(*Người được chọn làm người kế vị ngôi vua)
Dưới gốc đại thụ màu đen.
“Bọn họ sẽ chia tay ở Yến Châu. Theo kế hoạch, Gia Luật Nhã sẽ được đưa về đây.”
“Vâng, Thiên tử.”
Tây Hạ, thành Bạc Xuyên.
Tin đồn chưa được xác thực về việc Thiên Tộ Đế Gia Luật Diên Hi* của Liêu quốc qua đời trên đường đã truyền đến cảnh nội Tây Hạ từ bốn tháng trước. Kim quốc thực sự đã khống chế Yến Vân Thập Lục Châu, phía nam lại có Tống đang như hổ rình mồi. Trên dưới Hạ quốc lập tức trở nên căng thẳng, tăng cường binh mã rất nhiều ở biên giới để ứng phó với khả năng Tống và Kim bất ngờ đánh úp.
(*Vị vua cuối cùng của nhà Liêu)
Chẳng ai nói rõ, liệu hai nước Tống, Kim đã ký kết “Liên minh trên biển” có tiếp tục lấy nguy cơ diệt Liêu, rồi một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm công hãm Đại Hạ hay không. Trong đô thành, bá tánh lòng người hoảng sợ, lời đồn đại xôn xao.
Hạ Đế Lý Càn Thuận thì vẫn giữ thái độ trấn tĩnh như mọi khi. Ông ta lập tức phái đặc sứ, ký kết điều ước mới với Kim và Tống. Hạ quốc từ khi kiến quốc đã được gọi là “Tứ phía chiến”, vừa phải đối mặt với sự quấy nhiễu của Thổ Phiên và Hồi Hột, lại phải tác chiến hai tuyến với Tống và Liêu. Tài ngoại giao của họ đã sớm đạt đến trình độ lô hỏa thuần thanh*.
(*Ý chỉ kỹ năng tinh thông, thành thạo)
Liêu quốc diệt vong khiến Thần Châu đại địa một lần nữa đứng trước ngã rẽ. Chỉ một chút sơ sẩy, Tây Hạ sẽ đối mặt với vận mệnh mất nước.
Trời đã tối hẳn, Tiêu Côn đến chân núi Hạ Lan, thu hồi Long Quyết, đi bộ đến thôn trang dưới chân núi, rồi nhờ xe bò của thôn dân từ ngoại ô vào thành. Khi cưỡi rồng hạ xuống, hắn còn phải cách hoàng cung khá xa, không còn cách nào khác, chỉ vì một tháng trước, kim long xuất hiện ở ngoại ô đã khiến không ít bá tánh tận mắt chứng kiến. Thậm chí có người còn đến bẩm báo Hạ Đế Lý Càn Thuận, tuyên bố “Kim long trời giáng, Hạ sẽ rầm rộ”.
Lỡ như “điềm lành” này lại một lần nữa bị quân thần Tây Hạ tận mắt nhìn thấy, nói vậy sẽ gây chấn động triều dã. Biết đâu Tây Hạ sẽ phái quân đội đến Trung Nguyên tham gia hỗn chiến, ý đồ phân một ly canh, đến lúc đó lại gây ra hàng ngàn hàng vạn thương vong, hoàn toàn trái với bổn ý của hắn.
Đất bắc vào cuối mùa thu thưa thớt, đỉnh núi Hạ Lan vạn đời sao trời lấp lánh, ngân hà vắt ngang như thác nước. Dù nhân gian có khói lửa nổi lên bốn phía hay thái bình thịnh thế, tinh không vĩnh viễn bình tĩnh chiếu rọi mỗi một thời đại.
Thiên mạch tản ra ánh sáng hoa mỹ, chảy xuôi trong trời đêm. Vô số sinh linh giãy giụa ở Thần Châu, sau khi chết đều sẽ hòa nhập vào dòng sông vĩnh hằng này.
Sau khi chia tay Hạng Huyền, lời nói của Thần Thời Gian bỗng không ngừng vang vọng sâu thẳm trong nội tâm hắn.
Tiêu Côn thở dài một tiếng: Đại Liêu cứ thế mà kết thúc sao? Tự Hạ Vũ đúc đỉnh định Cửu Châu (1), mấy ngàn năm qua vô số vương triều luân chuyển, giống như bọt biển trên đại dương, thoáng chốc lướt qua. Đồng bào của hắn, tộc nhân của hắn trở thành tù binh và nô lệ của Kim, trong tiếng khóc than và đau khổ chờ đợi cái chết.
