Tháng Sáu Năm Ấy Mưa Rơi

Chương 75

Trải qua mấy đợt sóng tình Bạch Sanh đã chịu không nổi cuộn người trong chăn ngủ ngon lành, việc dọn dẹp bãi chiến trường vứt hết cho Giang Huyền Tranh. Loay hoay dọn dẹp rồi bồng con heo lười kia đi tắm cửa, một hồi cũng hoàn tất mọi việc, nhìn đồng hồ đã gần 2h sáng.

Mệt mỏi nằm xuống kéo Bạch Sanh ôm vào lòng, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ không mộng mị.

Nắng tràn qua khe cửa báo hiệu một ngày mới lại đến, tia nắng yếu ớt xen giữa mấy tầng tuyết dày, xuyên qua tấm kính mỏng soi rọi sườn mặt đẹp như điêu trác. Tia nắng lấp loáng trượt trên khuôn dung tú lệ, hôn lên hàng mi thật dài, dịu dàng mơn trớn làn da bại lộ trong không khí.

Bạch Sanh tỉnh dậy giữa cái lạnh của Nhật Bản vào những ngày đầu đông, thở ra một hơi khoan khoái, theo thói quen quờ quạng sang bên cạnh tìm kiếm hơi ấm của người trong lòng. Giang Huyền Tranh vẫn còn ngủ, thụy dung an ổn chìm trong hai tầng ánh sáng nhạt, đường nét tinh tế đẹp mắt, thậm chí để cả ngủ cũng xinh đẹp.

Che miệng cười trộm một cái, Bạch Sanh nhích người lại gần Giang Huyền Tranh, đưa tay nới rộng cổ áo của nàng ra để lộ mấy dấu hôn đỏ sẫm được lưu lại vào hôm qua.

Nhìn thế nào cũng thấy mấy dấu hôn này đẹp mắt~

Bạch Sanh cười lộ răng nanh nhỏ, xích lại thêm một chút, há miệng cắn vào cái gáy duyên dáng kia, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Giang Huyền Tranh ăn đau, từ trong giấc ngủ choàng tỉnh, mơ mơ màng màng nhìn Bạch Sanh vẫn đang cao hứng gặm cắn cổ nàng.

"Sanh nhi, đừng nháo nữa..."

"Em dậy rồi à?" Bạch Sanh ngoan ngoãn thu miệng lại, liếm liếm đôi môi vì lạnh mà trở nên khô khốc, cười nói: "Ngủ ngon chứ?"

"Vài phút trước." Giang Huyền Tranh liếc trắng mắt: "Mới sáng sớm đã cắn chồng mình vậy sao?"

Bạch Sanh cười trộm, đôi mắt hạnh to tròn lấp lánh, dưới ánh sáng vàng phản chiếu màu nâu nhạt đẹp đẽ: "Chị thích, không được sao?"

Vung tay nới lỏng cổ áo ngủ của mình, liếc nhìn vết cắn còn mới trên cổ, đôi chân mày thanh tú thoáng chau lại.

"Chị cũng không biết thương hoa tiếc ngọc gì."

Bạch Sanh bĩu môi: "Vậy thì không cắn nữa là được rồi."

"Chị nói câu này không dưới mười lần rồi." Giang Huyền Tranh nhéo nhéo mặt nhỏ phúng phính của Bạch Sanh: "Lần nào đi diễn em cũng phải mặc áo cao cổ đấy, chị không biết thương xót chút nào."

"Nya, đau chị!!"

Đối phương nghe vậy mới chịu thu tay lại, sau đó thì nghiêng người há miệng cắn một ngụm trên đôi gò má hồng hồng kia, để lại dấu răng với một ít nước bọt.

"Đừng có cắn, em chưa có đánh răng đó!!!!"

Ồn ào một hồi hai người mới chịu xuống giường thay đồ, sáng hôm nay cả hai sẽ không ăn sáng ở khách sạn mà vòng quanh thành phố xem có món ăn đường phố nào hấp dẫn hay không.

Trên đường đi Bạch Sanh tha về đủ thứ đồ linh tinh, mấy con búp bê Nhật Bản với cả đồ sứ tinh tế chất đầy hai thùng, nàng mua mấy cái này để tặng cho con của Lan Linh. Mặc dù đứa nhỏ đó là alpha nhưng vẫn là nữ tính alpha đi, mấy loại búp bê này không lẽ không chơi?

