Thanh Bình Mộng Hoa Lục - Phi Thiên Dạ Tường

Chương 12

Hạng Huyền thúc ngựa đến bãi cắm trại mà A Hoàng đã chỉ, chỉ thấy ánh lửa trại ẩn hiện trong một khe núi khuất gió. Nơi đây địa hình nằm ở đầu gió, đêm đến cuồng phong gào thét, tiếng gió "hô hô" che giấu tiếng vó ngựa của y. Hạng Huyền cố tình không gây tiếng động, lại ở phía hạ phong, cách xa hơn trăm trượng, nhưng người cắm trại vẫn không hề phát hiện.

 

Y buộc ngựa ở một gốc cây gần đó, chuẩn bị cho Tiêu Côn một cú tấn công bất ngờ – chỉ vì lần trước ở Huyền Nhạc Sơn, Tiêu Côn cũng đã theo dõi y như vậy.

 

Hạng Huyền luôn có tâm trả thù nặng nề.

 

Hạng Huyền lặng lẽ không một tiếng động tiếp cận khu vực cắm trại, tiếng gió khẽ khàng truyền đến.

 

“Điện hạ ngủ chưa?” Tiêu Côn vẫn đang nói chuyện.

 

Điện hạ? Hạng Huyền nghe vậy trong lòng đã hiểu rõ, chắc hẳn Tiêu Côn đang mang theo Thái tử Liêu Quốc bước lên con đường đào vong. Vừa trải qua chuyện lùm xùm của Tống đình xong, Hạng Huyền đã có thể hiểu cho Tiêu Côn. Nghĩ lại hắn cũng chẳng dễ dàng gì, cái gánh nặng này không biết đến bao giờ mới dứt. Vì thế, y dẹp bỏ ý định trêu chọc, đi thẳng về phía khu cắm trại.

 

Thế nhưng ngay lúc này, gió trong khe núi đột nhiên đổi hướng, một luồng gió xoáy quỷ dị từ trên trời giáng xuống!

 

Hạng Huyền lùi lại nửa bước, ngẩng đầu nhìn chằm chằm nơi gió xoáy đến, một con chim khổng lồ màu đen lặng lẽ đáp xuống. Tiêu Côn cũng phát hiện, lập tức đứng canh trước lều trại, quát: “Kẻ nào!”

 

Con chim khổng lồ phun ra hơi thở dơ bẩn như biển triều, đó là ma khí!

 

Cỏ cây gần doanh trại bị ma khí ô nhiễm, tất cả đều khô héo. Chim khổng lồ hóa thành hình người, phát ra tiếng kêu thảm thiết khàn khàn, khoảnh khắc sau tiếng kêu chói tai, thê lương vang vọng khắp khe núi.

 

Tiêu Côn rút đường đao, loáng một cái hóa thành gió mạnh, một đao chém xuống, tên ma nhân lập tức tan biến, nhưng lại tụ hợp lại sau lưng hắn, vung hai móng, phóng thích ma khí kích động ngập trời, thẳng tắp lao đến!

 

Hạng Huyền quát: “Cẩn thận!”

 

Tiêu Côn nghe thấy tiếng Hạng Huyền, chưa kịp nghĩ ngợi, khom người áp sát mặt đất lướt đi, lập tức trượt về phía Hạng Huyền. Hạng Huyền đã xuất hiện từ phía đông doanh trại, tay phải cầm kiếm, tay trái kéo, lôi Tiêu Côn lại.

 

Hai người tả hữu giáp công, xông về phía tên ma nhân. Tên ma nhân phát ra tiếng cười điên cuồng, xoay tròn trong không trung, cuốn lên bão ma khí. Thế nhưng, trong vỏ kiếm của Hạng Huyền ẩn hiện ánh kim quang, tên ma nhân lập tức hoảng sợ.

 

“Nó sợ binh khí của ngươi!” Tiêu Côn quát.

 

Tiêu Côn vung đường đao chém, nhưng chỉ trong chớp mắt, Hạng Huyền thậm chí còn chưa ra tay, tên ma nhân đã loáng một cái rút lui, biến mất trong không trung, hóa thành khói đen bay tán loạn.

 

“Ta ghét nhất cái loại yêu quái này.” Hạng Huyền nói: “Cũng không biết có đánh trúng không.”

 

“Ta cũng vậy.” Hai người nhìn nhau, Tiêu Côn chau mày.

 

Thế nhưng, khi gặp lại Hạng Huyền, trong lòng Tiêu Côn lại dâng lên một niềm vui mừng như cửu biệt trùng phùng, phảng phất sự hiện diện của Hạng Huyền đã làm gánh nặng trách nhiệm của hắn vơi đi phần nào. Gánh nặng nặng trĩu bao ngày gần như được trút bỏ một nửa, hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

Hạng Huyền ra hiệu cho Tiêu Côn nhìn về phía lều trại đơn sơ bên cạnh doanh địa, ý muốn hỏi: Người bên trong vẫn chưa tỉnh sao? Không phải bị bắt đi rồi chứ?

 

Tiêu Côn vén rèm lều trại, nhìn vào trong, nói: “Vẫn đang ngủ.”

 

“Thế này mà vẫn không tỉnh?” Hạng Huyền quả thực khó tin, thấy một thiếu niên đang say ngủ quay lưng về phía họ.
Tiêu Côn ngồi xuống trước đống lửa trại, vẻ mặt đầy khó hiểu.

 

Hạng Huyền hỏi: “Đó là cái gì?”

 

“Ta không biết.” Tiêu Côn đáp: “Đột nhiên xuất hiện.”

 

Hai người im lặng một lát, Hạng Huyền lắc lắc túi rượu mang theo, ra hiệu cho Tiêu Côn. Tiêu Côn đưa tay, Hạng Huyền liền ném túi rượu sang, Tiêu Côn liền ghé miệng vào cổ bầu da uống liền hai ngụm.