Đến cổng thành, cuộc hành trình dài cuối cùng cũng kết thúc. Tiêu Côn để lại vài đồng tiền cho người đánh xe, kéo lê thân hình mệt mỏi rã rời xuống xe bò, trong đêm khuya đi về phía thành Bạc Xuyên đang bị cấm đi lại ban đêm. Bên trong thành lác đác vài ngọn đèn dầu, cửa thành được tăng cường phòng bị ở nơi cao. Hắn không gõ cửa nhỏ để vào thành, mà băng qua con sông đào bảo vệ thành, áp sát tường thành rồi dùng pháp thuật vẽ ra một con đường, xuyên vào thành nội.
Bạc Xuyên yên tĩnh vô cùng. Tiêu Côn đi trên con phố không một bóng người, giống như dân du cư trong thành. Trong hẻm nhỏ thỉnh thoảng truyền đến tiếng r*n r* của kẻ ăn mày và tiếng khóc vì sợ lạnh. Hắn đi về phía phố chính, nửa đêm, vài ngôi đại trạch sâu trong thành vẫn còn sáng đèn.
Một tòa đại trạch to lớn treo đèn lồng viết chữ “Hồng”. Tiêu Côn đi đến cửa sau, gõ hai tiếng đồng hoàn*, đợi một lát. Đúng lúc hắn sắp mất kiên nhẫn định dùng pháp thuật xuyên tường thì bên trong một ô cửa sổ nhỏ được kéo ra, ánh đèn dầu từ bên trong chiếu ra, rọi lên mặt hắn.
(*Vòng đồng, tay nắm cửa bằng đồng)
“Tiêu tiên sinh đã về rồi sao?” Người gác cổng nói: “Mời vào trong.”
Cửa sau mở ra, Tiêu Côn đáp: “Cảm ơn.”
Hắn đã không còn muốn đọc suy nghĩ của những người này nữa. Từ trên xuống dưới Hồng phủ, đều xem hắn như một phiền toái lớn, hận không thể họ sớm biết ý mà rời đi.
Tòa phủ đệ này thuộc về một thương nhân bán muối họ Hồng gốc Liêu quốc. Gia tộc này đã kinh doanh lâu năm ở các nơi như Trung Kinh, Bạc Xuyên. Sau khi nhận được tin Kim quốc sẽ xâm lược quy mô lớn, vị thương nhân tên Hồng Thừa Phú này liền dắt già dắt trẻ, đi đến Bạc Xuyên lánh nạn. Còn Tiêu Côn, khi rời Thượng Kinh đến Bạc Xuyên, liền nương nhờ ở Hồng gia, có được chỗ dung thân.
Nếu chỉ có hắn đơn độc một mình, thì ở đâu cũng chẳng sao.
Phiền toái chính là ở chỗ…
Tiêu Côn bước vào biệt viện, thầm nghĩ không biết đứa trẻ đó đã ngủ chưa. Hắn rời đi đã mấy ngày, chỉ không biết ngày mai mặt trời lên, sẽ là một quang cảnh như thế nào.
“Tát Loan ngủ rồi sao?” Tiêu Côn vào biệt viện.
“Dạ, rồi ạ.” Gã sai vặt ngoài cửa đã từng thấy Tiêu Côn thi triển pháp thuật, vẫn còn vài phần kính trọng đối với hắn: “Tiêu đại nhân đây là từ đâu trở về? Có muốn tắm rửa không ạ?”
“Tắm. Mang chút rượu tới.” Tiêu Côn nói: “Đồ ăn lót dạ gì cũng được.”
Tiêu Côn gật gật đầu, nằm dài trên sạp trong sảnh đường biệt viện. Vài tên sai vặt đi vào hâm rượu cho hắn, bưng tới một mâm điểm tâm nhỏ không gọi được tên. Tiêu Côn ăn một chút, nước tắm ở gian trong đã được chuẩn bị sẵn, hắn liền đi thẳng vào tắm sạch bụi đất trên người, thay một bộ áo trong màu đen sạch sẽ, xõa mái tóc ướt sũng, rồi mới đi vào gian trong xem người được giám hộ của mình.
Một thiếu niên mười ba tuổi cuộn tròn trên giường, hơi thở đều đều, làn da trắng nõn, khuôn mặt thanh tú. Khi ngủ lại hơi nhíu mày, như thể đang nằm một giấc mơ không mấy vừa ý.
Tiêu Côn ngồi bên sạp, vươn bàn tay lạnh lẽo, khẽ vuốt tóc hắn, đắp lại chăn cho hắn ngay ngắn, rồi đứng dậy rời đi, trở lại sảnh đường uống rượu.
“Mấy hôm nay, điện hạ có từng rời khỏi nhà không?” Tiêu Côn hỏi một gã sai vặt.
“Không có ạ.” Gã sai vặt hơi lộ vẻ sợ hãi. Tiêu Côn liếc mắt một cái liền biết rõ suy nghĩ trong lòng hắn.
