh đã không trở lại nơi này.

Giang Huyền Tranh đưa tay chắn trước tầm mắt và mũi của Bạch Sanh ngăn những mảng bụi bẩn này rớt vào mắt thậm chí là hít vào trong phổi.

Phủi phủi tay cho bụi mù bay bớt, Bạch Sanh đi trước tiến vào trong nhà, mọi thứ vẫn như cũ chỉ có nàng là trở về với tâm thế mới mẻ hơn. Có vẻ như nhiều năm không ai đến thăm viếng, căn nhà chìm trong mấy tầng bụi bẩn, thậm chí còn nhìn chẳng ra số nhà.

Chân chạm vào sàn gỗ vang lên tiếng kẽo kẹt, Bạch Sanh cẩn trọng với từng bước chân của mình, cảm tưởng như nàng thở mạnh một cái cũng có thể khiến sàn nhà sụp lún.

Giang Huyền Tranh vẫn nối gót theo phía sau, dịu giọng: "Bao lâu chị không về đây rồi?"

"Năm mười tám tuổi chị rời nhà..." Bạch Sanh có chút hoài niệm: "Cũng gần mười năm rồi."

"Em nghĩ thế này." Giang Huyền Tranh ôm lấy bả vai gầy của nàng, thì thầm những lời nói ôn nhu chân thành: "Bán căn nhà này rồidời bàn thờ gia tiên lên thành phố để chúng ta có thể ngày ngày nhang khói."

Sắp xếp của Giang Huyền Tranh vô cùng chu toàn, Bạch Sanh từ lâu đã muốn đề cập chuyện này vạn vạn không ngờ đối phương đã lên tiếng trước, nàng tất nhiên sẽ vui vẻ mà nghe theo.

Xoay người đẩy cửa đi vào từ đường, bụi vẫn lác đác rơi xuống, tuy vậy trong này vẫn sạch sẽ hơn bên ngoài. Nhà cũ của Bạch Sanh bài trí theo lối dân gian xưa, ít nhất cũng truyền được ba đến bốn đời, có thể thấy rõ ở cách sắp xếp các gian trong nhà và xây cả từ đường ở cách gian.

Bạch Sanh bước vào từ đường, không bày nhang khói cũng không có tranh ảnh, chỉ có những bài vị làm bằng gỗ đã phai màu.

Giang Huyền Tranh như lạc vào khung cảnh của vài trăm năm về trước, bối cảnh trong một trang viên hẻo lánh ở vùng sơn cốc, đặc biệt thanh tịnh, thậm chí còn nghe được tiếng nước chảy réo rắt.

"Nói gì thì nói vẫn phải hỏi ý kiến tổ tiên Bạch gia có nguyện ý rời đi hay không." Bạch Sanh vuốt vuốt mặt bàn bám đầy bụi: "Chị là đứa con cuối cùng của dòng tộc, đáng tiếc lại là một omega."

"Không có gì phải tiếc nuối cả." Giang Huyền Tranh ôm lấy hai vai của nàng, thì thầm thật khẽ: "Có khởi đầu cũng phải kết thúc, không có thứ gì là vĩnh hằng."

"Em nói cũng đúng..." Bạch Sanh thở dài một hơi, quay sang nhìn bốn phía bài vị bày kín từ đường: "Con là Bạch Sanh, hôm nay dẫn phu tế của mình là Giang Huyền Tranh về ra mắt các vị cũng mong có thể mang bàn thờ gia tiên của Bạch gia dời lên thành phố để tiện bề nhang khói."

Bên ngoài truyền đến tiếng gió thổi vào khung cửa sổ vang lên tiếng kẽo kẹt, căn nhà này đã quá cũ rồi, không lâu nữa thôi nó sẽ sụp đổ vùi vào tầng tầng lớp lớp cát bụi thời gian.

Bạch Sanh đi vòng qua phía sau bàn, châm một mồi lửa thả vào lư đồng bát giác, một đợt hương trầm ngào ngạt bao trùm cả căn nhà. Trong từ đường Bạch gia không thắp hương chỉ đốt trầm, có thể nói là một dạng nghi thức dành cho người đi xa trở về gia hương.

Chấp tay bái lạy một lần nữa Bạch Sanh mới chịu rời đi, khóe mắt liếc qua bài vị bằng gỗ của cha mẹ, sóng mũi cũng bắt đầu cay xè.