 

“Ngọt quá.” Tiêu Côn rõ ràng không quen uống rượu phương Nam, so với rượu mạnh của Liêu Quốc, bầu rượu của Hạng Huyền chỉ có thể gọi là "rượu nếp".

 

Một lần lạ, hai lần quen, sau gần một tháng gặp lại, không cần phải hàn huyên, cả hai đều có chung mục tiêu, cảm giác thân thiết hơn không ít.

 

Hạng Huyền nhìn xung quanh, nói: “Ngươi đến Thành Đô làm gì?”

 

“Tìm Tâm Đăng.” Tiêu Côn không giấu y, hắn đã rất mệt mỏi, vừa rồi hắn gần như đã ngủ thiếp đi, bị đánh lén trong nháy mắt bừng tỉnh. Bây giờ sự mệt mỏi lại ập đến, đôi mắt xanh lam u tối mang theo một chút mơ màng, nhìn về phía Hạng Huyền: “Còn ngươi?”

 

Hạng Huyền thấy Tiêu Côn đã mệt mỏi đến ý thức mơ hồ, đoán rằng trong khoảng thời gian này, hắn chưa từng được nghỉ ngơi đàng hoàng.

 

“Ta cũng vậy. Nghỉ một lát đi.” Hạng Huyền nói: “Trông ngươi rất buồn ngủ, ta gác đêm giúp ngươi. Mọi chuyện rối ren này, ngày mai mặt trời mọc rồi hãy nói kỹ.”

 

Không thấy lời đáp lại, vài phút sau, Tiêu Côn cứ thế ngủ thiếp đi, khi say ngủ, một tay vẫn nắm chặt đường đao của mình.

 

Hạng Huyền đắp trường bào lên người, lười biếng tựa lưng nằm, ôm A Hoàng trong lòng, ngoài lều trại cũng cúi đầu chìm vào giấc ngủ.

 

Cho đến khi mặt trời dâng lên, bốn phía vang lên tiếng chim hót, vô số chim chóc hướng về nơi họ trú ngụ mà tụ tập. Trên cành cây, trên núi đá, trên vách núi cao đậu đầy chim bay trong khe núi, tất cả đều vui vẻ cất lên một khúc ca thần thánh.

 

Trong khe núi dâng lên sương mù đông đặc, so với đêm qua một mảng đen kịt đã là một quang cảnh khác.

 

“Ơ?” Thiếu niên trong lều trại bước ra, dụi dụi mắt, phát hiện ra Hạng Huyền.

 

Hạng Huyền mở choàng mắt, "phành phạch" một tiếng, chim chóc đầy khắp núi đồi đều bay đi.

 

Y khẽ ngẩng đầu, đối mặt với thiếu niên kia.

 

Thiếu niên: “!!!”

 

Thiếu niên ngẩn ngơ nhìn y.

 

Hạng Huyền đánh giá thiếu niên này, quả thực hắn sạch sẽ đến không giống người phàm trần, trên người tràn ngập hơi thở tươi mát, đôi mắt linh tú, làn da giống như ngọc, môi sắc nhuận, ngũ quan tinh xảo, lông mày thanh tú, chưa nói đã cười, thân mặc áo bào ngắn hai màu trắng lục, khoác một chiếc áo lông chồn cộc tay, khi ra lều trại đang xoa tay hà hơi.

 

Một luồng tiên khí ập đến!

 

Thiếu niên: “Là huynh! Là huynh! Ca ca rất đẹp trai mà ta thấy ở Vũ Hầu Từ hôm qua!”

 

Hạng Huyền vạn lần không ngờ, hoàng trữ Liêu Quốc lại là bậc nhân vật này?

 

Tiêu Côn cũng tỉnh, nói: “Điện hạ, vị này là Khu Ma Sư Hạng Huyền đến từ Biện Kinh. Hạng Huyền, đây là Triều Sinh điện hạ.”

 

“Chào ngài.” Hạng Huyền nói: “Triều Sinh… Điện hạ.”

 

“Góc chính của huynh cũng đẹp trai như góc nghiêng!” Triều Sinh sau khi tỉnh ngủ, nhìn thấy Hạng Huyền thì hoàn toàn kinh ngạc, tiến lên nói với Hạng Huyền: “Hôm qua ta đã định đến nói chuyện với huynh, chỉ là không kịp.”

 

“À… Điện hạ này… Quá khen, quá khen.” Hạng Huyền vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, không ngờ thiếu niên này vừa gặp mặt đã khen ngợi như vậy. Nghĩ lại, y biết rằng hôm qua khi mua kẹo hồ lô, Tiêu Côn và thiếu niên này chắc chắn đã đứng gần đó nhìn y.

 

Hạng Huyền đứng dậy, không hiểu sao lại có chút căng thẳng, nhìn Triều Sinh.

 

Biểu cảm của Tiêu Côn trở nên hơi kỳ lạ. Triều Sinh đi một vòng quanh Hạng Huyền, đánh giá y từ đầu đến chân.

 

Hạng Huyền nghiêm trang nói: “Điện hạ cũng rất đẹp.”

 

“Đó là đó là.” Triều Sinh có vẻ muốn kéo tay Hạng Huyền, Hạng Huyền liền hào phóng vỗ vai hắn, chủ động ôm hắn vào lòng, Triều Sinh bắt đầu cười ha ha ha.

 

Hạng Huyền nói: “Tiểu Điện Hạ, trên người ngài có một luồng tiên khí, nói xem, xuống trần làm gì vậy?”

 

“Ai nha!” Triều Sinh vội vàng kêu to, chỉ vì Hạng Huyền thấy hắn thú vị và xinh đẹp, trong lòng thích thú, nắm lấy eo hắn, muốn trêu chọc hắn.

 

Tiêu Côn: “Hạng Huyền! Không được mạo phạm!”