【Không chỉ ra khỏi phủ ba lần, còn kết bạn với một người đàn ông trung niên.】
Đôi mắt xám xanh của Tiêu Côn đối diện với gã sai vặt, nói: “Ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt ta.”
Gã sai vặt lòng đầy sợ hãi, nhưng không thể không nhìn thẳng vào Tiêu Côn.
Tiêu Côn xuyên qua hai mắt hắn, lờ mờ thấy hình dáng một người trung niên, nhưng dung mạo thì không nhìn rõ.
Là ai? Trong lòng Tiêu Côn tràn ngập nghi hoặc. Họ đang nương nhờ người khác, từ khi nào thì lộ tiếng gió? Nhưng nếu ra ngoài một lần, lại có thể bình an trở về, phần lớn không phải là kẻ địch.
Đề phòng như vậy, chỉ vì thiếu niên được Tiêu Côn bảo hộ này, tên là Gia Luật Nhã, nhũ danh “Tát Loan”, chính là con thứ của Thiên Tộ Đế Gia Luật Diên Hi, là hoàng trữ được Liêu đế ưng ý khi còn sống.
Khi Kim quốc công hãm Thượng Kinh, Tiêu Côn vẫn còn đang chấp hành nhiệm vụ bên ngoài, chịu lời thỉnh cầu của Tiêu gia chạy về hoàng cung, chỉ cứu được Tát Loan và mang hắn bay về Tây Hạ, bảo vệ chút huyết mạch cuối cùng của Gia Luật gia.
Mặc dù Liêu quốc đại thế đã mất, nhưng thiếu niên này vẫn ngây thơ cho rằng, chỉ cần Tiêu Côn còn đó, họ vẫn còn cơ hội phục quốc. Tiêu Côn không thể không để hắn tạm thời nương nhờ ở Hồng gia, trong nửa năm này, bước lên con đường tìm kiếm trợ lực phục quốc cho Tát Loan.
Trời đã dần sáng tỏ. Tiêu Côn uống chút rượu xong, bọn gã sai vặt đều đã tản đi, hắn cũng tựa mình trên sạp trong sảnh đường, nửa thân người treo ra ngoài sạp, mệt mỏi tột cùng, rất nhanh chìm vào giấc ngủ, bắt đầu một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, chỉ có Hạng Huyền, người mới gặp mặt một lần, xuất hiện. Họ đang ở giữa một đại mạc mênh mông, sau lưng như có thiên quân vạn mã, đó là đại quân thi quỷ đã chết trận!
Hắc triều như sóng thần đuổi theo họ.
Tiêu Côn chỉ cảm thấy khí huyết trong lồng ngực cuộn trào, máu toàn thân đều đang bốc cháy, bất cứ lúc nào cũng muốn thiêu đốt hắn thành tro tàn. Hạng Huyền cõng hắn dưới ánh trăng, trên đại mạc bằng phẳng để lại một hàng dấu chân.
“Kiên trì.” Toàn thân Hạng Huyền cũng đẫm máu, loạng choạng, cuồng phong thổi tới: “Ngươi sẽ khá lên, đừng bỏ cuộc!”
Tiêu Côn tựa vào lưng Hạng Huyền, trong mắt tràn ngập ngân quang, còn Hạng Huyền thì chao đảo, đi về phía chân trời giữa đại mạc.
“Đừng bận tâm ta nữa, ngươi đi đi.” Tiêu Côn thấp giọng nói: “Từ khoảnh khắc sinh ra, những người ở bên cạnh ta đều sẽ gặp bất hạnh.”
“Đừng nói như vậy.” Hạng Huyền như đang an ủi Tiêu Côn, lại như đang lẩm bẩm một mình: “Ngươi không phải, Tiêu Côn.”
Nơi ngực Hạng Huyền phát ra ánh sáng dịu dàng của Tâm Đăng, chiếu sáng màn đêm, cùng vầng trăng sáng trên chân trời chiếu rọi lẫn nhau. Trên bầu trời và mặt đất, xuất hiện hai luồng sáng rực rỡ, cường quang của Tâm Đăng ngăn chặn quân truy đuổi ở cách mười dặm.
“Dù cho là vậy.” Hạng Huyền nghiêng đầu nói: “Ta cũng không để tâm.”
“Thật sự không để tâm sao?”
“Đúng vậy, không để tâm…”
Quanh thân họ, luồng sáng đó trở nên càng thêm chói mắt, chiếu đến mức Tiêu Côn gần như không mở được mắt.
Nước lạnh chợt hắt vào mặt, khiến hắn bỗng giật mình. Trời đã sáng hẳn, Tiêu Côn tỉnh dậy.
“Ngươi còn biết đường về!” Tát Loan giận đùng đùng, tóc tai rối bù, rõ ràng là mới tỉnh ngủ, quát Tiêu Côn: “Ngươi đi đâu?”
