Tháng Sáu Trời Xanh Lam

Chương 2

Học cùng một trường, Vi Lam mới biết, Tần Thiên Lãng là “chàng công tử” mà rất nhiều nữ sinh yêu thầm.

Vóc dáng cao ráo, các nét trên gương mặt rõ ràng, nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện ở khoé mép và đôi mắt sâu, đặc biệt là mái tóc hơi xoăn bay bay đó, khiến nữ sinh toàn trường đều phát cuồng vì anh.

Trong trường, Vi Lam thường xuyên nhìn thấy một số nữ sinh ra vẻ duyên dáng trước mặt Thiên Lãng, anh không hề để ý đến họ, dáng vẻ rất cool.

Có cô gái tự xưng là quá mến mộ anh, tìm đủ mọi cách và biết được thông tin, Hạ Vi Lam - cô gái học lớp bảy mới đến là em gái của Tần Thiên Lãng.

Một đồn mười, mười đồn trăm, thông tin này nhanh chóng lan ra khắp trường.

Và thế là, hàng ngày trên đường đi học, luôn có người chặn đường Vi Lam, nhờ cô chuyển hộ thư tình cho họ.

Chuyện này khiến Vi Lam cảm thấy khó xử.

Trong đời cô ghét nhất là những anh chàng kiêu căng tự đại và lạnh lùng, tưởng rằng mình rất cool, ra vẻ oai phong! Và anh ta lại chính là mẫu người như vậy.

Kể từ khi bước vào gia đình mới của ba, cô và Thiên Lãng rất ít tiếp xúc với nhau, gặp nhau cũng không nói chuyện, chỉ trợn mắt nhìn nhau một cái, tỏ rõ vẻ sống chết cũng không qua lại với nhau.

Từ chối ngay trước mặt các chị học khóa trên, dường như có phần không nể mặt họ cho lắm. Vi Lam chỉ muốn sống một cuộc sống bình lặng, không muốn trở thành cái bia chung của mọi người.

“Được, nhất định em sẽ đưa cho anh em”. Cô mỉm cười nói. Vào lớp lại lấy ra làm giấy lau bàn, sau đó lại vứt vào thùng rác đằng sau.

Tục ngữ nói, đi đêm lắm có ngày gặp ma.

Một buổi trưa, bạn bè đang đùa nghịch trong lớp, chẳng may làm đổ thùng rác, bên trong rơi ra mấy tờ giấy viết kín chữ.

Có người tò mò mở tờ giấy vò nhăn nhúm ra xem, hóa ra là một bức thư tình, người viết là Hàn Tinh Tinh lớp 9A2.

Cô gái Hàn Tinh Tinh này không phải là kẻ tầm thường, là đầu sỏ của đám nữ sinh ăn chơi, chị cả của đám con gái trong trường.

Hôm đó tan học về, cũng như mọi bận, Vi Lam cúi đầu ra khỏi cổng trường, không để ý đến mọi thứ xung quanh.

Khi cô rẽ vào một ngõ nhỏ, một đám nữ sinh đi xe đạp từ trong góc xông ra. Cô bị quây trong đám xe đạp, một người trong bọn họ kéo cặp xách của cô, hằm hằm chửi: “Đồ láo toét! Dám vứt thư tình của ta à, ngươi không muốn sống nữa rồi!...”

Vi Lam bị kéo ngã xuống đất, người đó lại đá mạnh cô một cái, sau đó dẫn mọi người ngang nhiên bỏ đi.

Cô như một con ngố nằm úp dưới đất, cảm thấy người rất đau, đau tê cứng.

Chống tay xuống định ngồi dậy, nhưng người như bị vật nặng gì đó đè xuống, không đứng lên được.

“Có cần tôi đỡ hay không?”

Vi Lam tưởng là ảo giác, nhưng rõ ràng là nghe thấy có tiếng nói vang lên bên tai.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt màu hạt dẻ, trong sự lạnh lùng toát lên vẻ giễu cợt, không thèm chấp.

Dưới ánh đèn đường lúc chạng vạng tối, Tần Thiên Lãng đứng dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, nhìn cô với ánh mắt vui mừng trước sự đau khổ của người khác.

Cô gắng sức đứng dậy, không kịp phủi bụi trên quần áo, quay đầu bỏ đi.

Phía sau lưng có tiếng bước chân, anh chàng bình thản đi theo.

“Nhà ngươi tự làm tự chịu! Tại sao lại vứt đám thư tình đó? Đó là thư của ta, đáng lẽ ngươi phải đưa cho ta xử lý”.

Hóa ra anh ta biết hết mọi chuyện, nhưng lại khoanh tay đứng nhìn!

Vi Lam bất ngờ quay người lại, hằm hằm nhìn thẳng vào Thiên Lãng.

“Vì anh mà tôi mới bị vạ lây, đề nghị anh tránh xa tôi ra!”

“Làm sao có thể như thế được?” Một nụ cười quỷ quái hiện lên trên môi anh, “ba đã dặn rồi, bảo anh phải bảo vệ em”.

Anh chàng trước mặt, cao hơn cô một cái đầu, mặc bộ quần áo thể thao màu xanh thẫm, đôi mắt đẹp, nụ cười bình thản.

Quả thực là anh chàng rất đẹp trai, đặc biệt là lúc mỉm cười, đôi mắt và khoé miệng rất thu hút người khác.

