Tháng Sáu Năm Ấy Mưa Rơi

Chương 7

Bạch Sanh thấy nàng không muốn nói cũng chẳng gặn hỏi nữa, xoay người ngồi xuống bên cạnh giúp nha đầu lau mồ hôi.

Phim trường thật sự quá nóng, ngồi một chút mà mồ hôi đã đổ ra như tắm rồi. Trách không được, quát gió đều dành cho diễn viên chính dùng, mấy diễn viên chưa nổi như Giang Huyền Tranh chỉ có thể yên lặng chịu đựng.

Mặt nhỏ đều đã nóng đến đỏ bừng bừng lên, vẫn là Bạch Sanh biết đau xót hơn, thuận tay cầm tập kịch bản thay Giang Huyền Tranh quạt quạt.

Đột nhiên cánh tay bị Giang Huyền Tranh chụp lấy, đôi hắc mâu hoa lệ chăm chú nhìn vào nàng: "Để em."

Nói xong liền đoạt tập kịch bản trên tay Bạch Sanh, lại không phải quạt cho mình mà hướng nàng ra sức quạt, còn giúp nàng vén hết mái sợi tóc lòa xòa ra sau.

Bạch Sanh xấu hổ không thôi, nàng chỉ là trợ lý sao có thể để diễn viên quạt mát cho mình kia chứ?

Hai người dùng dằng qua lại rất lâu, cuối cùng chia ra một người quạt một người giúp lau mồ hôi, lúc này mới chịu thỏa hiệp ngừng tranh cãi.

Bên kia đã bắt đầu vào diễn, cũng chỉ là mấy phân đoạn bình thường không có kịch tính của diễn viên quần chúng. Hiện tại diễn viên chính đang bị thương, cần nghỉ ngơi một chút, chỉ có thể lôi đầu diễn viên phụ như Giang Huyền Tranh vào tiếp tục diễn.

Tổ hóa trang yêu cầu dùng băng dán che đi vết thương của Giang Huyền Tranh, trông như vậy sẽ giống một alpha tùy hứng hư hỏng hơn!

Bạch Sanh dở khóc dở cười, trong nguyên tác của nàng Hữu Hi đâu phải một alpha tùy hứng hư hỏng a!?

Tuy vậy nhưng nàng vẫn tôn trọng ý kiến của tổ hóa trang, dùng một miếng băng dán cắt nhỏ một nửa dán lên che đậy vết thương của nha đầu. Xong xuôi thì lui về năm mười bước, đưa tay xoa cằm, không hiểu sao nhìn thế nào cũng thấy đẹp mắt nhỉ?

Bên này đạo diễn Lý đã giục, Giang Huyền Tranh bất đắc dĩ phải tiến vào khu vực ghi hình.

Phân đoạn này sẽ là Giang Huyền Tranh từ chối tình cảm của nhân vật omega phụ-- Thu Vỹ, đồng thời bày tỏ thái độ ngoài Dĩ Liên ra ai nàng cũng không yêu.

Mà người đóng vai Thu Vỹ chính là tiểu omega thi đầu tiên trong hôm thử vai, tên là Dịch Lăng, mặc dù không được chọn vào đúng với vai mình thử, nhưng tiểu omega này rất có bản lĩnh, khả năng diễn xuất không tồi chút nào.

Phòng học vắng lặng không một bóng người, ngoài cửa sổ vẫn là dải nắng vàng, dây thường xuân xanh biếc quấn quanh cổng sắt im lìm.

Thu Vỹ đứng ở trước mặt Hữu Hi, dáng vẻ có chút yếu đuối, phảng phất một cảm giác chỉ cần người đối diện không giữ lấy thì nàng sẽ triệt để biến mất. Nắng vàng phủ lên mái tóc dài, làn tóc mềm nhẹ nhàng bay bay, một cỗ hương hoa trà thoang thoảng trong không gian.

"Hữu Hi."

Tâm tình Hữu Hi vẫn bình đạm như vậy, đối với Thu Vỹ cũng chưa từng thay đổi.

"Cậu gọi tôi đến đây có việc gì?"

"Cậu từng nói thanh xuân sẽ không hai lần lặp lại, vậy cậu có thể cùng mình viết tiếp một câu chuyện cùng nối tiếp thanh xuân của hai chúng ta không?"

Lời này như dùng tất cả dũng khí để nói ra, khiến Bạch Sanh liên tưởng đến chính mình trước kia. Mười bảy tuổi thật nhiều hoài bão, thật nhiều mơ mộng, đối với tình yêu đều là toàn tâm toàn ý, đến bây giờ cũng như vậy.

"Có thể thanh xuân của cậu không thể có sự xuất hiện của tôi rồi."

Nói xong, Hữu Hi lùi về ba bước, nghiêng người cúi đầu xin lỗi Thu Vỹ.

Mọi người trong phòng lặng đi, cảm giác như nghe được tiếng lòng của Thu Vỹ vỡ tan, còn có người sụt sịt bắt đầu khóc.