Mua về xong Bạch Sanh mới hỏi Giang Huyền Tranh lúc nhỏ có chơi búp bê không, kết quả bị nàng ấy liếc một cái cháy mặt!!!

Có nhiều người khá ghét búp bê, đại diện là Giang Huyền Tranh, lúc nhỏ nàng không cẩn thận giẫm lên bụng một con búp bê tóc vàng, kết quả nó bật dậy kêu óe óe. Dù sau này biết bên trong búp bê đặt một máy phát âm thanh nhỏ, nhưng đối với mấy loại đồ chơi này vẫn ám ảnh đến bây giờ.

Còn Bạch Sanh lại được Bạch Tú Hạnh yêu thương mua cho nàng rất nhiều búp bê, đều là loại tốt, thậm chí còn đặt mua hẳn một con búp bê vài trăm đô từ Mỹ. Chính vì lẽ đó búp bê trong tiềm thức Bạch Sanh là một phương thức biểu đạt tình yêu của a đa dành cho mình, đối với búp bê nàng vô cùng trân trọng thậm chí sưu tầm không ít.

Tùy vào hoàn cảnh mà hình thành tính cách khác nhau, không có gì khó hiểu khi phu thê một nhà có nhiều bất đồng tranh cãi, vấn đề là có đủ kiên nhẫn ngồi cùng nhau giải quyết nó hay không.

Có thể nói tính cách, sở thích, quan niệm sống thậm chí là cách hành xử của các nàng hoàn toàn bất đồng. Tuy vậy mới có thể bổ sung cho nhau, trở thành hai cực của nam châm trái dấu, mãnh liệt cuốn vào nhau không lối thoát.

Ngày hôm đó chủ yếu là đi dạo các chợ hải sản, rồi đi mua quà tặng mọi người, chẳng mấy chốc màn đêm cũng buông xuống trên mái ngói đỏ tươi.

Chuyến đi này xoay quanh một việc duy nhất, chính là hưởng tuần trăng mật, phần lớn thời gian đều là dây dưa trong khách sạn, nhàm chán không có gì làm mới dắt nhau đi dạo.

Chẳng mấy chốc những ngày ở Nhật Bản cũng kết thúc, Giang Huyền Tranh cũng bị đạo diễn Lý hối thúc mau trở về làm việc, còn Bạch Sanh thì bị nhà xuất bản yêu cầu gửi gấp bản thảo.

Đón chuyến bay lúc 7h sáng, ngồi vài thêm vài tiếng đồng hồ trên máy bay, thức ăn trên đó Bạch Sanh không dám động một miếng sợ rằng về đến nhà lại phải túc trực trong nhà vệ sinh.

Lan Linh ra đón khuê mật sau chuyến bay dài, mừng rỡ ôm lấy ôm để: "Tiểu Sanh nhi về rồi, sao nào, đi chơi vui chứ?"

"Vui lắm a!" Bạch Sanh đón lấy Đặng Quyên từ trong tay Lan Linh, hôn tới tấp vào gò má bánh bao: "Đáng yêu quá, tiểu Quyên nhi nhà chúng ta lại lớn thêm rồi này."

"Tăng những hai ký đấy!"

Bạch Sanh kinh ngạc nhìn Đặng Quyên vẫn còn mơ ngủ trong tay mình: "Cậu nuôi thế nào hay thế?"

"Về nhà rồi mình kể cho nghe, ở đây nói không tiện."

"Ân."

...

"Thật sao?"

Lan Linh vô cùng hứng thú khi nghe chuyện về Hanas, không ngờ được rằng người Pháp lại cởi mở như thế, khiến nàng cũng muốn đến đó thử một chuyến.

Thiên đường của omega, mấy ai không động tâm đây?

"Ân, cô ấy còn tặng tớ cả hạt giống nữa." Bạch Sanh nhún nhún vai nói tiếp: "Có thể mình sẽ để ở đấy hoặc đem cho ai đó, cả mình và A Tranh đều bận rộn không thể chăm sóc nó được."

"Vậy cho mình đi." Lan Linh nhìn sang Đặng Khuynh rồi nói: "Thời gian này mình cũng chỉ ở nhà buồn chán không có gì làm, chăm mấy cây cảnh hoa lá cũng tốt."

"Vậy đợi mình đi lấy cho cậu."

Bạch Sanh chống tay lên bàn đứng dậy đi tìm gói hạt giống oải hương, hình như là nàng để trong túi xách, lại không nhớ rõ là nhét vào cái túi xách nào.