Tiêu Côn chỉ ngủ hai canh giờ (4h) đã bị đánh thức, trong đầu không ngừng ong ong rung động. Hắn dùng nắm đấm chống lên trán mình, đáp: “Ta đi tìm thân nhân của ngươi.”
“Lúc trước nói rõ là ba ngày!” Tát Loan giận đến tột cùng: “Đã bao lâu rồi? Ngươi tự nói xem! Bỏ ta lại một mình trong nhà! Trong mắt ngươi còn có Gia Luật thị hay không?!”
“Thực xin lỗi.” Tiêu Côn chịu đựng không khỏe trong người, miễn cưỡng đứng dậy, nói: “Sự tình xảy ra khẩn cấp, ta lại vừa nhận được tin tức của Đại Thạch tướng quân*...”
(*Gia Luật Đại Thạch một nhân vật lịch sử quan trọng cuối thời Liêu)
“Ngươi có biết mấy ngày nay ta đã sống thế nào không?!” Tát Loan bất chấp tất cả, gào lớn về phía Tiêu Côn, rồi nhấc toàn bộ ly tách và chén đĩa bên cạnh, ném thẳng vào đầu Tiêu Côn, quát: “Quỳ xuống cho ta!”
Tiêu Côn, người đang mặc áo đơn quần dài màu đen, ấn tay lên sạp ngồi dậy, sau đó quỳ một gối xuống đất trước mặt Tát Loan.
“Có chút nào ra dáng thần tử không?” Tát Loan không ngừng th* d*c, tức giận đến run rẩy.
Tiêu Côn: “Là ta sai rồi, Tát Loan. Ta không nên không từ mà biệt.”
Tát Loan: “Ngươi đi đi, không cần trở về nữa.”
Tát Loan xoay người đi vào trong, khiến tấm rèm châu rung lên loảng xoảng. Tiêu Côn vẫn như cũ quỳ một gối dưới đất, lau mặt, dần dần tỉnh táo lại. Vừa rồi, hắn đã mơ một giấc mơ, mà trong đó lại thấy Hạng Huyền.
Mười lăm phút sau, Tát Loan lại lên tiếng từ trong phòng: “Giày của ta đâu?!”
Tiêu Côn đứng dậy, ra ngoài phòng nhặt chiếc giày mà Tát Loan đã đá ra, đi vào mang vào cho hắn. Tát Loan dã man đẩy hắn sang một bên, rồi ra ngoài dùng bữa sáng.
Tiêu Côn biết Tát Loan đã nguôi giận phần nào, liền đi thẳng rửa mặt. Khi bữa sáng được dọn lên, Tiêu Côn lau tay, ngồi bên cạnh Tát Loan, tự mình hầu hạ.
“Tiêu đại nhân, ngài đã về rồi.” Quản gia Hồng phủ bước ra ngoài phòng, hẳn là đã nhận được tin tức từ sáng sớm, tươi cười thân thiết đến thăm dò tin tức.
Tiêu Côn không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào hai mắt hắn, trong đồng tử lóe lên ánh sáng xanh lam u u.
【Thằng nhãi này đã mang về bao nhiêu tin tức từ phía đông? Gia Luật Đại Thạch còn sống không? Gia Luật Nhã còn muốn ở trong nhà bao lâu nữa?】
Tiêu Côn đọc được ý niệm trong lòng quản gia, liền đơn giản nói: “Ta đã chạy một chuyến đến Đại Đồng phủ.”
“Ồ?” Quản gia hỏi: “Đại Đồng thế nào rồi?”
“Vẫn còn dưới sự khống chế thực sự của Kim quốc.” Tiêu Côn cũng không gạt hắn, dù sao những tình báo như thế này, chỉ cần có tâm thì kiểu gì cũng có thể nghe được: “Nghe nói sẽ được chuyển giao cho Tống quốc sau một tháng nữa.”
Kim quốc chế giữ Sơn Tây, chậm chạp không muốn trả lại cho Tống quốc theo minh nghị vì lý do chính là chùa Phật Cung. Giờ đây, Thiên Mệnh Chi Hạp đã biến mất, Đại Đồng đối với Hoàn Nhan gia cũng không còn tác dụng, việc chuyển giao sẽ được đưa lên lịch trình.
Nhưng Tiêu Côn không giải thích điều đó với quản gia Hồng phủ. Hắn chỉ thấy vẻ mặt quản gia đầy u sầu, thở dài một tiếng.
“Lão gia ngày càng gầy yếu, đêm đêm lo lắng cho quốc gia của ta…”
“Đại Thạch tướng quân còn sống.” Tiêu Côn nói: “Nghe nói ngài ấy đang dẫn dắt quân đội dưới trướng, đóng quân nghỉ ngơi chỉnh đốn tại thành Kham Đôn.”