Thu Vỹ cứ đứng như vậy, không có phản ứng gì, nhưng nước mắt đã trượt dài trên gò má chạm môi mặn đắng.

Đạo diễn Lý ngồi xổm trên ghế, kích động chụp lấy máy quay: "Tuyệt vời, quá tuyệt vời!"

"Hôm nay có thể nói với cậu những lời này, mình cũng không còn gì để hối tiếc nữa..."

Thu Vỹ đứng cách Hữu Hi có ba bước chân nhưng ngỡ như đứng cách cả một chân trời, chưa bao giờ có thể kéo gần lại khoảng cách giữa đôi ta.

Hữu Hi đợi đến khi Thu Vỹ nói xong mới mở lời: "Tôi hiểu cảm giác lúc này của cậu, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ omega đứng bên cạnh tôi là người khác ngoài Dĩ Liên."

"Dĩ Liên... Dĩ Liên..." Thu Vỹ nâng tay lau nước mắt, nụ cười thê lương: "Vẫn là cô ấy may mắn nhất, cả cậu lẫn Lý Quân đều chỉ biết có cô ấy..."

Mọi người gần như hòa cùng một tâm trạng với Thu Vỹ, cứ lặng thinh như vậy, nhưng trong tim lại ân ẩn một nỗi đau xót khôn nguôi.

"Cắt!!!"

Lý đạo diễn nhào ra, phấn khích kêu to: "Huyền Tranh, Dịch Lăng, hai đứa thật sự quá giỏi rồi, mau mau vào uống nước đi rồi ra diễn tiếp!"

Loay hoay mất cả buổi chiều, nhưng đến 6h tối Giang Huyền Tranh vẫn còn phân cảnh diễn. Mặc dù rất muốn ở bên cạnh giúp đỡ nha đầu này, nhưng Bạch Sanh không thể không đi làm, vội vàng nhờ Lý đạo diễn để ý đến Giang Huyền Tranh, còn nàng thì cầm túi xách chạy đến tiệm bánh xin việc.

Giang Huyền Tranh yên lặng nhìn theo bóng lưng của Bạch Sanh, người đi xa vẫn chưa chịu thu hồi tầm mắt.

Ngay lúc đó lại nghe thấy nhu nhuyễn âm thanh từ sau lưng phát ra: "Cậu là Giang Huyền Tranh?"

Giang Huyền Tranh không có ý quay lại nhìn, tùy tiện gật đầu một cái.

Đối phương lại rất kiên nhẫn mà nói: "Tôi là Dịch Lăng, bạn diễn của cậu."

Nghe thấy hai chữ 'Dịch Lăng', Giang Huyền Tranh liền quay đầu lại, không ngoài dự đoán, đúng là tiểu omega đóng vai Thu Vỹ.

Dịch Lăng vén mép váy ngồi xuống bên cạnh Giang Huyền Tranh, khuôn dung như ngọc chạm khắc tỉ mỉ, đẹp không tỳ vết. Với tiểu dung mạo này khả năng trở thành diễn viên nổi tiếng không hề thấp, hoàn toàn có thể đạt được những thành tựu như Chu Lệ hay các sao hạng A khác.

Mà đây không phải vấn đề Giang Huyền Tranh quan tâm, nàng cúi đầu nhìn kịch bản ở trong tay, nhịn không được vuốt vuốt mấy cái. Đều là tâm huyết công sức của Bạch Sanh, nàng đều sẽ trân trọng xem như trân bảo mà phủng ở trong lòng.

Dịch Lăng phát hiện ra hành động vừa rồi của nàng, nghiêng đầu hỏi: "Cậu thích kịch bản phim này thế à? Nghe nói đây là kịch bản của chị Hàn Thuần đó."

Giang Huyền Tranh liếc nhìn Dịch Lăng một cái, cũng không có nói gì.

Chỉ cần nhìn một cái Giang Huyền Tranh đã biết Hàn Thuần không có khả năng viết ra loại kịch bản này, tính tình nàng ta có bao nhiêu bất cần, hơn nữa còn tùy tiện. Kịch bản phim kiêng kị nhất chính là tùy tiện, cái gì cũng qua loa vậy thì còn có thể xây dựng được nhân vật hoàn mỹ được lòng công chúng hay không? Mà Bạch Sanh lại khác hoàn toàn, nàng tỉ mỉ ân cần, mọi thứ đều chỉnh chu, đến cả đứa con tinh thần của mình nàng cũng yêu cầu rất khắc khe. Vậy mà mấy năm qua công chúng lẫn báo giới đều bị Hàn Thuần hồ lộng, ngang nhiên cướp đoạt tất cả công sức của Bạch Sanh.

Dịch Lăng phát hiện câu chuyện đã vào ngõ cụt, vội vàng chuyển đề tài: "Chị gái lúc nãy ngồi cạnh cậu là ai vậy? Chị của cậu sao?"

Giang Huyền Tranh có chút mất kiên nhẫn: "Không liên quan đến cậu."