"Hảo liễu, đến lúc bắt đầu dọn dẹp gọn gàng rồi." Giang Huyền Tranh nhìn quanh nhà, nói: "Chúng ta chỉ có hai ngày, chị cố gắng chọn những thứ nên mang theo, còn những thứ không cần bỏ lại cũng được. Em sẽ gọi cho chị Đặng Khuynh, chị ấy quen biết nhiều nhất định sẽ tìm được người mua nhà, à, mà chị tính rao giá bao nhiêu?"

"Tùy ý em đi." Bạch Sanh hít một hơi thật sâu: "Lần này về rồi có thể sẽ không trở lại nữa, chị nghĩ nên nói với mọi người một tiếng."

"Hảo."

Giang Huyền Tranh trước dìu Bạch Sanh đi vào phòng ngủ nhỏ dọn dẹp trước, còn nàng thì gọi cho Đặng Khuynh báo lại việc bán căn nhà cũ của Bạch Sanh, giá cả thì cao hay thấp cũng được.

Trở vào phòng đã thấy Bạch Sanh lúi húi đem quần áo cũ trong tủ gấp gọn lại, năm đó rời nhà nàng cũng không mang theo nhiều đồ, mọi thứ vẫn nguyên vẹn như ngày nàng rời đi.

"Chị tính làm gì với số quần áo đó?"

"Chị tính đem đi cho mấy đứa nhỏ trong xóm." Bạch Sanh chỉ tay vào hai chồng quần áo được xếp gọn: "Mấy bộ này chị đều chưa mặc qua, thậm chí chỉ có cơ hội mặc một lần."

"Được rồi, để đó em giúp chị xếp lại."

"Ân."

Giang Huyền Tranh xắn tay áo lên cao, thẳng đến chỗ Bạch Sanh đem quần áo đã được xếp gọn nhét vào một cái túi vải sạch sẽ, số quần áo này sẽ được chuyển đi trong nay mai thôi.

Màn cửa cũng tháo xuống, nó đã quá cũ thậm chí còn bị rách, buộc lòng Bạch Sanh phải nhét nó vào túi rác. Đồ đạc trên bàn học, sách vở ba năm cấp ba vẫn nằm im lìm trên bàn, bỗng dưng cảm thấy sóng mũi cứ cay cay. Tay vươn ra rồi chần chừ không nỡ, nhìn sang Giang Huyền Tranh vẫn cắm cúi dọn dẹp đồ dùng trong nhà vệ sinh, nàng chỉ có thể nhắm mắt cầm lấy nhét vào túi rác.

Hoài bão thậm chí là ước mơ của nàng đều đã kết thúc vào năm 18 tuổi...

Chỉ là Bạch Sanh không hối hận, có thể hi sinh một mình nàng mà giúp đỡ được cho người khác, nàng nhất định sẽ làm. Chưa kể đó còn là tình đầu của nàng, là một thuở bồng bột đồng thời là một đoạn kỷ niệm đẹp thời thanh xuân mà nàng chẳng đành lòng quên.

Mọi thứ diễn ra trong thầm lặng, đôi lúc sẽ cùng nhau nói vài câu, phảng phất trong không gian là hương trầm nhàn nhạt.

Chiều tối mọi chuyện cũng ổn thỏa, phía Đặng Khuynh báo nàng 8h tối nay sẽ có khách đến hỏi mua nhà. Kỳ thật nhà cũ của Bạch Sanh không phải nằm ở vị trí thiên thời địa lợi hay là phúc lộc ngập tràn, nhưng may mắn là hợp phong thủy với người mua nhà.

Dắt Bạch Sanh đi dạo sẵn tiện tìm chút gì đó nhét vào bụng, cả ngày hôm nay các nàng đều mệt mỏi cả rồi, dành chút thời gian cho nhau cũng không tồi.

Trời đêm se se lạnh, Bạch Sanh vùi mặt vào hai tầng khăn lông, còn tay thì nhét trong túi áo khoác dạ của Giang Huyền Tranh.

"Chị về đây trông không vui như lúc đi."

"Ừm..." Bạch Sanh thở ra một làn khói mỏng: "Trước khi đi chị đã nghĩ rất nhiều, mọi người sẽ niềm nở đón chị ra sao, thậm chí còn người còn ôm chị mà khóc nức nở. Đáng tiếc lại không có ai làm như thế, có người quên cả chị từng sống ở đây, có lẽ nơi này đã không còn là nhà của chị nữa..."

"Nhà của chị có thể không còn ở đây." Giang Huyền Tranh thả chậm cước bộ, xoay người Bạch Sanh lại bắt nàng nhìn sâu vào mắt mình: "Nhưng em sẽ là nhà của chị, là chốn trở về của chị."