Quản gia lập tức đổi sắc mặt, cười nói: “Tin tốt! Đại Liêu của ta có hy vọng phục quốc rồi!”
Tát Loan nhìn Tiêu Côn một cái. Tiêu Côn dùng ánh mắt ý bảo hắn đừng hỏi nhiều. Tất cả hy vọng của những người di cư Liêu quốc đều ký thác vào Hộ Quốc tướng quân Gia Luật Đại Thạch, mong chờ ông ta có thể đuổi quân Kim đi, giúp họ thu lại cố thổ.
Nhưng Tiêu Côn chắc chắn rằng, Hồng Thừa – chủ nhân nơi đây, không hề quan tâm Liêu quốc có phục quốc được hay không. Điều ông ta bận tâm chỉ là công việc kinh doanh và sản nghiệp của mình.
“Ừm.” Quản gia nhận được tình báo quan trọng, chuẩn bị trở về bẩm báo chủ nhân. Tiêu Côn lại nói: “Ta sẽ tìm cách gửi thư, liên lạc với Đại Thạch. Có lẽ ta còn phải nán lại trong phủ vài tháng, làm phiền các ngươi.”
Quản gia vội nói: “Đó là điều chúng ta nên làm.”
Quản gia cáo từ. Tát Loan ăn bữa sáng, một lát sau ném đũa xuống án, oán hận nói: “Ngươi có biết không?”
Tiêu Côn nhìn về phía tiểu chủ nhân của mình, Tát Loan.
“Ta không biết.” Tiêu Côn đáp: “Sao vậy?”
Tát Loan: “Khi ngươi ở và khi ngươi không ở, bọn họ quả thực là hai bộ mặt khác hẳn nhau!”
Tiêu Côn nhíu mày, định ý bảo Tát Loan đừng nói như vậy, dù sao ngoài cửa còn có gã sai vặt. Ở nhờ nhà người khác, những lời nói như thế này sớm muộn gì cũng sẽ truyền đến tai chủ nhân.
Nhưng Tát Loan từ nhỏ đã có tính nết này, tất cả đại thần đều bó tay với hắn. Lúc trước, do Tiêu Côn không từ mà biệt, lại chậm chạp chưa về, Hồng Thừa liền nghi ngờ ngay cả vị trung thần cuối cùng này cũng đã từ bỏ Gia Luật gia. Vì thế, hắn châm chọc mỉa mai, chỉ muốn ép Tát Loan rời đi, để khỏi thêm phiền toái cho mình.
Nghĩ đến đây, Tiêu Côn không khỏi cảm thấy vài phần áy náy.
“Sau khi liên lạc được với Đại Thạch.” Tiêu Côn chỉ đành an ủi: “Ta sẽ đưa ngươi đến bên cạnh ngài ấy. Những gì người ta nói, người ta làm ở đây, ngươi không cần để trong lòng. Người làm đại sự đều cần nhẫn nhục phụ trọng (2). Đến đây đã là gì đâu?”
“Ngươi đã gặp mặt Đại Thạch tướng quân chưa?” Tát Loan hỏi.
Tiêu Côn nói: “Chưa. Nhưng ta đã tìm được người thăm báo, gửi lời cho ngài ấy. Chỉ cần biết ngài ấy ở đâu là dễ làm rồi.”
“Không phải nói đã đi Kham Đôn sao?” Tát Loan mong chờ hỏi: “Ngươi dẫn ta bay qua đó đi.”
Tiêu Côn: “Không dễ dàng như vậy đâu, Tát Loan. Ta cần phải đảm bảo an toàn của ngươi. Lỡ như ngài ấy không ở đó thì sao?”
Tát Loan lại tức giận, chất vấn nói: “Năm vạn (50.000) người hành quân, từ Thượng Kinh đến thành Kham Đôn, chúng ta bay trên trời, sẽ không phát hiện ra sao?”
Tiêu Côn: “Hành quân gian khổ, ngươi không nhất định sẽ quen. Ở Bạc Xuyên ít nhất là an toàn.”
Tát Loan không nói một lời.
Tiêu Côn nghĩ nghĩ, lại nói: “Ta còn biết đường huynh (anh họ) của ngươi là Thuật Liệt cũng còn sống, đang ở trong quân của Đại Thạch.”
Tát Loan lập tức nói: “Thuật Liệt có thể cùng ngài ấy hành quân, ta tự nhiên cũng có thể!”
Tiêu Côn không trả lời. Hắn biết Tát Loan sẽ không chịu được nhiều khổ cực. Tát Loan đối với điều này cũng có tự mình hiểu lấy. Ăn qua loa xong, hắn lau tay.