 

Hạng Huyền đành phải buông Triều Sinh ra, Triều Sinh lại nói: “Không sao, không sao. Ca, huynh cũng là Khu Ma Sư sao?”

 

“Ừm.” Hạng Huyền nhìn Tiêu Côn, chủ động giải thích: “Ta đến tìm Tâm Đăng.”

 

Triều Sinh cũng nhìn Tiêu Côn, nói: “Hai người là bạn phải không?”

 

Tiêu Côn im lặng, nhìn hai người, một lát sau nói: “Ăn chút gì đã.”

 

Triều Sinh liền đi đến khe núi rửa mặt, Hạng Huyền đi theo đến, thấy Triều Sinh đang rửa mặt, liền dùng một pháp thuật lửa, làm cho suối nước lạnh lẽo giữa tiết trời giá rét ấm lên một chút.

 

“Cảm ơn.” Triều Sinh cười nói, vị "Hoàng tử Liêu Quốc" này quả nhiên rất bình dị gần gũi.

 

Khi trở lại doanh trại, Tiêu Côn đã nấu một ấm trà, lấy ra lương khô chính thức. Hạng Huyền và Triều Sinh ngồi xuống, Triều Sinh vẫn cười tủm tỉm đánh giá Hạng Huyền.

 

“Huynh là Thuần Dương Thể phải không?!” Triều Sinh đột nhiên nói.

 

Hạng Huyền: “!!!”

 

Hạng Huyền chấn kinh, từ năm bảy tuổi cùng sư phụ Thẩm Quát hành tẩu giang hồ đến nay, số người có thể nhìn ra chi tiết của mình chỉ đếm trên đầu ngón tay!

 

“Đúng vậy.” Hạng Huyền nói.

 

Triều Sinh lại nói: “Oa! Huynh đang cõng Trí Tuệ Kiếm phải không? Côn ca? Đây đúng là Trí Tuệ Kiếm, ta biết rồi, huynh ấy chính là người mà huynh đã nói!”

 

Tiêu Côn: “Ừm, chính là hắn.”

 

Triều Sinh vén mũ choàng của Hạng Huyền, nói: “Sao ở đây còn có một con… Oa! Ngươi là ai vậy?”

 

“Nó không quen đối mặt với người lạ.” Hạng Huyền vội nói, sợ A Hoàng mổ Triều Sinh. Triều Sinh mới nói: “Được được.” Thế là lại che A Hoàng lại.

 

“Điện hạ.” Hạng Huyền nghi ngờ nhìn Triều Sinh, một lát sau nói: “Xin thứ lỗi cho ta mắt kém, không nhìn ra địa vị của ngài, nhưng ngài tuyệt đối không thể là hoàng trữ Liêu Quốc.”

 

“Ai nói ngài ấy là hoàng trữ Đại Liêu?” Tiêu Côn nói.

 

Hạng Huyền vẻ mặt khó hiểu. Triều Sinh nói: “Ta sống ở núi Côn Luân, Côn ca lên núi tìm ta…”

 

Triều Sinh mang theo ý cười giải thích một hồi cho Hạng Huyền, Hạng Huyền mới bừng tỉnh đại ngộ.

 

“Núi Côn Luân! Bạch Ngọc Cung! Ngài là tiên nhân à! Xuống trần sao không đến tìm ta?!” Hạng Huyền trong lòng thay đổi suy nghĩ thật nhanh, nói: “Đến đây, ta dẫn ngài về Thành Đô đi nghe hát uống rượu!”

 

Triều Sinh: “Thật sao?!”

 

Tiêu Côn: “……………”

 

Tiêu Côn hít sâu một hơi, sau khi từ Bạch Ngọc Cung xuống, Triều Sinh tuy không am hiểu thế sự, gây ra không ít chuyện cười, nhưng trước sau vẫn đi theo hắn. Tiêu Côn đi đâu, Triều Sinh liền theo đến đó. Đương nhiên, Tiêu Côn vốn không kỳ vọng Triều Sinh có thể giúp hắn làm gì, chịu ủy thác của Tì, làm việc của Tì.

 

Chỉ không ngờ vừa gặp mặt Hạng Huyền, Triều Sinh đã muốn bám chặt lấy Hạng Huyền!

 

“Triều Sinh!” Tiêu Côn nghiêm túc nói: “Chúng ta đã hứa gì rồi? Nếu ngài không nghe lời ta, cứ xông xáo khắp nơi, có lẽ ta đành phải đưa ngài về.”

 

Triều Sinh đã đến nhân gian vài ngày, đã được nếm trải cái hay của hồng trần, trong một thời gian ngắn tuyệt đối không muốn quay về “ngồi tù”. Hắn dịch bước chân về phía Tiêu Côn, nhưng nửa thân trên lại không tự chủ được nghiêng về phía Hạng Huyền, nói: “Lần sau lại đi nhé.”

 

Hạng Huyền đáp: “Được, ca. Bữa sáng ăn được chưa? Nồi trà của huynh sắp cạn khô rồi.”

 

“Ta không phải ca của ngươi!” Tiêu Côn không thể nhịn được nữa, tức giận nói.

 

Người Tống có thói quen xưng hô "ca ca đệ đệ" với nhau, điều này khiến Tiêu Côn, người xuất thân từ Liêu Quốc, cảm thấy quá mức ái muội.

 

Hạng Huyền sau khi nghe Triều Sinh kể về chuyện xuống trần, tuy quen Tiêu Côn chưa lâu, nhưng cũng biết hắn ngoài lạnh trong nóng, luôn kiệm lời. Còn Hạng Huyền thì chủ yếu là tạo cảm giác dễ chịu như tắm mình trong gió xuân, dí dỏm và tao nhã. Y cố tình nịnh nọt Triều Sinh vài câu, liền khiến Triều Sinh vô cùng khuynh mộ y.

