Mùa đông ở Thành Đô bao phủ trong một lớp sương mù dày đặc bất ngờ. Sông Mân Giang tràn ngập từng lớp sương trắng, lan tỏa khắp toàn thành, khiến nó như chìm vào một đại dương trắng xóa. Duy chỉ có mái hiên và mái ngói lộ ra trên biển sương trắng, mái cong của Thanh Dương Cung đứng trên mặt biển.
Tiêu Côn ấn Kim Long xuống, đáp xuống gần cửa thành.
“Cứ như vậy, chúng ta sẽ không có ngựa nữa. Rời khỏi Thành Đô thì làm sao? Tổng không thể cứ đi bộ mãi được?” Triều Sinh tuy rằng mọi việc tùy theo ý mình, nhưng gặp phải Hạng Huyền với số thủ đoạn càng cao, thực sự có chút không chống đỡ nổi.
“Tiêu Côn muốn ngự long.” Hạng Huyền nói: “Nên hỏi hắn đi.”
Tiêu Côn: “Là hai người các ngươi cứ ở Quán Giang Khẩu lê la.”
Hạng Huyền sửa lời: “Mua lại là được, mang theo ngựa lỉnh kỉnh, phiền phức lắm.”
Triều Sinh: “Được thôi.”
Hạng Huyền xưa nay đã như vậy. Tọa kỵ có thể tùy ý thả đi. Thức ăn mà không thể ăn thì không cần miễn cưỡng bạc đãi chính mình. Huống chi còn có rồng để đi, cưỡi ngựa làm gì?
“Sau đó ta chịu trách nhiệm báo cáo.” Hạng Huyền hiếm khi nghiêm túc nói: “Hai ngươi cố gắng đừng nói gì, cũng đừng lộn xộn đồ vật của Thanh Dương Cung.”
Tiêu Côn: “Vừa hay ta cũng không muốn nói dối, giao cho ngươi đấy.”
Hạng Huyền nhảy lên chiếc xe bò chạy xuyên qua trong thành, ném nửa bạc vụn vào trong ống tre. Tiêu Côn cuối cùng cũng biết tác phong tiêu tiền như nước của hắn. Cả ba đi nhờ xe bò, trở về trước Thanh Dương Cung.
Khắp nơi đều là sương mù dày đặc không thấy năm ngón tay. Sương mù tràn ngập trong Thanh Dương Cung, chỉ có hương khói lúc sáng lúc tối lập lòe trong sương mù. Cùng với tiếng đánh khánh (1) trong cung từng đợt truyền đến, ngoài vẻ trang nghiêm, lại thêm vài phần cảm giác thần bí.
So với lần trước họ đến, hôm nay không còn bách tính ồn ào tranh nhau thắp hương. Trong chùa đàn rộng lớn trống không. Hạng Huyền vừa đến ngoài cửa đã có một nam đệ tử đến, nói: “Mời Phó sử vào trong.”
Hôm nay đệ tử đưa họ đến trước một gác mái khác ở phía tây. Chỉ thấy Thiện Hồng chống một cây quải trượng, một mình đứng đó. Các bức tường trống rỗng, duy nhất có một bức chân dung người đàn ông tiên phong đạo cốt.
“Thiện tiền bối.” Hạng Huyền ôm quyền.
“Đây là tượng của tiên phu.” Thiện Hồng không quay người lại, quay lưng về phía ba người, nói: “Ta xuất thân từ Cổ Đông Nữ Quốc, quê cũ ở Xương Đô*. Mười bốn tuổi, ta theo đoàn thương buôn trà ngựa của đường thân đến Thành Đô. Đoàn thương buôn bị yêu ma tập kích ở Hổ Khiêu Hiệp (2), thúc bá đều chết dưới móng vuốt của báo yêu, chỉ còn lại mình ta. Là tiên phu đi vân du bên ngoài cứu mạng ta.”
(*Qamdo (chữ Tạng: ཆབ་མདོ་ས་ཁུལ་; Wylie: chab-mdo-sa-khul; ZWPY: Qamdo Sakü; giản thể: 昌都地区; phồn thể: 昌都地區; bính âm: Chāngdū Dìqū, Hán Việt:Xương Đô địa khu) là một đơn vị hành chính tại miền đông Khu tự trị Tây Tạng, bao gồm trấn Qamdo. Thủ phủ của địa khu là huyện Qamdo.- Theo Wikipedia)
Nói xong, Thiện Hồng thở dài một tiếng, lại nói: “Từ đó, ta đi theo tiên phu vào Khu Ma Tư Thành Đô, lại dưới sự tiến cử của tiên phu bái một vị tiền bối pháp lực cao cường làm thầy. Nhưng ta thực sự đã sống quá lâu rồi. Những chuyện hơn một trăm năm trước đều như mây bay đã xem qua, thậm chí giống như cuộc đời của một người khác.”
Tiêu Côn lấy ánh mắt ra hiệu, Hạng Huyền biết hắn chắc chắn không có ý tốt, đang chửi thầm.
“Các ngươi đã trở về.” Thiện Hồng cuối cùng cũng quay người lại, nói: “Khu Ma Tư truyền từ phía bắc và Khu Ma Tư truyền từ phía nam có thể gạt bỏ hiềm khích, chung sức hợp tác, khiến ta rất bất ngờ. Con hoa yêu kia thế nào rồi?”
Hạng Huyền lấy ra Trấn Yêu Phiên, đưa cho Thiện Hồng. Thiện Hồng nhận lấy, nhìn Triều Sinh đang đứng sau lưng Hạng Huyền một cái.
Vẻ mặt của Triều Sinh thay đổi từ ngây thơ, tò mò lúc trước, trở nên nghiêm trọng hơn, đang đánh giá Thiện Hồng.
“Vị tiểu ca này lại có thân phận gì?” Thiện Hồng hỏi.
