Cái tên này là Lan Linh đặt cho nàng, ra nước ngoài không thể dùng tên Hán tự bởi vì người nước ngoài họ sẽ không hiểu thậm chí là không nói được, buộc lòng Bạch Sanh phải dùng cái tên Bianca này dù nàng cũng chẳng rõ nghĩa của nó.
"Bianca?" Hanas nhìn Bạch Sanh từ trên xuống dưới, gật gù tán thưởng: "Cái tên này rất hợp với cô, thánh thiện."
Bạch Sanh mờ mịt, cái gì thánh thiện?
Giang Huyền Tranh khom người thì thầm vào tai Bạch Sanh: "Chị không biết sao? Bianca có nghĩa là thánh thiện đấy."
Trong lòng Bạch Sanh chấn động, sau thì nghiến răng nghiến lợi, Lan Linh là đang khen nàng hay là xỉa xói nàng thế hả!?
"Còn cô gái này..."
Giang Huyền Tranh đưa tay kéo Bạch Sanh vào lòng, nói: "Jocasta, và là chồng của cô ấy."
Đáy mắt Hanas lóe lên một tia kinh ngạc, ánh mắt quét qua Bạch Sanh phát hiện nàng không có bất kỳ phản ứng gì trước lời giới thiệu của Giang Huyền Tranh, vậy xem ra hai người đúng là một đôi phu thê rồi.
Chậm rãi mang hai cốc chocolate nóng, một cho Bạch Sanh và một cho Giang Huyền Tranh.
"Uống nó để làm ấm người đi."
Bạch Sanh tiếp nhận cốc chocolate nóng, uống một ngụm lớn, khắp khoang miệng đều là vị ngọt béo của thứ đồ uống đến từ Provence. Hương vị hoàn toàn khác biệt với chocolate nóng của người châu Á, thứ thức uống này không béo bằng, thậm chí trên đầu lưỡi còn lưu lại chút vị đắng nhẹ.
Giang Huyền Tranh chỉ nhấp một ngụm rồi đặt lại trên bàn, hoàn toàn không có ý đụng đến nó lần nữa.
Hanas nghi hoặc hỏi: "Jocasta, cô không thích nó?"
"Không hẳn." Giang Huyền Tranh nghiêng đầu nhìn Hanas, gương mặt xinh đẹp lộ ra một chút bất cần kiêu hãnh: "Tôi là diễn viên nên mấy thứ đồ ngọt này không thể uống quá nhiều."
"Nói thế nào cũng cảm ơn cô, Hanas." Bạch Sanh cong đôi mắt mèo mỉm cười: "Nó thật sự tuyệt vời."
"Thật tốt khi cô thích nó."
Hanas đi vòng qua bàn, nghiêm chỉnh đứng trước mặt Bạch Sanh, đôi mắt màu đại dương bày tỏ trần trụi sự ngưỡng mộ và yêu thích của mình với cô gái đối diện.
"Không biết có thể nắm tay của cô chứ, Bianca?"
"Hả?"
Bạch Sanh vẫn chưa quen với cái tên Bianca này, phản ứng chậm hơn cả rùa, lén nhìn qua Giang Huyền Tranh hỏi ý. Tất nhiên Giang giấm chua không thỏa hiệp, lách người chắn giữa Bạch Sanh và Hanas.
"Chúng tôi là người Châu Á, và việc giữa hai người xa lạ nắm tay nhau khó có thể chấp nhận được."
"Ồ, thế à." Hanas Le Grasses chán chường đảo mắt: "Tôi thật sự muốn biết cảm giác nắm tay một omega."
"Vậy là cô chưa lập gia đình sao?" Bạch Sanh nhìn lướt qua ngôi nhà ngăn nắp sạch sẽ của Hanas không thể tin được nơi này chỉ do một mình alpha quán xuyến tất cả.
"Tất nhiên, tôi vẫn chưa kết hôn." Hanas dựa lưng vào tường, liếc mắt nhìn sang Giang Huyền Tranh: "Cô may mắn đấy, Jocasta, cô còn rất trẻ đã có thể kết hôn với một omega tuyệt vời như Bianca."
"Ôi không, cô nói quá rồi." Bạch Sanh xấu hổ cười: "Phải là tôi may mắn được gả cho em ấy."
"Nói sao thì tôi vẫn thật sự ghen tỵ."
Hanas vòng qua bên cạnh Bạch Sanh, cầm lên một bó oải hương khô, nhẹ nhàng đưa về phía nàng.
"Hãy nhận lấy nó, nữ thần của tôi, Bianca."
Bạch Sanh lúng túng không biết nên nhận hay không, đối phương dường như không phải chỉ đơn giản muốn tặng hoa cho nàng.
Chờ mãi không thấy Bạch Sanh có phản ứng gì, Hanas cười nói: "Yên tâm, tôi chỉ muốn bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình mà thôi, không hề có ý ép buộc gì cô đâu."