Tiêu Côn lại hỏi: “Những lúc ta không có ở đây, ngươi có ra ngoài không?”
“Không có mà.” Tát Loan không chút suy nghĩ, mở miệng nói dối ngay lập tức: “Ngươi chẳng phải đã bảo ta đừng đi đâu sao?”
Tiêu Côn không hề tức giận, chỉ gật đầu nói: “Vậy lát nữa ta dẫn ngươi đi dạo trong thành nhé.”
“Được thôi!” Tát Loan lập tức nói: “Ta muốn dạo chợ, còn muốn đi quán rượu nghe nhạc nữa.”
Gã sai vặt dọn dẹp bàn ghế, đến lượt Tiêu Côn dùng bữa sáng.
Tát Loan vẻ mặt buồn ngủ và chán chường, thỉnh thoảng đánh giá Tiêu Côn. Tiêu Côn thực sự rất đói bụng. Đêm qua chỉ ăn vài miếng điểm tâm. Bữa ăn trước đó nữa là một cái bánh nướng mà Hạng Huyền chia cho hắn. Hắn từ trước đến nay bề ngoài luôn vững vàng bình tĩnh, nhưng kỳ thực nội tâm lại rất gấp gáp. Đặc biệt khi ra ngoài làm việc, hắn luôn không có thời gian chăm sóc bản thân, thường xuyên bữa đói bữa no mà lưu lạc khắp nơi.
“Không vội.” Tát Loan cuối cùng hiếm hoi nói được một câu ra hồn: “Dù sao cũng đã bị giam cầm nhiều ngày như vậy. Người đâu, bảo nhà bếp làm thêm chút đồ ăn cho hắn.”
Tiêu Côn ăn phần ăn của ba người, nhưng cứ như vậy, vóc dáng hắn trước sau vẫn rất gầy. Cuối cùng khi đã no bụng, Tát Loan lại sai người dọn trà. Sau khi uống trà, Tiêu Côn ra ngoài chuẩn bị ngựa, cùng Tát Loan rời Hồng phủ, vào thành dạo chơi giết thời gian.
Mặt trời lên cao, thành Bạc Xuyên đã khôi phục ồn ào náo nhiệt. Gần một năm qua, một lượng lớn người Liêu đã đổ dồn vào Tây Hạ, đến nước láng giềng lánh nạn chiến loạn. Họ bán gia sản của mình ở chợ trong thành để đổi lấy tiền bạc; một bên chợ, thậm chí còn có không ít người Liêu bán thân làm nô lệ. Họ hoặc cần tiền để an táng người thân, hoặc không thể nuôi sống bản thân, liền đến nô thị (chợ nô lệ) để được thác bán (nhờ bán đi).
Tát Loan làm như không thấy những tộc nhân bán mình, ở chợ chọn một vài món đồ trang trí vô vị và đá quý. Tiêu Côn không ngăn cản hắn tiêu tiền, dù sao nước đã mất, muốn tiêu chút tiền thì cứ tiêu thôi.
Ta rốt cuộc đang làm gì đây? Tiêu Côn đột nhiên có một cảm giác mãnh liệt không chân thực – lời tiên đoán của Thúc Hốt đã hoàn toàn đánh sập niềm tin của hắn. Liêu đã mất nước, đây là thiên mệnh, tương lai lại nên đi đâu? Đêm qua hắn đã an ủi chính mình: Vương triều trên đời đại đa số đều phải diệt vong, con người cũng nhất định phải chết, vậy chúng sinh chẳng lẽ không cần sống sao?
Đến trên đời này một chuyến, ý nghĩa lại ở nơi nao?
“Tiêu Côn!” Tát Loan gọi vài lần, Tiêu Côn mới lấy lại tinh thần.
“Đừng mua nô lệ.” Tiêu Côn thấp giọng nhắc nhở: “Dù cho đều là người cùng nước, ngươi cứu được một người, không thể cứu được toàn bộ.”
Tát Loan đã để mắt đến một Liêu nữ. Giờ phút này, nàng quần áo tả tơi, bán thân để an táng mẫu thân. Dù mặt đầy bụi bặm, nhưng vẫn không giấu được vẻ tươi tắn, xinh đẹp.
Tiêu Côn ở trong nô thị cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn không thể trực diện nhìn những đồng tộc bị mua bán như hàng hóa. Cảm giác khuất nhục hoàn toàn bao trùm hắn, khiến hắn chỉ muốn mau chóng rời đi.
Tát Loan lại tỏ vẻ không sao cả. Dù sao khi còn ở Thượng Kinh, những người khác chủng tộc đều là nô lệ. Đối với hắn mà nói, trừ Gia Luật gia và Tiêu gia, Hàn gia là “chủ nhân”, những người khác đều không có gì khác biệt.