Tiêu Côn đã được Hạng Huyền đặc biệt nhắc nhở, không nói ra lai lịch của Triều Sinh. Hạng Huyền đáp: “Triều Sinh là cô nhi của nước Liêu. Sau khi nước mất, đi theo huynh đệ họ Tiêu du lịch phương nam.”
Thiện Hồng không truy hỏi nữa, nói: “Về chuyện của Dao Cơ và Ba Xà, Tư nội đã tìm thấy một lá thư từ nhiều năm trước, đã biết được đại khái sự việc.”
Tiêu Côn và Hạng Huyền làm ra vẻ mặt “chú ý lắng nghe”.
Thiện Hồng chậm rãi nói: “Ba Xà từng tu luyện được thành người, tên là ‘Triều Vân’. Trong cơ thể hắn phong ấn một ma chủng, ẩn cư trong Thánh địa Vu Sơn. Sau đó, thần sứ Dao Cơ của Bạch Ngọc Cung Côn Luân đã đến Vu Sơn và quen biết với Triều Vân…”
Vẻ mặt của Triều Sinh biến đổi.
“… Có lẽ vị thần sứ này mang theo sứ mệnh xuống phàm trần? Quá trình cụ thể, lão thân cũng không rõ. Tóm lại, nàng đã ở lại trong thánh địa, bầu bạn cùng Yêu vương Triều Vân, trải qua nhiều năm tháng. Đại khái chuyện chỉ đến đây, lá thư này đã rách nát không chịu nổi, các đệ tử vẫn đang giải mã.”
“Giao cho chúng ta đi.” Hạng Huyền nói.
Thiện Hồng đáp: “Cầm đi cũng không sao, Hạng phó sử còn cần ở lại Thành Đô bao lâu nữa?”
Hạng Huyền: “Kiếp nạn chuyển sinh của Thiên Ma đến gần, bọn ta phải nhanh chóng lên đường.”
Thiện Hồng không giữ lại nữa. Hạng Huyền lấy ánh mắt ra hiệu Tiêu Côn cần phải đi. Ba người xuyên qua lớp sương mù dày đặc, trở lại chính điện Thanh Dương Cung.
Triều Sinh: “Ta cảm thấy…”
“Suỵt.” Tiêu Côn và Hạng Huyền đồng thời ra hiệu hắn không nên nói chuyện.
Triều Sinh hiểu ý im lặng.
Một đệ tử tiến lên, lấy một cái mâm gỗ dâng lên một chiếc túi vải đỏ nhỏ. Hạng Huyền nhìn Tiêu Côn một cái, Tiêu Côn nhận lấy chiếc túi vải.
“Sư tôn hỏi, còn có điều gì có thể giúp đỡ không.” Người đệ tử kia nói: “Có cần tọa giá không, hay là giấy tờ để ra khỏi Thục?”
“Không cần.” Hạng Huyền nói: “Qua tối nay chúng ta phải khởi hành về Biện Kinh.”
Sau khi rời đi, ba người lại tìm một khách đ**m trong thành để ngủ lại.
“Hôm nay ở Thanh Dương Cung, đệ muốn nói gì?” Hạng Huyền hỏi Triều Sinh.
Triều Sinh: “Quên rồi.”
Tiêu Côn ngồi trên đất, dựa bàn khâu những mảnh giấy vụn trong chiếc túi vải đỏ. Đó là một tờ giấy đã rất lâu rồi, chữ viết trong đó đã gần như mơ hồ khó mà phân biệt. Có vô số mảnh giấy vụn, muốn ghép thành một cuốn sách cổ quả thực là một việc tỉ mỉ.
Hạng Huyền và Triều Sinh đứng bên cạnh xem. Sau khi dùng bữa tối, Triều Sinh không chịu nổi đi ngủ trước. Tiêu Côn nói: “Đổi cho ngươi, ta đã ghép được một nửa rồi.”
“Ta không biết làm những thứ này.” Hạng Huyền đúng lý hợp tình nói: “Không làm được.”
Tiêu Côn: “Vậy ta cũng không ghép nữa, ai muốn ghép thì ghép.”
Hạng Huyền: “Được rồi, ta cố gắng.” Y đành phải nhận lấy. Đến tận sáng hôm sau, khi gà gáy, hai Chính Phó sử của Khu Ma Tư cùng nhau hợp tác, cuối cùng cũng đã ghép xong toàn bộ những mảnh giấy vụn, dán lên giấy.
Hạng Huyền đã mệt đến mức ngủ gục ngay trên ghế.
“Ủa?” Giọng Triều Sinh vang lên: “Ta nhìn thấy hai chữ ‘Dao Cơ’.”
“Đây là một lá thư Dao Cơ viết cho sử quan của Khu Ma Tư Thành Đô.” Giọng Tiêu Côn giải thích: “Vị Tư sử này còn sớm hơn cả Thiện Hồng và Cát Lượng, tên là Trường Bình Tử, chắc là người đứng đầu của Thanh Dương Cung.”
Hạng Huyền ngáp một cái, tỉnh táo lại. Tiêu Côn thì thầm: “Kể từ khi đi vào Vu Sơn đã được 75 năm. Triều Vân bị ma chủng ngày đêm tra tấn, tính tình đại biến. Mượn tiên lực của ta, có lẽ có thể tạm thời phong ấn nó, không để ma chủng tiếp tục chuyển sinh, làm hại nhân gian… Nhưng Triều Vân trước sau không muốn giải quyết theo cách đó. Với những gì ta có thể làm, chỉ có thể cố hết sức giúp hắn ổn định ma chủng. Nhưng địa khí của Thần Châu dần dần trở nên dày đặc, không biết phong ấn sẽ mất hiệu lực vào ngày nào. E rằng sẽ lặp lại loạn Minh Đức. Không lâu trước đây, cố nhân đến, nhắc đến việc mang Triều Vân đi…”
Phần chữ viết phía sau đã hoàn toàn thiếu sót, không thể nào đoán được.