Nghe được những lời này Bạch Sanh mới dám tiếp nhận bó hoa oải hương, tuy là hoa khô nhưng sắc hương hoàn toàn không thua kém hoa tươi, nhịn không được mà hít đầy buồng phổi hương hoa thơm ngát.
"Cảm ơn cô, Hanas."
"Tôi thật sự thích cô đấy, Bianca, đáng tiếc..." Hanas liếc nhìn sang Giang Huyền Tranh, nhướn mày: "Tôi chậm chân rồi, và cô lại không phải người Pháp, chúng ta có quá nhiều cách biệt, tôi chỉ có thể chúc cô hạnh phúc bên người cô đã chọn lựa."
Alpha Tây phương rất thoáng trong chuyện tình cảm, thích thì nói còn không sẽ chẳng đả động gì. Bày tỏ xong bị từ chối vẫn làm bạn được như bình thường, chưa từng ép buộc hay khiến omega cảm thấy khó xử trong mối quan hệ.
Cảm giác được người khác bày tỏ cũng không có vui sướng hay kiêu ngạo gì, có lẽ những ai đã kết hôn hay tìm được nửa riêng của mình, đối với những mối quan hệ khác đều rất dửng dưng.
"Tôi thật sự rất cảm kích trước tình cảm của cô, Hanas, và cũng cảm ơn cô đã chúc phúc, mong cô có thể tìm được hạnh phúc của mình."
"Ồ, tôi cũng mong như thế."
Hanas nhún nhún vai, từ đầu nàng đã biết bản thân và Bạch Sanh không có kết quả, tuy vậy vẫn muốn nói ra rung động đầu tiên khi nhìn thấy omega mà mình yêu thích.
"Hai người là khách du lịch hẳn không biết phải đi đâu để tham quan đâu nhỉ? Hay là để tôi làm hướng dẫn viên cho hai người?"
"Thế thì tốt quá rồi." Bạch Sanh nhìn qua Giang Huyền Tranh, hỏi: "Em thấy thế nào?"
"Theo ý chị cả đi."
Hanas phát hiện Giang Huyền Tranh không thích mình lắm, cũng đúng, bởi chẳng có ai thích tình địch của mình cả, nhưng nàng cũng không định đoạt Bạch Sanh từ tay alpha này.
Ba người rời khỏi căn nhà ấm áp của Hanas, một đường đi thẳng về phía bắc, nơi đặt nhà kính trồng hoa oải hương vào mùa đông.
Trong lúc tham quan nhà kính, Hanas tận tình hướng dẫn các nàng làm sao để trồng được oải hương và giới thiệu sơ qua cách làm khô oải hương. Ba người đi hết những nơi đẹp nhất của Provence, mua không ít đồ lưu niệm, mấy cô bán hàng có vẻ thích Giang Huyền Tranh nên lúc gói hàng vẫn không quên dúi thêm đồ vào bên trong.
Lúc ra về Hanas tặng cho Bạch Sanh một túi hạt giống oải hương, không quên nhắc nhở nàng về cân lượng phân bón và tưới nước sao cho hợp lý.
Trở về khách sạn cũng đã 4h chiều, Bạch Sanh duỗi chân ngồi trên thảm lông, tay ve vuốt bộ lông của tiểu Ban. Giang Huyền Tranh thì nằm ở trên đùi của Bạch Sanh, mắt vẫn dán vào quyển sách giới thiệu những nơi nên tham quan ở Nhật Bản, tối nay 8h các nàng sẽ khởi hành đến Nhật Bản.
Bạch Sanh có chút luyến tiếc thủ đô Paris hoa lệ này, chín ngày ở đây có vô vàn kỷ niệm, không biết nàng còn có cơ hội đến đây lần thứ hai không.
"Tranh này."
"Hửm?" Giang Huyền Tranh hạ quyển sách xuống, thuận tay xoa bụng Bạch Sanh: "Con làm chị đau sao?"
"Không có." Bạch Sanh cúi đầu xuống, cọ cọ trên trán của Giang Huyền Tranh: "Chúng ta sẽ quay trở lại đây nữa chứ?"
"Chị thích Pháp rồi sao?"
"Tất nhiên, nơi này tuyệt vời thế mà."
"Nếu có cơ hội." Giang Huyền Tranh luồn tay vào tóc Bạch Sanh, dịu dàng đặt lên cánh hoa mềm mại kia một nụ hôn: "Em sẽ dẫn chị và con đến đây lần nữa."
Bạch Sanh híp mắt cười, rất thích những lúc Giang Huyền Tranh ôn nhu như vậy, nàng cảm giác như mình sắp tan chảy trong nhu tình mật ý này.
7h40 tối các nàng đã có mặt ở sân bay, làm vài thủ tục hành lý ký gửi cho tiểu Ban, và 8h thì bắt đầu khởi hành bay đến Nhật Bản, ở quốc gia mặt trời mọc năm ngày và sẽ bay trở về nước tiếp tục công việc.