 

Tiêu Côn trầm mặc chia bữa sáng và trà. Đến khi dùng bữa xong, bắt đầu thu dọn lều trại, Hạng Huyền và Triều Sinh đã gọi nhau "ca ca đệ đệ" thân thiết, Tiêu Côn nhìn thấy cảnh đó mà vô cùng bất đắc dĩ. Dù sao thì hắn xưa nay vẫn luôn giữ vẻ mặt chính trực nghiêm nghị, đến nỗi Triều Sinh luôn ngại ngùng không dám quá thân cận với hắn. Nhưng Hạng Huyền lại khác, đối với thiếu niên xinh đẹp này, chính Hạng Huyền cũng không kìm được mà xoa đầu hắn, giống như trêu đùa mèo con, tràn đầy vẻ dịu dàng.

 

“Huynh sẽ đưa bọn ta đến Khai Phong chứ?” Triều Sinh hỏi.

 

“Đương nhiên!” Hạng Huyền nói: “Còn có Hàng Châu, cố hương của ta ở Hội Kê, vùng sông nước Giang Nam cũng rất đẹp.”

 

Tiêu Côn thu dọn lều trại, cất vào túi Ngũ Bảo, rồi đi dắt ngựa. Hạng Huyền cũng dắt ngựa của mình đến, Triều Sinh lại nói với Tiêu Côn: “Hạng Huyền nói sẽ đưa bọn mình đi Khai Phong chơi.”

 

Hạng Huyền thấy sắc mặt Tiêu Côn không ổn lắm, vội sửa lời: “Nhưng ta phải làm chính sự trước, Điện hạ. Gặp được hai vị, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn.”

 

“Ca, huynh đã đi qua Quan Trung chưa?” Triều Sinh nói với Tiêu Côn, vẫn chưa hoàn toàn quên hắn.

 

“Chưa.” Tiêu Côn chỉ bực Hạng Huyền, chứ không bực Triều Sinh, đương nhiên sẽ không giả vờ, ôn hòa đáp: “Những nơi ta đi qua rất ít, từ nhỏ đến lớn, đều loanh quanh trong cảnh nội Liêu Quốc.”

 

“Triều Sinh!” Hạng Huyền nói: “Lại đây cưỡi chung ngựa với ta, ta đưa ngài đi?”

 

Tiêu Côn hít sâu một hơi, Hạng Huyền lại nói từ phía sau: “Ngươi cứ đi trước dò đường đi, ta sẽ bảo vệ Triều Sinh điện hạ giúp ngươi.”

 

Trong lòng Tiêu Côn hiển nhiên đang mắng chửi, hắn nhịn xuống không bộc phát, cưỡi ngựa đi trước một cách không nhanh không chậm.

 

“Đi thôi, phi nước đại!”

 

Hạng Huyền và Triều Sinh một đường hoan thanh tiếu ngữ*, còn Tiêu Côn thì mặt đầy vẻ không vui, rời khỏi khe núi, tiến về Quán Giang Khẩu.

 

(*Ý chỉ nói cười sung sướng)

 

“Đêm qua sao lại có kẻ địch đến vậy?” Triều Sinh tò mò hỏi từ phía sau.

 

Hạng Huyền: “Ta cũng không biết, cái này phải hỏi ca ca của chúng ta.”

 

“Đừng hỏi ta!” Tiêu Côn đáp một cách đơn giản thô bạo: “Hạng Huyền! Ta không phải ca của ngươi!”

 

Họ xuyên qua khe núi, tiến vào quan đạo. Thành Đô nằm trong vùng đồng bằng bồn địa, so với Thục Đạo bị núi non trùng điệp cắt ngang, lại là một cảnh sắc khác. Mùa đông, đồng ruộng hai bên đường đã thu hoạch xong, trên ruộng chất đầy rơm rạ, gió mang theo mùi cỏ khô đốt.

 

“Ca, đó có phải ma không?” Triều Sinh hỏi: “Có phải hành tung của chúng ta đã bị yêu quái núi Thanh Thành phát hiện không?”

 

Triều Sinh hỏi chuyện, Tiêu Côn liền nghiêm túc trả lời, nói: “Có lẽ là thăm dò.”

 

“Các ngươi cưỡi rồng bay tới, trên đường bị phát hiện hả?” Hạng Huyền chưa đến nửa ngày đã hỏi rõ chi tiết của Triều Sinh, bao gồm việc họ rời Bạch Ngọc Cung và đến Thành Đô như thế nào.

 

Tiêu Côn không đáp lời hắn.

 

“Thăm dò cái gì?” Triều Sinh lại hỏi.

 

“Ta không biết.” Tiêu Côn chỉ trả lời câu hỏi của Triều Sinh: “Kẻ địch không có bất kỳ mục đích nào, xuất hiện trong khoảnh khắc ngắn ngủi rồi lại rời đi, khả năng duy nhất là muốn thăm dò tu vi và thân phận của chúng ta.”

 

Hạng Huyền nói: “Lúc đó ta chưa hiện thân, rõ ràng là nhắm vào hai người.”

 

“Ừm.” Sắc mặt Tiêu Côn hòa hoãn hơn một chút.

 

Hạng Huyền đột nhiên lại nói: “Côn Luân đại sứ.”

 

“Hắn không biết ‘Mục’ là ai.” Tiêu Côn biết Hạng Huyền muốn nói gì – về lời tiên đoán. Lời tiên đoán đã nói với họ rằng, một kẻ tên là “Mục” đã trộm ma chủng, đang hấp thụ oán khí đại địa để nuôi dưỡng nó. Và Côn Luân đại sứ sẽ tiết lộ thân thế của “Mục”.

 

“Có lẽ khi ta nhìn thấy hắn, ta có thể biết được?” Triều Sinh nói.

 

“Điện hạ, ngài biết pháp thuật không?”

