Thanh Bình Nhạc

Chương 2

Bộ này rất khó dịch. Vì thế ta chỉ đảm bảo 70% nội dung xác thực mà thôi . ta đọc QT 2 lần mới hiểu =.=”~

… Ngô…

“khụ khụ khụ …” Cảm giác cổ ta thật ngứa , ta nhịn không được kịch liệt ho khan .

Trong đầu ong ong loạn hưởng, nhưng nghĩ không ra mình làm sao , thẳng khi từng đợt đau nhức truyền đến , cảm thấy thật đau , một ít hình ảnh hỗn độn cứ trôi vào trong đầu . Một đám che mặt, một nam nhân kiêu ngạo không gì sánh được kêu gọi ta , ta ngồi cứng ngắc , không nhúc nhích được một li , một người khác ăn mặc giống như kẻ ngoài vũ trụ , nom rất ngu ngốc … Cùng với… Nhiệt độ cao quá , rất nóng nha … Da thịt bị xé tan …

Trên người nguyên bản chỉ là bị nóng chút , nhưng trong phút chốc lại trở nên đau đớn , toàn thân ta đau đến run rẩy.

Chuyện gì xảy ra? Ta không phải đã tan xác rồi sao … Vậy nơi này là bệnh viện sao ? … Ai? Bệnh viên khi nào lại dùng tường gạch dài thế ? Dùng cái loại gạch đất nung này chẳng phải chỉ dùng trong mấy cửa hiệu lâu đời hay sao ?



Sai! Đây chắc chắn không phải bệnh viện ! Ta kinh hồn táng đảm nhìn bốn phía, ta đang ở một cái ngõ nhỏ hẹp , hẻm nhỏ do ba mặt tường cấu thành, dường như cái này gọi là “Ngõ cụt” thì phải . Thế nhưng người ở đây thực vô tình , có nhiều nam tử nom tử tế ấy thế mà lại đi thẳng , không ngoái lại xem ta một chút . Mà trên người ta cũng không phải là mặc áo trắng hay là áo bệnh nhân , đã thế trên người còn tỏa ra mùi rất khó chịu… rất kinh khủng …

Thực sự rất không đúng nha !

Ta do dự thật lâu, sau đó chần chờ vươn tay…

Tuy rằng tay của ta không tính là lớn , nhưng sao lại thành ra thế này a, so sánh chút … Nắm năm ngón tay lại , nhìn giống như 1 tiểu bánh bao ấy . Hạ thân… Hạ thân dường như cũng có chỗ nào đó hỏng rồi … Ta run rẩy sờ sờ đến lưng quần , hoàn hảo… Hoàn hảo… Vẫn còn nha …

Bất quá… Thế nào lại thành cái dạng này ! Quả thực… Quả thực… Rất là bé a .

Chưa từ bỏ ý , ta tự mình sờ một cái … Điều không phải ảo giác!

Ta thoáng cái quên luôn cả đau đớn trên người , trong đầu chỉ còn nghĩ được một chuyện thực kinh khủng … Ta, ta… Ta có phải bị bệnh liệt dương hay không a ? !

Nương a… …

Tại sao có thể như vậy? Chính… Ách… Chờ một chút… Dường như không chỉ cái kia đâu , Cả người ta , dường như đều … nhỏ đi hết ?

Giữa lúc ta mê hoặc không ngớt, cạnh góc tường lộ ra một cái đầu người nho nhỏ, hướng bên này nhìn, ngó lại thì đó là một tiểu hài tử khoảng chừng năm hay sáu tuổi , toàn thân đều bẩn lại đầu tóc bù xù , đồng dạng tản ra mùi vị khó ngửi . Theo ta nghiên cứu mà suy ra , tiểu tử này đích thực là khất cái nha .