Bạch Sanh cong khóe môi, hạnh phúc gật đầu, phải, nữ nhân này sẽ là nhà của nàng, là chốn trở về duy nhất và vĩnh hằng của nàng.

Chậm rãi tiếp tục đan tay vào nhau bước đi dưới ánh đèn đường heo hắt.

Khu nhà của Bạch Sanh không có bán gì nhiều, tầm giờ này chỉ còn một xe mỳ của lão bà tóc bạc trắng, nhưng di chuyển vẫn thoăn thoắt mau lẹ. Bụng đều đã réo inh ỏi, các nàng quyết định tìm đến xe mỳ tìm chút gì đó lấp đi cái bụng đói.

Nhìn thấy khách đến, bà lão nhanh nhẹn bước ra, cười nói: "Hai cô gái trẻ muốn ăn gì đây?"

Giang Huyền Tranh nhìn qua Bạch Sanh rồi đối bà lão nói: "Vợ cháu đang mang thai, không biết cho chị ấy ăn gì mới tốt nhỉ?"

"Hóa ra là đôi vợ chồng mới cưới à." Bà lão khanh khách cười: "Thấy hai người bước vào đã ngờ ngợ rồi, thật giống với nha đầu Tú Hạnh ngày trước."

"Tú Hạnh?"

Bạch Sanh đè thấp giọng nói: "Cha chị tên Tú Hạnh."

Giang Huyền Tranh đảo mắt: "Đây là tên con gái mà..."

"Nhưng cha chị đâu phải nam."

Giang Huyền Tranh: "..."

Bà lão càng cười lợi hại hơn, chỉ vào Giang Huyền Tranh: "Giống, giống lắm, năm đó cũng là Tú Hạnh dẫn con bé kia đến chỗ này, cũng hỏi ta nên nấu gì cho con bé kia ăn mới tốt cho hài tử."

"A đa cũng kể với con như vậy." Bạch Sanh chống cằm híp mắt cười: "A đa nói bà đã không tính tiền mỳ vì cho rằng mẹ con còn quá trẻ để sinh con."

Mặt Giang Huyền Trang nghệch ra: "A đa là gì vậy?"

Bà lão kéo ghế ngồi xuống, ha hả cười: "Vậy là cô không phải người vùng này rồi, a đa là cách gọi miền quê, giờ hẳn không ai dùng từ này rồi."

Bạch Sanh kỹ càng giải thích: "A đa là cha đấy, lên thành phố thì chị quen với cách gọi cha nên không dùng a đa nữa."

"À, em hiểu rồi."

Giang Huyền Tranh có chút mạc danh kỳ diệu, không ngờ chỉ xưng hô thôi mà cũng phức tạp như vậy.

"Càng nhìn càng thấy nha đầu này giống Tú Hạnh." Bà lão chậm chạp hồi tưởng lại: "Năm đó Tú Hạnh cũng xinh đẹp như vậy, rất nhiều omega trong xóm yêu thích nó, kết quả nó lại kết hôn với một đại tiểu thư nào đó tuổi chưa đến mười bảy nữa. Sinh ra tiểu Bạch Sanh được mười năm hơn thì gặp tai nạn qua đời, thật đáng tiếc, Tú Hạnh thật sự rất tốt, đến giờ ta vẫn không thấy được ai tốt hơn nó cả."

Bạch Sanh thở dài, chậm rãi nắm lấy bàn tay nhăn nheo của bà lão: "Con cũng giống bà, rất nhớ a đa, nhưng chúng ta không thể mãi sống trong hồi ức được, cả a đa và a nương cũng không muốn thấy chúng ta dằn vặt giữa quá khứ và thực tại."

"Con nói đúng." Bà lão cười khẽ, vết chân chim dịch chuyển: "Mà con kết hôn rồi sao? Không về báo cho ai một tiếng cả."

"Con đi lâu rồi sợ không ai nhớ đến nữa..." Bạch Sanh chống đỡ mỉm cười: "Nhưng còn có bà, bà không những nhớ con mà còn nhớ cả a đa."

"Ha hả, tất nhiên, ta già chứ không có lú lẩn đâu." Bà lão kéo ghế đứng dậy, ôn hòa nói: "Đợi ở đây đi, ta nấu cho con và tiểu Tú Hạnh một bát mỳ đặc biệt, bảo đảm ăn xong mẹ khỏe con cũng khỏe!"

Bạch Sanh bật cười, vâng dạ gật đầu.

Giang Huyền Tranh trầm ngâm một lúc lâu rồi hỏi: "Em giống a đa chị lắm sao?"

"Tầm bảy phần." Bạch Sanh chống cằm, cẩn thận quan sát Giang Huyền Tranh: "Bà bà nói chị mới nhận ra, em đúng là rất giống a đa."