 

“Huynh cứ gọi ta là Triều Sinh đi!” Triều Sinh nói: “Ta lười và cũng đần nữa, ở Bạch Ngọc Cung chẳng học được gì nhiều, cũng không cần đến tiên thuật. Nhưng ta có mang theo một vài pháp bảo xuống trần, có lẽ có thể hữu dụng. À! Ta là tinh linh Thần Mộc bẩm sinh, giúp mọi người chữa vết thương nhỏ chắc không thành vấn đề đâu.”

 

“Triều Sinh đã chữa khỏi cho không ít người trên đường đi.” Tiêu Côn giải thích.

 

Hạng Huyền gật đầu, hiểu ra rằng vị tiên nhân thiếu niên này ngây thơ hồn nhiên, nhưng tu vi của hắn tuyệt đối không thể xem nhẹ, nhất định sẽ là trợ lực mạnh mẽ cho họ khi đối kháng với Thiên Ma. Đương nhiên, cho dù Triều Sinh chỉ là một người phàm, Hạng Huyền vẫn rất thích hắn, chỉ vì kiểu người không chút phòng bị, hồn nhiên như trẻ thơ thế này, hắn đi khắp thiên hạ cũng hiếm khi gặp được.

 

Quan đạo từ Thành Đô đến Quán Giang Khẩu chạy dọc theo sông. Đập Đô Giang từ thời Tần, khi Lý Băng trị thủy (1), đã trở thành nơi gắn liền với vận mệnh của gần mười triệu bá tánh Ba Thục. Nó đã nuôi sống toàn bộ đồng bằng Thành Đô hơn một ngàn năm và còn sẽ tiếp tục như vậy hàng ngàn vạn năm nữa.

 

Vào buổi chiều, khi nhìn thấy Mân Giang, Triều Sinh reo hò, nói: “Sông lớn quá!”

 

Phản ứng của Triều Sinh cực kỳ giống Hạng Huyền năm xưa khi theo sư phụ du lịch Ba Thục, khiến Hạng Huyền cảm thấy vô cùng thú vị.

 

Quán Giang Khẩu tuy không phồn hoa bằng Thành Đô, nhưng nhờ đập Đô Giang đã hình thành một thị trấn lớn với bán kính hơn 80 dặm. Từ thời Hán Đường trở đi, nhờ công trình thủy lợi vĩ đại nhất thiên hạ này mà bá tánh được ban phúc, không bị ngập lụt, những ngôi nhà gần sông được hưởng lợi, nông dân có được sức mạnh trời ban. Lại dựa lưng vào thắng địa núi Thanh Thành, nơi đây thậm chí trở thành trung tâm giao thương hàng hóa nổi tiếng xa gần, vô cùng hưng thịnh.

 

Vào Quán Giang Khẩu, Triều Sinh liền muốn xuống ngựa. Hạng Huyền đương nhiên không phản đối, cùng Tiêu Côn dắt ngựa, đi bộ cùng Triều Sinh trên đường phố. Nơi đây xây dựng dọc theo Mân Giang, một cây cầu gỗ lớn bắc ngang hai bên con lạch, chia thôn trấn thành hai khu đông tây. Chính vào mùa đông nông nhàn*, chợ búa nhộn nhịp, không ít nông dân gần đó cưỡi lừa thồ hàng đến trao đổi, quả thực còn náo nhiệt hơn cả Thành Đô.

 

(*Rảnh rỗi việc đồng áng)

 

“Đây cũng là lần đầu tiên ngươi đi qua một phủ quốc gia phải không?” Hạng Huyền giao ngựa cho tiểu nhị bên ngoài khách đ**m, nói với Tiêu Côn: “Để ta dẫn ngươi đi dạo?”

 

“Ngươi đã đến đây rồi sao?” Tiêu Côn hỏi.

 

“Mười mấy năm trước.” Hạng Huyền nói: “Vẫn giống vậy nhỉ.”

 

“Nhân gian có nơi bá tánh áo rách quần manh, ăn không đủ no.” Tiêu Côn nói: “Một số nơi khác thì ca vũ thăng bình, cá gạo sung túc.”

 

“Triều Sinh!” Hạng Huyền gọi.

 

Triều Sinh đã chạy đến một quầy hàng bán đồ chơi làm bằng đường. Tiêu Côn nói với Hạng Huyền: “Đi Miếu Nhị Vương.”

 

“Đừng vội.” Hạng Huyền nói: “Trước tiên thu thập thông tin đã. Ta đã hứa với Thiện Vu Hồng sẽ giúp nàng thu phục yêu quái.”

 

Tiêu Côn muốn nhanh chóng làm chính sự để hỏi thăm tung tích Tâm Đăng, nhưng Hạng Huyền và Triều Sinh đều không nghe hắn, đành phải đi theo họ. Triều Sinh lần đầu tiên đến nơi phồn hoa này, quả thực váng đầu hoa mắt. Hạng Huyền cười nói: “Đây là trầm hương trong ‘Bảo Liên Đăng’.”

 

“Ồ ồ!” Triều Sinh cầm đồ chơi bằng đường, thích không muốn rời tay: “Trầm Hương là ai? Mua cho ta một cái nữa đi! Ta muốn mang về cho giáo.”

 

Tiêu Côn liền trả tiền mua cho hắn một đồ chơi bằng đường mới thổi. Triều Sinh lại đi xem những con cá nhỏ ở quán bên bờ sông. Mùi hương theo gió bay đến, một dãy người bán hàng rong chiên những con cá tươi không gọi tên, những con cua nhỏ bọc bột mì, sau khi chiên xong đựng trong túi giấy, rắc tiêu, bột hoa tiêu và muối tiêu, khiến cả Hạng Huyền cũng không thể cưỡng lại.