“Bọn họ nói ngươi bị đánh chết rồi , ta không tin… Ngươi quả nhiên không chết ni!” Mái tóc bẩn thành 1 đoàn , bết bết ở dưới ót , hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn bị bẩn đến mức chỉ nhìn được một chút ‘ rung nhan ‘, cả người da bọc xương , nhìn cái tay mà có cảm giác như là thấy một cái móng vuốt vậy … Sợ rằng hiện tại chính ta đây cũng thành “ đồng nghiệp” của tiểu hài đồng này nha .

“Bị đánh chết?” Ta há mồm muốn nói điều gì, trước mắt tối sầm, ngất đi…

Trong mơ mơ hồ hồ, tựa hồ có ai đang nói chuyện với ta, chỉ là thanh âm quá nhỏ nghe không rõ, ta nghĩ phiền toái chết đi .

“Ngươi chưa tận số … thân thể lại đã tổn hại vô pháp cứu … Vô pháp trở về trần gian , vì vậy… chờ ta lục lại danh sách … Tìm được rồi nha … Hồn phách của ngươi lại tương đương với vị thế tử này … Mong ngươi… Trăm năm sau lại quay về đây … Lời đã hết … , ngươi nên đi thôi…”

Sau đó giống như là trong phim điện ảnh vậy …

Đầu tiên là một nữ nhân… Ách, thiếu nữ này lớn lên thanh tú động lòng người, đáng tiếc vì bần cùng , bị lão cha bán vào kĩ viện . Mấy ngày sau là đêm khai bao , một thiếu niên bao nàng ta , ngày thứ hai trước khi đi, hắn cho thiếu nữ một tờ ngân phiếu cùng một chiếc nhẫn , giúp nàng chuộc thân.

Thiếu nữ ly khai kỹ viện, Về đến nhà, lại bị phụ thân của nàng đoạt đi ngân phiếu trên người , còn bị đuổi ra ngoài. Thiếu nữ khóc một mình bên hồ , hẳn là dự định tìm cái chết , nhưng ngoài ý muốn phát hiện lùm cây bên hồ có một thiếu niên , dù sao cũng đã ở kĩ viện học quá vài ngày (… ), liếc mắt cũng biết thiếu niên kia bị hạ xuân dược , coi như là tích đức trước khi chết đi Sau đó khỏi cần ta nói rõ nha , xuân giải thế nào , đừng nói các ngươi không biết ! Ta đây không tin đâu .

[Thế là bố nó là ai . Ôi cái bụng ta =))].

Thiếu niên ngày thứ hai tỉnh lại , đưa cho thiếu nữ một ngọc bội ngũ rồng , rồi lại nói thêm một ít điều nữa , ta thấy bọn họ mấp máy môi , lại không biết bọn họ nói cái gì. Nói chung, thiếu nữ không chết, gom sạch của cải trang sức đem bán —— ngoại trừ chiếc nhẫn kia cùng ngũ long ngọc bội , mua lại một cửa hàng nhỏ , bắt đầu bán đậu hũ mà sống .

Sau đó hình ảnh lại trôi nhanh qua, thiếu nữ sinh ra một người hài tử, thiếu nữ thoạt nhìn thật cao hứng. Cầu mong hài tử của nàng mãi mãi hạnh phúc , vĩnh viễn vui sướng, cho nên nàng đặt tên cho hắn là “ Hàm Tiếu ” .

Thật trùng hợp , lại trùng tên với ta nha .

Hình ảnh lại trôi qua , năm ấy hài tử được một tuổi , nữ tử sinh trọng bệnh, khuynh tẫn gia tài cũng bó tay. Trước khi chết, nàng dắt miếng ngọc vào chân của Hàm Tiếu , đè thêm một ít vải bố lên , nói cho hắn, đừng cho bất luận kẻ nào thấy ngọc hoàn này, sau đó dùng một sợi dây mảnh xỏ qua chiếc nhẫn đeo ở trên cổ hài tử , chiếc nhẫn có màu đen tuyền , thoạt nhìn tưởng là đá thô thôi , sẽ không khiến kẻ khác chú ý mà nổi lên tà niệm , bởi vậy chỉ căn dặn nghìn vạn lần không làm rớt.