“Không hiểu.” Triều Sinh nghe thấy mà đầu óc mông lung.
“Ta cũng không hiểu rõ lắm.” Tiêu Côn đại khái đoán được ý của Dao Cơ là xin sử quan Trường Bình Tử giúp đỡ, nhưng không nhìn ra mục đích chính của nàng. Hắn hỏi: “Loạn Minh Đức là cái gì?”
Hạng Huyền thì lại biết một chút chuyện cũ, nói: “Minh Đức là niên hiệu của Thục đế Mạnh Tri Tường, cách đây khoảng 190 năm. Năm Minh Đức, thiên hạ đại loạn, lúc đó Thái Tổ chưa thống nhất Trung Nguyên, giết chóc nổi lên khắp nơi, tạo ra không ít oán khí. Lúc đó yêu quái ở Thánh địa Vu Sơn đều chạy ra, muốn công chiếm Trung Nguyên, nhưng bị các Khu Ma Sư liên thủ ngăn cản, chạy về trong Vu Sơn.”
Tiêu Côn lập tức đã hiểu, nói: “Dao Cơ thấy Yêu vương Triều Vân bị ma chủng ảnh hưởng, lo lắng chiến loạn giữa yêu và nhân sẽ tái diễn. Vì thế viết thư gửi Khu Ma Tư Thành Đô, thỉnh cầu giúp đỡ. Là như vậy phải không?”
Vẻ mặt Hạng Huyền trở nên nghiêm trọng, gật đầu: “Dựa theo lời tiên đoán của Thúc Hốt, ‘Ba Xà mất ma chủng’, lo lắng của Dao Cơ đã được giải quyết? Ma chủng bị dời đi, yêu quái ở thánh địa cũng sẽ không bị Triều Vân sử dụng đến tấn công nhân gian?”
“Có khả năng này, cho nên cách tương trợ của ‘cố nhân’ chính là mang ma chủng của Triều Vân đi.” Tiêu Côn nghĩ một chút: “Sẽ là ai?”
Hạng Huyền: “Không rõ, nhưng bây giờ ta cho rằng ngươi lên núi Côn Luân xin giúp đỡ, chính là một hành động sáng suốt không gì bằng.”
Có Triều Sinh, vị tiên nhân thiếu niên lớn lên trong Bạch Ngọc Cung, họ có thể biết rất nhiều bí mật bên ngoài của tiên cảnh. Nếu không thuần túy dựa vào suy đoán của Tiêu Côn và Hạng Huyền, sẽ có nhiều nghi hoặc hơn.
Hạng Huyền cầm lấy bản đồ, đối diện ánh mặt trời quan sát kỹ mặt sau được dán lên tường. Đó là một bức hoạ sơn thủy.
“Mọi chuyện đến đây khá là sáng tỏ.” Hạng Huyền nói: “Hơn ba trăm năm trước, sau một trận đại chiến với Thiên Ma, Ba Xà là Yêu Vương, đã phong ấn ma chủng vào trong cơ thể mình.”
“Ừ.” Tiêu Côn nói: “Vị Yêu vương tiền bối này trước sau tuân thủ chức trách. Có lẽ vì ma chủng ảnh hưởng, khiến hắn nảy sinh ý muốn giết chóc, thường xuyên không thể tự chủ. Một ngày nọ Dao Cơ đến, có nàng bầu bạn, tình hình có chút chuyển biến tốt đẹp. Sau đó, chính là lời tiên đoán của Thúc Hốt, ma chủng bị người tên ‘Mục’ mang đi.”
“‘Cố nhân’ chính là ‘Mục’?” Hạng Huyền khó hiểu hỏi Triều Sinh: “Bạch Ngọc Cung của các đệ có người này không?”
“Không có.” Triều Sinh vẻ mặt mông lung: “Ta rất chắc chắn.”
Tiêu Côn nói: “Dao Cơ đã rời khỏi Côn Luân từ rất lâu rồi, có lẽ là người nàng quen biết khi du lịch hồng trần.”
Hạng Huyền bây giờ chỉ cảm thấy mọi chuyện đều vô cùng khó hiểu: “Lời tiên đoán gốc của Thúc Hốt là, ‘Ba Xà mất đi ma chủng, Hắc Dực Đại Bằng xuất hiện trên đời, ‘thụ’ mới sắp ra đời, Tâm Đăng cũng sẽ từ trong địa mạch lại một lần nữa hiện ra. Điều đang chờ đợi các ngươi, sẽ là một lần lại một lần, vận mệnh tái diễn không ngừng.’ Vậy, cái ‘vận mệnh tái diễn không ngừng’ này là cái gì?”
Y chỉ hận lúc trước đã hỏi không đủ rõ ràng, dẫn đến khi nhớ lại lời tiên đoán của Thúc Hốt, luôn cảm thấy mơ hồ.
“Sứ mệnh chuyển sinh của Thiên Ma thôi.” Tiêu Côn thì rất bình tĩnh: “Trong lịch sử nó đã chuyển sinh không ngừng một lần rồi. Lần này, chúng ta nhất định cũng có thể đánh bại nó.”
Hạng Huyền nghiêm trọng gật đầu, nói: “Giả sử ma chủng đã bị mang đi, vậy Dao Cơ và Yêu vương Triều Vân, có lẽ vẫn còn ở Vu Sơn. Đi hỏi thẳng hai người họ một chút. Hiện tại ta vô cùng tò mò về thân phận của ‘Mục’.”
Tiêu Côn: “Đây đã là tin tức của vài chục năm trước, họ không nhất định vẫn còn ở Thánh địa Vu Sơn.”