 

“Cho ta một cân (=0,5kg bên VN).” Hạng Huyền nói với người bán hàng rong, thấy Tiêu Côn đứng một bên, liền nói: “Này, ca, trả tiền cho bọn đệ đi, đừng đứng ngẩn ra đó.”

 

Tiêu Côn khó hiểu: “Chính ngươi không có tiền sao?”

 

Hạng Huyền đáp một cách đúng lý hợp tình: “Trên đường tiêu hết rồi.”

 

Tiêu Côn: “…”

 

Triều Sinh nhìn Tiêu Côn, Tiêu Côn hít sâu, Hạng Huyền lại nói: “Nghe nói ngươi là Thiếu Bảo Thái Tử Đại Liêu, bổng lộc chắc chắn không ít.”

 

Tiêu Côn: “Ta không phải Thiếu Bảo Thái Tử.”

 

“Triều Sinh muốn ăn, mau lên.” Hạng Huyền thúc giục.

 

Tiêu Côn đành phải móc tiền ra mua. Hạng Huyền lại đi mua rượu hoa mai địa phương. Triều Sinh và Hạng Huyền vừa đi dạo vừa ăn ở phía trước, còn Tiêu Côn thì vẻ mặt lạnh nhạt đi theo phía sau hai người, lắng nghe họ cười ha ha hơ hơ đùa giỡn. Thỉnh thoảng Triều Sinh nhớ đến Tiêu Côn, liền quay người dùng xiên tre đút cho hắn vài con cá nhỏ chiên.

 

Cho đến chạng vạng tối, ba người trở lại khách đ**m ở khu đông.

 

Hạng Huyền đã sớm dặn dò chủ quán vào buổi chiều khi đến cửa hàng, làm đồ ăn dự bị cho buổi tối, yêu cầu phải là thực phẩm tươi sống theo mùa, không tươi thì không dùng.

 

Trong khách đ**m dọn lên món gà hầm niêu đất với măng mùa đông Thanh Thành, đặt trên bếp lò than bùn hồng rực đang sôi sùng sục, tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Lại có một đĩa thịt khô lớn, một phần cá nguy luộc nước lạnh còn nguyên xương. Cá nguy được gọi là "thạch đầu", khẽ đụng đũa là thịt và xương rời ra, thịt cá trắng như ngọc, tinh tế.

 

Triều Sinh cảm khái nói: “Ta bây giờ đã biết, tại sao các nàng đều không muốn quay về, nhân gian thật sự quá tốt.”

 

Triều Sinh dốc hết ruột gan, vẫn không thể dùng ngôn ngữ mình đã học được để khen ngợi vẻ đẹp của hồng trần này dù chỉ một phần nhỏ. Hạng Huyền mới quen hắn ngày hôm nay, biết được rằng ở Bạch Ngọc Cung hắn suốt ngày chỉ ăn đậu nấu tương cùng bánh nướng áp chảo, tuy thỉnh thoảng có món mặn, nhưng đều là do Tì Hưu làm. Thường xuyên bắt gà vịt, đào trứng chim, phần lớn đều nấu nước hoặc nướng lửa, làm qua loa vài cái là xong.

 

Sau khi xuống trần, tuy có Tiêu Côn bầu bạn, nhưng Tiêu Côn lại không mấy để tâm đến ẩm thực và cuộc sống hàng ngày, tâm trí hắn lúc nào cũng ở nơi khác. Ba bữa một ngày cũng thường lấy bánh nướng, mì sợi để đối phó, vì vậy Hạng Huyền cố ý muốn cho Triều Sinh được tận hưởng một phen thật tốt.

 

“Nhân gian cũng có những nơi đau khổ.” Hạng Huyền nói: “Chỉ là nếu đã đến, ta muốn đệ mở mang tầm mắt.”

 

“Ngon quá, thật sự là ngon quá!” Triều Sinh khen ngợi món ngon không ngớt. Đương nhiên, tất cả tiền bạc và chi phí của ba người đều do Tiêu Côn trả.

 

“Nào, uống một chén.” Hạng Huyền lại rót rượu cho Tiêu Côn, nói: “Cửu biệt trùng phùng.”

 

Vẻ mặt Tiêu Côn dường như muốn nói “Ta và ngươi không thân”, nhưng trước mặt Triều Sinh, hắn vẫn không từ chối, cùng Hạng Huyền đối ẩm ba ly.

 

Triều Sinh ăn uống thả ga, cuối cùng còn bưng cả nồi đất lên mà uống. Hạng Huyền lại nói với hắn về những gì mình biết về vùng Quan Trung. Chẳng mấy chốc, Triều Sinh đã có chút men say, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn uống rượu trong đời. Đến canh đầu (khoảng 19-21 giờ), hắn đã tựa vào lan can bên sông, mơ màng sắp ngủ.

 

“Ngài nên đi ngủ đi.” Tiêu Côn nói với Triều Sinh.

 

Triều Sinh “Ừm” một tiếng, dụi dụi mắt, không nói gì, đôi mắt đã đỏ hoe. Hạng Huyền thường cảm thấy mình và Tiêu Côn giống như đang trông một đứa trẻ.

 

Tiêu Côn bế Triều Sinh lên, quay về phòng khách. Trước khi đi, hắn và Hạng Huyền vô tình nhìn nhau.

 

Hạng Huyền biết hắn có chuyện muốn nói, liền dặn tiểu nhị đến dọn bàn, thay chén đĩa, lấy bếp lò nhỏ hầm một phần rượu gạo ngọt. Một lúc lâu sau, Tiêu Côn hiển nhiên đã tự mình rửa mặt, quay lại khách đ**m bên sông. Hai người ngồi đối diện trên chiếc bàn thấp.

 

“Ngươi rất biết cách chiều lòng người.” Hạng Huyền nói.

 

“Quen rồi.” Tiêu Côn nhàn nhạt nói, gỡ nắp nồi, rót cho mình và Hạng Huyền, nhặt một ít hoa quế khô rắc lên khuấy đều.