"Vậy thì đúng rồi." Giang Huyền Tranh cong môi cười: "Em nghe nói con gái luôn muốn lấy người giống cha, vậy xem ra câu nói kia không phải lừa người."

Nghe xong Bạch Sanh liền phì cười, đưa tay nhéo mặt nàng: "Em đúng là rất tự tin đó."

Giang Huyền Tranh dịu dàng nắm lấy bàn tay của Bạch Sanh, đặt lên mu bàn tay trắng nõn kia một nụ hôn, trong mắt bày tỏ trần trụi tia ánh nhìn si mê.

Hai người trao đổi thêm đôi câu thì mỳ cũng được bưng ra, bà lão vui cười: "Ăn ngon miệng nhé, ta cho thêm hành vào phần của con rồi."

Nghe đến hành Giang Huyền Tranh cảnh giác cầm đũa thìa múc mỳ lên xem thử nước canh bên dưới.

"Yên tâm, phần của tiểu Tú Hạnh không có hành đâu." Bà lão ha hả cười: "Đúng là giống thật, năm đó Tú Hạnh cũng nhất quyết không chịu ăn hành, chỉ có vợ nó là luôn miệng đòi ăn hành cho bằng được."

Giang Huyền Tranh xấu hổ cười: "Cảm ơn bà bà."

"Đúng rồi." Bạch Sanh vội lên tiếng cắt ngang: "Em ấy tên là Huyền Tranh, Giang Huyền Tranh, không phải tiểu Tú Hạnh."

"Huyền Tranh sao? Tên đẹp thật đấy." Lão bà lau tay vào tạp dề của mình, cong đôi mắt đầy nếp nhăn mà cười: "Ăn ngon nhé!"

"Vâng."

Bà lão cũng nhanh chóng rời đi nấu mỳ cho người khác, bận bịu đến mức không còn tâm tư để ý đến các nàng.

Bạch Sanh ngậm đôi đũa trầm ngâm đôi chút, nhỏ giọng hỏi: "Sao em lại có tên đó vậy? Chị nghe như, nói sao nhỉ? Kiểu như rất cao quý, giống như tên của một đại quân tước cổ đại vậy."

"Chị không phát hiện à." Giang Huyền Tranh đắc ý nói: "Tên em và chị đọc giống nhau, hoàn toàn giống nhau."

"A!?" Bạch Sanh lẩm bẩm một lúc, không khỏi chấn kinh, đúng là tên của nàng và Giang Huyền Tranh đọc không chút khác biệt nào*.

(*Bạch Sanh: BáiChēng, Giang Huyền Tranh: JiāngXiánChēng)

"Thế nào?" Giang Huyền Tranh càng thêm cao hứng, đuôi sói cũng vẫy vẫy: "Chúng ta thật sự có số phu thê đó."

Bạch Sanh phát vào vai nàng một cái, xấu hổ nói: "Hồ ngôn."

"Chị còn không chịu thừa nhận?"

"Đây không phải vấn đề chị muốn hỏi." Bạch Sanh nhăn mặt: "Ý chị là tên của em xuất phát từ đâu?"

"Tranh Huyền."

"A!?"

"Dây đàn, đại khái là như vậy, em cũng không nhớ rõ nữa." Giang Huyền Tranh gắp thịt bò trong bát mỳ của mình qua bát của Bạch Sanh: "Ba tùy tiện chọn đại cái tên này vì nam hay nữ đều dùng được, sau khi sinh em là nữ thì đổi từ [Tranh Huyền] thành [Huyền Tranh] cho nữ tính."

"Nguyên là là như vậy." Bạch Sanh đỡ gò má phúng phính của mình: "Cơ mà chị thấy Tranh Huyền vẫn nữ tính hơn."

"Em thấy tên nào cũng như nhau thôi, cơ mà Huyền Tranh sẽ giống tên của Sanh nhi nhà em~"

Bạch Sanh đỏ mặt, trừng mắt nhìn nàng: "Chỉ biết nói mấy câu này."

Giang Huyền Tranh ha hả cười, đưa tay nhéo nhéo mặt nàng: "Đáng yêu như vậy, chị có biết dáng vẻ này của chị chỉ khiến em muốn chọc chị thêm hay không?"

Bạch Sanh vung móng heo cản trở móng sói sờ mó mặt mình, há miệng mắng: "Tránh ra! Đồ xấu xa!!!!"

=================

ĐĂNG BÙ CHO CHỦ NHẬT NHÉ ^^

Bình Luận (0)
Comment