Dương Quyển đi từ từ, còn chưa quen được đường của đại học thể thao thì không bao lâu sau đã bị Hạ Lãng đuổi kịp.
Cậu cho là đối phương có yêu cầu khác quên chưa nói.
Vốn cậu còn định nhắc hắn có thể gọi cho điện thoại cho cậu là được.
Sau đó cậu lại chợt nhớ ra, đối phương đã chặn số của mình rồi lâu rồi.
Chắc là người kia thà tự đi mua đồ còn hơn là xóa cậu khỏi danh sách hạn chế.
Nghĩ tới chuyện này Dương Quyển bèn không nói gì nữa.
Hạ Lãng cụp mắt đánh giá cậu, thấy trên mặt cậu không có cảm xúc tồi tệ gì trong lòng hắn mới từ từ bình tĩnh lại.
Một giây sau, đối diện với ánh mắt nghi ngờ rõ ràng của cậu, bất thình lình Hạ Lãng cũng không biết phải làm sao.
Trầm mặc một lúc lâu, sau đó Hạ Lãng mới giải thích bằng giọng điệu như bình thường: “Trời nóng quá, tôi không muốn uống cà phê nữa”.
Dương Quyển ồ một tiếng, vẫn tốt tính như cũ hỏi hắn: “Vậy cậu muốn uống gì?”
Hạ Lãng đưa chân bước qua cậu đi về phía trước, không thèm quay đầu lại nói một cách qua loa: “Đến xem rồi mới biết”.
Dương Quyển hồi thần, chạy đuổi theo sau hắn.
“Cậu không xem trận đấu sao?” Cậu cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại di động.
“Hình như trận đấu đã bắt đầu rồi”.
“Không xem”.
Hạ Lãng trả lời qua loa.
“Không phải cậu tới đây để xem trận đấu này hả?” Dương Quyển đi ngang hàng với hắn, quay mặt nhìn hắn.
Hạ Lãng bị cậu hỏi nhiều đến mức mất kiên nhẫn.
Hắn quay đâu kéo tay cậu một cái, bước nhanh về phía trước.
“Anh nói nhảm nhiều quá, còn đi chậm như vậy thì thật sự sẽ không xem được đâu”.
Trong nháy mắt Dương Quyển khóa miệng lại, tầm mắt cậu không thể tự chủ mà nhìn về phía cánh tay đang kéo mình kia.
Người sau giờ mới phản ứng lại, hắn như bị bỏng vội vã buông tay sau đó nhanh chân bước đi kéo dài khoảng cách với cậu.
Dương Quyển cũng không chạy về phía trước nữa, từ đầu đến cuối cậu chỉ duy trì tốc độ chậm hơn hai bước, yên tĩnh đi theo sau hắn.
Hai người tới siêu thị cách sân thể dục kia gần nhất trong trường.
Tuy rằng siêu thị này không lớn nhưng hàng hóa lại rất đa dạng.
Hạ Lãng tiện tay cầm một chai nước, một tay thì cắm trong túi quần.
Hắn bắt đầu giục Dương Quyển: “Anh nhanh lên đi”.
Dương Quyển hơi bất ngờ những rốt cuộc cũng nhớ tới việc mình còn chưa ăn sáng.
Cậu quay đầu đi vòng tới đầu kia tủ lạnh lấy cơm nắm và sữa chua.
Cơm nắm tam giác kia nằm trọn trong lòng bàn tay Dương Quyển, nó còn không to bằng bàn tay cậu.
Hạ Lãng không quá để ý cụp mắt nhìn thoáng qua: “Cơm nắm chỉ lớn nhiêu đấy đủ để anh ăn no không?”.
Dương Quyển nói: “Có thể ăn no rồi”.
Tầm mắt Hạ Lãng lại xẹt qua hai cánh tay gầy gò tinh tế của cậu.
Hắn không khỏi nhăn mặt.
Nhưng rồi Hạ Lãng lại nghĩ đến chuyện đối phương ăn nhiều hay ít cũng chẳng liên quan đến mình.
Hắn mím chặt môi không nói thêm lời nào nữa.
Dương Quyển lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Trác Lan.
Cậu hỏi xem Trác Lan có muốn ăn vặt gì không.
Trác Lan nhờ cậu mua hộ khoai tây chiên, Dương Quyển vòng tới trước gian hàng đồ ăn vặt.
Hạ Lãng chậm rãi thả bước sau cậu cách đó không xa, cũng không lên tiếng giục cậu.