 

Hạng Huyền nhìn ra sông, đèn dầu hai bên bờ sông lúc sáng lúc tối. Dù đang là mùa đông, nhưng đêm ở Quán Giang Khẩu mới chỉ bắt đầu, từ xa vọng lại tiếng sáo trúc, hòa cùng giọng hát du dương của ca nữ. Miếu Nhị Vương nằm ở một bên sông khác, nhìn từ đây, nơi miếu thờ tối tăm một mảng, bên trên bao phủ một lớp sương mù mờ mịt.

 

“Nửa năm nay, mỗi ngày đều như vậy.” Tiêu Côn có lẽ đã uống vài chén, không còn kiệm lời: “Sau khi trở về Bạc Xuyên, bọn ta không lâu sau đã bị phản bội. Ta mới biết rằng trong khoảng thời gian rời đi, ‘Thắng Tiên Sinh’ đã đến tìm Gia Luật điện hạ.”

 

Hạng Huyền mang theo chút nghi hoặc. Hôm nay hắn đã đại khái biết được, nhưng chưa nghe rõ nội tình, một lát sau nói: “Nói rõ hơn chút đi?”

 

Thế là Tiêu Côn vừa uống rượu gạo ngọt, vừa kể cho Hạng Huyền toàn bộ sự việc.

 

“Sau đó thì sao?” Hạng Huyền hỏi dồn, đồng thời không ngừng suy nghĩ về thân thế có thể có của "Thắng Tiên Sinh" này.

 

“Tát Loan bị bắt đi rồi, ta thực sự rất tuyệt vọng… Ta chạy đến Diệu Kim Cung một chuyến. Diệu Kim Cung và Khu Ma Tư nhân gian đã có mối liên hệ sâu sắc từ hơn ba trăm năm trước. Ta cầu xin sự giúp đỡ của một vị tiền bối, ông ấy đưa ta đến Bạch Ngọc Cung trên núi Côn Luân. Bạch Ngọc Cung cũng coi như nửa sư môn của ta, thân phận của Triều Sinh, miễn cưỡng có thể xem như tiểu sư đệ của ta.”

 

Hạng Huyền nhìn đôi mắt xanh lam u tối của Tiêu Côn. Đôi mắt của Tiêu Côn vô cùng đẹp, tựa như đá quý màu xanh lam, khi đối diện với ánh đèn dầu, dường như có ánh sáng lấp lánh trong đó. Phần lớn người Hán đều cho rằng người có mắt màu sắc này có vẻ ngoài kỳ dị, giữ khoảng cách với họ, nhưng Hạng Huyền lại cảm thấy rất đẹp.

 

“Trong lòng ngươi vẫn còn chuyện chưa giải tỏa.” Hạng Huyền thuận miệng nói.

 

Tiêu Côn đơn giản thẳng thắn nói: “Khi mang Tát Loan chạy trốn khỏi Thượng Kinh, ta thực sự không còn cách nào, để giữ được mạng sống của hắn, ta đã ra tay với người phàm.”

 

Hạng Huyền: “Ồ –”

 

Y thực sự nhận thấy Tiêu Côn khi nói về chuyện này cảm xúc có chút không ổn, bởi vậy y liền minh rõ.

 

“Mặc dù chưa từng dùng pháp thuật, nhưng ta đã vi phạm giáo huấn của sư phụ.” Tiêu Côn nói: “Sư phụ từng nói, trừ phi tất yếu, không được ra tay với bất kỳ phàm nhân nào.”

 

“Sư phụ ta cũng nói thế.” Hạng Huyền nói: “Chẳng qua không quan trọng, đó chính là tất yếu, ta đã giết phàm nhân rồi.”

 

Tiêu Côn nhướng mày, nhìn Hạng Huyền. Hạng Huyền nói: “Bảy năm trước khi ta thu yêu ở Mịch La Giang, đã giết một người cha ném con gái mình xuống sông. Ta không sao cả mà, thật sự không cần để trong lòng.”

 

“Được rồi.” Tiêu Côn đặt mạnh chén sứ xuống bàn: “Theo lý thuyết, Khu Ma Sư không nên nhúng tay quá nhiều vào chuyện thế gian, nhưng Tát Loan bị Thắng Tiên Sinh bắt đi, không biết sẽ phải chịu đựng tra tấn gì.”

 

Hạng Huyền lập tức nói: “Ta hiểu.”

 

Tiêu Côn gật đầu.

 

Hạng Huyền biết mục tiêu của họ là nhất trí. Đầu tiên cần phải tìm được tung tích của Tâm Đăng, mới có sức mạnh để đối kháng Thiên Ma. Ngoài ra, tên ma nhân đã bắt đi huyết mạch của gia tộc Gia Luật kia, chắc chắn có quan hệ mật thiết với Thiên Ma. Có lẽ sau khi tìm thấy Tâm Đăng, họ sẽ đến hang ổ của Thắng Tiên Sinh để tìm hiểu rốt cuộc.

 

“Ta muốn ngươi hiệp trợ ta.” Tiêu Côn đột nhiên nói: “Suốt dọc đường đi ta vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này. Khi đến xin giúp đỡ, Vũ Châu tiền bối hỏi ta, Khu Ma Tư có bao nhiêu người? Ta không trả lời được, ta căn bản không thể nói cho ngài ấy biết, Khu Ma Tư chỉ có một mình ta. Ta cũng biết chỉ dựa vào chính mình, không có khả năng chiến thắng Thiên Ma. Cho nên, ta phải trùng kiến Khu Ma Tư, tiến vào Thiên Ma Cung, tru sát Thắng Tiên Sinh. Nó gọi là Khu Ma Tư Liêu hay Khu Ma Tư Tống cũng không quan trọng, hiện tại ta là chính sứ, ta hy vọng ngươi trở thành phó thủ của ta. Ngươi thân mang Trí Tuệ Kiếm, thiếu niên thành danh, lại từng đảm nhiệm Phó sử Khu Ma Tư Biện Kinh, trách nhiệm của ngươi cũng quan trọng như ta. Ngươi ta vốn không oán không thù, sau đó ta thường xuyên nhớ lại, vì sao ở chỗ Thúc Hốt được nghe ‘thiên mệnh’ lại là ngươi và ta chứ không phải những người khác, có lẽ đây là mệnh số của chúng ta.”