Trải qua thêm mấy tiếng ngồi máy bay mệt mỏi, Bạch Sanh lúc này chỉ muốn nằm dài ở trong khách sạn không đi đâu nữa. Tuy vậy nhưng xuống máy bay thì phải ngồi xe thêm hai tiếng để đến khách sạn đã được đặt trước, suốt đường đi Bạch lười biếng cuộn người dựa vào vai Giang Huyền Tranh ngáy o o.
Giang Huyền Tranh đặt một khách sạn có dịch vụ tắm suối nước nóng, gian phòng các nàng đang ở cũng là gian thượng hạng dành cho các doanh nhân và người nổi tiếng.
Tiếng Nhật của Giang Huyền Tranh không tốt, chỉ biết được mấy câu chào hỏi đơn giản, cho nên suốt đường đến đây nàng cũng chỉ dùng mỗi tiếng Anh làm phương tiện giao tiếp.
Bạch Sanh mơ ngủ đi theo Giang Huyền Tranh vào khách sạn, chỉ mơ hồ thấy bản thân bị lôi vào một căn phòng, sau đó là tiếng nói của nữ nhân viên, cuối cùng là tiếng đóng cửa lạch cạch.
"Sanh nhi, đừng ngủ nữa." Giang Huyền Tranh nhéo nhéo mũi của Bạch Sanh, sủng nịch nói: "Bây giờ ăn trước hay tắm trước đây?"
Mấy tiếng ngồi trên máy bay không được lau chùi tắm rửa gì khiến Bạch Sanh vô cùng bức bối, không nghĩ ngợi nhiều đã nói: "Tắm trước."
"Hảo."
Giang Huyền Tranh nhấc chân đi về phía tủ quần áo lấy ra khăn tắm và khăn mặt, một đường lôi kéo Bạch Sanh đi tắm suối nước nóng với mình. Trước khi ngâm mình trong suối nước nóng tất nhiên là phải tắm rửa sạch sẽ ở các phòng tắm rồi mới được bước vào khu vực tắm nước nóng.
Bộ vị trước ngực Bạch Sanh quá no đủ, lúc quấn khăn tắm cả tấm khăn cũng bị đội lên, đùi non trơn bóng bại lộ dưới không khí, mê hoặc chết người. May mắn khách sạn khá vắng khách, hôm nay thì chỉ có Bạch Sanh và Giang Huyền Tranh ngâm mình, cho nên cũng đỡ ngại ngùng hơn.
Thường thì các khách sạn sẽ phân ra khu alpha và khu omega, nhưng khách sạn này phân ra ba khu, một khu dành cho các cặp vợ chồng đến hưởng tuần trăng mật và hai khu còn lại dành cho omega và alpha.
Tuy vậy bên ngoài đã đặt một cái bảng ghi rõ không được quan hệ tình dục trong khu tắm suối nước nóng!
Hai người vừa ngâm mình vừa uống rượu sake, đôi lúc sẽ nói mấy câu không đầu không đuôi, bầu không khí phi thường hòa hợp.
Giang Huyền Tranh ôm lấy eo nhỏ của Bạch Sanh không cho nàng đi quá xa để ngâm mình, dù là mô hình suối nước nóng trong nhà nhưng vẫn có những nơi mực nước sâu có thể gây nguy hiểm.
"Lão công." Bạch Sanh bám lên hai vai của Giang Huyền Tranh, cười lộ răng nanh nho nhỏ trắng bóng: "Em thích chứ?"
"Hửm? Thích gì?"
"Ừm, như thế này." Bạch Sanh hé miệng cười: "Tắm uyên ương."
Giang Huyền Tranh phì cười, nhéo nhéo gò má đầy thịt của nàng: "Chị rất cao hứng nhỉ?"
"Tất nhiên, có ai được tắm suối nước nóng mà không cao hứng đâu, nhân sinh của chị thật đủ tốt đẹp rồi." Bạch Sanh chìa bàn tay ra đếm, mỗi lần sẽ gập xuống một ngón: "Có thể gả cho em nè, sinh con cho em nè, và còn cùng em đi hưởng tuần trăng mật nữa, không đáng để vui vẻ à?"
Giang Huyền Tranh ấn lên môi Bạch Sanh một nụ hôn, theo chuyển động của nước vỗ vỗ vào cặp mông núc ních bên dưới: "Miệng nhỏ này càng lúc càng ngọt rồi."
"Ưm..." Bạch Sanh giãy dụa, liếc mắt ngượng ngùng: "Em nói miệng nhỏ lại vỗ bên dưới làm gì?"
"Hửm?" Giang Huyền Tranh kéo khóe môi, gian xảo cười: "Thế theo chị là ý gì?"
Mặt ngọc đỏ bừng lên, vệt đỏ lan ra tận vành tai, lúc này Bạch Sanh không khác gì con tôm luộc, cả người đỏ lựng lên.