Sau đó nữ tử kia chết , hài tử không ai dưỡng, rất nhanh biến thành một tên khất cái , căn nhà rất nhanh bị người ta chiếm đoạt.

Lưu lạc ra ngoài ăn xin có quen một hài tử tên Tiểu Tam làm bằng hữu , ta suy nghĩ mãi , một lát nhớ tới hài tử bẩn hề hề kia , chắc là kẻ đó rồi , hai tiểu hài tử ở chung rất vui vẻ lại còn nhỏ nên nhiều người cho hơn , vì thế cũng luôn được no bụng , dẫn đến một đám tiểu khất cái khác khó chịu với bọn họ , Hàm Tiếu đành nhượng bọn chúng đám thức ăn kia , đi tìm đồ ăn khác nhưng lại chọc phải gia đinh của một nhà viên ngoại , dẫn đến Hàm Tiếu bị phát hiện , đánh cho chí tử.

Cố sự đến đây , một đám mây mờ mịt bốc lên , hình ảnh ngày một tối lại … Càng ngày càng tối … Sau đó dưới chân không còn, cả người phảng phất không ngừng rơi … Rơi… Ta cố gắng với với tìm chỗ dựa …

“Tiểu Vân… Ngươi tỉnh a!” khuôn măt Tiểu Tam bẩn hề hề xuất hiện trước mắt , trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.

“Ân…” Cố sức khởi động thân thể để ngồi xuống, đầu có chút choáng , toàn thân thật đau , đại khái da thịt nóng rần lên . Bốn phía là khoảng không, phía trên chỉ có bầu trời , thấy mình đang nằm trên một đống cỏ dại , ta giống như vừa xem phim vậy , xem được một ít tư liệu về thân thể này nha .

Sờ sờ cái cổ, có căng một sợi dây, nhất xả, kéo ra xem … Nga, nguyên lai là một chiếc nhẫn được giấu kín , thảo nào lần đầu tiên xả cổ áo nhìn không thấy . Lại giơ lên chân phải , quả nhiên có một lớp vải bố , sờ thử , cảm giác trồi lên một cái gì đó , bất quá vì vải bố trên chân , đại khái là mắt thường nhìn không ran ha .

“Tiểu Vân, ngươi có khỏe không?” Tiểu Tam lo lắng nhìn quanh ta một lát , sau mới thấy ta chú ý tới hắn, còn nói, “Lưng ngươi bị thương rất nặng đó nga …”

Đương nhiên phải nặng rồi , hai thanh niên cầm gậy mà đánh , nếu không phải Hàm Tiếu vẫn ôm lấy đầu lăn trên mặt đất , sợ rằng đầu óc đều bị nứt ra rồi .

“Ngươi giúp ta trở về sao ?” Ta nhìn tiểu hài tử này hói , dù sao lúc ta hôn mê cũng chỉ có một người này .

“Không phải đâu , ” Tiểu Tam lắc đầu, “Trương gia gia giúp ta mang ngươi về .” Trương lão đầu cũng là một người số khổ, sau khi nhi tử và con dâu của mình đuổi đi. Dù đã lớn tuổi , nhưng vì bát cơm, vẫn phải đi làm cửu vạn .

“Trương gia gia giúp mang ngươi trở về , Lưu mụ bán bánh bao nhìn ngươi bị thương như vậy còn cho chúng ta mấy cái bánh bao đó .”

Đây là một miếu hoang ngoài thành , cũng rất xa phố xá , chỉ có Hàm Tiếu ( sau đó là ta ) cùng Tiểu Tam hai người trụ, buổi tối ra trước cửa thành , ban ngày sau khi mở cửa thành lại đi vào , thị vệ gác thành đều đã quen với hai tiểu hài tử này . Mấy tên khất cái trong thành đều ở miếu nội thành , tỷ như Trương lão đầu giúp ta trở vế đó .
Bình Luận (0)
Comment