Hạng Huyền: “Ta chưa từng nghe thấy tin đồn Ba Xà xuất hiện ở nơi khác. Nếu hai người họ bỏ trốn cùng nhau thì ít nhiều gì cũng có tin đồn chứ? Ta thấy khả năng họ vẫn còn ở thánh địa rất lớn. Lúc trước sư phụ cũng nhắc nhở ta, rồi sẽ có một ngày, ta cần phải mang Trí Tuệ Kiếm vào Thánh địa Vu Sơn, trừ bỏ Ba Xà, phá hủy ma chủng. Trước mắt không có ma chủng thì có thể tha cho nó một con ngựa.” (Ý là tha cho mạng hoặc tha cho một con đường chạy)
“Ngươi nói đúng.” Tiêu Côn nói: “Mặc kệ thế nào, tổng phải đi xác nhận.”
Đây cũng là mục đích ban đầu khi Hạng Huyền đến đất Thục. Y đến điều tra Thánh địa Vu Sơn, còn Tiêu Côn điều tra Tâm Đăng. Vận mệnh đã định sẵn, như thể định mệnh, hai người lại gặp nhau, hơn nữa hai chuyện đều có tiến triển, khó được đáng quý.
“Phải đi thôi.” Hạng Huyền nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng rõ.
Triều Sinh hỏi: “Hôm nay chúng ta đi đâu?”
Tiêu Côn: “Giết một con ngựa hồi mã*.”
(*“‘Giết hồi mã’ (杀回马) thực chất là cách viết rút gọn của ‘giết hồi mã thương’ (杀回马枪), một thành ngữ bốn chữ trong tiếng Hán. Thành ngữ này chỉ một chiến thuật trong chiến đấu: khi đang giao tranh, chiến binh giả vờ rút lui, sau đó đột ngột quay đầu ngựa lại và phản công bất ngờ.
Hiện nay, thành ngữ này thường được dùng với nghĩa bóng, để chỉ một chiến lược phản công bất ngờ hoặc nước đi đảo ngược tình thế trong các lĩnh vực như quân sự, kinh doanh, đàm phán v.v."- Theo Baidu)
Triều Sinh: “?”
Thành Đô vẫn bao phủ trong lớp sương mù dày đặc. Kim Long từ sau khách đ**m bay lên, bay khỏi trong thành.
Triều Sinh hỏi: “Chúng ta cần đi Vu Sơn sao?”
Đất Thục là quốc gia của núi, đông đảo các ngọn núi san sát. Cho dù đã biết Thánh địa Yêu tộc ở Vu Sơn, lối vào cũng vô cùng khó tìm. Hạng Huyền lại không hề bận tâm. Ba người cưỡi rồng bay khỏi Thành Đô, ẩn mình ở phía đông nam. Nhưng ngay sau đó, Tiêu Côn đáp xuống ở một nơi cách thành vài dặm, cùng Hạng Huyền, Triều Sinh chuyển sang đi bộ, quay về Thành Đô.
Triều Sinh: “???”
Hạng Huyền hỏi: “Về Dao Cơ, đệ biết nhiều về nàng không?”
Triều Sinh không hề có ký ức về chuyện cũ của Bạch Ngọc Cung. Rốt cuộc hắn đã từng là một trái thật, thực sự trở thành người cũng chỉ có mười sáu năm ngắn ngủi. Mà sau khi được Bì Trường Qua mang về núi Côn Luân, tất cả thần hầu của Bạch Ngọc Cung đã rời đi. Chỉ có thể thông qua lời kể của Tì Hưu, đại khái biết được sự huy hoàng đã từng và tính cách của mỗi vị thần hầu. Mặc dù vậy, hắn vẫn thường xuyên lẫn lộn người này người kia, không khớp.
“Dao Cơ và Thanh Loan là hai vị đại thần hầu dưới trướng Tây Vương Mẫu.” Triều Sinh nói: “Dao Cơ là linh chi biến thành, Thanh Loan là một con chim. Dao Cơ xuống núi từ rất sớm, nàng đã không còn ở trong Bạch Ngọc Cung sau khi Tây Vương Mẫu rời khỏi Thần Châu.”
Hạng Huyền: “Tây Vương Mẫu lại đi đâu?”
“Tiên vực.” Triều Sinh giải thích: “Truyền thuyết nói, các vị tiên thần đều có vực của mình, cũng được gọi là ‘Thiên ngoại thiên’. Thần Châu đại địa từ một thời điểm nào đó, các vị thần trong thiên địa đều lần lượt rời đi, khai phá thế giới nhỏ của riêng mình ở thiên ngoại thiên.”
Hạng Huyền gật đầu. Có lẽ đây là lời ước định của các vị thần, có lẽ đã trải qua một trận đại chiến nào đó. Nhưng thời đại đó cách bây giờ thực sự quá xa xôi, thậm chí không có văn tự ghi chép.
“Vậy còn Thanh Loan?” Tiêu Côn hỏi.
“Đi theo Tây Vương Mẫu rồi.” Triều Sinh đáp: “Chúng ta quay lại làm gì? Có thể mua kẹo hồ lô ăn không?”
“Chẳng làm gì cả.” Hạng Huyền nói: “Chỉ xem khắp nơi, sau đó lại ăn. Buổi sáng ăn cái này no lắm.”
Họ lại vào trong thành Thành Đô, trong sương mù dày đặc, đi qua con hẻm nhỏ, trở lại sau Thanh Dương Cung. Hạng Huyền đợi dưới tường một lát, A Hoàng vỗ cánh bay tới.
“Sáng nay, nàng nhận được tin các ngươi đã rời đi, liền vào trong địa cung.” A Hoàng nói: “Bên ngoài đều là đệ tử canh gác.”
Đây là lần đầu tiên Tiêu Côn nghe thấy A Hoàng nói chuyện.
“Suỵt.” Hạng Huyền nhanh chóng ngăn cản câu hỏi của Tiêu Côn, nói: “A Hoàng luôn có thể nói chuyện, chỉ là không thích tán gẫu thôi. Bề ngoài nó lạnh lùng vô tình, nhưng nội tâm thì nhiệt tình như lửa…”
A Hoàng: “Hạng Huyền, đừng có bịa chuyện về ta! Câm miệng cho ta!”