Đợi khi Bạch Sanh đi rồi, Lan Linh mới liếc nhìn Giang Huyền Tranh, hỏi: "Uy, không ghen sao?"

Giang Huyền Tranh nhàn nhã bắt chéo chân, tay nâng cốc nước nóng, đôi hàng mi thật dài rũ xuống, vừa phong tình vừa biếng nhác.

"Đôi khi ghen cũng phải có thần thái."

Lan Linh: "..."

Cái gì gọi là ghen có thần thái!?

Đặng Khuynh liếc trắng mắt, nắm lấy bàn tay nhỏ của Đặng Quyên, nhịn không được hỏi: "Bạch Sanh mang thai cũng lâu rồi đã khám thai lần nào chưa?"

"Khám thai?" Giang Huyền Tranh đặt lại cốc nước trên bàn, ngờ nghệch hỏi: "Không phải chỉ cần khám xem có thai hay không là được rồi à?"

Lan Linh chồm người vỗ vào trán nàng một cái bốp: "Ngu dốt, mỗi ba tháng phải khám thai một lần, cẩn thận hơn thì một tháng một lần mới biết được tình trạng sức khỏe của thai nhi chứ."

Giang Huyền Tranh ngồi đần ra rất lâu, ngẫm lại lời của Lan Linh nói, hình như việc khám thai cũng quan trọng lắm nhỉ?

Vừa vặn Bạch Sanh từ trên lầu đi xuống, thấy tiểu lão công nhà mình ngồi đần ra thì quắc mắt liếc Lan Linh: "Cậu lại ức hiếp A Tranh!!"

"Ai ức hiếp nổi cô ta!?" Lan Linh hừ lạnh một tiếng, khoanh tay trước ngực ngả người dựa vào lưng ghế: "Cậu hảo hảo xem lại lão công của mình đi, đến cả việc dẫn vợ đi khám thai cũng không biết."

Lần này đến Bạch Sanh đần ra: "Khám thai? Không phải chỉ cần khám để biết có con hay không là đủ rồi à?"

Lan Linh: "..."

Được rồi, chồng nào vợ nấy, nàng nói không nổi nữa rồi!

Dưới sự đe dọa cùng mắng chửi của Lan Linh mà hai người mới chịu xách mông lên đi khám thai, nếu tính đến hôm nay thì hài tử đã được ba tháng rồi.

Tiên sinh xem xong ảnh siêu âm, đối với phu phụ các nàng mà nói: "Đứa trẻ khỏe mạnh bình thường, đã nhìn ra được giới tính, tỉ lệ chính xác khoảng 70%, các vị có muốn biết hay không?"

Giang Huyền Tranh ngập ngừng rất lâu, cuối cùng dứt khoát từ chối: "Không muốn biết."

Bạch Sanh sửng sốt không thôi, lẽ ra Giang Huyền Tranh phải là người háo hức muốn biết giới tính của con mới đúng, sao giờ lại từ chối nghe kết quả siêu âm?

Rời khỏi bệnh viện, trong lúc ngồi xe về nhà, Bạch Sanh cầm lòng không đặng mà lên tiếng hỏi: "Tranh, em không muốn biết giới tính của con sao?"

"Thật ra thì em rất muốn biết, chỉ là..." Giang Huyền Tranh siết chặt vô lăng, hai mắt gắt gao nhìn đường đi phía trước: "Em lo sợ biết rồi sẽ thất vọng, vẫn là đợi khi đứa nhỏ ra đời rồi biết cũng không muộn."

Bạch Sanh thở dài một tiếng, đợi khi xe dừng trước đèn đỏ mới cầm tay Giang Huyền Tranh đặt lên bụng mình.

"A Tranh, đều là con của chúng ta, chị mong em sẽ không thiên vị."

Giang Huyền Tranh trầm mặc, vẫn thỏa hiệp gật đầu.

Trong lòng Bạch Sanh biết rõ nữ nhân này khao khát có một đứa con là omega thế nào, chỉ sợ rằng nàng không có khả năng sinh cho nàng ấy một omega, nghĩ đến dáng vẻ thất vọng ấy tim nàng cũng thắt lại...

=======================

1 TUẦN 2 CHƯƠNG NHÉ =)))))))

HOÀN RỒI ĐĂNG BỘ KHÁC LÊN =))))))))

Bình Luận (0)
Comment