Dương Quyển tìm vị khoai tây Trác Lan muốn, không may là vị này đã hết rồi.
Lúc này Hạ Lãng đứng bên cạnh nghịch điện thoại cuối cùng không nhìn nổi nữa.
Hắn hơi hất cằm, chỉ chỉ giá đồ cao nhất trên đầu.
“Không phải ở bên đó sao?”
Dương Quyển thuận theo lời hắn ngẩng đầu lên.
Trong túi đồ ở giá để đồ trên cùng quả nhiên có rất nhiều khoai tây chiên, đúng là vị mà Trác Lan yêu cầu.
Miếng túi để mở quay về phía bọn họ.
Có lẽ nhân viên cửa hàng chưa kịp bổ sung bỏ xuống kệ.
Dương Quyển nhìn quanh, không thấy nhân viên nào đi ngang qua cả.
Do dự một lúc sau đó cậu cố gắng nhón chân, duỗi cánh tay với lên giá hàng để lấy gói đồ ăn vặt –
Không lấy được.
Hạ Lãng đứng phía sau cười phì thành tiếng.
Hắn tiến lên hai bước, đứng sau lưng cậu thong thả giơ tay lên lấy gói khoai tây chiên từ giá hàng cao nhất.
Chiều cao này của Hạ Lãng hoàn toàn vừa đủ để với tới giá hàng, nhưng ở giữa vướng Dương Quyển nên khoảng cách của hắn với giá hàng có chút xa.
Hạ Lãng cau mày với về phía trước, l ồng ngực vừa khớp áp sát lên lưng Dương Quyển.
Mái tóc xoăn sau gáy đối phương va vào cằm hắn, sợi tóc mềm mại cọ tới cọ lui trên cánh môi.
Cảm giác hơi ngứa này truyền đến đôi môi làm động tác của Hạ Lãng dừng lại.
Hắn mím chặt môi, nheo mắt ngửi tóc trên đỉnh đầu cậu một cái.
Dương Quyển nhận ra được hành động tự bỗng nhiên thân mật quá mức của hắn thì sống lưng lặng lẽ thẳng tắp.
Cậu cúi thấp đầu không dám di chuyển.
Mãi một lúc lâu mà người phía sau vẫn không hề cử động gì, Dương Quyển chờ đến mức thấp thỏm không yên.
Cậu không nhịn nổi mở miệng hỏi hắn: “Lấy được chưa?”
Giọng nói đầy khó lường của Hạ Lãng rơi xuống từ đỉnh đầu: “Chưa lấy được, anh đừng có nhúc nhích”.
Dương Quyển ngoan ngoãn đứng im không động đậy nữa.
Chóp mũi Hạ Lãng hơi rung nhẹ, lại không tin chuyện tà ma, cúi đầu ngửi tóc của cậu thêm lần nữa.
Mùi hương quen thuộc trong ký ức vẫn không xuất hiện, đáy mắt Hạ Lãng lộ ra mấy phần bất mãn: “Anh đổi dầu gội đầu rồi?”
Dương Quyển không hiểu gì cả chỉ hả một tiếng.
Trong vô thức cậu nghiêng mặt sang một bên như thể muốn nghe rõ lời hắn hơn.
Hạ Lãng đang cúi đầu không kịp lùi lại đằng sau, đôi môi đụng nhẹ vào cái trán đầy đặn trơn bóng của Dương Quyển.
Hai người không hẹn mà cùng cứng đơ như tượng.
Một giây sau, Hạ Lãng ôm túi khoai tây chiên lùi lại hai bước, giọng ẩn chứa sự giận dữ: “Không phải đã bảo anh không được nhúc nhích sao?”
Dương Quyển biết sai “À” một tiếng sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm xuống mặt đất không dám hé răng.
Trông sắc mặt Hạ Lãng vẫn còn hơi giận, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ kia của cậu không hiểu sao hắn lại không trút cơn giận này xuống nổi.
Hắn tiến lên nhét túi khoai tây chiên vào trong lòng Dương Quyển.
Lúc khóe mắt nhìn thoáng qua vệt đỏ nhạt nhạt trên trán Dương Quyển hắn không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Đây là cái thể loại da thịt mềm mại như nàng công chúa và hạt đậu trong truyền thuyết đó hả? Mới chỉ bị miệng hắn cọ nhẹ một chút thôi mà, vậy mà cũng đỏ?