“Đi thôi, chúng ta vào.” Hạng Huyền nhẹ nhàng nhảy, bật qua bức tường cao ở sân sau Thanh Dương Cung. Tiêu Côn thì kéo Triều Sinh, cũng bật qua.
“Cẩn thận pháp bảo của nàng.” Tiêu Côn nhắc nhở nhỏ giọng.
“Ngươi từ trước đến nay chưa từng giải thích với ta.” Hạng Huyền vừa đi nhanh dọc theo tường, vừa hỏi: “Rốt cuộc đã dùng cách gì nhìn ra trong lòng nàng có tà khí… Ta thì nửa điểm cũng không phát hiện.”
Tiêu Côn: “Phán đoán ma của ngươi, đều nhờ vào cái chuông của sư phụ ngươi. Là Phó sử Khu Ma Tư mà cảm ứng quá trì độn.”
Hạng Huyền: “Rồi, rồi, rồi, ngươi nhạy bén nhất.”
“Có người đến!” Triều Sinh từ trước đến nay không biết họ đang muốn làm gì, nhưng cục diện có vẻ vô cùng căng thẳng và k*ch th*ch. Trong Thanh Dương Cung rõ ràng tăng cường phòng bị, cửa lớn đóng chặt, khắp nơi đều là đệ tử tuần tra.
Trước lối vào địa cung không mấy nổi bật bên ngoài gác mái, càng có “ba bước một cương, năm bước một trạm gác”.
Tiêu Côn: “Khi Thiện Hồng sai khiến ngươi và ta đi thu phục hoa yêu, ta đã biết nàng không có ý tốt. Rất có khả năng, nàng chính là ‘đệ tử’ trong miệng Hoa Nhị phu nhân. Một người ngay cả sư phụ cũng có thể làm hại, sẽ là người tốt sao?”
Hạng Huyền: “Lời này rõ ràng là ‘xong việc Gia Cát Lượng’ (nói sau khi mọi việc đã rồi). Khi chưa thấy Hoa Nhị phu nhân, ngươi làm sao biết nàng là…”
Triều Sinh: “A, có người lại đây!”
Một người đệ tử đi về phía tảng đá họ đang ẩn mình, có vẻ như muốn ngồi xuống nghỉ ngơi. Phía sau tảng đá, Hạng Huyền nhẹ nhàng thò tay, vặn một cái khiến hắn lảo đảo, bóp chặt cổ họng hắn, khóa lại. Sau khi khóa, hắn nhìn Tiêu Côn, ý là: Làm thế nào bây giờ?
Tiêu Côn quỳ một gối xuống đất, hơi cúi đầu gần hơn, hai mắt trong sương mù phát ra ánh sáng màu xanh lam u ám. Khuôn mặt người đệ tử tràn đầy vẻ kinh hoảng. Tiêu Côn nhỏ giọng nói: “Thiện Hồng lén lút trốn trong địa cung làm gì?”
Cùng lúc đó, trong địa cung sâu bên trong Thanh Dương Cung.
Bốn phía đều treo kinh văn. Ở trung tâm địa cung hình tròn, trải lên Trấn Yêu Phiên. Hoa Nhị phu nhân được thả ra khỏi vải đỏ, hiện thân trong địa cung, lại bị rất nhiều kinh văn phóng ra những sợi xích vàng khóa chặt.
Thiện Hồng tay phải cầm một cây gậy, tay trái cầm thiên châu, mặt đối mặt Hoa Nhị phu nhân.
“Trường Khâm.” Hoa Nhị phu nhân nói nhỏ: “Đã hy vọng được vĩnh sinh vì sao không đi Côn Luân?”
“Ngươi cho rằng ta muốn, chỉ là trường sinh bất lão sao? Trả giá một cái giá hoàn toàn khác với hồng trần, đổi lại vĩnh sinh thì có ý nghĩa gì?” Thiện Hồng nói nhẹ nhàng: “Sư phụ, ta muốn, là huy luân cơ. Ngươi, Dao Cơ, tất cả mọi người, đều có huy luân… Đông đi xuân đến, cho dù đầu thai chuyển thế, làm người lại, vẫn có thể lưu lại những ký ức của kiếp trước, vẫn có được một thân tu vi.”
Hoa Nhị phu nhân phát ra tiếng than thở. Thiện Hồng: “Sớm từ 40 năm trước, ngươi nên đi rồi. Không, sớm từ khi Mạnh Sưởng từ biệt ngươi, đoạn tình cảm này đã không còn khả năng. Nào, sư phụ, hãy truyền lại tất cả những bản lĩnh cuối cùng của ngươi cho đệ tử, rồi yên tâm mà đi đi.”
Hoa Nhị phu nhân đứng ở giữa Trấn Yêu Phiên, nhìn chăm chú Thiện Hồng, trong mắt tràn đầy bi thương.
Thiện Hồng: “Có được huy luân, ta sẽ chuyển thế ở nhân gian, vừa không vi phạm thiên đạo, ta lại sẽ vĩnh hằng, là ta của đời đời kiếp kiếp!”
Hoa Nhị phu nhân phóng ra yêu lực cuối cùng. Rất nhiều xích vàng cảm ứng được, sức mạnh bùng nổ. Hoa Nhị phu nhân đã trải qua một trận đại chiến với Hạng Huyền và những người khác, hiện giờ đã vô cùng suy yếu, sức mạnh bị ức chế.
“Pháp trận đoạt hồn!” Hoa Nhị phu nhân run giọng nói: “Ngươi học được tà thuật âm độc như vậy từ đâu ra!”
Thiện Hồng giơ cây gậy trong tay lên, hướng về Hoa Nhị phu nhân. Pháp trận dưới chân ả gia tốc xoay tròn. Cùng lúc đó, xung quanh Hoa Nhị phu nhân nở rộ ánh sáng xanh, lộ ra nguyên hình là hoa phù dung (3). Ánh sáng của hoa chịu lực hút vào, pháp lực trong linh hồn bị liên tục hút vào cơ thể Thiện Hồng. Dưới dòng ánh sáng xanh lam đó, dung mạo già nua của Thiện Hồng thế mà lại một lần nữa trở nên trẻ trung.