 

Hạng Huyền có chút kinh ngạc, vốn tưởng Tiêu Côn sẽ giống như lần trước, nếu địch nếu hữu* hai người cứ thế không rõ ràng mà ở chung. Không ngờ khi gặp lại, Tiêu Côn ngược lại tự mình đã nghĩ thông suốt trước.

 

(*Nửa là địch nửa là bạn),

 

“Đối với chúng ta mà nói, vương triều nhân gian thay đổi, vẫn chưa phải việc cấp bách.” Tiêu Côn nói: “Chỉ có tiến vào Thiên Ma Cung, chiến thắng kẻ địch, mới là chuyện quan trọng, phải không?”

 

Hạng Huyền trầm ngâm không nói, y đang suy nghĩ một vấn đề khác —— lời nói của Thúc Hốt lúc trước, thời gian Tống diệt vong và thời điểm Thiên Ma giáng sinh là cùng lúc, đều là hai năm. Giữa hai việc này, liệu có mối liên hệ đặc biệt nào không?

 

Tiêu Côn cho rằng Hạng Huyền còn đang do dự, ngón tay gõ gõ mặt bàn, nói: “Cho đến hiện giờ, ngươi vẫn còn chấp nhất với thiên kiến bè phái của Khu Ma Tư Nam Bắc sao?”

 

Hạng Huyền nhìn Tiêu Côn một cái, cười cười.

 

Tiêu Côn hơi nhíu mày, không hiểu ý của Hạng Huyền.

 

“Ta nguyện ý hiệp trợ ngươi.” Hạng Huyền nói.

 

“Đây cũng là việc của chính ngươi.” Tiêu Côn nói: “Nếu ngươi không có thân phận Phó sử, tối nay ta sẽ không cùng ngươi nói nhiều lời vô nghĩa này.”

 

“Nhưng cứu thiếu chủ của ngươi.” Hạng Huyền đáp: “Cũng không phải là việc ta nhất định phải làm.”

 

Tiêu Côn vừa nghe liền biết Hạng Huyền muốn ra điều kiện, nói: “Đến lúc đó ta sẽ tự mình tìm cách cứu viện Tát Loan, nếu ngươi có nửa điểm không vui, ta đều không cần ngươi động thủ.”

 

Giữa Tống và Liêu, từ mấy trăm năm trước đã không rõ ràng, có yêu lại có hận, khi thì là minh hữu, khi thì lại trở thành thù địch. Hạng Huyền đột nhiên không biết nên khóc hay cười, quan hệ giữa hắn và Tiêu Côn, rất giống hai nước vậy.

 

“Ta đương nhiên cũng có thể giúp ngươi việc này.” Hạng Huyền nói: “Không có Trí Tuệ Kiếm, dù ngươi có được Tâm Đăng cũng vô lực một mình đối kháng ma. Để trao đổi, ngươi cũng phải giúp ta một việc.”

 

“Nói.” Tiêu Côn ra hiệu cho Hạng Huyền.

 

“Cố gắng ngăn cản ‘thiên mệnh’ trong tiên đoán của Thúc Hốt đến.” Hạng Huyền nói.

 

“Cái nào?” Tiêu Côn mang theo chút nghi hoặc.

 

Hạng Huyền: “Đương nhiên là cái thứ nhất! Ta không muốn Đại Tống mất nước, ngươi đang nghĩ gì vậy?”

 

Tiêu Côn đột nhiên nhớ đến tiên đoán thứ ba kia.

 

Hai người đồng thời nghĩ đến cùng một sự kiện, không khí lại đột nhiên trở nên xấu hổ, Hạng Huyền một tay đỡ trán, không muốn đối mặt với Tiêu Côn.

 

“Ta sẽ cố hết sức.” Tiêu Côn đứng dậy, trở về phòng.

 

Hạng Huyền nghĩ thầm: Ngươi trốn cái gì mà trốn? Chúng ta ba người tối nay chẳng phải vẫn ngủ chung một phòng, lát nữa vẫn phải gặp mặt.

 

Nhưng cảnh đêm vừa lúc, Hạng Huyền cũng không vội vàng trở về phòng, ngồi một lát ở gác mái ven sông, cho đến khi đèn dầu trên sông Mân Giang tắt hết, mới vô thanh vô tức xuyên qua hành lang lầu hai của khách đ**m, đẩy cửa phòng.

 

Hai chiếc sập, Triều Sinh chiếm một chiếc, đang ngủ ngon lành. Tiêu Côn thì nằm trên mặt đất một bên, trên người đắp một cái chăn, để lại chiếc sập còn lại cho Hạng Huyền.

 

---------------------------

 

(1) Lý Băng ( tiếng Trung :李冰; bính âm : Lý Băng ; khoảng  thế kỷ thứ 3 TCN ) là một kỹ sư thủy lợi và chính trị gia Trung Quốc thời Chiến Quốc . Ông từng là quan lại nhà Tần và được kính trọng vì công trình xây dựng hệ thống thủy lợi Đô Giang Yển , vừa kiểm soát lũ lụt vừa cung cấp nước tưới quanh năm, giúp tăng đáng kể năng suất của thung lũng. Lý Băng trở thành một biểu tượng văn hóa , được mệnh danh là người chinh phục Thủy Thần và được so sánh với Đại Vũ .- Theo Wikipedia

Bình Luận (0)
Comment