Tiêu Côn chỉ đành hy vọng những người mua đi những nô lệ này có thể đối xử tử tế với họ.
Rời khỏi nô thị, Tát Loan lại tìm một chỗ ăn trưa, móc ra vật đã mua ở chợ lúc trước, ném một món qua cho Tiêu Côn đang ngồi đối diện.
Tiêu Côn giơ tay đỡ lấy, đó là một con rồng nhỏ tạo hình bằng cục đá.
“Tặng ngươi.” Tát Loan thuận miệng nói, cởi áo choàng xuống, rồi truyền người lại đây đàn hát, uống rượu mua vui.
“Đại Liêu gặp nạn” Tiêu Côn nói: “Trong thành Bạc Xuyên long xà hỗn tạp, Tát Loan, ngươi cần phải hết sức cẩn thận, không thể dễ tin người khác.”
Ánh mắt Tát Loan mơ hồ không chắc chắn.
Tiêu Côn chăm chú nhìn hai mắt Tát Loan, không muốn đọc suy nghĩ của hắn. Hắn biết trên đời này, lòng người là khó hiểu nhất. Có những suy nghĩ trong lòng người, hắn thà không biết, nhìn thấu lòng Tát Loan, chỉ sẽ tự làm tổn thương mình.
Tiêu gia là người bảo hộ trung thành của Gia Luật gia. Ngay cả sau khi Tiêu Thái hậu Tiêu Xước danh khắp thiên hạ qua đời hơn trăm năm, Tiêu thị nhất tộc vẫn hưởng hết vinh sủng, vị cực nhân thần*. Hàn gia, Tiêu gia từng chia đều quyền lực ở Đại Liêu, cho đến khi Đạo Tông Gia Luật Hồng Cơ nắm quyền, Tiêu gia giống như rất nhiều vọng tộc trong lịch sử, dần dần đi lên con đường đồi bại.
(*Địa vị cực cao trong triều đình)
Tiêu Côn vẫn còn mang ơn của Gia Luật thị. Khi Tiên Đế Gia Luật Hồng Cơ tại vị, đối với hắn rất mực quan tâm. Tiêu Côn khi sinh ra vốn không tìm được cha, lại vì làn da màu chàm và đôi mắt xám xanh bị ông ngoại coi là yêu nghiệt hiện thế.
Khi còn là một đứa trẻ sơ sinh, hắn suýt nữa bị ôm đi khỏi mẹ và dìm chết trong hồ nước. May mắn thay, Liêu Đế Gia Luật Hồng Cơ đã hạ lệnh, giữ lại tính mạng của hắn.
Gia Luật Hồng Cơ không chỉ cứu mạng Tiêu Côn, mà còn ban cho hắn họ của mẹ hắn, lệnh ông ngoại đối xử tử tế với hắn, nhờ vậy hắn mới thoát được đại nạn, còn sống sót.
Tiêu Côn không có ấn tượng gì về Gia Luật Hồng Cơ, chỉ vì vị hoàng đế đã cứu mạng hắn đã băng hà khi hắn còn trong tã lót. Mẹ hắn không ngừng dạy dỗ hắn rằng quãng đời còn lại phải tận trung vì Gia Luật gia, bởi vì cái mạng này của hắn là do Gia Luật Hồng Cơ ban cho.
Hắn trung thành chấp hành mục tiêu cuộc đời này, khi Thượng Kinh thất thủ, đã cứu đi huyết mạch của Gia Luật thị.
Các thần tử đều không rõ, vì sao Gia Luật Diên Hi lại thiên vị con thứ Tát Loan, muốn lập hắn làm trữ. Có lẽ Liêu quốc cần một trữ quân có tính cách cường ngạnh hơn? Tát Loan không thích hợp làm hoàng đế, tính tình hắn quá tệ. Ngay cả khi có thể phục quốc, hắn cũng sẽ là một hôn quân. Tiêu Côn tự mình sao lại không biết điều đó? Hắn mong đợi việc mất nước có thể làm Tát Loan bừng tỉnh, thay đổi và cũng quan sát thay đổi của hắn.
Nhưng xét theo tình hình hiện tại, sau trải qua bao nhiêu khúc chiết và lang bạt, Tát Loan chỉ là đã có phần thu liễm hơn.
Ta nên làm gì bây giờ? Mấy ngày qua, Tiêu Côn vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này. Nếu hắn chỉ có trách nhiệm chăm sóc Tát Loan này, thì hoàn toàn có thể buông tay mà làm, mang theo hắn trằn trọc chư quốc (đi lại qua nhiều nước), tìm kiếm cơ hội phục quốc. Thế nhưng, trách nhiệm đè nặng trên vai hắn còn có việc Thiên Ma sống lại. Hắn không thể ở Bạc Xuyên lâu hơn, cần phải nghĩ cách liên thủ với Khu Ma Tư phương nam, tìm kiếm biện pháp phong ấn Thiên Ma.