“Người đứng đầu Khu Ma Tư thế gian.” Giọng thiếu niên vang lên: “Lại dùng tà thuật dơ bẩn như pháp trận đoạt hồn?”
Thiện Hồng kinh ngạc, run giọng nói: “Ngươi vào bằng cách nào?”
Ngay lúc này, trên các kinh văn bốn phía, bùng lên ngọn lửa dữ dội, tự nó bốc cháy. Triều Sinh làm một thủ thế thi pháp, trầm giọng nói: “Thiện Hồng, ngươi quá đáng rồi!”
Thiện Hồng kinh ngạc không hề nhỏ. Ba người Khu Ma Sư từ Thành Đô xuất phát, đi về phía Quán Giang Khẩu có vẻ không có gì bất thường. Hôm nay các đệ tử lại báo cáo rằng họ đã rời khỏi thành từ sớm. Vì sao lại đi mà quay lại, và mai phục ở bên cạnh?
“Sử quan Thành Đô Khu Ma Tư Thiện Hồng.” Hạng Huyền hiện thân trong ngọn lửa dữ dội, trầm giọng nói: “Ta lấy danh nghĩa của Đại Tống Khu Ma Tư ra lệnh, tước bỏ chức vị của ngươi, buông pháp khí trong tay ngươi, giải trừ pháp trận đoạt hồn vẫn còn có thể khoan hồng cho ngươi!”
Thiện Hồng cười lớn, một đầu tóc bạc bay phất phơ, lạnh lùng nói: “Ba đứa nhãi ranh mới lớn, ngu xuẩn đến cực điểm!”
Ngay sau đó, địa cung phát ra một tiếng nổ lớn, mặt đất sụp đổ, chìm xuống. Thiện Hồng giơ tay, tóm lấy Trấn Yêu Phiên, rung lên. Những đám mây đỏ cuồn cuộn bay đến, che trời lấp đất. Mấy chục con yêu thú trống không xuất hiện: trường xà bay lên, chim khổng lồ chín đầu, ầm ầm phá tan lớp đất dưới.
Tiêu Côn và Hạng Huyền bị tấn công trực diện. Kiến trúc trong địa cung nát vụn, vô số gạch đá trên đầu sụp đổ mạnh mẽ, lập tức đè xuống. Hai người chỉ còn cách bảo vệ Triều Sinh thoát ra ngoài.
Hạng Huyền lớn tiếng nói: “Ngươi xem! Ả nhất định phải giãy giụa hấp hối! Ta đã không đồng tình với việc ra tay trực tiếp!”
Tiêu Côn: “Nếu không thì sao? Ngươi còn định cảm hóa ả sao?!”
Ở hậu điện Thanh Dương Cung, mặt đất lồi lên. Các đệ tử kinh ngạc quay người. Theo tiếng nổ lớn, trận động đất khiến toàn bộ kiến trúc rung chuyển. Mấy chục con yêu thú bay vút lên cao.
Tiêu Côn lượn trên không trung, một chân bước lên mái cong Thanh Dương Cung, cúi người ấn dao xuống. Một con chim khổng lồ màu đen gào thét lao về phía hắn.
Tiêu Côn rút dao!
Sóng biển màu xanh đen dâng lên, nở rộ ở độ cao cách mặt đất mấy trượng, giống như một dòng sông đang lao nhanh, trải rộng trên không trung, rồi ngay lập tức kết thành băng. Nó trở thành một bức tường băng lớn chắn ngang mấy dặm. Yêu thú bay nhanh đâm vào tường băng, phát ra tiếng vang lớn, vỡ nát.
“Trước tiên cứ chơi đùa với đám yêu quái đi.” Giọng Thiện Hồng lạnh lùng nói.
Ả mặc trường bào, lơ lửng trên không trung, tóc bay phất phơ, quay người bay về phía Hoa Nhị phu nhân. Một luồng cường quang lao tới, nhấc nàng từ trong đống phế tích lên.
“Thiện Hồng! Ngươi điên rồi!” Hạng Huyền bảo vệ Triều Sinh, lao ra từ trong đống phế tích, quát: “Đến mức này sao?”
Khắp nơi đều là yêu quái. Từ bốn phương tám hướng, không ít bách tính đến xem náo nhiệt. Mãi đến khi một con viêm giao bắt đầu phun lửa, nỗi sợ hãi dần lan tràn. Bách tính mới bắt đầu kêu la chạy trốn.
Tiêu Côn quát: “Đừng để ả mở rộng phạm vi! Mau ra tay!”
Tiêu Côn ngăn chặn đợt tấn công yêu quái đầu tiên, đường đao quay lại. Trước mặt có nhiều yêu thú hơn nữa đang lao nhanh đến tấn công hắn. Ngay sau đó, Tiêu Côn rút ra một thanh đao khác, song đao cùng lúc vung lên. Vạn Vật lấy sức mạnh của hệ thổ kích động đá, Sâm La thì lan ra vô số dây leo, quấn chặt vào nhau trên không trung, kéo con viêm giao kia xuống.
Triều Sinh, được Hạng Huyền đặt trên mái hiên, ra tay.
Đây là lần đầu tiên Triều Sinh ra tay. Sau khi Tiêu Côn rời khỏi Bạch Ngọc Cung chưa bao giờ kỳ vọng bất cứ điều gì ở hắn. Nhưng ánh sáng từ pháp bảo lập tức khiến hắn cảm nhận được một cảm giác áp bách mạnh mẽ.
“Thiện Hồng.” Triều Sinh nói nhỏ: “Ngươi an giấc ngàn thu đi.”