Nhưng chỉ chớp mắt sau Hạ Lãng đã phát hiện ra chỗ đỏ đỏ trên trán Dương Quyển đã lan từ mí mắt xuống gò má rồi dần lan khắp mắt cậu bằng một tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được.
Thậm chí, ngay cả hai cái tai trắng nõn của cậu cũng đỏ ửng.
Thấy vậy Hạ Lãng ngây ngốc cả ra, tự nhiên nơi đáy lòng lại nổi lên sự sung sướng không hề báo trước.
Tới lúc hồi thần lại, hắn kìm nén khóe miệng đang muốn cong lên, tỏ vẻ không chấp nhận được “chậc” một cái.
Tên ngốc này ngây thơ quá đi mất.
Nhưng cái chuyện bất thình lình hôn trúng nhau này vẫn dọa sợ hai người.
Trên đường trở về từ siêu thị giữa bọn họ vẫn luôn giữ một khoảng cách an toàn từ 2 đến 3 mét.
Dương Quyển càng có sự mất tập trung rõ ràng hơn.
Cậu còn đang nghĩ đến câu hỏi không đầu không đuôi kia của Hạ Lãng.
Lần trước lúc tới ký túc xá của đối phương để trả quần áo thì cậu mới vừa tắm xong.
Có phải đối phương ngửi thấy mùi dầu gội đầu không?
Hôm đó lúc mượn dầu gội đầu của Trác Lan để gội đầu cậu còn nhớ rõ Trác Lan đã từng nói đó là sản phẩm đến từ thương hiệu mà ngôi sao yêu thích của cậu ấy làm người đại diện.
Dương Quyển quyết định khi nào về phải hỏi Trác Lan đường link mua dầu gội đầu đó mới được.
Đến lúc về đến sân thể dục trận đấu vẫn chưa kết thúc.
Sau khi trở về sân thể dục, ngồi xuống ăn sáng xong Hạ Lãng bắt đầu nói chuyện với lão Tứ về trận đấu.
Dương Quyển không hiểu nhiều về luật chơi bóng và luật thi đấu, lại ngồi cách Hạ Lãng một vị trí nên từ đầu đến cuối không thể chen lời.
Cậu chỉ yên lặng ngồi tại chỗ cúi đầu ăn cơm nắm của mình.
Đợi đến lúc Hạ Lãng phát hiện ra người bên tay trái mình đã yên lặng một lúc lâu mới nghiêng đầu qua nhìn cậu.
Lúc này hắn thấy có một hạt cơm tròn tròn dính trên má cậu.
Cảm xúc của Hạ Lãng vô cùng phức tạp, hắn hơi nhướng mày, trước khi Dương Quyển phát hiện ra đã làm như không có chuyện gì nhìn qua chỗ khác, không thèm lên tiếng nhắc cậu một câu.
Nhưng trong khoảng thời gian này, nếu nói hạt cơm kia dính vào má Dương Quyển còn không bằng nói hạt cơm đang chắn ngang trong lòng hắn.
Nói chuyện với lão Tứ mà trong thâm tâm Hạ Lãng vẫn cứ băn khoăn về chuyện hạt cơm kia.
Mấy phút sau hắn lại liếc nhìn Dương Quyển, hạt cơm nhỏ vẫn còn ở kia.
Hình như người trong cuộc là Dương Quyển vẫn không hề biết chuyện này.
Cậu đang rũ mắt uống sữa chua, xương hàm hơi căng ra làm cho “hạt cơm được ưu ái” kia càng nổi bật rõ ràng.
Hạ Lãng nhìn theo xương hàm của cậu trong chốc lát, thấy xương hàm cử động lên lên xuống xuống.
Mãi đến tận khi Dương Quyển nhận ra chuyện này thì bèn nhìn qua hắn với ánh mắt không hiểu chuyện gì.
Hạ Lãng tỏ vẻ thờ ơ nhắc nhở cậu: “Trên mặt anh có hạt cơm”.
Vừa khéo lúc này có người trong đội bóng trường họ ném vào được một trái ba điểm.
Khán đài chỗ bọn họ trong nháy mắt sôi trào bùng nổ.
Tiếng hoan hô và tiếng hét chói tai tràn đến dồn dập như sóng biển muốn nhấn chìm khoảng không, cũng đúng lúc át mất câu nói kia của Hạ Lãng.
Dương Quyển chớp cũng không thèm chớp mắt nhìn hắn: “Cậu nói gì cơ?”