Nếu không, không chỉ là Liêu, mà bá tánh khắp thiên hạ đều sẽ gặp đại nạn.
------------------------------
(1) Tự Hạ Vũ đúc đỉnh định Cửu Châu: Theo truyền thuyết thì sau khi Hạ Vũ chia "thiên hạ" thành chín châu (cửu châu), lấy đồng của các châu đúc thành chín đỉnh (cửu đỉnh), khắc tinh hoa phong cảnh của chín châu vào Cửu Đỉnh, mỗi Cửu Đỉnh tượng trưng cho một châu, toàn bộ cất giữ tại kinh đô nhà Hạ. Vì thế, Cửu Đỉnh trở thành biểu trưng cho quyền uy của chính quyền phong kiến và sự thống nhất quốc gia. Từ đó có câu nói "Có được Cửu Đỉnh là có được thiên hạ".
Cửu đỉnh ban đầu được Hạ Vũ đặt ở kinh đô nhà Hạ. Khi Thành Thang diệt Hạ Kiệt, đưa cửu đỉnh về kinh đô nhà Thương, sau Chu Vũ vương diệt Đế Tân, đưa cửu đỉnh về kinh đô Chu là Cảo, sau Bình vương thiên đô thì chuyển về đô mới là Lạc. Đến đời Chu Noãn Vương thì vua Tần là Tần Vũ Vương ỷ sức mạnh muốn đòi lại chiếc đỉnh có khắc Ung châu về Tần nhưng ông bị cái đỉnh đè chết. Sau đến đời Tần Chiêu Tương vương đánh diệt nhà Chu, chiếm lấy Lạc Dương, sai tướng Doanh Cù cho di dời cửu đỉnh về Hàm Dương. Khi đi đến sông Tứ thủy, một cái đỉnh châu Đại bị rơi xuống sông, quân Tần xuống tìm thì thấy hiện lên một con rồng xanh nhe răng giơ vuốt đe dọa nên không dám tìm nữa, tối hôm đó Doanh Cù nằm mộng thấy Vũ Vương nhà Chu hiển mộng, cầm roi đánh mình, mấy hôm sau nổi nhọt độc trên lưng mà chết. Vì vậy đến Hàm Dương chỉ còn 8 đỉnh. Đến đời Tần Thủy Hoàng thì ông cho người nung chảy những chiếc đỉnh để lấy đồng đúc 12 tượng người đặt trong sân triều để ứng với sức mạnh của nhà Tần.- Theo Wikipedia
(2) Nhẫn nhục phụ trọng: Ý c*̉a câu thành ngữ này là chỉ người nhịn nhục gánh vác trọng trách.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Tam Quốc chí - Ngô chí- Truyện Lục Tốn".
Năm 221 công nguyên, Lưu Bị kéo quân sang đánh nước Ngô để chiếm lại Kinh Châu, báo thù cho Quan Vũ. Vua Ngô Tôn Quyền đã cử Lục Tốn làm đại đô đốc dẫn 50 nghìn quân ra nghênh chiến.
Đầu năm sau, quân c*̉a Lưu Bị tiến vào Di Lăng (Tức Nghi Xương tỉnh Hà Bắc ngày nay) và đóng quân ở bờ nam sông Trường Giang. Lục Tốn thấy quân Thục đã chiếm cứ địa hình có lợi, mới dàn quân ra để tiến hành phòng thủ. Các tướng lĩnh thấy vậy đều cho Lục Tốn nhát gan. Lục Tốn đã cho mời họ đến rồi nói rằng: "Lưu Bị là anh hùng trong thiên hạ, ngay đến Tào Tháo c*̃ng sợ khiếp vía. Nay Lưu Bị tiến quân sang đánh ta. Tôi tuy là một thư sinh tài hèn sức yếu, nhưng được chúa thượng phong chức đại đô đốc chỉ huy quân đội, nên tôi phải làm sao cho xứng đáng với trọng trách c*̉a mình. Tôi biết các ông khó chịu khi phải nghe lệnh tôi, thậm trí có người còn chế nhạo tôi, tôi có thể nhẫn nhục vì trách nhiệm c*̉a mình. Nhưng các ông c*̃ng phải biết quân lệnh như sơn, ai làm trái lệnh sẽ bị trừng trị, mong các ông chớ có vi phạm ". Các tướng nghe vậy đều khiếp sợ. Do đó, quân Ngô đã kiên trì cố thủ đến bảy tám tháng, khi thấy quân Thục tỏ ra mệt mỏi mới dùng kế hỏa công tiến đánh, cuối c*̀ng giành được thắng lợi. (Nguồn vietnamese.cri.vn)