Trong hai tay Triều Sinh hiện ra một quả cầu ánh sáng màu xanh lam, ánh sáng tỏa ra, xua tan lớp sương mù dày đặc, hình thành một kết giới. Mặt đất phát ra tiếng nổ lớn, lồi lên thành dãy núi. Những tảng đá đất lớn như sóng lớn, cuồn cuộn trong Thanh Dương Cung, toàn bộ nhà cửa đều tan rã, tường ngói tứ tán.
Ban đầu Thiện Hồng hoàn toàn không xem ba người này ra gì. Vẫn một tay hấp thu tiên lực còn sót lại của Hoa Nhị phu nhân. Sóng đất đá lớn ập đến, lập tức nhấn chìm ả xuống dưới đất.
Tiêu Côn: “Chờ… Dừng lại đã, Triều Sinh!”
Triều Sinh xoay tròn Sơn Hà Xã Tắc Đồ. Đó là một pháp bảo siêu cấp của thế gian đã nhiều năm chưa xuất hiện ở nhân gian. Dưới sức mạnh to lớn của nó, mặt đất trở thành một hố sâu, dưới đáy hố hiện ra những ngọn núi đá sắc nhọn đâm thẳng lên mây trời. Vô số kiến trúc bị phá hủy, hóa thành lầu các giữa không trung.
Các quan sai của phủ Thành Đô đến, mỗi người cầm một cây côn dài, tụ tập ở bên ngoài phạm vi của Thanh Dương Cung. Họ chỉ thấy một kết giới màu xanh lam khổng lồ bao phủ toàn bộ Thanh Dương Cung. Trong kết giới, sông núi bị đảo lộn, mặt đất cuồn cuộn, thậm chí toàn bộ khu vực sắp sửa bay lên.
Ngay cả Hạng Huyền, cũng không khỏi lạnh sống lưng: “Cái này… Lát nữa phải bồi thường bao nhiêu? Có phải nên thu pháp bảo lại không?”
Yêu thú được thả ra từ trong Trấn Yêu Phiên đã bị chôn vùi dưới lòng đất, kể cả Thiện Hồng cũng bị kéo vào. Tiêu Côn lại biết Thiện Hồng chắc chắn không chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh. Hắn cầm song đao, cảnh giác nhìn chằm chằm mặt đất.
“Triều Sinh, đệ đi chăm sóc Hoa Nhị phu nhân!” Hạng Huyền nói sau khi Triều Sinh thu lại pháp bảo.
Hạng Huyền nhảy lên chỗ cao, giơ tay tóm lấy một góc của Trấn Yêu Phiên đang bay tới, giật nó về phía mình.
Tiêu Côn: “Sắp ra rồi! Cẩn thận!”
Mặt đất lại một lần nữa nổ tung, ma khí cuồn cuộn bay lên, hóa thành một cơn lốc. Thiện Hồng cùng với mấy chục con yêu quái lúc trước toàn bộ bay ra ngoài!
“Ngươi chặn ả lại!” Hạng Huyền hô: “Ta đi giải quyết thuộc hạ của ả, thu yêu!”
Hạng Huyền giũ Trấn Yêu Phiên úp nó vào một con lợn yêu đang bay đến, bắt nó đi.
Triều Sinh chạy nhanh đến chỗ Hoa Nhị phu nhân trong đống phế tích. Hai tay hắn phát ra ánh sáng xanh, ấn lên người nàng, giúp nàng trị thương.
Tiêu Côn hít sâu một hơi, song đao tỏa sáng, mang theo ánh sáng màu vàng và xanh. Hắn bay về phía Thiện Hồng đang lơ lửng trên không. Giọng Thiện Hồng gào thét, ma khí toàn thân bùng lên, lạnh lùng nói: “Chết đi—”
Hắc khí khuếch tán. Cái chuông bên hông Hạng Huyền rung lên điên cuồng. Y bay vút lên không, đuổi theo từng con yêu quái đang chạy tứ tán, thu chúng vào lại Trấn Yêu Phiên.
Thiện Hồng đã hoàn toàn ma hóa, xung quanh bốc cháy hắc hỏa. Ả giơ những móng vuốt khổng lồ sắc nhọn, lao về phía Tiêu Côn, tấn công thẳng vào đầu. Tiêu Côn một dao đỡ, một đao khác đâm thẳng vào thân thể ả. Ma nhân Thiện Hồng hóa thành hắc khí cuồn cuộn biến mất, đâm thẳng vào song đao của Tiêu Côn. Tiêu Côn tức khắc bị đánh xuống đất, phát ra tiếng vang lớn.
“Hạng Huyền!” Tiêu Côn quát: “Mau đến giúp!”
“Ngay lập tức! Ngươi chống cự thêm một lát!” Hạng Huyền đã thu yêu gần xong, có một con chim quái màu đen đang bay loạn khắp nơi, y căn bản đuổi không kịp.
Thiện Hồng từ trên không lao xuống, nghiêng người về phía Tiêu Côn, hai móng vuốt bay đến tấn công.
Tiêu Côn không còn cách nào khác, chỉ còn biết cúi người, quỳ một gối xuống đất. Song đao cùng lúc đưa về tay phải, bàn tay thon dài nắm lấy hai cán đao, triển khai đao thức, đồng thời tay trái ấn lên lưỡi dao!
Huyết tế!
Tiêu Côn ra dao nhanh như chớp, máu từ tay trái tuôn ra. Song đao cùng lúc bốc cháy ngọn lửa màu xanh lam u ám, văng ra dải ngân hà khắp trời, hình thành một màn phép thuật dịu dàng, rồi lại mạnh mẽ tụ lại. Sao chổi chiếu sáng, đất chấn động. Vô số sao băng màu xanh lam bay lên từ mặt đất, tụ thành một luồng, đâm thẳng vào Thiện Hồng.
Một tiếng nổ lớn, Thiện Hồng gào thét điên cuồng, bị đánh văng lên không trung. Ngay sau đó Tiêu Côn lại một lần nữa tách đao, quay người trên không, đuổi theo. Ngọn lửa trên đao chưa tắt, hai tay vung mạnh.