Hạ Lãng kiên nhẫn lặp lại lời vừa rồi một lần nữa.
Dương Quyển vẫn không nghe rõ hắn nói gì, cậu không tự chủ được hơi nghiêng người sang phải, hai tay túm lấy tay vịn ghế ngồi ở giữa, đôi mắt cũng mở lớn hơn vừa nãy.
Thấy dáng vẻ này của Dương Quyển, Hạ Lãng không muốn phí lời thêm nữa mà đưa tay chỉ lên mặt mình.
Dương Quyển chả hiểu mô tê gì đưa tay đi sờ mặt mình, nhưng lại không sờ được cái gì cả.
Thấy thế, Hạ Lãng cũng không biết nói gì cho phải.
Hắn nhịn xúc động muốn mở miệng cười nhạo trong lòng mà đưa tay vẫy vẫy cậu lại gần.
Dương Quyển hiểu động tác của đối phương, cậu vươn người ra khỏi tay vịn của ghế ngồi, cố gắng tiến gần về phía Hạ Lãng.
Cánh tay đang duỗi ra của Hạ Lãng dừng lại ở trên không không động đậy, thấy mặt mình sắp đụng vào tay hắn tới nơi nên Dương Quyển vội nghiêng đầu tránh đi.
Không ngờ tay của Hạ Lãng lại đuổi theo mặt cậu.
Dương Quyển cứng ngắc tại chỗ theo bản năng.
Ngón tay cái của Hạ Lãng chạm nhẹ vào mặt cậu, đầu ngón tay ấm áp thô ráp má sát qua má cậu, giúp cậu gạt hạt cơm kia đi.
Cả người Dương Quyển cứng đờ cả ra, nhiệt độ mà Hạ Lãng lưu lại trên mặt cậu hóa thành một ngọn lửa lớn dần lan ra khắp người cậu, tốc độ nhanh như thể lửa cháy trên đồng cỏ.
Hai má Dương Quyển nóng như phải bỏng.
Hạ Lãng gắng gượng che dấu biểu cảm trên khuôn mặt mình rồi rút tay lại.
Trong vòng mấy giây ngắn ngủi này đầu óc hắn không thể nghĩ nổi chuyện gì khác, suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn chỉ có –
Mặt tên ngốc này cũng mềm y chang eo anh ta.
Hai người không hẹn mà cùng rơi vào trầm mặc, ai cũng không mở miệng nói chuyện nữa.
Trái lại, có mấy sinh viên đại học A ngồi đằng sau bỗng nhiên thét gào.
Vài người đang cúi đầu bấm điện thoại xung quanh nghe tiếng hét thì thu nhầm tín hiệu, tưởng là trường mình ghi bàn.
Thế là cũng nghển cổ dùng hết sức bình sinh hét to.
Tiếng cổ vũ nhấn chìm cả khán đài lần thứ hai.
Lão Tứ và đàn em khóa dưới chả hiểu gì nhìn về phía Dương Quyển và Hạ Lãng.
Lúc này những người cổ vũ nhầm kia cũng mơ màng nhìn theo ánh mắt của mấy cô gái mới hét lên vừa nãy, thấy Dương Quyển và Hạ Lãng ngồi ở hàng trước.
Chỉ trong chớp mắt Hạ Lãng đã hiểu được chuyện mới xảy ra là do đâu.
Hắn lẩm bẩm chửi thề một tiếng, nhanh chóng phân chia ranh giới với Dương Quyển rồi nhìn thẳng về phía sân bóng phía dưới.
Mãi cho đến khi trận đấu kết thúc hai người cũng không có thêm bất cứ sự trao đổi nào.
Hai đội bóng lần lượt rời khỏi sân, Dương Quyển nhận được tin nhắn Trác Lan gửi tới nên cầm theo khoai tây chiên đến phòng nghỉ để tìm cậu ta.
Chờ Hạ Lãng nói chuyện với lão Tứ xong quay đầu lại thì người ngồi bên trái hắn đã biến mất không thấy tăm hơi rồi.
Tiếp theo còn có trận đấu của những trường khác nữa nên Hạ Lãng và lão Tứ vẫn ngồi yên vị tại chỗ.
Khoảng 10 phút sau thành viên đội bóng của trường lần lượt cầm túi trở về mấy hàng ghế vị trí khán giả.