“Ai là ba anh?” Vi Lam vẫn nhìn với vẻ bực dọc, nói một cách ta đây, “đừng quên rằng anh họ Tần, còn ông thì họ Hạ”.

Cô đã chọc tức được anh một cách dễ dàng.

Nụ cười trên môi anh vụt tắt, nhìn cô một cách lạnh lùng, nói: “ngươi tưởng là ta báu bở lắm với chuyện ông ta làm ba tôi sao?”

“Không báu bở, thế tại sao anh lại ở nhà họ Hạ?” Cô nói với vẻ khiêu khích, “tại sao lại gọi ông ấy là ba?”

Thiên Lãng trợn mắt nhìn cô một cách tức tối, hai tay dần dần nắm thành nắm đấm.

“Hạ Vân Sinh là ba tôi, không phải là ba anh!” Cô hét lớn, cục tức dồn nén trong lồng ngực từ lâu thoát ra, “mẹ anh là hồ ly tinh, còn anh là thằng con hoang!”

Vi Lam không biết cãi nhau lắm, tinh thần vừa bị kích động, nước mắt liền trào ra.

Không, cô không thể khóc. Từ lâu cô đã không còn tin vào nước mắt.

Hồi sáu tuổi, cô đã từng ra sức túm chặt gấu áo ba, khóc nức nở cầu xin ba đừng bỏ rơi cô và mẹ, kết quả là ba vẫn gạt phăng bàn tay nhỏ của cô, quay đầu bỏ đi.

Cảnh cửa đó đóng rầm sau lưng ông.

Từ đó trở đi, sự ngây thơ và niềm vui đã không còn ở bên cô nữa.

Cô không khóc nữa. Bởi mẹ đã từng nói một cách khinh miệt rằng, nước mắt của con là thứ không đáng đồng tiền nhất.

Hét xong câu đó, Vi Lam liền co giò bỏ chạy. Mãi cho đến khi chạy vào con ngõ sâu hun hút và nhỏ hẹp đó.

Tối hôm đó, ăn xong cơm Vi Lam liền quay về phòng.

Không biết Thiên Lãng về nhà từ lúc nào. Cô ở lì trong phòng mình, không ngủ được.

Gió hiu hiu từ cửa sổ hắt vào, mang theo cảm giác lành lạnh đầu thu.

Đã sang thu rồi.

Vi Lam bò dậy, bước ra ngoài ban công.

Đêm đã khuya rồi, ánh trăng lung linh, lác đác có mấy ánh sao, tô điểm trên nền trời tối đen.

Trong vườn, mấy cây đinh hương thấp thoáng, hương thơm dìu dịu tỏa ra.

Hương thơm theo gió thổi vào, còn có cả tiếng đàn violon réo rắt.

Đó là bài Hóa thành bươm bướm trong vở Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài.

Vi Lam thuộc làu đoạn nhạc này, cô còn tưởng rằng ai đó mở đĩa CD, mãi cho đến khi nhìn thấy chiếc bóng lẻ loi đó dưới gốc cây.

Là Tần Thiên Lãng.

Bóng anh gần như hòa tan trong màn đêm.

Vi Lam không biết anh biết chơi violon, giống như việc cô không biết, anh chàng kiêu ngạo này cũng có lúc buồn như vậy.

Giai điệu cổ điển, trầm buồn đó tựa như một sợi dây nhỏ nhưng vô cùng dẻo dai, nhẹ nhàng kéo trái tim cô.

Cô đứng một hồi lâu trên ban công, đắm mình trong thế giới âm nhạc quên mình của anh, dường như quên cả việc hai người đã từng mâu thuẫn với nhau.

Nhưng ngày hôm sau, trên bàn ăn buổi sáng, một câu nói của Tần Tang Anh lại khiến thần kinh cô căng tựa dây đàn.

“Thiên Lãng, con đã đạt được cấp 8 đàn violon rồi, từ nay luyện đàn đừng luyện khuya như thế nữa”.

Thiên Lãng khẽ lên tiếng đáp lời mẹ, cầm cặp xách trên ghế rồi ra cửa.

Trong tích tắc anh bước ra ngoài phòng ăn, đột nhiên Vi Lam cao giọng lên nói: “ba, con muốn học đàn dương cầm!”

“Vậy à?” Hạ Vân Sinh nhìn con gái với vẻ thắc mắc, “không phải từ xưa đến giờ con vẫn ghét học đàn đó sao?”

Về vấn đề tiền bạc ông luôn luôn thoải mái với cô, có yêu cầu ắt sẽ đáp ứng, nhưng lại rất ít khi quan tâm đến việc rốt cục cô đang nghĩ gì.

Cô nhấn mạnh từng chữ một: “Con không học thì thôi, đã học là ra học. Bắt đầu từ bây giờ, con sẽ chăm chỉ học đàn dương cầm, ít nhất phải qua được cấp 9!”

Mắt cô vẫn liếc ra ngoài, sắc mặt Thiên Lãng biến sắc, hàm răng trên cắn chặt vào môi.

Bóng anh đi ra có phần lẻ loi.

Bữa sáng hôm đó, liền một lúc Vi Lam ăn hai cái xúc xích, ba miếng bánh mì.

Cô chưa bao giờ cảm thấy ăn ngon như vậy.
Bình Luận (0)
Comment