Ma nhân Thiện Hồng gào thét chấn động, một cánh tay lại bị chặt đứt!
Sau khi tung ra chiêu thức kinh thiên động địa đó, Tiêu Côn lập tức lùi lại, không ngừng th* d*c, nhìn chằm chằm ma nhân Thiện Hồng.
Ngay lúc này, con chim yêu mà Hạng Huyền đang truy đuổi đối mặt với A Hoàng. A Hoàng tuy thể hình không lớn, nhưng cực lực giãn hai cánh ra, ngọn lửa bùng lên. Hạng Huyền lấy lại tinh thần, nhân cơ hội giũ Trấn Yêu Phiên, giật lại, thu con yêu quái cuối cùng về.
Thiện Hồng giận dữ gào thét điên cuồng, lao về phía Tiêu Côn.
Tiêu Côn lấy song đao đón đỡ, sức lực đã không còn. Hạng Huyền cởi Trí Tuệ Kiếm sau lưng xuống, cầm lấy trong tay.
“Ả đã bị suy yếu rồi!” Tiêu Côn quát: “U hỏa của ta hiệu quả có hạn! Dùng thần kiếm của ngươi!”
Trong sân chỉ còn lại Thiện Hồng. Ả sau khi bị thương nặng bởi Huyết Tế trảm của Tiêu Côn, ma khí đã không còn mạnh mẽ như lúc trước. Ả bay múa khắp sân, mấy lần muốn thoát đi. Hạng Huyền kéo ngọn lửa bốc cháy, Tiêu Côn thì kéo ánh sáng xanh, bám sát đuổi theo không buông.
Trên mặt đất, Triều Sinh lại một lần nữa đánh thức Sơn Hà Xã Tắc Đồ, bốn phía triển khai một lớp kết giới. Thiện Hồng khó mà đột phá, đành phải quay người.
“Chủ nhân… Chủ nhân…” Trong mắt Thiện Hồng bùng lên ngọn hắc hỏa.
Hoa Nhị phu nhân chậm rãi đứng dậy, hướng lên không trung, nâng bàn tay mềm mại, đưa ra một cánh hoa.
“Tỉnh lại đi, Trường Khâm.” Hoa Nhị phu nhân nói.
Thiện Hồng ngửa mặt lên trời gào thét điên cuồng. Cánh hoa bay ra, một hóa ba, ba hóa hàng ngàn hàng vạn, hình thành một cơn gió dịu dàng cuốn lấy, bao bọc lấy ma khí. Hạng Huyền cầm Trí Tuệ Kiếm trong tay, một ngón chỉ lên trời, hô: “A Hoàng!”
A Hoàng bay lượn tới, làm rơi vô số lông chim màu đỏ phát sáng, quấn quanh vỏ kiếm. Hạng Huyền cầm Trí Tuệ Kiếm, hóa thành một vệt sáng màu đỏ, lao thẳng về phía Thiện Hồng.
“Trừ ma!”
Trí Tuệ Kiếm chưa ra khỏi vỏ đã đâm xuyên qua ma nhân Thiện Hồng. Lửa từ trên thân kiếm bùng cháy dữ dội, rồi lại hóa thành ngọn lửa vàng dịu dàng.
“Chủ nhân…” Trong mắt Thiện Hồng, hắc hỏa trào dâng, ả ngửa mặt lên trời rung động, toàn thân bị đốt thành tro tàn, rồi nổ tung. Gió mạnh thổi tan lớp tro tàn cuối cùng.
Hạng Huyền thu kiếm, Tiêu Côn thu dao, Triều Sinh thu lại Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
Hạng Huyền: “Tay ngươi đau không?”
Tiêu Côn: “Rốt cuộc ngươi muốn đợi đến khi tình hình nghiêm trọng đến mức nào mới chịu rút kiếm!”
Triều Sinh: “A… Sao nơi này lại biến thành như vậy?”
Sơn Hà Xã Tắc Đồ vừa thu lại, tất cả các kiến trúc đều phát ra tiếng nổ liên hồi, lần lượt rơi xuống. Thanh Dương Cung giống như bị sao băng đập vào, nổ thành đống phế tích, một cảnh hỗn độn.
“Quan sai đến rồi.” Hạng Huyền nói: “Làm thế nào bây giờ?”
Tiêu Côn: “Quan sai, ừm, quan sai…”
Triều Sinh: “Quan sai là gì?”
Ngay sau đó, Hạng Huyền và Tiêu Côn nhanh chóng quyết định, cùng lúc làm một hành động giống nhau – kéo Triều Sinh, cướp đường chạy như bay, chạy trốn không còn hình bóng.
--------------------------------
(1) Khánh
(2) Hổ Khiêu Hiệp (Hẻm núi Hổ Nhảy) (tiếng Trung: 虎跳峡; bính âm: Hǔ tiào xiá) là một hẻm núi và danh thắng được hình thành trên dòng sông Kim Sa, một nhánh của sông Dương Tử. Nó nằm về phía bắc của thành phố Lệ Giang khoảng 60 km, trong địa phận tỉnh Vân Nam ở phía tây nam Trung Quốc. Đây là một phần của Di sản thế giới Tam Giang Tịnh Lưu được UNESCO công nhận. Có độ sâu tối đa từ đỉnh núi xuống dòng sông Kim Sa là 3.790 mét (12.434 ft), Hổ Khiêu Hiệp là một trong số những hẻm núi sâu nhất và ngoạn mục nhất trên thế giới.[1] Dân cư sống tại khu vực này chủ yếu là người Nạp Tây bản địa sống rải rác tại các thôn làng nhỏ. Sinh kế chính của họ là từ việc sản xuất ngũ cốc và vận chuyển đồ cho khách du lịch đến đây.- Theo Wikipedia
(3) Hoa phù dung