Hai thành viên đi sau cùng đang cười cười nói nói ngồi xuống vị trí phía sau Hạ Lãng, nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ rơi vào tai hắn một cách rõ ràng.
Bất chợt hắn nghe thấy bọn họ nhắc đến cái tên Trác Lan, hắn không tự chủ được mà tập trung sự chú ý lắng nghe câu chuyện của họ.
“Đội trưởng đâu?” Một người trong đó hỏi.
“Đội trưởng còn đang thay quần áo trong phòng nghỉ ấy”.
Người còn lại đáp.
“Có phải Trác Lan cũng vẫn còn trong đó chưa đi không?” Người nói chuyện đầu tiên đè thấp giọng xuống.
“Không phải là anh ta muốn đứng trong đó nhìn đội trưởng thay quần áo đó chứ?”
“Đậu má giờ tao cũng hơi nghi ngờ có phải Trác Lan ưng ý đội trưởng của bọn mình rồi không?” Người này cũng nói rất nhỏ.
“Nhìn anh ta giống gay lắm”.
“Mày tự tin lên một tí, bỏ chữ giống đi”.
Người nói chẹp chẹp cảm thán.
“Tao thấy anh ta đúng là gay đó.
Nhất định là người ta muốn theo đuổi đội trưởng của bọn mình rồi”.
Sau đó hai người còn nói gì Hạ Lãng cũng nghe không lọt nữa.
Hắn đứng bật dậy, cả người đầy áp suất thấp.
Không thèm để ý kiểm soát cảm xúc của bạn thân, Hạ Lãng vô cùng giận dữ đi về phía khu nghỉ ngơi phía sau.
Trác Lan đang lười biếng ngồi bắt chéo chân trong phòng nghỉ ăn khoai tây chiên.
Sau khi đem đồ đến đây chưa được bao lâu Dương Quyển đã đứng dậy đi tìm nhà vệ sinh để rửa tay.
Đội trưởng đội bóng rổ đang đứng trước bàn sắp xếp lại túi đồ của bản thân.
Trác Lan nhìn chằm chằm vào bờ vai rộng của đối phương, hài lòng thu ánh mắt lại hỏi: “Cậu không thay trang phục thi đấu ra sao?”
Đội trưởng đội bóng trường đáp: “Không thay”.
Trác Lan thất vọng ồ một tiếng sau đó đứng dậy đi tới trước mặt đối phương, cậu ta bẻ một miếng khoai tây đút tới miệng đội trưởng.
“Ăn khoai tây chiên không?”
Đội trưởng đội bóng trường không thèm ngẩng đầu lên đã từ chối: “Cảm ơn, không ăn”.
Trác Lan cũng không giận, cậu ta tiện thể đưa khoai tây chiên ngược lại vào miệng mình rồi nhai rôm rốp.
Sau đó Trác Lan lại tiếp tục không kiêng nể gì dùng ánh mắt đánh giá gương mặt người kia.
Bỗng nhiên có một anh đẹp trai chân dài xa lạ đẩy cửa bước vào.
Anh đẹp trai này chỗ nào cũng đẹp, khuôn mặt còn đẹp trai hơn cả đội trưởng đội bóng trường, từ dáng người đến nhan sắc đều cao cấp.
Chỉ là trông sắc mặt người này khó coi như vừa ăn nhầm thuốc nổ vậy, vừa mới vào phòng đã gọi tên cậu ta: “Trác Lan đâu?”
Nhất thời Trác Lan cảm thấy hứng thú, khoai tây chiên cũng không thèm ăn nữa.
Cậu ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh đẹp trai không thèm chớp mắt: “Tôi đây”.
“Là anh?” Anh đẹp trai ăn phải thuốc nổ nghe cậu ta nói vậy thì sắc mặt càng lạnh xuống số âm.
“Anh tên là Trác Lan?”
“Phải”.
Trác Lan vừa ngạc nhiên vừa không hiểu gì gật đầu.
“Tôi tên là Trác Lan”.
Mặt “anh đẹp trai ăn phải thuốc nổ” đần thối, không nói một lời đã đẩy cửa đi luôn.
Trác Lan đứng tại chỗ, chưa hết thèm thuồng duỗi đầu lưỡi li3m môi mình một cái.
Trong đầu cậu ta xẹt qua một vài ký ức mơ hồ.
Cái thần thái đẹp trai quen thuộc này, cái sắc mặt như ăn phải thuốc nổ này hình như cậu ta đã từng thấy ở đâu rồi thì phải..