Dịch Lăng có chút xấu hổ: "Xin lỗi, lẽ ra không nên hỏi nhiều như vậy."

"Ừ."

Đối phương 'ừ' một tiếng liền đem cả câu chuyện cắt đứt, hoàn toàn không thể nói thêm được gì nữa. Dịch Lăng chán nản thở dài một tiếng, cũng không nán lại làm phiền Giang Huyền Tranh thêm nữa, chống tay xuống bục gỗ đứng dậy, lẳng lặng rời đi.

Lại nói đến Bạch Sanh, sau khi chạy đến tiệm bánh xin việc thì ngay lập tức được nhận, dù gì nàng cũng từng có kinh nghiệm phụ bếp cùng với phục vụ quán cà phê qua rồi tất nhiên họ sẽ nhận nàng vào làm.

Vất vả cả một ngày cũng xong, Bạch Sanh lại cầm túi xách chạy bộ 2km đến phim trường đón nha đầu nhà nàng.

Lúc này cả phim trường đều đã chìm vào yên lặng, mọi người sớm đã đi về hết, chỉ còn mỗi mình Giang Huyền Tranh ngồi bệt trước bậc tam cấp đợi Bạch Sanh.

Vừa thấy nha đầu nhà mình, Bạch Sanh đã vội tăng nhanh cước bộ, thuận tay cởi xuống áo khoác trên người phủ lên thân thể đơn bạc của nàng.

"A Tranh, chị xin lỗi, tại tiệm có nhiều việc quá nên chị mới đến trễ."

Giang Huyền Tranh lắc lắc đầu, đem áo khoác tháo xuống rồi phủ ngược lại cho Bạch Sanh: "Em cũng mới ra đây ngồi thôi, trời lạnh lắm, chị mặc đi, em là alpha có thể chịu đựng được."

"Nha đầu." Bạch Sanh lẩm bẩm một tiếng, vươn tay cầm balo giúp Giang Huyền Tranh, cong mắt hạnh mỉm cười: "Chúng ta về nhà thôi."

Giang Huyền Tranh đưa mắt nhìn Bạch Sanh, gò má nhỏ phiếm hồng, nắm lấy bàn tay đang đưa ra trước mặt cùng nhau trở về nhà.

Ngồi đợi ở trạm xe mười phút, lúc xe buýt tới thì cũng đã gần 9h tối, và là chuyến xe cuối cùng của ngày hôm nay. Chân phải bước lên xe thì sau lưng đã truyền đến một tiếng sấm rền dữ dội, từng giọt mưa nặng hạt rơi xuống, đột ngột đến mức không ai kịp trở tay.

May mắn là đón kịp chuyến cuối cùng này, trên xe cũng không có mấy người, các nàng dễ dàng tìm được một chỗ trống mà ngồi xuống. Bạch Sanh theo thói quen chui vào vị trí cạnh cửa sổ mà sổ, chỗ còn lại tất nhiên là của Giang Huyền Tranh.

"Mệt không?" Bạch Sanh ôn nhu hỏi: "Mệt thì ngủ một chút, đến nơi chị sẽ gọi em."

Giang Huyền Tranh lắc đầu, nhưng dáng vẻ mệt mỏi đã tố cáo tất cả, đến cả mắt cũng sắp dính lại với nhau. Xe chạy chưa được một phút thì Giang Huyền Tranh đã ngủ gục, nhưng tay vẫn ôm cứng tập kịch bản không chịu buông.

Bạch Sanh dở khóc dở cười, nhẹ nhàng nâng tay choàng qua bên vai của Giang Huyền Tranh, đem cả người nha đầu này dựa vào nàng. Gương mặt nhỏ có điểm hốc hác, tóc dài lác đác rơi bên sườn mặt, hơi thở nhẹ nhàng an ổn, có lẽ thật sự mệt mỏi rồi. Dù là alpha trong độ tuổi trưởng thành nhưng Giang Huyền Tranh lại gầy gò và nhỏ bé hơn cả Bạch Sanh, nhất định là do trước đây không được ăn uống đàng hoàng, lần đầu nàng nhìn thấy còn nghĩ đây là một khối da bọc xương.

Giang Huyền Tranh ngủ thật an ổn, miệng nhỏ chép chép, tựa vào vai Bạch Sanh cọ dụi vài cái như làm nũng.

Bạch Sanh nhịn không được cong môi cười, đưa tay ổn định đầu Giang Huyền Tranh tựa trên vai mình, ngón tay lướt qua cái trán trơn bóng vén lên mấy sợi tóc không theo trật tự.

Mọi thứ thay đổi rồi, chính Giang Huyền Tranh là bước ngoặc đầu tiên trong đời nàng.

Dịu dàng cúi xuống đặt lên trán nha đầu một nụ hôn, giống như một con gà mẹ đang không ngừng vươn đôi cánh rộng của mình che nắng che mưa cho gà con bé bỏng.

Ngoài cửa sổ mưa vẫn lất phất tung bay, mùa thu năm nay đến thật vội vàng.

Bình Luận (0)
Comment